Sau khi ăn tối với Thái hậu ở Từ Ninh cung, Hoàng đế vừa về đã vào Ngự thư phòng phía Đông để xử lý công vụ. Ngày đăng cơ, Bùi Tuấn ban bố chiếu thư lên ngôi, các hạng mục cải cách và chính sách mới của tân triều đều nằm trong chiếu thư này. Bùi Tuấn chăm lo việc nước, muốn mạnh tay chỉnh đốn bầu không khí xấu tồn tại từ thời Tiên đế, bỏ cũ lập mới, làm lại từ đầu cùng với nhân dân.
Trong đó có một mục là giải quyết các vụ án chồng chất từ những năm trước. Hoàng đế ngồi sau bàn hỏi, Dương Uyển đứng cầm sổ công văn đáp lời, nói rõ mỗi Bố chính ty có bao nhiêu vụ án, trong đó có bao nhiêu án sai, án oan, Tuần án Ngự sử mà triều đình phái đi có liên quan đến mệnh quan triều đình hay không,... Dương Uyển phân tích kỹ càng từng con số và cái tên, không để sót chữ nào.
Phượng Ninh đứng nghe ngoài rèm, thán phục không thôi.
Bao giờ nàng mới giỏi được như Dương tỷ tỷ nhỉ?
Phượng Ninh thầm khát khao.
Đúng lúc này, một thái giám mặc áo tím bê một cái khay bạc khắc hoa văn bách hợp bước tới. Khi đi đến ngoài rèm, ông ta ra hiểu bảo tiểu nội giám thủ vệ tiến vào bẩm báo.
Thái giám già này khoảng chừng trên dưới 50 tuổi, gò má chỉ có da bọc xương, gầy nhô ra, mặt mũi xương xẩu, nhìn hơi đáng sợ. Phượng Ninh không dám nhìn ông ta, nàng dời mắt sang chiếc khay bạc, thấy trên đó là mười tám tấm thẻ tên bằng gỗ mun, cái ngoài cùng viết rõ ba chữ “Lý Phượng Ninh”.
Phượng Ninh lập tức đỏ mặt tía tai.
Kính sự phòng thực sự coi mấy nữ quan bọn họ là hoàng phi dự bị.
Phượng Ninh vội vàng dời mắt đi như bị bỏng. Đúng lúc này, Liễu Hải đi ra, liếc nhìn thái giám già kia bằng ánh mắt vừa thương hại vừa bất đắc dĩ.
“Về đi, giờ bệ hạ đang bận.”
Thái giám già kia nức nở, năn nỉ cầu xin: “Liễu công công, ngài là thái giám thân cận của bệ hạ, chấp chưởng Ty lễ giám, nên khuyên nhủ bệ hạ làm lễ Chu Công* mới phải. Lão nô đã bị Thái hậu răn dạy, nói nếu không được việc thì sẽ lấy đầu nô tài cho chó ăn. Đến các vị Các lão Nội các cũng hỏi năm lần bảy lượt, lão nô sắp không còn mạng để trả lời nữa rồi…”
*Chỉ chuyện vợ chồng.
Tất nhiên Liễu Hải cũng biết vậy, ông ấy cũng sốt ruột lắm chứ. Liễu Hải nhìn thoáng qua Phượng Ninh bên cạnh, Phượng Ninh đỏ mặt quay đầu.
Liễu Hải hít sâu một hơi, do dự một lát rồi nhận lấy khay bạc: “Ngươi ra ngoài chờ trước đi, để ta thử một lần xem sao.”
Mười tám nữ quan chưa được sắc phong, không phải phi tần chính thức nên không thể dùng lục đầu bài*, Kính sự phòng tạm thời dùng thẻ tên bằng gỗ mun - thứ nữ quan dùng để ra vào - cho đủ số.
*Lục đầu bài: thẻ tên có phần đầu màu xanh lục.
Liễu Hải đi vào Ngự thư phòng, đặt khay đựng thẻ bài lên trên chiếc bàn cao. Lúc này, Hoàng đế đưa một bản tấu sớ cho ông ấy:
“Tuy Nội các đã trình tấu xin chấm dứt vụ án Giang Tân nhưng vẫn còn vài chi tiết chưa được rõ ràng. Ngươi đích thân đi gặp Hình bộ Thượng thư Trần Kha, bảo hắn xét kỹ mỗi một người trong phe cánh của Giang Tân, không được để sót, cũng không được oan uổng người khác.”
Liễu Hải nhận tấu sớ rồi lui ra ngoài.
Vụ án Giang Tân chính là án tạo phản lớn. Lúc Tiên đế băng hà, Đoàn luyện sứ Kinh doanh Giang Tân muốn nghênh Kỳ Vương thượng vị. Vụ án này do Nội các Thủ phụ Dương Nguyên Chính và Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trương Dũng xử lý. Giang Tân từng rất được tiên hoàng coi trọng. Ông ta kết bè kết cánh, không ít quan viên trong triều theo phe Giang Tân. Vậy nên vụ án này liên lụy tới rất nhiều người, qua chừng một năm mới kết án.
Việc này liên quan đế Thủ phụ Dương Nguyên Chính, Dương Uyển không khỏi lo lắng sốt ruột.
Rõ ràng tổ phụ đã kết án rồi, sao Hoàng thượng còn muốn điều tra lại?
Dương Uyển lo Bùi Tuấn sẽ ra tay với tổ phụ của nàng ta.
Đã vậy thì nàng ta phải nhanh chóng giành được chức Hoàng hậu.
Đúng lúc nàng ta đã hoàn thành công việc, Dương Uyển liếc đống thẻ tên gỗ mun, một ý tưởng dần nảy lên trong lòng.
Bùi Tuấn phê xong tấu chương trong tay, đang định uống trà thì nhìn thấy Dương Uyển bước lên.
“Bệ hạ…”
“Chuyện gì?” Bùi Tuấn lạnh nhạt nhìn nàng ta.
Dương Uyển cẩn thận nói: “Lúc Lễ bộ tuyển chọn nữ quan vào cung, chỉ có Thượng tẩm cục là không có nữ quan. Thần nữ thấy gần đây Phượng Ninh muội muội học quy củ học rất giỏi, tính cách cũng tốt, có kiên nhẫn, người có thể nâng đỡ Phượng Ninh muội muội làm Chưởng ty Thượng tẩm cục không ạ?”
Thượng cung cục đứng đầu sáu cục, Dương Uyển lại là một trong số những chủ sự của Thượng cung cục, vậy nên cũng không khác thường khi nêu đề nghị này.
Nghe vậy, Bùi Tuấn gác chiếc bút son trong tay, nheo mắt đánh giá nàng ta.
Chưởng ty Thượng tẩm cục là người chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Hoàng đế và quét tước tẩm điện, rất dễ bò lên long sàng vì gần quan được ban lộc.
Thấy ánh mắt lạnh như băng của Bùi Tuấn, Dương Uyển không khỏi lạnh sống lưng. Nhưng nàng ta là người giỏi mưu mô, có khả năng cố gắng làm biểu hiện của bản thân trông tự nhiên nhất có thể.
Bùi Tuấn không phải người dễ bị lừa gạt. Hắn hơi nghiêng mặt, nửa khuôn mặt tuấn tú hơi chìm trong tối, làm hắn trông nguy hiểm, nửa chính nửa tà. Ánh mắt hắn cũng dần trở nên sâu thẳm.
“Ngươi đang thử trẫm?”
Nghe vậy, trán Dương Uyển vã mồ hôi.
Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu liên tục:
“Bệ hạ thứ tội, thần nữ nói lỡ, thần nữ sai rồi…”
Dương Uyển muốn thể hiện sự rộng lượng như một vị Hoàng hậu, xếp nữ quan thị tẩm cho hắn, lợi dụng Lý Phượng Ninh để dò đường.
Bùi Tuấn nhìn rõ tâm tư của nàng ta. Hắn thích nữ quan thông minh, nhưng không thể thông minh quá mức.
Dương Uyển dập đầu không ngừng, vầng trán trắng như tuyết nhanh chóng rách da, máu dính trên nền đất, nhưng Hoàng đế không bảo dừng nên nàng ta không dám dừng lại. Lúc này, Dường Uyển bỗng nhận ra bản thân vừa mắc sai lầm tai hại, lần sau nàng ta nhất định không thể mưu mô trước mặt quân vương anh minh sáng suốt như vậy.
Dương Uyển ơi Dương Uyển, ngươi vẫn còn non lắm, chớ làm chuyện ngu xuẩn nữa. Nàng ta không ngừng cảnh cáo bản thân.
Một trong số những ưu điểm của Dương Uyển chính là có thể tỉnh ngộ kịp thời, tuyệt không khiến bản thân rơi vào bước đường cùng.
Bùi Tuấn hờ hững nói: “Tự đến Cung chính ty chịu phạt đi.”
Dương Uyển nức nở nói: “Tạ chủ long ân.”
Nàng ta vội vàng vén tay áo lui ra ngoài. Thấy Lý Phượng Ninh đang trông coi ngoài rèm, Dương Uyển bối rối cười: “Phượng Ninh muội muội, người ta ô uế mất rồi. Phải phiền muội vào dâng trà cho bệ hạ giúp ta.”
Lý Phượng Ninh thấy trán Dương Uyển rách da nghiêm trọng, lại còn tím xanh hết cả thì không khỏi hoảng hốt.
Đến người xuất sắc như Dương tỷ tỷ cũng bị Hoàng đế xử phạt, nàng nên làm sao bây giờ? Câu “gần vua như gần cọp” thật sự không sai.
Lý Phượng Ninh rầu rĩ đáp: “Tỷ đi đi, ta vào dâng trà…”
Nàng không nhịn được mà liếc nhìn đông các sau chiếc rèm châu. Lúc này, đông các chẳng khác gì núi đao biển lửa, tràn ngập không khí nguy hiểm.
Kiểu gì cũng phải có người vào.
Lý Phượng Ninh đặt bát cháo tổ yến đã chuẩn bị sẵn xuống, cầm ấm trà, cẩn thận đến gần rèm châu, không biết nên trực tiếp đi vào nên nên báo một tiếng. Thường thì những cung nhân hầu trà như bọn họ có thể trực tiếp vào trong, nhưng nay đã khác xưa, Phượng Ninh sợ mình làm Hoàng thượng ngứa mắt rồi bị đuổi ra khỏi cung.
Vậy nên nàng cứ đứng ngó nghiêng bên rèm châu.
Bùi Tuấn đang liếc khay đựng thẻ tên gỗ mun thì nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô vụng về của Lý Phượng Ninh.
Phượng Ninh đối diện với ánh mắt sắc bén của Bùi Tuấn, nàng giật mình đánh thót, vội hỏi: “Bệ hạ, thần nữ có thể tiến vào không ạ?”
Bùi Tuấn tức cười, đúng là không thể khen nàng mà, mới vài ngày đã lại ngu ngốc rồi.
“Ngươi không vào thì trẫm uống trà kiểu gì?”
Phượng Ninh nhanh chóng đi tới dâng trà.
Nước trà không lạnh không nóng, vừa khéo.
Bùi Tuấn cầm chén trà uống liền mấy ngụm, lửa giận trong lòng cũng vơi bớt phần nào. Hắn thấy Phượng Ninh chắp tay trước bụng, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, khi bị phát hiện thì lại cuống quít dời mắt.
“Ngươi sợ bóng sợ vía từ lúc nào thế? Khí thế kiên quyết không làm phi tử của trẫm đâu mất rồi?”
Toi rồi, rốt cục vẫn chẳng thể tránh thoát.
Mặt Phượng Ninh trắng bệch, nàng quỳ “bịch” xuống đất: “Thần nữ có tội, thần nữ nói không lựa lời, mong bệ hạ bớt giận, đừng tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe của người.”
Hắn không tức vì chuyện của nàng mà tức vì đám quan lại đó chõ mõm vào quá nhiều chuyện, quản lý cả việc riêng của hắn.
Bùi Tuấn tiếp tục uống trà, không để ý tới Phượng Ninh.
Phượng Ninh cho rằng Hoàng thượng đã rất tức giận nên chủ động dập đầu. Nàng sợ trán bị rách da nên khôn lỏi mà gác mu bàn tay ở dưới, dập đầu lên mu bàn tay.
Bùi Tuấn nhìn dáng vẻ chân tay vụng về của Phượng Ninh, bỗng thấy rất buồn cười. Hắn trêu:
“Thẻ tên gỗ mun của ngươi vẫn đang ở đây kìa, còn không mau lấy đi?”
Phượng Ninh nào dám, nàng xấu hổ đến mức người đỏ như con tôm luộc, bèn dứt khoát chôn mặt sát đất, không nói tiếng nào.
Giả ngu à?
Cũng khá thông minh đấy.
Bùi Tuấn phát hiện sau khi bắt nạt Lý Phượng Ninh, tâm trạng hắn rất vui vẻ.
Hắn bỗng cảm thấy người ngây ngô cũng có cái tốt riêng, nói chuyện với nàng không cần tốn não.
Nàng cũng sẽ không mưu mô ngay trước mặt hắn.