Phượng Nghi

Chương 10: Chương 10



Thấy nàng không có việc gì, Chương Bội Bội mới hoàn toàn yên tâm. Nàng ấy xê dịch xuống giường, chỉ vào quan phục và mũ ô sa đặt trên bàn: “Ninh Nhi, đêm qua chúng ta bận suốt đêm mà chỉ được nghỉ hai canh giờ, bây giờ ta phải đi ngủ, đêm nay muội đi gác ở Dưỡng Tâm điện thay ta nhé.”

“Dưỡng Tâm điện?” Đó là nơi ở của Hoàng đế cơ mà? Phượng Ninh ngạc nhiên nhìn nàng ấy.

Chương Bội Bội thật sự rất buồn ngủ nên không muốn nói chuyện nữa, chỉ chỉ vào Dương Ngọc Tô. Dương Ngọc Tô nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp: “Hôm sau khi điển lễ cúng tế kết thúc, Bội Bội và ta không yên tâm để muội ở lại Thượng công cục một mình nên đã xin ân điển của Thái hậu nương nương, chuyển muội từ Thượng công cục sang Thượng thực cục. Có Bội Bội che chở, sau này không ai dám hãm hại muội nữa đâu. Từ giờ trở đi, muội và Bội Bội sẽ thay phiên nhau đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ bệ hạ dùng bữa.”

Dương Ngọc Tô cũng không biết con đường này có đúng hay không, nhưng bảo đảm là sẽ an toàn.

Phượng Ninh nhất thời cứng họng. Sau này nàng còn phải hầu hạ bên cạnh Hoàng đế sao?

Thấy Chương Bội Bội ra ngoài, Phượng Ninh vội bước xuống giường, gọi nàng ấy: “Chương tỷ tỷ, ta không rõ quy củ của Dưỡng Tâm điện.”

Chương Bội Bội vừa ngáp vừa nói: “Cung nữ của ta sẽ dạy muội. Thực ra cũng không có gì đâu, tài nấu nướng của muội rất tốt, lát nữa muội nấu bữa khuya cho bệ hạ là được. Bây giờ trời nóng, hay là nấu một bát canh hoa sen vậy.” Ngay cả tên món ăn cũng đã nghĩ sẵn cho nàng.

Phượng Ninh luống cuống: “Ta biết đi nấu ở đâu?”

Dương Ngọc Tô cười nhìn nàng: “Nha đầu ngốc, muội cho rằng bệ hạ cũng như chúng ta à? Trong Dưỡng Tâm điện có sẵn Ngự thiện phòng, chuyên chuẩn bị món ăn cho bệ hạ, muội chỉ cần thay quan phục, ta sẽ đưa muội đến đó.”

Lát sau, cung nữ của Chương Bội Bội tiến vào, cùng Dương Ngọc Tô giúp Phượng Ninh thay quan phục mới tinh. Lần này là một bộ áo dài giao lĩnh viền đỏ thẫm, vừa khít với thân thể của Phượng Ninh làm tôn lên vóc dáng yểu điệu thướt tha của nàng. Nhìn dáng người thon thả của nàng, Dương Ngọc Tô hâm mộ nói: “Quả nhiên ông trời ban cho muội những thứ tốt nhất.”

Chương Bội Bội vốn định đi ngủ nhưng rồi lại muốn xem Phượng Ninh thay y phục. Nhìn bộ ngực căng đầy của nàng, Chương Bội Bội tặc lưỡi: “Có thật muội chỉ mới mười sáu không vậy?”

Năm nay nàng ấy đã mười bảy mà dáng người còn không đầy đặn bằng Phượng Ninh.

Phượng Ninh xấu hổ đỏ mặt, vội nới lỏng thắt lưng một chút. Dương Ngọc Tô và Chương Bội Bội cười khanh khách nhìn nàng.

Nửa khắc sau, Phượng Ninh bị đẩy đến trước cửa Dưỡng Tâm điện. Dương Ngọc Tô đứng trước Tuân Nghĩa môn, nhìn cửa cung nguy nga trước mắt, lo lắng hỏi Phượng Ninh: “Phượng Ninh, muội nghĩ kỹ chưa? Bước vào cánh cửa này đồng nghĩa với điều gì, muội đã rõ chưa?”

Làm gì có nam nhân nào kiềm chế được trước sắc đẹp, huống chi là Thiên tử vốn nên sở hữu tam cung lục viên?

Phượng Ninh hiểu ý nàng ấy. Cảm xúc của nàng rất phức tạp, cười nói: “Tỷ lo nghĩ quá, bệ hạ không có hứng với ta đâu. Ta chỉ việc yên phận làm nhiệm vụ của mình, chuyện sau này cứ để sau này hẵng bàn.”

Thấy nàng hiếm khi có chủ kiến như bây giờ, Dương Ngọc Tô buông tay ra, nhìn nàng bước vào cửa điện.

Cánh cửa dày nặng được đẩy ra từng chút một, Phượng Ninh hít sâu một hơi, đi theo cung nữ của Chương Bội Bội bước vào trong điện.

Vào cửa phải kiểm tra thêm lần nữa. Đi qua ảnh bích, tiến vào sân trống trước điện, ánh đèn rực rỡ chiếu thẳng vào mặt. Có thể thấy Vũ lâm vệ mặc áo giáp, đầu đội mũ miện cắm lông vũ đỏ, còn có không ít nữ quan mặc áo dài cổ tròn đỏ thẫm và nội thị đủ các phẩm giai. Mọi người đều hối hả đi lại, đồng thời vẫn giữ trật tự nghiêm chỉnh. Trong lòng Phượng Ninh vừa lo lắng vừa khấp khởi chút sung sướng.

Nàng bước vào Dưỡng Tâm điện. Hai bên cạnh cửa vào Dưỡng Tâm điện đều có một tòa ảnh bích lưu ly, cứ cách năm bước lại có một người gác, cách mười bước có một người chờ lệnh, có thể thấy được Dưỡng Tâm điện được canh gác nghiêm ngặt. Dưỡng Tâm môn ngay tại phía Nam, có một tấm ảnh bích bằng ngọc khổng lồ, rẽ qua phía Nam là Ngự thiện phòng riêng của Hoàng đế, ở đây lại có một dãy trị phòng, cách chính điện một đoạn đường.

Phượng Ninh đi sang bên cạnh Dưỡng Tâm môn, vốn định rẽ sang hướng nam nhưng lại kìm lòng không đậu nhìn về phía chính điện phía Bắc, chỉ thấy một loạt Ngự tiền nội thị đang đứng trực dưới mái hiên, cái bóng đổ dưới mặt đất cứ chao đảo theo ánh đèn.

Cung nữ đi được một đoạn đường, thấy nàng không theo kịp thì vội nhắc: “Cô nương, ở Dưỡng Tâm điện không được nhìn ngó lung tung, mau đi theo nô tỳ.”

Phượng Ninh vội dời mắt, đi theo cung nữ đến Ngự thiện phòng ở phía Nam. Cung nữ giới thiệu nàng cho những người quen biết, đồng thời nhắc nàng nên tuân thủ quy củ nào. Quả nhiên cung nhân ở Dưỡng Tâm điện này đều hơn hẳn người bên ngoài, ai nấy cũng có vẻ thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không ai khinh thường Phượng Ninh.

Phượng Ninh không dám chậm trễ, lập tức vén ống tay áo lên chế biến bữa khuya. Ngoài một bát canh hoa sen, nàng còn làm thêm một đĩa bánh củ cải nhỏ ngon miệng, nấu một ấm trà dưỡng tâm an thần. Làm xong, nàng hào hứng bưng mâm đi đến Dưỡng Tâm môn, nội thị đứng chờ sẵn trước cửa dẫn nàng tiến vào chính điện, nàng gặp được Chưởng ấn Liễu Hải. Liễu Hải thấy nàng thì nở nụ cười, nếp nhăn xô đẩy nơi khóe mắt, ông ấy thử độc trước, sau đó dẫn nàng đi vào trong.

“Ngươi chờ một lát, bên trong đang nghị sự.”

Liễu Hải cùng nàng đứng chờ trước rèm châu ngoài đông các.

Phượng Ninh thoáng liếc nhìn bên trong. Từ góc nhìn của nàng chỉ thấy một góc của chuỗi ngọc* màu minh hoàng, một vị quan viên mặc phi bào** vừa quỳ vừa khóc trước ngự án, nữ quan Dương Uyển đang đứng bên cạnh vị quan ấy, nàng ta bưng văn thư, mi mắt cụp xuống, vẻ mặt không dao động.

*Chuỗi ngọc này là chuỗi ngọc trên mũ miện của vua thời phong kiến Trung Quốc.

**Phi bào: áo quan màu đỏ thẫm của quan viên từ tứ phẩm trở lên.

Phượng Ninh lắng nghe một lát thì cũng biết bên trong đang có chuyện gì. Chắc là Lại bộ Hữu Thị lang này tham ô nên bị Hoàng đế phát hiện, giờ đang khóc lóc kể lể trước điện. Nhưng khóc lóc kể khổ thì có ích lợi gì? Lát sau, một tiếng quát lạnh vang lên từ trong điện: “Người đâu, lôi hắn ta xuống, đưa đến Đô sát viện giam giữ chờ thẩm vấn!”

Liễu Hải dùng ánh mắt ra hiệu, hai binh lính Cẩm y vệ nghiêm nghị đi nhanh vào trong, lát sau lôi một người mặt đầy máu ra ngoài. Lần đầu Phượng Ninh chứng kiến cảnh tượng này nên không khỏi sợ hãi, suýt nữa làm đổ bát canh trên mâm, may mà Liễu Hải đỡ nàng: “Sau này sẽ còn gặp nhiều chuyện tương tự, ngươi phải bình tĩnh.”

“Vâng.” Phượng Ninh bình tĩnh lại, im lặng đứng chờ.

Trong đông các, Bùi Tuấn đưa bằng chứng phạm tội mà Cẩm y vệ tìm được cho Dương Uyển: “Ngươi viết văn thư sắc tạo, nộp cho Thái hậu xem rồi đưa đến Nội các và Đô sát viện.”

Dương Uyển nhìn xấp giấy nhận tội, chỉ cảm thấy trái tim co thắt.

Gã Lại bộ Hữu Thị lang này nắm quyền tuyển chọn quan viên trong thiên hạ, là tâm phúc do tổ phụ của nàng ta đề bạt. Quan viên Lại bộ và Hộ bộ có ai thật sự trong sạch? Nếu Hoàng đế muốn thật sự trừng trị tham quan ô lại thì hoàn toàn có thể chém cả ổ, thế mà hắn chỉ túm đầu người này, tất nhiên mục đích là nhổ nanh vuốt của tổ phụ nàng ta. Ấy vậy mà nàng ta còn phải tự tay viết văn thư. Mặc dù nàng ta chỉ là nữ quan, tuy nhiên Ngự tiền nữ quan cũng có ấn tín, cuối văn thư cần con dấu của nàng ta. Tôn nữ Dương Uyển của Thủ phụ Dương Nguyên Chính tố cáo Lại bộ Hữu Thị lang, chẳng khác nào quân pháp bất vị thân, bách quan không còn lời nào để nói, cũng không có cớ gì để bác bỏ, Hoàng đế còn có thể phủi sạch nghi ngờ liên quan đến bản thân.

Dương Uyển cười lạnh trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy cay đắng. Bây giờ nàng ta đã hiểu tại sao lúc trước Hoàng đế lại dễ dàng cho phép nàng ta tiến vào Dưỡng Tâm điện. Tổ phụ cho rằng ông ta đã thành công cài cắm tai mắt của mình vào Dưỡng Tâm điện, trên thực tế Bùi Tuấn coi nàng ta là một thanh kiếm sắc bén đối phó với tổ phụ của nàng ta.

Chẳng phải ngươi muốn làm Hoàng hậu sao? Bây giờ ngươi chọn Hoàng đế, hay chọn Dương gia?

Bùi Tuấn uống trà, thấy nàng ta mãi vẫn chưa tiếp thì mỉm cười nhàn nhạt nhìn nàng, dường như khẳng định mục đích của mình.

Trên đời này chưa một ai có thể khiến nàng ta kinh hồn bạt vía như thế này, hơn nữa còn phải tỉnh táo cảnh giác để đối phó với hắn bất cứ lúc nào.

Dương Uyển không còn sự lựa chọn nào khác, nàng ta lập tức tiến lên nhận bằng chứng phạm tội: “Thần nữ tuân lệnh.” Sau đó ngồi xuống bên cạnh viết chỉ.

Liễu Hải không hổ là tâm phúc của vua, dù chưa nghe Hoàng đế truyền triệu nhưng vẫn đoán được bên trong đã tạm thời xong việc, có thể tiến vào. Ông ấy nháy mắt ra hiệu cho Phượng Ninh theo mình vào trong phụng dưỡng. Phượng Ninh không dám ngẩng đầu lên, cẩn thận bước vào đông các từng bước chân. Nàng nghe Liễu Hải khom lưng tiến lên, vừa cười vừa nói: “Bệ hạ, người đã bận suốt một buổi tối rồi, bây giờ dùng bữa khuya thôi.”

Phượng Ninh liếc về phía người nọ bằng khóe mắt. Hắn chống tay lên trán, buông mi xem sổ con, nghe được câu này thì không có phản ứng nào khác. Lát sau, hắn mới giơ tay lên chỉ bên cạnh, ra hiệu cho Liễu Hải đặt đồ vật xuống.

Liễu Hải nháy mắt với Phượng Ninh, Phượng Ninh cẩn thận tiến lên, bày bữa khuya lên bàn. Có lẽ là vì hồi hộp nên hô hấp của nàng hơi dồn dập. Bùi Tuấn nhìn sang bên cạnh bằng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Phượng Ninh, hắn không khỏi cau mày.

“Thế này là thế nào?” Hắn nhìn Liễu Hải bằng ánh mắt dò hỏi, hiển nhiên không ngờ Lý Phượng Ninh sẽ xuất hiện ở Dưỡng Tâm điện. Một nữ quan nhỏ bé như Lý Phượng Ninh thì không cần Hoàng đế đích thân hỏi han, Hoàng đế dùng tiện tay thì giữ lại, không tiện thì đuổi ra khỏi cung là được.

Liễu Hải bình tĩnh trả lời: “Thái hậu nương nương nghĩ rằng tài nấu nướng của Phượng Ninh cô nương rất tốt, bèn cho phép nàng ấy đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ ngài dùng bữa.”

Nếu là Thái hậu cho phép thì Bùi Tuấn cũng không thể nói gì hơn, chỉ thản nhiên nói một tiếng “Ra ngoài” rồi tiếp tục làm việc.

Thái độ ghét bỏ của Bùi Tuấn đã rõ mồn một, Phượng Ninh tủi thân nhưng không dám nhiều lời, đành phải lui ra ngoài.

Dương Uyển không ngờ Hoàng đế lại ghét Lý Phượng Ninh đến thế. Chẳng lẽ là vì mưu kế lần trước của nàng ta?

Lát sau, Dương Uyển dâng văn thư đã viết xong cho Hoàng đế. Hoàng đế kiểm tra lại, thấy không sai sót chỗ nào thì bảo nàng ta ra ngoài.

Lúc ra ngoài, thấy đôi mắt Phượng Ninh đỏ hoe, buồn bực đứng bên cạnh bình phong, Dương Uyển mỉm cười an ủi nàng: “Đừng sợ, bữa sau ta có thời gian rảnh sẽ dạy muội quy củ Ngự tiền, ta đi làm việc trước đây.”

Phượng Ninh nhìn theo bóng lưng nàng ta rời đi, sau đó tiếp tục nhìn vào trong điện.

Trong điện, Liễu Hải giục Bùi Tuấn dùng bữa. Bùi Tuấn không nhúc nhích, sắc mặt không vui: “Đã đưa đến Ngự tiền thì sao không dạy quy củ cho nàng ta? Chẳng lẽ ai cũng có thể đến Ngự tiền sao?”

Liễu Hải cười xòa: “Bệ hạ, chẳng lẽ Ngự tiền còn thiếu người tuân thủ quy củ sao?”

Dù sao Liễu Hải cũng là người đi theo Bùi Tuấn từ thời chưa lên ngôi, là tâm phúc hầu hạ Bùi Tuấn từ thuở nhỏ, lúc chỉ có hai người thì ông ấy như trưởng bối của hắn, thật lòng mong hắn được hạnh phúc. Mặc dù có rất nhiều người xuất hiện ở Ngự tiền nhưng ai nấy cũng giữ đúng khuôn phép, không dám phạm chút sai lầm nào, cứ như con rối không có sức sống. Còn Phượng Ninh thì hoàn toàn khác, tiểu Phượng Ninh xinh đẹp đáng yêu, Liễu Hải thực sự không nỡ trói buộc nàng bằng quy củ, giết chết thiên tính của nàng.

Không có tâm kế cũng tốt, người như vậy mới có thể thật lòng thật dạ vì Hoàng đế, chỉ có đồ ngốc mới thả nàng rời cung.

Bùi Tuấn phát hiện Liễu Hải sủng ái Phượng Ninh quá mức.

“Nàng ta cho ngươi bạc à?”

Liễu Hải vội quỳ xuống, dở khóc dở cười: “Nô tài nào dám? Bệ hạ đừng ghẹo nô tài nữa, nếu nàng ấy có bản lĩnh này, mà bệ hạ cũng không chê nàng ấy thì cứ để nô tài dạy nàng ấy biết quy củ là được.”

Bùi Tuấn không nói một lời.

Phượng Ninh đứng chờ bên ngoài thật lâu mới thấy Liễu Hải bưng mâm đồ ăn còn nguyên ra ngoài. Nàng không khỏi buồn bã: “Công công, sao bệ hạ không cần? Chẳng lẽ không hợp khẩu vị ngài ấy?”

Liễu Hải cụp mi nhún vai, gọi nàng đi vào rót trà cho Bùi Tuấn.

Phượng Ninh vào, lần này Bùi Tuấn tiếp trà, chẳng qua vẫn không ngó nhìn nàng lấy một lần. Phượng Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đánh bạo hỏi: “Bệ hạ, chẳng lẽ bữa khuya không hợp khẩu vị của người? Nếu người có yêu cầu gì thì cứ nói, thần nữ nhất định sẽ làm được.”

Nghe câu hỏi này, Bùi Tuấn mới chịu ngẩng đầu lên từ đống tấu chương. Hắn lẳng lặng nhìn Phượng Ninh thật lâu, có lẽ tiểu cô nương rất sốt ruột nên khuôn mặt đỏ bừng, tựa như trái cây được ủ chín.

Bùi Tuấn đã đăng cơ một năm, trên có phụ thần Nội các, dưới có tiểu nội thị tầm thường, ai nấy đều hao hết tâm tư đoán suy nghĩ của hắn, mưu toan tìm được manh mối từ những động tác biểu cảm nhỏ bé của hắn để lấy lòng hắn. Lý Phượng Ninh là người duy nhất dám hỏi thẳng hắn nghĩ gì.

Nếu chuyện gì cũng cần hắn dạy dỗ thì cần đám người hầu này làm chi? Hơn nữa, đây cũng là một cách thể hiện sự uy nghiêm của Thiên tử.

Lời nói của vua không kín kẽ thì sẽ bị mất uy nghiêm với bề tôi.

Bùi Tuấn biết mình có giải thích với cô ngốc này thì cũng chỉ phí công, hắn cũng không có thời gian. Hắn lười biếng tựa lưng vào ghế, hỏi nàng: “Chẳng phải ngươi muốn rời cung à? Sao bây giờ lại chịu đến Dưỡng Tâm điện?”

Chỉ trong giây lát, Phượng Ninh không dám tò mò nữa.

Cuối cùng, điều mà nàng không mong chờ nhất đã đến.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.