Phùng Quân

Chương 74: Chương 74



Nàng ta rất hoài nghi y thuật của Từ Vân Tê.

"Ta cũng muốn nhưng chỉ sợ chàng ấy không đồng ý."

Từ Vân Tê không nói gì, ánh mắt nhìn về phía phòng thuốc, hai tiểu nha đầu không biết đang làm gì, nhìn cũng ra hình ra dáng phết. Ngân Hạnh hiếm khi kiên nhẫn dạy người khác như vậy, Từ Vân Tê rất tò mò.

Mặc dù việc mong mỏi không thành, quà cũng mang đến rồi, không thể nào mang về được, Tạ thị vẫn rất hào phóng mở hộp ra: "Tam đệ muội, muội vào phủ lâu vậy rồi mà ta vẫn chưa tới thăm được, đây coi như là chút quà nhận lỗi."

Từ Vân Tê liếc nhìn cái hộp: "Không cần."

Tạ thị chỉ nghĩ nàng đang khách sáo: "Nhân sâm này là người nhà mẹ đẻ của ta tiêu một số tiền lớn mới mua được, mong đệ muội đừng chê."

Từ Vân Tê bất đắc dĩ nói: "Không phải ta không nhận mà là củ nhân sâm này cũng không tốt."

Gò má Tạ thị lập tức nóng lên, cho rằng Từ Vân Tê không nể mặt mình, Từ Vân Tê nghiêm túc giải thích: "Ừm, tẩu thấy củ nhân sâm này có mùi thuốc rất nồng đúng không, thật ra là nó bị ngâm nước thuốc. Bây giờ nhân sâm thật trên thị trường cũng không nhiều, loại nhân sâm tốt lại càng ít hơn."

"Thì ra là như vậy." Tạ thị vô cùng lúng túng, nàng ta vội vàng đóng cái hộp lại, mặt lộ vẻ xấu hổ: "Ta cũng không biết, xin lỗi nhé."

Lúc này nàng ta mới phát hiện tính cách của Từ Vân Tê không giống những gì nàng ta tưởng tượng, Lý thị bụng dạ khó lường, Tạ thị nói chuyện với nàng ấy mà nhọc cả lòng. Nhưng Từ Vân Tê thì khác, đơn thuần đơn giản.

Trong lòng Tạ thị thoáng thả lỏng: "Tam đệ muội, chuyện của trượng phu ta đợi ta trở về sẽ khuyên nhủ. Nếu có thể khuyên được chàng ấy thì ta sẽ mời đệ muội ra tay giúp đỡ sau."

Từ Vân Tê gật đầu, tiễn nàng ta ra cửa.

Từ khi Yến Bình rời khỏi Nội các, Tần Vương ở bên này lòng như lửa đốt, như đứng đống lửa như ngồi đống than. Quan viên bên dưới thấy tình hình có vẻ không ổn bắt đầu ngấm ngầm tỏ ra không nghe lời. Vì chấn nhiếp cục diện, Tần Vương đã lén lút làm rất nhiều chuyện.

Vì để kéo Tần Vương xuống ngựa, Bùi Mộc Hành cũng âm thầm tìm cách, ngày nào cũng đi sớm về khuya, Từ Vân Tê cũng vậy. Ban ngày nàng vẫn tới y quán, ban đêm trở về phủ, phần lớn thời gian hai phu thê cũng chỉ có thể gặp mặt trên giường.

Từ Vân Tê bí mật theo dõi động tĩnh của Tuần phủ.

Đến ngày mùng mười tháng sáu, cuối cùng nàng cũng đợi được tin tức mà mình muốn: "Tẩu tẩu, Minh Viễn đại sư của chùa Thanh Sơn về kinh rồi, nghe nói vào ngày mười lăm trăng tròn sẽ lập đàn xem tướng. Nữ quyến trong kinh thích tìm ông ấy hỏi nhân duyên nhất, ta định đi tìm ông ấy xin một lá bùa bình an."

Từ Vân Tê cười tủm tỉm nhéo má Bùi Mộc San: "Muội xin bùa bình an cho ai?"

Bùi Mộc San thẹn thùng, sảng khoái thừa nhận: "Cho Yến Thiếu Lăng."

Thánh chỉ ban hôn đã hạ, hôn sự của nàng ấy và Yến Thiếu Lăng là chuyện ván đã đóng thuyền, bây giờ chỉ chờ Yến Thiếu Lăng sẵn sàng là định ngày cưới.

"Đúng rồi, hôm đó vừa hay là sinh thần của tẩu, chúng ta đến miếu bái phật trước, quay lại sẽ đến cửa hàng son phấn dạo một vòng. Tẩu tẩu, ta và Phù Nhi muốn tặng tẩu một phần đại lễ."

Bùi Mộc San chống cằm ghé mặt tới sát bên cạnh nàng, tươi cười mi mắt cong cong, nhìn vô cùng rạng rỡ.

Từ Vân Tê nhìn tiểu cô tử hoạt bát sáng sủa, ánh mắt tối đi, chậm rãi trả lời nàng ấy một câu: "Được."

Chạng vạng tối, người một nhà tụ tập ở Cẩm Hòa đường dùng vãn thiện, Hi Vương phi cũng nhắc tới chuyện này.

"Con không tổ chức thọ yến ta cũng không ép buộc, nghe nói đi cầu Phật vào sinh thần là linh nghiệm nhất. Con vào nhà lâu như vậy rồi còn chưa có tin vui, ta và cha con sốt ruột, ngày mười lăm này cứ để Hành ca nhi đi cùng con tới miếu xin một tấm tống tử phù* đi."

*Tống tử phù: bùa xin con.

Bà ấy vừa dứt lời, Từ Vân Tê hơi lúng túng.

Hai phu thê cũng coi như chăm chỉ làm chuyện phòng the, ngày thường cũng ăn ý, đáng tiếc bụng vẫn mãi không có động tĩnh gì.

Bùi Mộc Hành ngẩn ra một lúc, nếu không phải mẫu thân nhắc nhở, hắn hoàn toàn không biết sinh thần của Từ Vân Tê là ngày mười lăm, trong lòng hơi xấu hổ, lập tức lặng lẽ đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của Từ Vân Tê, trả lời Hi Vương phi: "Con cái còn phải xem duyên phận, chuyện này phu thê chúng con hiểu rõ, sau này mẫu thân không cần quan tâm nữa đâu. Còn về chuyện ngày mười lăm..." Bùi Mộc Hành quay sang nhìn về phía Từ Vân Tê: "Nếu nàng không muốn tổ chức lớn thì chỉ cử hành gia yến trong phủ, mời nhạc phụ nhạc mẫu tới ăn một bữa cơm coi như chúc mừng."

Hắn không muốn thê tử phải chịu uất ức.

Từ Vân Tê lập tức vội vàng lắc đầu: "Ta muốn đi cầu Phật." Ánh mắt kiên định chưa từng có.

Bùi Mộc Hành nghe giọng điệu chém đinh chặt sắt của thê tử thì không hiểu sao trong lòng lại bình tĩnh hơn, nàng bằng lòng sinh con chứng tỏ trong lòng nàng có hắn: "Được, chỉ là ngày mười lăm ta phải đi làm nhiệm vụ, đến đón nàng muộn một chút có được không?"

Từ Vân Tê vốn cũng không muốn hắn đi: "Tam gia cứ bận công việc của mình đi, chàng đi ta lại luống cuống tay chân. Nếu chàng không ở đó thì ta cũng tiện thoải mái dẫn muội muội đi chơi."

Trong đầu Bùi Mộc Hành thầm nghĩ nàng luống cuống tay chân bao giờ, xem ra thật sự không muốn hắn đi theo. Đây là sinh thần đầu tiên từ khi Từ Vân Tê gả cho hắn, thân là trượng phu ít nhiều gì cũng phải tỏ vẻ.

Đến hôm sau, Từ gia cũng sai bà tử tới hỏi: "Phu nhân hỏi ngày mười lăm tháng này Vương phủ có tổ chức thọ yến không, nếu không tổ chức thì bảo bà cô đi cùng phu nhân lên chùa Thanh Sơn, nói là sinh thần cầu thần bái phật là linh nghiệm nhất. Bà cô vào phủ đã hơn nửa năm còn chưa có tin gì, phu nhân muốn đi xin một lá tống tử phù cho người."

Lời nói không bàn mà giống hệt lời Hi Vương phi nói.

Xem ra Tuần phu nhân đã bỏ ra không ít công sức hòng dụ nàng và mẫu thân mắc câu.

Từ Vân Tê mỉm cười trả lời: "Trở về nói với mẫu thân, sáng sớm ngày mười lăm hôm đó ta sẽ tới Từ phủ đón bà ấy."

Tuy nói vậy nhưng đến buổi chiều ngày mười bốn, Từ Vân Tê đã trở về Từ phủ trước một chuyến. Chương thị đã thay một bộ đồ trắng, quỳ xuống trước tượng phật Quan Âm dâng hương khẩn cầu, Từ Vân Tê đẩy cửa đi vào chào hỏi bà ấy:

"Mẫu thân đang làm gì vậy?"

Chương thị quay lại nhìn thấy nàng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Sao con lại tới đây? Không phải ngày mai gặp rồi sao? Lúc này tới là đã xảy ra biến cố gì à?"

"Mẫu thân đừng nghĩ ngợi nhiều, không có chuyện gì đâu." Từ Vân Tê tiến lên đỡ bà ấy ngồi xuống, tự mình rót trà cho bà ấy, cười đáp lời: "Đột nhiên, con nhớ ra mẫu thân cầu phật là linh nghiệm nhất. Năm đó, người tự mình viết sinh thần bát tự của ông ấy mang đi bái phật, cuối cùng ông ấy thành công đỗ đầu kỳ thi huyện học cho nên con cũng muốn mẫu thân thay con viết một tấm."

Đây là lần đầu tiên Từ Vân Tê chủ động nhắc đến Tuần Vũ, Chương thị ngẩn ra, ngơ ngác nói: "Được."

Ký ức quá xa xôi, xa đến mức suýt nữa bà ấy không nhớ rõ dáng vẻ của ông ấy nữa.

"Năm đó ta xin bùa trở về, lại chẳng biết con nhặt được một cái vỏ sò ở đâu, cha con bèn nhét lá bùa vào bên trong, đeo trên người, sau đó quả nhiên thi đỗ đầu trở về."

Từ Vân Tê cũng không tới đây để hồi tưởng quá khứ với bà ấy, nàng chuẩn bị xong giấy và bút mực, đưa bút lông sói thấm mực vào tay bà ấy: "Mẹ, mai là sinh thần của con, cũng là sinh thần của ông ấy, xin người hãy viết sinh thần của con và ông ấy ở hai mặt, con cầm đi xin bùa bình an."

Chương thị rất sảng khoái viết xuống sinh thần bát tự của Từ Vân Tê, đến lượt Tuần Duẫn Hòa thì dù có làm sao cũng không đặt bút xuống được: "Sao con đột nhiên lại muốn xin bùa bình an cho ông ấy? Nhớ ông ấy rồi à?"

Thấy người khác vui vẻ sum vầy, có cha mẹ yêu thương, nàng không có, trong lòng nhất định sẽ nhớ mong.

Trong lòng Chương thị chua xót.

Từ Vân Tê yên lặng một lúc rồi bật cười: "Có lẽ thế."

Chương thị rưng rưng viết từng nét chữ sinh thần bát tự của Tuần Duẫn Hòa xuống.

Từ Vân Tê chẳng thèm liếc mắt lấy một cái đã để sang bên cạnh hong khô, không đợi Chương thị giữ lại ăn cơm thì nàng đã cầm tờ giấy kia đi ra ngoài.

Hôm đó, Bùi Mộc Hành được nghỉ ngơi tắm rửa, trời còn sớm đã trở về hậu viện dùng bữa: "Lát nữa ta phải đi trực, đêm nay sẽ không về phủ."

Từ Vân Tê nghi hoặc hỏi: "Không phải đêm mai chàng mới phải trực sao?"

Nàng cũng không muốn Bùi Mộc Hành bị cuốn vào chuyện này.

Bùi Mộc Hành nhìn thê tử, dịu dàng nói: "Ta đổi ca với người khác, tối nay trực, chiều tối mai sẽ đến đón nàng sớm hơn rồi cùng nàng đi dạo phố xá."

Từ Vân Tê đã gả đến phủ lâu như vậy rồi mà hắn chưa từng cùng nàng ra ngoài, tối mai hắn định phá lệ.

Từ Vân Tê thấy ý hắn đã quyết thì không nhiều lời nữa, hỏi sang chuyện khác:

"Đúng rồi, ngày mai ta muốn ra ngoài, Tam lang có thể cho ta mượn vài thị vệ được không?"

Bùi Mộc Hành ngẩn ra: "Ta đã sắp xếp Hoàng Nham hộ tống nàng từ trước rồi, nàng quên sao? Chính là người lúc trước đưa nàng từ y quán về nhà ấy."

Từ Vân Tê nhớ tới dáng vẻ của thiếu niên kia, không hỏi linh tinh về hành tung của chủ tử, rất nghe lời, người như vậy nàng rất thích.

"Tin được không?"

Trong lòng Bùi Mộc Hành khẽ dao động, nhìn chằm chằm vào nàng một lúc. Ám vệ mà hắn tốn công chọn lựa chọn đương nhiên là tin được, Từ Vân Tê cố ý hỏi câu này chính là đang hỏi có đáng tin với nàng không.

Có thể thấy Từ Vân Tê định làm một vài chuyện không tiện nói cho hắn biết.

Bùi Mộc Hành không có lý do gì để can thiệp vào tự do của nàng: "Lát nữa ta sẽ dặn dò y, bắt đầu từ ngày hôm nay y sẽ thuộc quyền quản lý của nàng, chuyện gì ta cũng sẽ không hỏi tới nữa."

Từ Vân Tê nghe vậy thì tươi cười rạng rỡ: "Cảm ơn Tam gia."

Trượng phu dễ dàng đoán ra dụng ý của nàng, loại ăn ý này đúng là hiếm thấy.

Trời vừa sẩm tối, Bùi Mộc Hành đã rời đi.

Từ Vân Tê lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng đêm, sau đó lôi một cái ghế bành ra ngồi giữa sân.

Ngân Hạnh thích chơi xích đu cho nên đi đến đâu cũng thích buộc một cái xích đu bằng trúc đặt ở trong viện, lúc này cũng vậy.

Đêm khuya vắng người, cỏ cây tươi tốt, tiếng hát của Ngân Hạnh theo gió truyền đến.

Từ Vân Tê mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết ngồi trên ghế bành, tay trái cầm tờ giấy không nhúc nhích, tay phải đỡ trán tựa vào lưng ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giọng hát uyển chuyển như hoàng oanh phiêu đãng trong sân, có con chim tước nghe tiếng bay vòng quanh không trung nửa vòng, cuối cùng đậu ở góc tường lắng nghe.

Hạ nhân đều bị đuổi đi, trong ngoài Thanh Huy viên không đốt lấy một ngọn đèn, chỉ có ánh trăng như nước nhẹ nhàng chảy đầy trên mặt đất, bầu trời sao bao phủ xung quanh nàng, bộ quần áo trắng tung bay khiến nàng trông giống như một quỷ hồn yêu dã.

"Bé con của ta ngoan nhất, lần sau cha trở về nhất định sẽ mua kẹo hồ lô cho con ăn!"

"Lúc con sinh ra đời, cha con vui sướng ôm con cả đêm không ngủ, tuyên bố nhất định phải thi cử vào kinh, tương lai làm quan lớn, để con trở thành viên ngọc sáng khiến cả thế gian này phải ngước nhìn."

"Tất cả đồ chơi của con đều là do ông ấy đích thân làm."

"Ông ấy không muốn thấy người khác mặc đẹp hơn con, ban ngày cõng con làm việc, buổi tối đốt đèn chép sách để đổi bạc may xiêm áo cho con."

"Con còn nhớ chiếc vòng bạc này không, đó là báu vật cha con mài đến rách cả tay để đổi cho con đấy..."

"Bé con, tình yêu của mẹ đối với con còn chẳng bằng một phần vạn của cha con."

Một cơn gió lặng lẽ gào thét thổi qua tai, lướt qua cánh rừng làm vang lên những tiếng vù vù.

Từ Vân Tê ngước mắt lên, hai mắt như phủ một tầng sương mù lạnh lẽo, hờ hững nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt, trong lòng như có một vực sâu không thể lấp đầy, tựa như bầu trời mênh mông trống trải không có một vật gì.

 Ngân Hạnh hát một lúc thì mệt, quay sang hỏi nàng: "Cô nương, chuyện lớn như vậy, người không nói với cô gia một tiếng sao? Có cô gia giúp đỡ, có lẽ chúng ta sẽ không để xảy ra sai sót gì."

Từ Vân Tê lắc đầu: "Không cần, đó là ân sư của chàng ấy, chàng ấy sẽ có nhiều nỗi băn khoăn, chỉ sợ không xuống tay được."

Từ Vân Tê không nói với Ngân Hạnh rằng nàng còn lo Bùi Mộc Hành phá hỏng chuyện của nàng.

Vầng trăng lặng lẽ treo giữa không trung rồi lại trốn sau đám mây đen. hông biết qua bao lâu, tiếng hát của Ngân Hạnh như dòng suối hòa vào biển khơi, dần dần quay về yên lặng, ánh trăng quanh người dần dần biến mất, bóng tối ập xuống, từ từ cắn nuốt cái bóng trắng trên ghế kia vào sâu trong bóng đêm.

Chủ tớ hai người cứ ngồi như thế suốt một đêm.

Rạng sáng, tiếng chim đầu tiên hót phá vỡ chân trời, Từ Vân Tê mở mắt ra, đôi mắt mơ màng chậm rãi mở ra, lớp sương mù lạnh lẽo che phủ con ngươi dần dần tan đi. Nàng đứng dậy, có giọt sương lăn trên váy, rơi xuống trên mũi giày.

Trời đã sáng.

Phải lên đường rồi.

Từ Vân Tê nhét tờ giấy mình cầm cả đêm vào phong thư, đi tới hành lang chéo giữa Thanh Huy viên và thư phòng, gọi ám vệ Hoàng Nham tới.

Đêm qua, Hoàng Nham đã được Bùi Mộc Hành dặn dò, biết từ nay về sau chủ tử của y là Từ Vân Tê, lập tức quỳ xuống hành lễ.

Từ Vân Tê lẳng lặng nhìn y một lúc, đưa phong thư cho y, vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Lúc mặt trời lặn ngày hôm nay, giao vật này đến tay Thủ phụ Nội các... Tuần Duẫn Hòa."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.