Mười lăm tháng sáu là một ngày nắng đẹp, trời không có lấy một gợn mây, từng đàn chim nhạn bay lượn khắp trên bầu trời.
Dòng người đông đúc vai kề vai, gót nối gót, chen chúc nhau men dọc theo thềm đá để leo lên tới cổng chùa Thanh Sơn. Chùa Thanh Sơn tọa lạc giữa sườn núi Phật Đà ở phía đông nam Kinh thành, nơi đây được bao quanh bởi những dãy núi, phủ lên một mảng xanh ngắt của cây tùng bách, cảnh vật tươi tốt, mát mẻ. Lúc đầu chùa Thanh Sơn chỉ là ngôi chùa nhỏ bình thường nhưng vào cuối triều đại trước, khi tiên đế sắp sửa lên nắm quyền thì nơi đây lại được Phật quang chiếu rọi.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện những đám mây bảy sắc mang điềm lành. Sau khi đăng cơ, tiên đế đã đích thân đề bảng tên cho chùa Thanh Sơn, ngoài ra còn ban thưởng một trăm mẫu ruộng đất gần đó để phục vụ cho việc thờ cúng Phật trong chùa. Kể từ đó, chùa Thanh Sơn dần trở nên nổi tiếng, hương khói hưng thịnh, thay thế chùa Đại Tướng Quốc trở thành ngôi chùa đứng đầu Phật môn ở phía bắc.
Một trăm lẻ tám bậc thềm đá kéo dài từ chân núi tới cổng chùa, phàm là những người đến chùa Thanh Sơn thắp hương bái Phật đều sẽ dừng kiệu ở phía bên dưới và đi tự mình bộ lên núi để tỏ lòng thành.
Từ Vân Tê cũng nhanh chóng đón mẫu thân tới chân núi, nàng lập tức nhìn thấy con đường núi phía trước sắc màu rực rỡ, người người qua lại không ngớt, Chương thị đứng bên cạnh càng xem càng nhíu mày: “Tình hình thế này thì đến năm nào tháng nào mới lên được núi chứ?”
Từ Vân Tê mỉm cười trấn an: “Chúng ta không vội, cùng lắm thì ở lại đây một đêm.”
Chương thị không quen qua đêm ở bên ngoài, chỉ có điều bây giờ đã đến đây rồi thì mọi người cũng không thể quay đầu hồi phủ nữa. Bà ấy lại nhớ tới Phật tổ trên cao nên cũng vội xua đi hết những tạp niệm trong lòng, lập tức xuống xe, thành tâm thành ý leo lên bậc thang.
Sức khỏe và xương cốt của Chương thị không tốt bằng Từ Vân Tê, sau khi đi được một đoạn đã thở hồng hộc. Hai mẫu tử và những người khác chỉ có thể đi một đoạn nghỉ một đoạn, khó khăn lắm mới có thể bước vào được cổng chùa. Sau khi đã vào trong, mọi người mới nhận ra trong chùa người đông nghìn nghịt, khắp nơi vang lên những tiếng ồn ào huyên náo. Nếu như muốn cầu được bùa hộ mệnh trước khi trời tối e rằng sẽ là một chuyện rất khó khăn.
Tiến vào cổng chùa, sau đó lại tiếp tục leo thêm một đoạn bậc đá nữa mới có thể đến chánh điện, phía trước hiên của chánh điện đã bị biển người chật như nêm chặn lại. Trong lúc hai mẫu tử đang lo lắng không biết đi ra ngoài bằng cách nào thì bỗng nhiên nghe được một tiếng gọi quen thuộc: “Tẩu tẩu, bên này nè!”
Từ Vân Tê nhìn theo qua bên phía phát ra tiếng gọi thì thấy có một đình nghỉ chân ở góc đông nam, phía bên trong đình cũng chật ních các quan lại và nữ quyến. Bùi Mộc San đang ngồi trên chiếc ghế dài chào hỏi hai người họ, trong tay còn phe phẩy một chiếc quạt nhỏ.
Sau khi Từ Vân Tê cùng với Chương thị bước tới, Bùi Mộc San lập tức đứng dậy hành lễ với Chương thị.
Chương thị không dám nhận, chuẩn bị đáp lễ thì lại bị Bùi Mộc San ngăn cản: “Người là thân mẫu của tẩu tẩu, cũng giống như là trưởng bối của ta, làm gì có quy củ nào lại để trưởng bối chào hỏi vãn bối cơ chứ.”
Không đợi Chương thị phản bác lại, nàng ấy đã quay sang nói với Từ Vân Tê với vẻ mặt ỉu xìu: “Tẩu tẩu, chúng ta tới muộn mất rồi, năm nay người đến đây nhiều hơn những năm trước. Lúc người hầu của Vương phủ vội vã chạy tới đây xếp hàng thì phía trước đã có chừng trăm người rồi, ta nghe nói ngày hôm trước ở đây đã có người tới đây canh rồi.” Bùi Mộc San khóc không ra nước mắt, nói tiếp: “Đại tẩu đã an bài chỗ nghỉ ngơi đâu vào đấy cả rồi, tẩu tẩu đỡ thẩm thẩm đi nghỉ ngơi trước đi, khi nào đến lượt chúng ta thì quay lại đây sau.”
Minh Viễn đại sư có một quy tắc, đó là khi xem tướng cho người khác thì trước mặt Phật tổ chúng sinh bình đẳng. Cho dù là người có địa vị hay người bình thường đều phải xếp hàng chờ đợi tới lượt, do đó ở đây không có ai là không kính phục ông ấy. Ngay cả lệnh bài của phủ Tần Vương cũng không có tác dụng chứ đừng nói tới phủ Hi Vương.
Hi Vương phi lo lắng Từ Vân Tê có tính tình nóng nảy, không câu nệ, nhìn có vẻ không rành thế sự nên đã sai Tạ thị đến giúp đỡ. Tạ thị quả nhiên là người có năng lực, sớm đã an bài chỗ nghỉ ngơi đâu vào đấy để mọi người có thể thoải mái nghỉ trưa.
Nhóm người vòng qua chánh điện đi tới phòng khách ở phía tây chùa Thanh Sơn, Từ Vân Tê và Chương thị nghỉ ngơi trong phòng. Còn Bùi Mộc San thì dẫn theo Tiêu Phù đi ngắm hoa ở phía sau núi, mỗi một canh giờ trôi qua đều sai người đi tới chánh điện để nghe ngóng động tĩnh, thấy giờ mùi rồi mà vẫn còn chưa đến lượt Vương phủ thì Bùi Mộc San lập tức thay đổi chủ ý, quay về bàn bạc lại với Từ Vân Tê.
“Tẩu tẩu, hôm nay là sinh thần của tẩu hay là chúng ta cũng đừng phí hoài công sức ở đây nữa, cứ xuống núi đi chợ, sau đó ngày mai lại quay lại.”
Hiếm khi, Chương thị đưa ra chủ kiến: “Không được, sinh thần mỗi năm chỉ có ngày hôm nay, trùng hợp lại đúng vào ngày Minh Viễn đại sư xem tướng, có lẽ đây chính là duyên phận của Tê Nhi, chúng ta cứ chờ thêm một chút, cho dù có tới đêm muộn cũng không sao.”
Bùi Mộc San không tiện từ chối Chương thị nên đành tìm trưởng tẩu Tạ Vận Di đang ở phòng bên cạnh, nhờ nàng ta sắp xếp cho mọi người chỗ ngủ lại qua đêm.
Tất cả mọi động tĩnh bên phía Từ Vân Tê đều bị tai mắt báo cáo lại cho Tuần phu nhân. Trụ trì của chùa Thanh Sơn rất nể mặt Thủ phụ phu nhân mới nhậm chức, nên đã cố ý cho bà ta một gian Phật thất. Trong lòng Tuần phu nhân đầy phiền muộn, cầm chuỗi tràng hạt không ngừng niệm kinh, lão ma ma sau khi nhận được tin tức bèn lập tức tới báo cho bà ta biết: “Hết thảy đều nằm trong dự liệu, chờ đến khi trời tối, chúng ta có thể bắt đầu ra tay.”
Trong lòng Tuần phu nhân vẫn tràn đầy lo lắng và bất an, bà ta mở mắt ra nhìn lão ma ma: “Nhũ mẫu, ta vẫn sợ... Ta sợ kế hoạch của chúng ta sẽ dễ bị lộ tẩy, nơi này cũng không phải là một sơn thôn nhỏ ở Giang Lăng, hơn nữa thân phận nàng ta còn là Quận Vương Phi, Bùi Mộc Hành nhất định sẽ điều tra tới cùng.”
Sắc mặt lão ma ma chợt trở nên u ám: “Lão nô đã sắp xếp ổn thoả cả rồi, tuyệt đối không để xảy ra sai sót nào.”
“Nhưng mà...”
“Tiểu thư không cần phải nhưng nhị gì hết!” Lão ma ma lập tức chặn lời của bà ta, sau đó vỗ về hai vai của bà ta rồi nhìn chằm chằm vào bà ta, trên mặt lộ vẻ nghẹn ngào, nói: “Nếu chúng ta không cẩn thận bị phát giác thì cũng sẽ có lão nô ở đây chống đỡ. Tiểu thư, ta cũng không giấu diếm người, lần này lão nô đã tính tới trường hợp xấu nhất xảy ra, tất cả mọi chuyện đều sẽ do lão nô gánh vác, tuyệt đối không để liên lụy đến người và tiểu tiểu thư.”
Tuần phu nhân nghe thấy thế thì chợt cảm thấy kinh hãi, chuỗi tràng hạt trong tay trượt xuống rơi trên nền đất: “Như vậy sao được chứ?”
Lão ma ma đưa tay ôm lấy Tuần phu nhân vào lồng ngực, nước mắt rơi như mưa: “Tiểu thư, lão phu nhân chết sớm, một tay lão nô nuôi người lớn, trong lòng lão nô, người cũng giống như con gái ruột vậy. Năm đó ở Kinh thành, người cũng là lá ngọc cành vàng. Sau khi lão gia bị giáng chức, trở về Kinh châu, người cũng đường đường là con gái của Phó nhị Hàn lâm viện, thế mà lại coi trọng một thư sinh nho nhỏ như ông ta, thế mà ông ta còn không biết tốt xấu là gì, lão nô cảm thấy uất ức thay tiểu thư…”
“Chúng ta đã nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm như vậy, sao có thể để hai mẫu tử kia làm hỏng chuyện vào thời điểm thích hợp nhất được chứ, lão nô sống tới sáu mươi tuổi cũng đủ rồi. Nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì dù có chết lão nô cũng sẽ nói là do mình ghen ghét việc Từ thiếu phu nhân cướp trượng phu của tiểu tiểu thư nhà chúng ta nên mới vội vã giết nàng ta, tuyệt đối không sẽ không để liên luỵ tới người.”
Tuần phu nhân ôm chầm lấy lão ma ma khóc không thành tiếng.
Sau khi đã khóc một trận, hai chủ tớ cùng nhau lau nước mắt đang đầm đìa trên mặt.
Tuần phu nhân cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngước mắt hỏi lão ma ma: “Vị nữ tu sĩ kia đang ở đâu?”
Lão ma ma cười khẩy, nói: “Đang lập đàn tràng ở gò đất phía Đông Nam, bùa chú và dầu hỏa đều đã được chuẩn bị xon. Đây đều là những đồ ở trong chùa, có liên quan gì đến chúng ta chứ? Hôm nay, cũng không phải chỉ có mỗi nhà chúng ta mà có rất nhiều nhà đều đang làm lễ ở đây. Tất cả mọi đồ vật đều không liên quan đến chúng ta, nếu thật sự muốn điều tra thì chúng ta cũng trong sạch mà thôi, nhưng trước mắt vẫn còn có một vấn đề nan giải.”
Tuần phu nhân tiếp lời: “Vấn đề chính là phải làm sao để dẫn hai mẹ con bọn họ qua bên đó.”
“Đúng vậy!”
“Về việc này ta cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi.” Tuần phu nhân lấy ra một vật gì đó từ trong cái hà bao ở phía bên hông ra, sau đó đưa cho lão ma ma: “Hôm nay trong chùa có rất nhiều ăn mày, ngươi chọn một tên ăn mày nào đó rồi cho hắn ta vài hào bạc. Sau đó sai hắn ta cầm vật này giao cho Chương thị, chỉ cần bà ta nhìn thấy vật này thì chắc chắn sẽ đi tới nơi lập đàn tràng.
Lão ma ma nhìn con hạc giấy trong tay, thấy khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Tuần phu nhân đưa mắt nhìn sang chỗ khác, hơi mất tự nhiên nói: “Trước kia khi Tuần Duẫn Hòa còn đi học, lúc rảnh rỗi ông ấy rất thích gấp hạc giấy, bên trong còn được viết nguyên danh của ông ấy. Nếu như Chương thị thấy cái này thì nhất định sẽ lộ diện.”
Lão ma ma cảm thấy hơi lo lắng: “Mặc dù chữ viết này không giống chữ viết của người nhưng người duy nhất biết bà ta có qua lại với lão gia cũng chỉ có mỗi người mà thôi, người không sợ bị lão gia phát hiện sao?”
Tuần phu nhân nhìn sang: “Cho nên, ngươi phải căn dặn vị nữ tu sĩ kia là nhất định phải thiêu hủy vật này.”
Bởi vì trước mắt cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn nữa vậy nên lão ma ma đành phải đồng ý.
Từ khi Bùi Mộc Hành chặt đứt mấy cánh tay đắc lực của bà ta, Tuần phu nhân làm gì cũng không được thuận lợi như trước. Cũng may mà trước đây khi hai mẫu tử bọn họ dưỡng bệnh nửa năm ở chùa Thanh Sơn, đã lôi kéo thêm được vài mối quan hệ nên bây giờ lão ma ma mới tạm thời xoay sở được.
Sau khi lão ma ma rời đi, Tuần phu nhân ngồi một mình trầm tư bên trong Phật thất. Trong khoảng thời gian này, Tuần phu nhân luôn cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên, bị những ác niệm trong lòng giày vò, dằn vặt đến mệt mỏi. Trong miệng bà ta luôn lẩm bẩm cầu cầu niệm niệm, nghĩ thầm chỉ cần có thể diệt trừ được hai mẫu tử kia thì bản thân chắc chắn có thể lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi được một lúc, thấy mặt trời đã bắt đầu lặn về hướng tây, nữ tỳ thân cận vén rèm đi bước vào bên trong và nói: “Đã đến lượt Tiêu gia, vừa rồi Quận chúa và Tiêu cô nương đã cùng nhau đi tới chánh điện, hiện giờ ở phía bên khách viện kia chỉ còn lại Từ thị và Chương thị mà thôi.”
Đã tới lúc rồi.