Phượng Nghi

Chương 9: Chương 9



Vẫn như lần trước, hắn đứng quay lưng về phía ánh sáng, quầng sáng làm nhòe mái tóc đen óng mượt của hắn, vẫn là dáng vẻ tuấn tú nho nhã như trước, ẩn chứa khí chất xa cách với trần gian. Đôi mắt Phượng Ninh tròn xoe vì sợ hãi, thầm nghĩ sao hắn lại đến đây? Chẳng phải hắn đã nói là đừng gặp lại nhau nữa sao? Nhưng đúng lúc này, hình thêu bằng chỉ vàng đập vào mắt nàng, đó là hình móng rồng cực kỳ chói mắt… Phượng Ninh lảo đảo lùi về sau.

Dù nàng ngu ngốc cỡ nào cũng vẫn biết rõ, trong thiên hạ này chỉ mình Hoàng đế mới được khoác long bào minh hoàng.

“Ngươi nói là Tướng quân thì cứ cho là Tướng quân đi…”

Phượng Ninh hít sâu một hơi, dòng khí đi thẳng vào phổi, khiến thân thể nàng lạnh buốt.

Sao ân công lại biến thành Hoàng đế? Sao hắn lại là Hoàng đế?

Đôi mắt đen láy của nàng như sắp rơi xuống. Bùi Tuấn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của nàng thì lại cạn lời, thôi không nhìn nữa. Liễu Hải thấy Phượng Ninh vẫn đứng đơ ra tại chỗ thì hắng giọng: “Còn không mau hành lễ với bệ hạ?”

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Phượng Ninh suýt nữa bật khóc. Sao lần trước ngài không nói như vậy? Nếu biết trước thì nàng sẽ không bao giờ khoác lác trước mặt Hoàng đế rằng “không ở lại trong cung”… Rõ ràng đó là thất lễ trước mặt vua, phạm tội khi quân…

Phượng Ninh quỳ xuống, trong lòng vừa tủi thân vừa kinh hãi. Bùi Tuấn không để ý đến nàng, chậm rãi tiến lên thỉnh an Long An Thái phi.

“Trời nóng, làm phiền người bận trước bận sau.”

Long An Thái phi vẫn coi Bùi Tuấn như con ruột của mình, bà ấy vội cười nói: “Đây là trách nhiệm của ta mà.”

Trong lúc hai người trò chuyện, Dương Uyển âm thầm chú ý phản ứng của Hoàng đế. Nét mặt của hắn vẫn không thay đổi khi thấy dung nhan của Phượng Ninh, cứ như thể chỉ gặp được một người tầm thường không có gì đặc biệt, thậm chí nàng ta còn loáng thoáng phát hiện Hoàng đế có phần ghét bỏ Phượng Ninh.

Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Hoàng đế đối mặt với sắc đẹp nhường này mà vẫn thờ ơ, trong lòng Dương Uyển không khỏi càng thêm sùng bái và ngưỡng mộ Hoàng đế.

Sau khi dâng trà cho Hoàng đế và Long An Thái phi, Long An Thái phi chỉ vào Lý Phượng Ninh, hỏi Hoàng đế: “Bệ hạ thấy, nên xử lý thế nào mới ổn thỏa?”

Bùi Tuấn nhìn Phượng Ninh. Hắn cho rằng nàng đã quen bị người ta ức hiếp, không ngờ con thỏ quýnh lên cũng biết cắn người, coi như có chút chí khí.

Phượng Ninh vẫn ngơ ngác quỳ ở đó, chưa thể thoát khỏi nỗi khiếp sợ khi biết thân phận thật của hắn.

Theo ý của Bùi Tuấn thì có thể nhân dịp này đưa nàng rời cung, chỉ có điều Long An Thái phi ở đây, hắn không tiện quyết định thay bà ấy.

“Chuyện này đã giao cho người, ngươi muốn xử lý thế nào thì tùy người.”

Phượng Ninh nhìn đôi giày đen thêu chỉ vàng của hắn, chỉ cảm thấy vành mắt chua xót vì oan ức. Lần trước hắn đã nói thẳng là chướng mắt nàng, đương nhiên sẽ đuổi nàng ra cung.

Long An Thái phi biết Hoàng đế đang nể mặt mình. Bà ấy định trị tội Phượng Ninh cũng là vì thấy cô nương này quá xinh đẹp, ở lại hoàng cung cũng chỉ thành cái gai trong mắt người khác, chi bằng đưa về nhà gả chồng cho yên ổn. Nhưng phản ứng lúc nãy của Phượng Ninh lại nằm ngoài dự đoán của bà ấy, cứ như một cây cỏ dại tràn đầy sức sống, bất khuất dẻo dai nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Bà ấy bỗng không đành lòng.

“Lúc nãy ngươi nói cũng có lý.” Long An Thái phi nói với Phượng Ninh: “Chỉ có điều, tại sao ngươi lại không được nghe tuyên đọc chiếu thư?”

Thấy vậy, Dương Uyển bèn bước ra, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế và Thái phi.

“Hồi bẩm bệ hạ, hồi bẩm Thái phi nương nương, chuyện này đều do thần nữ, là thần nữ an bài Phượng Ninh muội muội đến Phụng Tiên điện làm rèm che. Lúc nãy thần nữ hỏi thăm mới biết thì ra tiểu cung nữ truyền chỉ chạy nhanh quá nên bị cảm nắng ngất xỉu giữa đường, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại…” Nói đến đây, vẻ mặt Dương Uyển đầy áy náy: “Mong bệ hạ và Thái phi khoan dung, thần nữ sẵn lòng chịu tội cùng Phượng Ninh muội muội.”

Dương Uyển rất giỏi xem thời thế. Sự phản kích của Phượng Ninh không phải là không hợp lý, đồng thời cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người, e rằng Hoàng đế đã nghe được lời thanh minh của nàng. Nàng ta không dám đặt cược, tấm gương của Mao Xuân Tụ vẫn còn đó, chi bằng nàng ta chủ động ra mặt, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, còn hơn là để Hoàng đế điều tra kỹ chuyện này.

Vả lại, tổ phụ đã sớm dạy bảo nàng ta một Hoàng hậu thì nên có suy nghĩ và tầm nhìn như thế nào. Tranh thủ dịp này, nàng ta chẳng những có thể khiến người khác nợ ân tình của mình mà còn thể hiện trách nhiệm của mình trước mặt Hoàng đế.

Long An Thái phi vừa nghe nguyên nhân này thì biết đúng là không thể trách Phượng Ninh. Chỉ có điều, một nữ quan sắp trở thành phi tử của Hoàng đế mà lại không biết gì về tình hình trong triều thì cũng không ổn.

“Đã vậy thì hãy theo ý ngươi, treo rèm lên trước giờ mẹo ngày mai, ta sẽ đích thân đi kiểm tra. Nếu có sơ suất gì, cái mạng của ngươi sẽ khó mà giữ được.”

Nghe vậy, Chương Bội Bội thở phào nhẹ nhõm, vội kéo Phượng Ninh tạ ơn.

Long An Thái phi nói xong thì quay sang hỏi Hoàng đế: “Bệ hạ thấy thế nào?”

Hoàng đế vẫn giữ thái độ như cũ: “Cứ làm theo ý người.” Nói xong, hắn đỡ Thái phi đứng dậy.

“Trời nóng, để trẫm đưa người về tẩm cung nghỉ ngơi.”

Long An Thái phi đỡ tay hắn ra ngoài, cười nói: “Hoàng đế đừng lo cho ta, thân thể của ta vẫn coi như khỏe mạnh. Ta còn chờ được ôm cháu thay mẫu thân của người ấy chứ.”

Hai người vừa nói vừa cười, càng đi càng xa. Thậm chí lúc rời đi, Bùi Tuấn chẳng buồn nhìn Phượng Ninh lấy một lần.

Đoàn người Dương Uyển cung tiễn Hoàng đế đi xa rồi mới quay về nhìn Phượng Ninh. Phượng Ninh vẫn đang ngẩn người ôm đống rèm che vào lòng. Chương Bội Bội cho rằng nàng đang sợ hãi, vội đỡ nàng đứng dậy: “Muội muội của ta hôm nay thật có bản lĩnh, sau này cứ như thế nhé, đừng để người khác ức hiếp muội.”

Dương Uyển đến gần cứu vãn tình thế, nàng ta áy náy nhìn Phượng Ninh: “Ngọc Tô đã dặn đi dặn lại ta trước khi rời đi là đừng giao công việc quá rườm rà cho muội, cho nên ta mới giao nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất, không cần bôn ba qua lại cho muội, nào ngờ suýt nữa hại muội.”

Xét từ mặt ngoài, Dương Uyển thật sự không phạm sai lầm nào. Ngay cả Chương Bội Bội cũng rất khó nghi ngờ nàng ta. Nàng ấy vừa an ủi Phượng Ninh vừa đáp lại nàng ta: “Vừa rồi đa tạ tỷ đã bênh vực Phượng Ninh.”

Dương Uyển cười nói: “Phượng Ninh muội muội đáng yêu như vậy, chẳng nhẽ chỉ có mình muội thích muội ấy thôi sao?”

Chương Bội Bội cũng thích Phượng Ninh. Nàng ấy nâng gò má đỏ bừng vì khóc của Phượng Ninh lên: “Đúng vậy, chúng ta đều thích muội ấy, nhưng có vẻ như Hoàng đế bệ hạ vẫn thờ ơ.”

Nếu là trước kia, Phượng Ninh nhất định sẽ giận nàng ấy, vậy mà hôm nay nàng lại không nói một lời.

Dương Uyển và Trương Nhân Nhân nhìn nhau, chỉ cười chứ không nói gì. Hoàng đế thờ ơ là chuyện tốt, mọi người bớt đề phòng Phượng Ninh hơn nhiều.

Lúc này, các cô nương mới biểu hiện tinh thần đoàn kết.

“Phượng Ninh đừng sợ, chúng ta sẽ giúp muội sửa lại!”

Dương Uyển gọi mấy tú nương tháo vát đến, sau đó đến Thượng công cục lấy vải đã nhuộm màu sẵn đến đây. Mười mấy người ngồi trong thiên điện của Phụng Tiên điện thêu thùa, Chương Bội Bội không am hiểu nữ hồng, bèn cầm sổ sách lễ nghi kiểm tra hoa văn. Mọi người bận bịu từ giờ tỵ buổi sáng đến giờ hợi ban đêm, hoa văn chủ yếu đã được thêu xong, chỉ còn lại một chút hoa văn phụ.

Phượng Ninh không nỡ làm liên lụy tới mọi người: “Mọi người về nghỉ ngơi đi, còn lại cứ giao cho ta là được.”

Chương Bội Bội đã ngủ gà ngủ gật, Dương Ngọc Tô cũng thức đến nỗi đôi mắt đỏ ngầu nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo: “Không được, không được, đã khuya rồi, ta nhất định phải làm cùng muội.”

Phượng Ninh mỉm cười, chỉ vào đèn đuốc sáng trưng bên ngoài: “Ở đây vẫn còn rất nhiều cung nữ, còn có tú nương, tỷ về ngủ hai canh giờ đi, khi nào tỷ ngủ dậy rồi đến đây thế chỗ ta là được.”

Dương Ngọc Tô nghe vậy mới chịu rời đi.

Không lâu sau, trong thiên điện rộng lớn chỉ còn Phượng Ninh và ba tú nương của Thượng công cục.

Ánh đèn sáng ngời như phủ một vầng hào quang lên gương mặt xinh đẹp của Phượng Ninh. Nàng nghiêm túc thêu từng đường kim mũi chỉ, Dương Uyển đánh giá không sai, nàng làm việc vô cùng chuyên chú, có người đứng bên cạnh mà vẫn không hay biết. Khi sắp làm xong, nàng cầm lên kiểm tra từng loại hoa văn một cách cẩn thận, chỉ sợ sẽ sơ suất chỗ nào đó.

Không biết tú nương đã đi đâu, Phượng Ninh cầm đèn thủy tinh vuốt ve từng tấc vải. Bỗng có tiếng cười ngân nga vang lên từ đằng sau, Phượng Ninh hoảng hốt ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt cười ấm áp dưới ánh đèn.

“Phượng Ninh cô nương mệt lắm rồi phải không?”

Phượng Ninh ngơ ngác nhìn Liễu Hải. Sau khi hoàn hồn, nàng nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng ông ấy, cuối cùng thất vọng.

Liễu Hải buồn cười khi thấy vẻ mặt của nàng. Ông ấy khoát tay ra hiệu cho tiểu thái giám tiến lên, đặt một chiếc bàn nhỏ xuống, sau đó dâng điểm tâm và trà quả, ngồi xuống trước mặt nàng. Phượng Ninh vội vàng thu gọn rèm che rồi ngồi quỳ trước mặt Liễu Hải: “Ân công… Bệ hạ gọi ngài đến đây à?”

Liễu Hải chủ động rót một ly trà quả cho nàng, mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô nương mong chờ bệ hạ lắm à?”

Phượng Ninh đỏ mặt: “Không phải, ta chỉ… Muốn thỉnh tội với bệ hạ vì chuyện lần trước thôi.”

Liễu Hải không biết rằng Phượng Ninh từng nói thẳng trước mặt Hoàng đế là không muốn làm phi tử của hắn, ông ấy chỉ vào đĩa thức ăn trên bàn: “Người không biết thì không có tội, bệ hạ sẽ không trách ngươi đâu. Ngươi đói lắm rồi đúng không? Mau ăn một ít lót dạ đi.”

Đúng là Phượng Ninh đã đói bụng, nàng bèn ăn từng miếng từng miếng. Liễu Hải ngồi nhìn nàng ăn: “Không phải bệ hạ gọi ta đến, mà là chính ta muốn đến. Ta sợ ngươi kích động quá nên mới đến xem ngươi, không ngờ ngươi làm việc rất nghiêm túc, không tồi.”

Phượng Ninh cụp mi mắt, dừng đũa trong giây lát, khẽ “vâng” một tiếng, không che giấu nổi vẻ buồn bã nhưng lại không hỏi nhiều.

Trước kia, nàng từng thầm thương hắn, một nam tử từ trên trời giáng xuống cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, cứ như ngọn lửa bừng cháy trong lòng nàng. Nay được biết ân công là Hoàng đế, tâm tư ấy trở nên mù mịt, như có ngàn lời vạn chữ muốn nói.

Sau khi nhìn nàng dùng bữa xong, Liễu Hải đích thân kiểm tra lại một lần, xác nhận không có sai sót thì mới chuẩn bị rời đi. Phượng Ninh tiễn ông ấy đến cửa Phụng Tiên điện, Liễu Hải thấy vẻ mặt cô đơn của nàng, bèn an ủi: “Bệ hạ không truyền chỉ gọi ngươi, ngươi muốn gặp ngài ấy thì phải tự nghĩ cách.”

Phượng Ninh cũng không rõ mình có muốn gặp hắn hay không, chỉ đáp lại một tiếng hàm hồ.

Đúng giờ mẹo, quả nhiên Long An Thái phi đến kiểm tra. Chưởng ấn Ty lễ giám Liễu Hải đã đích thân kiểm tra, đương nhiên là không có sai sót nào. Phượng Ninh giao nhiệm vụ xong thì không quản nữa, trở về Diên Hi cung ngả lưng xuống giường ngủ thiếp đi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, có hai người ngồi trước giường, Chương Bội Bội cầm quạt lụa vẫy nhẹ, dáng vẻ coi như ung dung, Dương Ngọc Tô bị nóng đến nỗi đổ mồ hôi.

“Cuối cùng muội cũng dậy rồi. Nếu muội vẫn chưa dậy thì ta phải gọi Thái y mất thôi.”

Nghe vậy, Phượng Ninh vội dụi mắt ngồi dậy: “Xin lỗi vì khiến tỷ tỷ lo lắng. Đã là giờ nào rồi?”

Chương Bội Bội cầm quạt gõ lên trán nàng: “Muội còn mặt mũi hỏi giờ à? Hôm nay đã là tối ngày thứ hai rồi.”

Phượng Ninh giật mình: “Ta ngủ lâu vậy sao?”

Dương Ngọc Tô dở khóc dở cười, tức giận lườm nàng: “Muội ngủ mà cứ nói mớ liên tục, lúc khóc lúc cười, chúng ta suýt nữa thì sợ chết khiếp vì muội đấy.”

Phượng Ninh: “…”

Nàng giơ tay lên che mặt, lòng tràn đầy xấu hổ.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.