Phượng Nghi

Chương 11: Chương 11



Phượng Ninh nhớ tới lời mình nói với Bùi Tuấn ở Ngự cảnh đình, xấu hổ đến độ muốn chui luôn xuống đất.

Giờ là lúc phải vận dụng tuyệt chiêu “da mặt dày” rồi.

Phượng Ninh nhìn quanh nhìn quất khắp nơi, ấp úng giả bộ ngớ ngẩn cho qua chuyện: “Nếu giờ rời cung, phụ thân sẽ đánh chết thần nữ mất. Vẫn còn hai năm, chờ đến hạn mới rời cung là ông ấy sẽ không nói được gì nữa ạ.”

Bùi Tuấn không tha cho nàng, nói thẳng: “Trẫm cho phép ngươi ra cung.”

Phượng Ninh tức gần chết, hắn không cho người khác một con đường sống à?

Đến nước này, Phượng Ninh hết cách, nàng nói với vẻ không phục: “Bệ hạ, hiện tại thần nữ không muốn ra cung, chuyện người khác làm được thì thần nữ cũng làm được.”

Bùi Tuấn tức cười: “Ồ, ngươi chắc chắn là ngươi làm được à?”

Phượng Ninh nghiêng người về phía trước: “Nếu người không tin thì cứ ra lệnh cho thần nữ. Đợi thần nữ mắc sai lầm rồi lại đuổi thần nữ đi cũng không muộn.”

Phượng Ninh ở lại Dưỡng Tâm điện nhờ khả năng mặt dày của mình.

Bùi Tuấn không quan tâm, nếu nàng làm tốt thì giữ nàng lại, không làm được thì đuổi nàng đi. Hắn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.

Bùi Tuấn trời sinh đã có cái uy khiến người khác phải làm theo lời hắn.

Liễu Hải không cố tình dạy quy củ cho Phượng Ninh, mục đích gọi nàng tới vốn không phải để nàng làm việc mà muốn nàng làm nũng, hầu hạ Hoàng thượng. Tiếc là Hoàng thượng không hiểu phong tình, dạy hư cô nương tốt.

Hôm sau, Phượng Ninh bắt đầu cần cù học tập, thậm chí còn không quay về Diên Hi cung. Khi mệt nhọc, nàng sẽ ngủ gà ngủ gật trong nhĩ phòng tại sao gian* ở Ngự thiện phòng. Nàng học thuộc từng câu từng chữ trong sổ ghi cung quy, còn học cả cách pha trà cùng với Dương Uyển, dù bàn tay trắng nõn xuất hiện rất nhiều vết bỏng nhưng nàng vẫn không hề than thở.

*Sao gian: từ chỉ căn phòng ở cuối nhà. 

Khi tới lượt trực ban, Phượng Ninh sẽ vắt óc mày mò làm mấy món điểm tâm độc đáo cho Bùi Tuấn. Vừa hết ca, nàng lại đến trị phòng của Dương Uyển để học cách mài mực.

Trị phòng của Dương Uyển nằm ở vi phòng* phía Tây Dưỡng Tâm điện. Một hàng mấy gian trị phòng nơi đây đều là phòng để tấu sớ, hàng ngày sẽ có nội giám thay phiên trông coi. Dương Uyển phụ trách giúp đỡ phòng văn thư của Ty lễ giám xử lý công văn, đôi khi sẽ gửi trả tấu sớ cho Thái hậu và Nội các. Thời còn tại vị, Tiên đế bị hoạn quan xúi giục, liên tục đánh Đông dẹp Bắc làm dân chúng lầm than. Sau khi Bùi Tuấn đăng cơ, hắn thay công tác tuyển phi của Lễ bộ thành tuyển nữ quan, ý muốn những nữ quan này kiềm chế hoạn quan. Nếu không để các thế lực kiềm chế lẫn nhau thì dù là trong cung hay ngoài triều đình đều dễ dàng xảy ra chuyện không hay.

*Vi phòng: thời Minh Thanh, vi phòng chỉ căn phòng để phi tần thay quần áo trước khi vào hầu Hoàng đế.

Vậy nên Dương Uyển cũng như các nữ quan khác và thái giám chấp bút của Ty lễ giám thường xuyên âm thầm so kè với nhau.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Bùi Tuấn lại yêu cầu nữ quan phải có tri thức, hiểu lễ nghĩa, thông minh và tuân thủ quy củ.

Rõ ràng là Lý Phượng Ninh không phải người đạt yêu cầu.

Nhưng sự kiên trì và mềm dẻo của Lý Phượng Ninh nằm ngoài dự kiến của Bùi Tuấn.

Hôm đó Bùi Tuấn vừa săn thú xong, đang trên đường về Dưỡng Tâm điện, hắn gặp Lý Phượng Ninh ở Hàm Hòa Hữu môn. Nàng đang chậm chạp đi dọc theo chân tường, tay cầm quyển thi thư, gục đầu như đã rất buồn ngủ nhưng miệng lại liên tục lẩm bẩm:

“Phu dân, giáo chi lấy đức, tề chi lấy lễ, tắc dân có cách tâm; giáo chi lấy chính, tề chi lấy hình, tắc dân có độn tâm…*”

*Giáo hóa dân nên dùng đức, chỉnh đốn dân nên dùng lễ, ắt dân sẽ có lòng ngay thẳng. Dùng chính pháp dạy dân, dùng hình luật chỉnh đốn dân thì dân sẽ tìm cách tránh né. (Theo bản dịch của Nguyễn Tôn Nhan)

Đây là một phần trong “Lễ Ký”. Nội thư đường từng liệt kê danh sách “phải đọc” cho nội thị và nữ quan trong cung, đây là một phần trong đó. Phải là người có kiến thức mới có thể giúp đế vương xử lý công văn. 

Phượng Ninh học rất nghiêm túc.

Bùi Tuấn cười khẽ.

Phượng Ninh nhanh chóng hoàn hồn. Nàng ngước mắt nhìn lên, thấy Bùi Tuấn mặc bộ y phục đen, đứng chắp tay sau lưng, làm nàng nhớ tới ngày bọn họ gặp nhau lần đầu.

Trông Bùi Tuấn lúc này có cảm giác quen thuộc vô hình, gần gũi hơn khi mặc long bào.

Hóa ra là hắn không thích mặc long bào khi đi săn thú, thảo nào lúc đó nàng không nhận ra hắn.

“Bệ hạ… Thần nữ thỉnh an bệ hạ.”

Phượng Ninh lễ phép quỳ xuống hành lễ, cả tư thế và lễ nghi của nàng đều không có chút sai sót nào.

Vậy mới phải, đi tới đâu thì phải học quy củ ở đó, lòng người âm u, không ai chiều chuộng nàng cả.

Bùi Tuấn hài lòng, lạnh nhạt nói: “Bình thân.”

Phượng Ninh vỗ váy đứng dậy, thẹn thùng cười với hắn.

Liễu Hải đứng nhìn, lòng ngập tràn cảm xúc.

Ban đầu ông ấy lo lắng quy củ sẽ trói buộc Phượng Ninh, nhưng giờ xem ra không phải vậy. Có lẽ nàng không biết đoán ý của người khác, cũng không để người khác đoán được ý mình. Đôi mắt nàng luôn luôn trong sáng long lanh, mỗi động tác ăn, mặc, nói năng của nàng đều xinh đẹp và tràn đầy sức sống.

Người khác học quy củ đến mức hoa mắt chóng mặt, nàng lại học đến mê say.

Liễu Hải chưa từng thấy cô nương nào làm người khác có thiện cảm đến vậy, ông ấy lặng lẽ giơ ngón tay cái với Phượng Ninh.

Người Bùi Tuấn đang mướt mát mồ hôi, hắn không nói gì thêm, lập tức trở về Dưỡng Tâm điện.

Phượng Ninh quay về Diên Hi cung.

Trời dần dần tối, trong Diên Hi cung vẫn còn ánh sáng hắt ra. Hôm nay Chương Bội Bội bị đau bụng nên xin nghỉ, giờ đang nghỉ ngơi trong chính điện. Lúc đến, Phượng Ninh thấy nàng ấy đang ăn dưa lưới bèn vội vàng khuyên nhủ:

“Hôm qua tỷ bị tiêu chảy, sao giờ còn ăn dưa thế?”

Chương Bội Bội chu môi cười đáp: “Tại hôm nay nóng quá mà.”

Có cơn gió lùa vào gian giữa chính điện, đây cũng là nơi mát mẻ nhất. Vì thời gian hẵng còn sớm, mọi người đều chưa muốn ăn tối nên đều tụ tập ở đây hóng mát, dù sao thì gió nóng cũng là gió. 

Trương Nhân Nhân ngồi đan chuồn chuồn trúc, than thở: “Sắp tới giữa hè rồi, nghe nói sẽ đi hành cung Yến Sơn tránh nóng, không biết bệ hạ có đưa chúng ta theo không nhỉ?”

Trần Hiểu Sương - tiểu thư phủ Binh bộ Thượng thư tiếp lời: “Chắc chắn là có, chúng ta đâu phải nữ quan bình thường…”

Trương Nhân Nhân liếc nhìn Trần Hiểu Sương, hừ khẽ: “Đối với Lễ bộ là không phải, nhưng sợ là đối với bệ hạ…”

Nói tới đây, mấy cô nương đều im lặng.

Đã qua gần ba tháng nhưng đến giờ bệ hạ vẫn không lâm hạnh ai cả. Chuyện quan trọng nhất hiện tại đã không phải là ai được lâm hạnh đầu tiên, giờ bọn họ đều mong mỏi có người mở đầu, sau đó bệ hạ lại chia đều ân sủng. Vậy là mọi người không cần phải ngồi trên vị trí nữ quan để nhìn ngày tháng trôi qua nữa, bởi dù gì họ cũng là tiểu thư, làm gì có ai không muốn làm chủ tử, được người khác hầu hạ đâu chứ?

Lễ bộ hiện giờ không phải là Lễ bộ lúc trước, mọi chuyện đều do bệ hạ quyết định.

Mỗi lần nhắc đến đề tài này, lần nào Phượng Ninh cũng thấy xấu hổ. Nàng còn nhỏ, không thể thoải mái thảo luận chuyện đó. Nàng chuyển chủ đề:

“Đúng rồi, ta vừa gặp bệ hạ ngoài Dưỡng Tâm điện, Liễu công công còn khen ta học quy củ rất tốt nữa.”

Chương Bội Bội nói: “Muội to gan thật đấy, dám cười với bệ hạ.”

Phượng Ninh hỏi: “Ta không cười với bệ hạ thì chẳng lẽ lại khóc hay sao?”

Mọi người không còn lời gì để nói.

Bọn họ đã dần quen với sự ngây ngô của Phượng Ninh.

Trần Hiểu Sương nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sáng của nàng: “Chúng ta đều không dám tới trước mặt bệ hạ, ngươi thì lại vui tươi hớn hở.”

Phượng Ninh đỏ mặt, cụp mắt không nói gì.

Dương Uyển đi ra từ gian phòng phía Đông, nhìn thấy gò má ửng hồng của Phượng Ninh.

Ra là Lý Phượng Ninh thích Hoàng đế.

Tâm tư của nàng hiện rõ trên mặt.

Nhưng có nữ quan nào ở đây là không thích Hoàng đế đâu?

Không biết ai là người mở lời, thầm thì: “Các ngươi nói liệu có phải bệ hạ…” Nàng ta không dám nói vế sau, nhưng nhìn ánh mắt là biết nàng ta đang nghi ngờ năng lực kia của bệ hạ không ổn. Nếu không thì sao có thể thờ ơ với mấy mỹ nữ muôn màu muôn vẻ, mập ốm cao thấp gì cũng có chứ?

Không phải không có khả năng đó, Dương Uyển cũng thầm lo lắng điều này.

Nàng ta đã hỏi han tìm hiểu, trong suốt thời gian từ phủ Tương Vương đến Hoàng cung, quanh hoàng đế không có nữ nhân nào ngoài hai ma ma già. Nói cách khác, lúc ở Vương phủ, Bùi Tuấn không hề có thông phòng. 

Tiên đế không có con nối dõi, thánh thượng thì đã mười tám mà vẫn không lâm hạnh cung phi, hỏi sao các quan không lo cho được?

Cả Ngự sử và phủ Tông Nhân đều dâng tấu cầu xin Hoàng đế lập phi.

Ngày hôm sau, đến lượt Phượng Ninh và Dương Uyển trực ban.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.