Phùng Quân

Chương 73: Chương 73



Văn phu nhân như có điều suy nghĩ tiếp lời: "Con đúng là nên cảm ơn Quận Vương phi, nàng không chỉ giúp con mà còn cứu con. Con nghĩ mà xem, nữ tử kia không mang thai thì một khi vào phủ sớm muộn gì cũng lộ tẩy, nàng ta sẽ làm gì? Nàng ta nhất định sẽ nghĩ cách gài tang vật làm nàng ta sảy thai cho con, đến lúc đó con sẽ chẳng còn đường nào mà thoát thân."

Văn Như Ngọc nghĩ ra lợi hại trong đó lập tức mồ hôi lạnh túa ra, một lần nữa trịnh trọng thi lễ. Từ Vân Tê lắc đầu tỏ vẻ không cần phải để ý.

Sau khi Liễu thị kia đi rồi, các chính thất phu nhân bên trong hoa thính vẫn còn bất bình giùm Văn Như Ngọc: "Nữ tử bên ngoài thủ đoạn đa đoan, nhất định không được đụng vào."

"Sao có thể có nữ nhân nào cam lòng làm ngoại thất chứ? Đúng là không có tự trọng."

"Khoan hãy nói, cũng có ngoại phòng lòng dạ hiểm ác, muốn hại nương tử chính thất hòng trèo cao lên đấy."

"Trời ạ, đúng là không thể tưởng tượng nổi, loại người như vậy đáng bị thiên lôi đánh..."

Tuần phu nhân nghe bọn họ nhao nhao chửi mắng, chỉ cảm thấy như có người tát thẳng vào mặt mình, cả người cứng đờ như tượng đá. Đến khi bà ta ngước mắt lên thì đúng lúc nhìn thấy gương mặt tức giận của Từ Vân Tê, chỉ thấy nàng mặt đầy vô tội chớp chớp mắt, khoảnh khắc đó Tuần phu nhân suýt nữa thì tắt thở.

"Phu nhân, phu nhân, người sao vậy..."

Lão ma ma biết tâm bệnh của bà ta, nhéo mạnh vào người bà ta một cái, buộc bà ta tỉnh táo lại.

Ánh mắt Tuần phu nhân hoảng hốt, thở hổn hển giơ tay lên: "Khai yến..."

Tiệc rượu vừa xong, ngay cả trà mà Văn Như Ngọc còn không uống đã vội vàng ra ngoài phủ tìm trượng phu tính sổ.

Chương thị cũng không muốn ở lâu, Từ Vân Tê bèn đưa bà ấy ra ngoài.

Tuần phu nhân nhìn hai mẹ con càng lúc càng đi xa, đến khi khách khứa dần dần tản đi, không nhịn được mà hai mắt tối sầm, ngất xỉu trong lòng ma ma.

Tuần Duẫn Hòa vội vàng trở về, lần lượt kính rượu xin lỗi những người ngồi trong tịch gian. Hôm nay, Hoàng đế sai Thập Nhị Vương Bùi Tuần qua phủ chúc thọ, cho Tuần Duẫn Hòa đủ mặt mũi. Kết thúc yến tiệc, Tuần Duẫn Hòa đích thân tiễn y ra cửa.

Có một cơn gió lớn từ sâu trong hẻm thổi tới, thổi tung vạt áo đỏ rực của ông ấy, ông ấy phủi vạt áo, chắp tay đứng trước cổng, dõi mắt nhìn xe ngựa của Thập Nhị Vương đi xa.

Xe ngựa huyên náo, đầu người nhốn nháo.

Khách khứa lần lượt chắp tay bái biệt ông ấy, Tuần Duẫn Hòa cũng luôn mỉm cười đáp lễ. Chợt nghe thấy có người ở đằng sau gọi ông ấy, Tuần Duẫn Hòa quay lại, đúng lúc đó ở xa xa phía đầu kia con hẻm, một bóng lưng thướt tha lướt qua khóe mắt ông ấy. Hình bóng ở sâu trong ký ức đột nhiên được khơi ra, tầm mắt Tuần Duẫn Hòa lập tức tập trung lại nhìn chằm chằm vào bên kia, vạt áo màu xanh lá kia chớp mắt đã biến mất ở cuối đường.

Tuần Duẫn Hòa vô thức sải bước đuổi theo.

Đó là chiếc váy xanh mà Tình Nương thích nhất, trên váy thêu đầy hoa nhỏ màu vàng, nhìn như một tiên nữ dạo đang chơi trong cánh rừng.

Đến gần, gần hơn nữa, vạt áo gần như giống y hệt, lại thêm bóng lưng cũng giống vô cùng. Nhưng khi ông ấy sắp giữ được vạt áo kia thì người nọ đã chui vào trong xe ngựa, giống như một cái đuôi cá chớp mắt đã lẩn ra khỏi tầm mắt của ông.

Bước chân Tuần Duẫn Hòa nhất thời dừng lại, đang định thử thăm dò thì một bóng ảnh đang khuất đằng sau bức tường bỗng đi ra cản đường ông ấy.

"Tuần đại nhân."

Từ Vân Tê chắp hai tay trước bụng, cười tủm tỉm đứng bên cạnh ông ấy.

Tuần Duẫn Hòa không chú ý đến Từ Vân Tê, tầm mắt không kịp chờ đợi liếc qua, lại thấy chiếc xe ngựa kia từ từ chạy đi xa, đi về phía chân trời đang dần ngả tối. Lúc này, Tuần Duẫn Hòa mới quay lại nhìn về phía Từ Vân Tê: "Vì sao cô nương lại cản đường ta?"

Từ Vân Tê tò mò nhìn ông ấy: "Đại nhân đang đuổi theo thứ gì?"

Tuần Duẫn Hòa không trả lời nàng mà chắp tay hỏi: "Người vừa rồi là ai?"

"Biểu tỷ ở xa của ta."

Vẻ mặt Tuần Duẫn Hòa hơi thay đổi, nếu là biểu tỷ của cô nương trước mặt thì có nghĩa là một nữ tử rất trẻ tuổi, có lẽ bóng lưng tương tự mà thôi. Tuần Duẫn Hòa đỡ trán, lộ ra dáng vẻ bối rối có phần muộn màng: "Xin lỗi, vừa rồi bóng người của nàng ấy rất giống một vị cố nhân của ta."

Từ Vân Tê chỉ cười mà không nói.

Đến khi Tuần Duẫn Hòa xoay người rời đi, Từ Vân Tê lại lên một chiếc xe ngựa khác nhanh chóng đi về phía thành Nam.

Lúc này nàng không tới y quán mà là tới cửa hàng may bên cạnh.

Tú Nương đã cực kỳ sốt ruột chờ ở bên trong, thấy nàng bước vào vội vàng ra đón, không kịp chờ đợi hỏi: "Thế nào? Có giống không?"

Vẻ mặt Từ Vân Tê phức tạp nhìn bà ấy: "Ông ấy nhận ra bóng lưng của người."

Tú Nương vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "May quá, công sức nửa tháng qua cuối cùng cũng không uổng phí."

*

Hôm nay thời tiết cũng không tốt, đến giờ Dậu buổi chiều sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, chỉ thấy mây đen giăng đầy, mưa to trút xuống.

Ban đêm, Tuần Duẫn Hòa còn phải trở về nha môn nên trời còn sớm ông ấy đã ăn uống thanh đạm, đến từ đường trước.

“Két” một tiếng, cánh cửa vừa dày vừa nặng được ông ấy mở ra.

Gió thổi vào, chín mươi chín ngọn nến bên trong lúc sáng lúc tối.

Ông ấy bước vào ngưỡng cửa như bình thường, đầu tiên là nhìn xem dưới đất có bụi không, sau đó từ từ đi về phía trước.

Trên ban thờ ở hướng chính bắc thờ cúng liệt tổ liệt tông nhà họ Tuần, phía trước còn có hai bài vị màu nâu cực kỳ nổi bật. Một cái là linh vị Chương thị, thê tử đầu tiên của ông ấy, cái còn lại là linh vị của ái nữ Từ Vân Tê.

Tuần Duẫn Hòa nhận lấy khăn ướt quản gia đưa tới, quen tay lau chùi sạch sẽ bài vị của hai mẹ con, sau đó bước tới dâng lên một nén hương.

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân.

Tuần Duẫn Hòa cũng không quay lại nhìn, chỉ cắm nén hương vào bát hương, đúng lúc này cơn gió thổi qua từ đường một vòng, cuốn lên một ít bụi bay vào mắt ông ấy. Tuần Duẫn Hòa nheo mắt lùi về phía sau một bước, im lặng nhìn bọn họ.

Một bóng người yểu điệu thướt tha bước đến bên cạnh ông ấy, sau đó một giọng nói khàn khàn vang lên: "Mỗi lần tới từ đường ta đều không nhịn được mà nghĩ nếu Chương thị còn sống, chàng định sẽ thu xếp cho ta thế nào?" Tuần phu nhân ngây ngốc nhìn bài vị của Chương thị, trong lòng hốt hoảng không nói thành lời.

Tuần Duẫn Hòa cảm thấy câu hỏi của bà ta rất khó hiểu nhưng vẫn không chút nghĩ ngợi trả lời: "Đương nhiên nàng ấy là thê, nàng là thiếp."

Chữ "thiếp" kia khiến trái tim Tuần phu nhân nhói lên, bà ta nhìn nam nhân cao gầy trước mặt, sống lưng cố ưỡn thẳng mười bảy năm nay vào giờ khắc này suýt nữa thì sụp xuống: "Ta đường đường là nữ nhi của Phó Viện sử Hàn Lâm viện lại phải làm thiếp cho chàng? Tuần Duẫn Hòa, lòng dạ chàng thật độc ác, chàng không thấy có lỗi với cha ta sao?"

Tuần Duẫn Hòa nhớ đến ân sư cởi mở sáng suốt của mình, nhắm chặt hai mắt: "Nàng ấy là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, lễ pháp như vậy, trừ khi nàng không muốn ở với ta còn không thì chính là như vậy."

Mười mấy năm, bà ta cho rằng câu trả lời khi đó đã bị năm tháng mài mòn, cũng nên phai nhạt rồi, ai ngờ từ đầu đến cuối ông ấy vẫn như thế. Cho đến giờ phút này bà ta mới hiểu được, từ đầu đến cuối bà ta chỉ là một trò cười. Mười mấy năm nay ở bên nâng đỡ, thay ông ấy quán xuyến hậu trạch, xã giao với gia quyến các nhà quan lại, cho dù không có công lao cũng có khổ lao nhưng trước sau gì cũng không lay động được địa vị của Chương thị ở trong lòng ông ấy. Bà ta vẫn không thể xóa bỏ được lễ pháp Nho gia khắc trong xương tủy ông ấy.

Cho dù ông ấy chỉ thoáng do dự thôi, bà ta cũng đã không đến nỗi đau như vậy.

Nếu như thế thì Tuần Duẫn Hòa, chàng đừng trách ta lòng dạ ác độc.

*

Mưa lớn suốt cả đêm, tiết trời lặng lẽ bước vào tháng sáu, mát mẻ chưa được hai ngày thời tiết đã bắt đầu nắng nóng.

Hi Vương phi dùng dầu thuốc cạo mấy ngày, quả nhiên cổ đã nhẹ nhõm hơn nhiều, không chỉ sáng dậy không đau mà sau khi nghỉ trưa cũng chỉ thỉnh thoảng căng đau một lát, cả người cũng có tinh thần hơn hẳn.

Chuyện này đương nhiên phải quy công lao cho Từ Vân Tê.

Hi Vương phi không muốn nợ ân tình của nàng bèn bàn bạc với Hách ma ma nên đáp lại Từ Vân Tê thế nào.

Hách ma ma cười nói: "Người không biết đúng không, tháng này chính là sinh thần của thiếu phu nhân, đây là ngày vui đầu tiên của nàng sau khi vào nhà ta, theo lý thì không thể làm qua loa được."

Hi Vương phi như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: "Đúng là nên tổ chức cho nàng, như vậy đi, ngươi truyền lời của ta đến Tạ thị, bảo nàng ta lo liệu."

Hách ma ma "dạ" một tiếng đáp lời rồi lập tức xoay người đến phòng nghị sự tìm Đại thiếu phu nhân Tạ thị, truyền đạt ý của Hi Vương phi.

Tạ thị lập tức đứng dậy trả lời: "Ta biết rồi."

Chờ Hách ma ma đi rồi, Tạ thị khép cuốn sổ trong tay lại đưa cho nha hoàn: "Cầm lấy, mang theo củ nhân sâm hôm trước mẫu thân ta đưa tới, chúng ta đến Thanh Huy viên."

Nha hoàn kinh ngạc: "Thiếu phu nhân, bình thường không phải người rất ít khi lui tới với Tam thiếu phu nhân sao?"

Tạ thị cũng giống Hi Vương phi, trong lòng xem thường xuất thân của Từ Vân Tê. Nhưng quan trọng hơn là hôm nay Bùi Mộc Hành đã nắm chắc cái ghế Quận Vương, đang lên như diều gặp gió, lấn át trượng phu của nàng ta. Vương phủ chưa từng thỉnh phong Thế tử, cuối cùng hoa rơi nhà nào còn chưa biết, trong lòng Tạ thị cũng có chút kiêng kỵ Tam phòng.

"Bà bà giao việc này cho ta, ta phải làm thật tốt, bây giờ đi hỏi thử ý Tam đệ muội thế nào." 

Nha hoàn không còn nghi hoặc gì nữa.

Chủ tớ hai người sửa soạn rồi tới Thanh Huy viên.

Đây là lần đầu tiên Tạ thị đến Thanh Huy viên, Từ Vân Tê hơi ngạc nhiên. Vốn dĩ nàng đang định đến hoa phòng giày vò đám dược thảo kia, bây giờ chỉ đành phải dừng việc đó lại, nghênh đón Tạ thị vào nói chuyện.

Ngân Hạnh đang chế tạo thuốc nước ở trong phòng thuốc, nha hoàn của Tạ thị không nhịn được mà đến xem, chỉ để lại Trần ma ma phục vụ hai người dùng trà.

Tạ thị cười hỏi: "Mấy ngày nữa là sinh thần của Tam đệ muội, mẫu thân chuẩn bị tổ chức tiệc, sai ta tới hỏi đệ muội, không biết đệ muội có ý kiến gì?"

Từ Vân Tê quả quyết từ chối: "Không cần tổ chức đâu."

Tạ thị khách sáo nói: "Chuyện này e là không được."

"Thật sự không cần đâu." Trên mặt Từ Vân Tê hiếm khi để lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Xin tẩu tẩu thay ta từ chối mẫu thân."

Thái độ của Từ Vân Tê kiên quyết chưa từng thấy, Tạ thị không hiểu: "Tam đệ muội, không phải ta bắt ép muội, thật sự là sinh thần đầu tiên khi muội vào phủ, không làm thì lại tỏ ra Vương phủ thất lễ."

Từ Vân Tê cười nói: "Yên tâm đi, chuyện này ta tự có chừng mực, tuyệt đối không khiến Vương phủ phải khó xử."

Bên phía Châu thúc vừa mới truyền tin tới, nói là Tuần phu nhân thừa dịp hôm nay thời tiết đẹp đi ra ngoài, có vẻ như bà ta sẽ đến chùa Thanh Sơn bên ngoài thành. Chắc chắn nội trong vài ngày tới là bà ta lại hành động, Từ Vân Tê đâu còn thời gian mà lo tổ chức sinh thần.

Quan hệ giữa Tạ thị và Từ Vân Tê cũng không tính là thân thiết, nàng ta cũng không dám khuyên nhiều: "Bên phía mẫu thân ta sẽ thay muội báo trước một tiếng, chuyện lớn như vậy chắc muội vẫn phải đích thân đến nói chuyện."

Từ Vân Tê gật đầu, không lên tiếng nữa.

Nàng nghĩ Tạ thị nên đi rồi, Tạ thị cũng cảm thấy lúng túng, cúi xuống nhìn hộp quà của mình, liếc mắt ra hiệu cho Trần ma ma. Trần ma ma lập tức biết hai người có chuyện muốn nói bèn lặng lẽ lui ra ngoài, lại xua đám nha hoàn và mấy bà vú già đang ở bên ngoài hành lang đi.

Từ Vân Tê mơ hồ đoán được ý đồ của Tạ thị, chậm rãi uống một hớp trà.

Tạ thị cũng không có ý định vòng vo với nàng, đẩy thẳng hộp gấm đựng nhân sâm tới trước mặt nàng: "Tam đệ muội, người ngay thẳng không nói lời vòng vo, bệnh của trượng phu ta chắc muội cũng đoán ra. Phạm Thái y có kê đơn thuốc, cũng hiệu quả được một thời gian nhưng dần dà không còn hiệu quả nữa, trong lòng chàng ấy khó chịu. Ta nhìn mà cũng sốt ruột không thôi, chẳng hay Tam đệ muội có thể giúp chúng ta nghĩ cách không."

Từ Vân Tê vẫn dùng giọng điệu ung dung nói: "Ta phải châm cứu, huynh ấy có chịu không?"

Tạ thị bỗng thấy khó, loại chuyện này sao có thể chữa trị ngay trước mặt được, huống hồ người trước mặt này còn là đệ muội của mình. Tạ thị chỉ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ thay trượng phu: "Không còn cách nào khác sao?"

Từ Vân Tê cười nhún vai nói: "Không có."

Chuyện rơi vào bế tắc.

Từ Vân Tê nhìn ra chỗ khó xử của nàng ta, vừa nhấp trà vừa nói: "Bệnh như vậy ta đã chữa trị không dưới hai mươi người."

Tạ thị: "..."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.