Cảm xúc không vui vẻ do Kính sự phòng đem lại nhanh chóng tan thành mây khói, Bùi Tuấn ra lệnh: “Đi chuẩn bị đồ ăn khuya cho trẫm đi.”
Phượng Ninh vội bò dậy, uốn gối lui ra, bê bát cháo tổ yến đã nấu xong từ nãy vào.
Bùi Tuấn thường xuyên ăn cháo tổ yến, nhưng hôm nay cháo tổ yến lại có vị mát lạnh, có thể giải nhiệt nhưng lại không làm dạ dày bị lạnh: “Bát cháo hôm nay có thêm gì thế?”
Hỏi tới sở trường, Phượng Ninh tự tin trả lời: “Bẩm bệ hạ, trong cháo có thêm viên thuốc tính hàn, bên trong có bách hợp và bạc hà, có thể giải nhiệt.”
Hiếm có lúc Bùi Tuấn khen ngợi nàng: “Khá ngon.”
Phượng Ninh cười híp mắt lại. Vì đang ở Ngự tiền nên nàng không cười ra tiếng, trên trán nàng còn có vết đỏ nhìn như vết chu sa, làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng giống như bông sen hồng nở rộ giữa đêm khuya.
Bùi Tuấn dời mắt, thầm nghĩ Lý Nguy giỏi nịnh nọt, sợ là hậu trạch Lý gia cũng là cái ổ sói, không hiểu sao ông ta lại nuôi dưỡng được nữ nhi hoạt bát vui tươi như nàng.
Hừ, hắn lo chuyện không đâu này làm gì.
Bùi Tuấn tiếp tục xử lý công vụ.
Hôm sau, vài vị phụ thần Nội các vào chính điện của Dưỡng Tâm điện để nghị sự. Dương Uyển bị phạt đánh nên phải dưỡng thương ở Diên Hi cung, người tới chưởng quản công văn Ngự tiền với Phượng Ninh là Lương Băng - nữ nhi của Hộ bộ Thượng thư. Lương Băng người cũng như tên, là mỹ nhân lạnh lùng, hơi tách biệt với các cô nương khác. Nàng ấy không thích nói chuyện, nhưng một khi mở miệng là có thể làm người khác á khẩu.
Ở Dưỡng Tâm điện, ngoài Hoàng đế ra thì không ai có thể “trị” được Lương Băng, bởi vì nàng ấy làm việc rất tốt, được Hoàng đế tin tưởng.
Lương Băng chỉ phục người tài giỏi hơn mình.
Liễu Hải lo vị đại tiểu thư này gây rắc rối nên bảo Phượng Ninh giúp đỡ nàng ấy.
Hôm nay mấy vị Các thần tới nghị sự, đã báo trước với Ty lễ giám. Phượng Ninh phụ trách chuẩn bị chỗ ngồi và trà nước, Lương Băng thì đặt một chiếc bàn nhỏ ở góc phía Đông để lát nữa làm chỗ ghi chép công văn. Khi nghị sự ở Ngự tiền, ngoài quan viên ghi chép cuộc cuộc sống hàng ngày ra thì còn có Chấp bút Ty lễ giám và nữ quan đồng thời ghi lại tình hình lúc đó để dễ so sánh đối chiếu.
Giờ mão buổi sáng, Hoàng đế đi thượng triều, sau đó đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu. Hiện tại Hoàng đế vẫn chưa về, vài vị Các lão tới trước.
Nội dung thảo luận hôm nay là án Giang Tân mưu phản, có liên quan đến võ tướng Kinh doanh nên ngoài Các lão Nội các còn có hai vị Đô đốc của phủ Đô đốc.
Đây là lần đầu tiên Phượng Nghi nhìn thấy Thủ phủ Nội các Dương Nguyên Chính. Ông ta đội mũ cánh chuồn, mặc phi bào vạt chéo, bổ tử hình tiên hạc. Dù đã gần đến tuổi “cổ lai hi” nhưng vẫn bước đi phăm phăm, bừng bừng khí thế. Đi sau Dương Nguyên Chính là Hộ bộ Thượng thư Lương Xử, Binh bộ Thượng thư Trần Quang Trác, Lại bộ Thượng thư Vương Thuấn. Lễ bộ Thượng thư Viên Sĩ Hoằng vốn nên có mặt thì ở lại Nội các trực ban, Viên Sĩ Hoằng định trấn ải giúp Hoàng đế, nhưng Bùi Tuấn lại cười mỉm.
“Trẫm có rất nhiều biện pháp để đối phó với mấy lão già này, ân sư hãy cứ yên tâm trấn giữ Nội các là được.”
Ngoài Viên Sĩ Hoằng, những người khác trong Nội các đều về phe Dương Nguyên Chính.
Ngoài ra, Tả Đô đốc và Hữu Đô đốc của phủ Đô đốc cũng tới, hai người đều mặc phi bào bổ tử hình sư tử. Tả Đô đốc Cù Thanh Nhất mặt mày nghiêm nghị, ít nói ít cười. Hữu Đô đốc Tần Nghị lại là người bụng phệ, lúc nào cũng tươi cười.
Dương Uyển nói với Phượng Ninh rằng muốn hoàn thành công việc ở Ngự tiền thật tốt thì phải tinh ý nhanh nhẹn. Bắt buộc phải nhớ kỹ tên hộ, chức quan của mỗi một vị quan tiến vào, vậy thì mới biết người biết ta. Phượng Ninh âm thầm nhận người dưới sự trợ giúp của tiểu nội sử. Khi người cuối cùng là Hữu Đô đốc Tần Nghị bước vào, đối phương lại đánh giá nàng trước. Đôi mắt ông ta to như mắt trâu, khi nhìn qua trông chẳng khác gì Trư Bát Giới trong sách tranh cả.
Phượng Ninh sợ tới mức rụt cổ lại. Tần Nghị lại bị dáng vẻ yêu kiều của nàng chọc cười, thầm nghĩ ông ta đã tới Ngự tiền rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô nương hoạt bát, đầy sức sống như vậy.
Mấy vị đại thần ngồi thành nửa vòng tròn, quay mặt lên phía ghế rồng. Phượng Ninh dẫn tiểu cung nữ đến dâng trà cho từng trà.
Trong lúc đó, ánh mắt của Tần Nghị cứ dõi theo bóng dáng Phượng Ninh.
Dù gì nơi đây cũng là Ngự tiền, ông ta không dám quá trắng trợn nên vừa uống trà vừa âm thầm liếc mắt, thấy dáng Phượng Ninh cao gầy, uyển chuyển, nàng đi qua đi lại trong điện như bông hoa sớm mai rực rỡ lay động.
Tả Đô đốc Cù Thanh Nhất muốn nói chuyện với Tần Nghị nhưng gọi một tiếng mà ông ta không đáp lời. Cù Thanh Nhất nhìn theo tầm mắt Tần Nghị, đôi mày tức khắc nhăn lại.
Cù Thanh Nhất không thích cách làm người của Tần Nghị, đã hơn 60 tuổi mà trong nhà có tận 18 tiểu thiếp, làm cả phủ chướng khí mù mịt.
Phượng Ninh và Lương Băng ngồi quỳ sau bàn. Lương Xử - phụ thân của Lương Băng cũng có mặt ở đây. Ông ấy mấy bận định chào hỏi nữ nhi nhưng Lương Băng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, không nhìn ông ấy lần nào.
Phượng Ninh thấy tính cách của Lương Băng đúng là rất kỳ lạ.
Chốc lát sau, bên ngoài vang lên tiếng hô “bệ hạ giá lâm”, các vị đại thần đồng loạt đứng dậy hành lễ. Bùi Tuấn bước nhanh vào, giơ tay bảo mọi người miễn lễ rồi ngồi xuống long ỷ ở phía trên.
Bùi Tuấn rất thân thiện với mấy lão thần này: “Hôm nay trẫm gọi các khanh tới là để bàn về án Giang Tân.”
Vừa dứt lời, Thủ phụ Nội các Dương Nguyên Chính chắp tay nói: “Bệ hạ, án Giang Tân là thứ yếu, thần có chuyện này muốn xin ý kiến của bệ hạ.” Giọng Dương Nguyên Chính vang như chuông đồng, ông ta nói năng khí phách, hoàn toàn không cảm thấy cắt ngang yêu cầu nghị sự của Hoàng đế có gì không ổn.
Bùi Tuấn lần chuỗi Phật châu trong tay, cười nhạt: “Các lão nói đi.”
Bùi Tuấn là quân chủ mà Dương Nguyên Chính tự mình chọn lựa. Dương Nguyên Chính lại là nguyên lão tam triều, quen thói hô mưa gọi gió trong triều đình, tính cách cũng vô cùng mạnh mẽ, tự nhận là bản thân có thể “ra oai” trước mặt Hoàng đế.
Mấy ngày trước đây Bùi Tuấn lệnh cho Cẩm y vệ bắt giữ Lại bộ Hữu Thị lang, rõ là Dương Nguyên Chính rất bất mãn vì chuyện này:
“Hiện giờ chức Lại bộ Hữu Thị lang đang trống, hôm nay triều đình đã chọn ra được ba người, chẳng hay bệ hạ có ưng ý người nào chăng?”
Tất nhiên là Bùi Tuấn không hài lòng, người được chọn do các đại thần từ tam phẩm trở lên đề cử, hầu như đều là người Dương Nguyên Chính tin tưởng. Cứ tiếp tục như vậy thì triều đình sẽ đổi luôn thành họ Dương, sao Bùi Tuấn có thể chịu đựng được?
Tiếc là hắn mới đăng cơ một năm, vẫn chưa đứng vững, ngoài mấy người dẫn theo từ phủ Tương Vương ra thì không có nhiều người để sử dụng. Nên làm sao đây? Bùi Tuấn quyết định chờ đợi, trong triều nhất định sẽ có thần tử muốn ngoi đầu, chỉ cần chờ bọn họ chủ động nhận trách nhiệm là được, những quan viên đó sẽ thành cánh tay phải của hắn trong tương lai.
Vậy nên Bùi Tuấn cười nói: “Dương Các lão cũng biết trẫm mới đăng cơ không lâu mà. Tuy danh vọng của ba người này không tồi nhưng trẫm còn muốn suy xét thêm, việc này để bàn sau.”
Dương Nguyên Chính xụ mặt nhưng cũng không thể nói gì hơn.
Tiếp theo đến hình phạt cho vụ án Giang Tân, vụ án này liên lụy tới hơn hai mươi quan viên. Trên thực tế, năm đó Giang Tân còn không kịp tạo phản, chỉ định lập Kỳ Vương để kèn cựa với Dương Nguyên Chính, tiếc là Giang Tân bảo thủ, bị Thái hậu và Dương Nguyên Chính đoạt được thời cơ. Thái hậu lấy Tiên đế làm cớ để gọi ông ta vào cung, người của Dương Nguyên Chính thì mai phục bắt lấy ông ta.
Tất nhiên là Bùi Tuấn biết ơn công lao đóng đô của Dương Nguyên Chính, nhưng Dương Nguyên Chính lại có thói tư lợi. Bùi Tuấn đã sai kẻ dưới điều tra, trong số hơn hai mươi quan viên liên quan đến vụ án này, ngoài những người thực sự theo phe Giang Tân thì còn có mấy người có thù riêng với Dương Nguyên Chính, bị Dương Nguyên Chính dùng chứng cứ gượng ép để vu tội là bè cánh của Giang Tân.
Trong đó có một lão Ngự sử tính tình ngay thẳng, chính trực. Năm đó mẫu thân của Dương Nguyên Chính qua đời, Dương Nguyên Chính không muốn từ chức để tang nên ám chỉ tiên hoàng đặc cách cho mình. Vậy là ông ta bị lão Ngự sử kia liều mạng buộc tội, mắng là đồ bất hiếu, phá hoại lễ nghĩa. Dương Nguyên Chính ôm hận trong lòng, sau khi án Giang Tân xảy ra, ông ta liền tìm mọi cách làm hai người kia liên quan đến nhau, bỏ tù lão Ngự sử.
Bùi Tuấn quyết tâm giải oan cho lão Ngự sử, vậy là khi ông ấy về Đô sát viện, ông ấy có thể giám sát Nội các và lục bộ chặt chẽ hơn.
Dương Nguyên Chính không đồng ý, kiên trì phản đối.
Hai bên bắt đầu đấu võ mồm.
Phượng Ninh nhìn Bùi Tuấn một mình đấu trí với vài vị Các lão đa mưu túc trí. Hắn vẫn lười biếng ngồi ở ghế trên, tư thế gần như vẫn giống như trước, trên mặt cũng không có vẻ giận dữ. Lại bộ Thượng thư nói một câu, Bùi Tuấn liền lôi việc Lại bộ mập mờ quan chức ra để ông ta nghẹn lời. Binh bộ Thượng thư cất lời dị nghị, Bùi Tuấn liền vứt ra một vấn đề khó, bảo ông ta cân nhắc việc luyện binh của chín khu phòng thủ để ngừa trường hợp vó ngựa quân Đại Ngột dày xéo phương Nam, thậm chí còn lập tức lệnh ông ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề quân nhu. Binh bộ Thượng thư nhìn Dương Nguyên Chính bằng ánh mắt “có lòng mà không có sức” rồi im miệng không nói.
Hoàng thượng mới chỉ 18 tuổi thôi.
Phượng Ninh vô cùng khâm phục. Bùi Tuấn thong dong ngồi đối diện mấy vị Các lão, hắn không có sự ngạo mạn và vội vàng của người trẻ tuổi mà bình tĩnh khoan thai, ngữ điệu thong thả, đánh trúng nhược điểm của đối phương. Hơn nữa, Phượng Ninh còn phát hiện Bùi Tuấn hiểu rất rõ tình hình của các bộ, có thể lập tức nói ra con số mà Hộ bộ Thượng thư không trả lời được, vậy là đủ để thấy hắn đã tính trước mọi việc.
Cuối cùng, Hộ bộ Thượng thư quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh ròng ròng, vô cùng hổ thẹn.
Bùi Tuấn đã đánh đổ bức tường cao do Dương Nguyên Chính dựng nên như vậy.
Hắn không phải thần, chắc chắn đã tốn rất nhiều công sức, thảo nào hắn lại không thích người ngu dốt.
Phượng Ninh cắn răng, thầm nghĩ thầm bản thân phải nỗ lực hơn mới được.
Không đánh trận khi không chuẩn bị sẵn sàng.
Đây là điều Phượng Ninh học được trong buổi nghị sự ở Ngự tiền hôm nay.