Vụ án Giang Tân phải phúc thẩm lại, Dương Nguyên Chính giận dữ, mượn cớ không khỏe rồi rời đi trong bực bội.
Dương Nguyên Chính dám đi nhưng những người khác không dám. Đúng lúc chính ngọ, Phượng Ninh dẫn cung nữ, nội thị bày đồ ăn cho mấy vị Các lão.
Khi đi ngang qua Tần Nghị, Tần Nghị liếc mắt ngắm Phượng Ninh, trùng hợp sao mà cái liếc mắt này lại bị Bùi Tuấn phát hiện.
Ngoài ra còn có Lương Băng.
Lương gia ở gần Tần phủ, Lương Băng biết rõ tật xấu của vị Tần Đô đốc này. Nàng ấy thình lình bước lên trước, lặng lẽ đứng chắn Phượng Ninh, sau đó tự tay gắp một miếng ngó sen vào bát của Tần Nghị, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói:
“Tần Đô đốc, răng ngài còn chắc khỏe, sợ là mấy món non mềm không hợp với ngài, miếng ngó sen già này vừa đủ.”
Câu nói không đầu không đuôi này đánh tan bầu không khí yên lặng trong điện. Mấy vị quan lại khác ngạc nhiên nhìn Lương Băng, sau đó lại liếc nhìn biểu cảm của Bùi Tuấn.
Hành động này của Lương Băng đã thất lễ, nhưng nàng ấy không buồn để ý, cùng lắm thì lát nữa chịu phạt là được.
Nói xong, Lương Băng lạnh nhạt sai bảo Phượng Ninh: “Bệ hạ thích uống nước ô mai, muội đi xem xem món đó đã xong chưa.”
Phượng Ninh nhìn nàng ấy với ánh mắt cảm kích rồi gật đầu rời đi.
Lúc này Tần Nghị thẹn quá hóa giận, nói với Bùi Tuấn:
“Bệ hạ, nữ quan này quá to gan, dám thất nghi ở Ngự tiền…”
Trừ phi Hoàng đế mở miệng, nếu không nữ quan không được xen mồm vào việc nghị sự ở Ngự tiền.
Thấy Tần Nghị gán tội cho nữ nhi, Lương Xử không ngồi yên được nữa. Ông ấy chắp tay áo với Hoàng đế, trừng mắt nhìn Tần Nghị, nói:
“Băng Nhi là chất nữ trưởng thành dưới mắt ông, con bé gắp… gắp thức ăn cho ông thì sai chỗ nào?”
Mọi người đều biết Hộ bộ Thượng thư Lương Xử có tật nói lắp.
Ông ấy không cãi thắng Tần Nghị được.
Ngoài miệng, Bùi Tuấn phê bình Lương Băng vài câu, bảo nàng ấy lui ra. Lúc này Tần Nghị mới im mồm.
Sau khi ăn xong, các quan viên lục tục rời đi. Phượng Ninh chờ bọn họ đi gần hết mới bê nước ô mai tới Dưỡng Tâm điện, nhưng lại bị gọi giật lại khi đang đi đến chỗ tấm bình phong bằng ngọc.
Tần Nghị bị Hoàng đế giữ lại hỏi về án tham ô ở vệ sở* nên rời đi muộn hơn những người khác. Ông ta vừa ra ngoài đã thấy bóng Phượng Ninh thướt tha đi tới.
*Vệ sở: là một chế độ quân sự, các binh lính đều là cha truyền con nối và có hộ khẩu riêng.
“Ngươi là cô nương nhà ai? Sao bổn đốc chưa gặp ngươi bao giờ?”
Thấy ánh mắt trần trụi của ông ta, Phượng Ninh không khỏi sợ hãi. Tần Nghị là quan lớn nhất phẩm, Phượng Ninh không dám làm lơ ông ta nên đành đứng cách xa, nhún gối trả lời theo quy củ: “Thỉnh an Tần đại nhân, gia phụ của ta là Thiếu khanh Hồng lư tự Lý Nguy.”
Tần Nghị vuốt chỏm râu dài: “Ồ, hóa ra là cô nương Lý gia. Ta biết cha ngươi, trước đây ta từng giúp cha ngươi đi sứ Đại Ngột.”
Phượng Ninh không muốn trò chuyện với ông ta nên cười trừ.
Ánh mặt trời ban trưa làm khuôn mặt nàng ửng hồng, rực rỡ như quả đào chín. Làn da hồng hào mịn màng của nàng trông như trái đã chín cây, chỉ cần véo nhẹ là sẽ rỉ ra thứ nước ngọt lành, mỹ vị.
Tần Nghị chưa bao giờ nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp đến vậy. Trưa nay ông ta uống mấy chén rượu, men rượu bốc lên não làm ông ta không nhịn được mà bước về phía trước một bước, đến gần Phượng Ninh hơn: “Hai phủ cách không xa, ngươi có rảnh rỗi thì theo cha mẹ đến phủ của ta ngồi chơi…”
Tấm bình phong bằng ngọc chắn giữa Dưỡng Tâm môn và Ngự thiện phòng, bên trong không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Lại thêm ánh nắng giữa trưa quá nóng nực, mọi người đều vào phòng làm việc nghỉ ngơi, xung quanh có rất ít người, chỉ có vài tên thị vệ. Nhưng dù thị vệ nhìn thấy cũng không sao cả, dù sao thì lời Tần Nghị nói cũng rất bình thường, không hề có ý xúc phạm.
Nhưng Phượng Ninh rất chán ghét khi nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm như đang nhìn con mồi của ông ta. Nàng đang định mượn cớ đưa nước ô mai cho Hoàng đế để thoát thân thì bỗng thấy có đoàn người vòng ra ngoài tấm bình phong bằng ngọc. Người đi đầu mặc long bào màu vàng sáng, không phải ai khác ngoài Bùi Tuấn.
Có lẽ vì đã được Bùi Tuấn cứu một lần, từ đó sinh ra cảm giác ỷ lại nên Phượng Ninh không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu.
Bùi Tuấn không nhìn nàng mà nhìn Tần Nghị, cười nhạt:
“Sao Tần Đô đốc vẫn chưa đi?”
Tần Nghị quay đầu, thấy là Hoàng đế nên vội vàng khom lưng hành lễ: “Bệ hạ, thần đang định rời đi thì nhận ra Lý cô nương là nữ nhi của Lý Nguy. Thần từng hộ tống Lý Nguy đi sứ Đại Ngột, có chút giao tình, giờ gặp nữ nhi của hắn nên mới quan tâm vài câu.”
Lời này nghe rất hợp lý.
Nhưng Bùi Tuấn từng đọc hồ sơ của Cẩm y vệ và Đông xưởng, biết rõ về vị Tần Đô đốc này.
Trong số mười tám tiểu thiếp của Tần Nghị, có ít nhất bảy, tám người là do ông ta cướp về. Có một năm, Tần Nghị tình cờ thấy một thiếu phụ đẹp như hoa trên đường bèn nảy ý xấu muốn cướp thê tử của người khác. Để ép đối phương hòa li, ông ta sai người dụ dỗ trượng phu của thiếu phụ đó đánh bạc đến nước phải bán thiếu phụ đi để trả nợ, tiểu thiếp đó đã vào Tần phủ như vậy. Đợi trượng phu của đối phương hoàn hồn, tìm đến Tần phủ, Tần gia cãi lại rằng do thiếu phụ kia quyến rũ Tần Nghị, ngươi đã bán thê trả nợ thì mặt mũi đâu mà tới đòi người, còn nói thẳng là không sợ đối phương đến nha môn kiện cáo.
Nói trắng ra chính là dùng quyền thế để chèn ép người khác.
Bùi Tuấn căm thù loại người này đến tận xương tuỷ.
Tuy nhìn bề ngoài trông Bùi Tuấn ôn hòa nhã nhặn nhưng thật ra hắn lại là người vô cùng cứng rắn. Vậy mà Tần Nghị lại dám tơ tưởng người của Ngự tiền, quả đúng là ăn gan hùm mật gấu. Hắn hỏi Lý Phượng Ninh:
“Ngươi quen biết Tần Đô đốc à?”
Phượng Ninh quỳ xuống lắc đầu, rưng rưng nói: “Bẩm bệ hạ, thần nữ không biết.”
Thấy Phượng Ninh chảy nước mắt, Tần Nghị lập tức nóng nảy: “Ai nha, tiểu cô nương nhà ngươi làm sao thế này? Ta là trưởng bối, quan tâm ngươi vài câu mà thôi, sao ngươi phải khóc lóc?”
Nói xong, Tần Nghị chỉ Vũ lâm vệ và Cẩm y vệ ở hai bên, nói với vẻ vô tội: “Bệ hạ, nếu người không tin thì cứ hỏi các tướng sĩ này. Vừa rồi thần không hề nói câu nào không nên nói cả.”
Hoàng đế muốn trị tội cũng phải có chứng cứ đúng không?
Rõ ràng Tần Nghị tay chơi già đời, không dễ dàng để lộ đuôi cáo. Ông ta chắc mẩm rằng Hoàng đế không thể làm gì mình.
Nhưng Bùi Tuấn là ai?
Hắn một mình vào kinh kế thừa đại thống năm 17 tuổi, nửa đường dừng ở ngoại ô, đấu trí đấu dũng với văn võ bá quan cả triều, làm gì có ai bắt chẹt được hắn?
Bùi Tuấn cười khẽ, cầm chuỗi Phật châu trong tay, vẫn ôn tồn lễ độ như thường ngày.
“Ngươi muốn chứng cứ đúng không?”
Hắn nắm rõ tâm tư của mọi người.
Tần Nghị đã phát hiện sự khác lạ trong ánh mắt của Hoàng đế. Đó là đang cười ư? Là ngoài cười nhưng trong không cười mới đúng.
Men say trong người Tần Nghị biến mất hơn phân nửa. Ông ta nuốt nước bọt, cười gượng.
Tuy sợ hãi nhưng Tần Nghị vẫn rất tự tin.
Ông ta là Đô đốc nhất phẩm, nền móng của Bùi Tuấn không vững, chắc chắn là hắn không dám làm gì ông ta.
Nhưng Tần Nghị đã nhầm.
Không có chuyện gì là Bùi Tuấn không dám làm. Nếu làm Hoàng đế mà còn sợ đầu sợ đuôi thì thà không làm còn hơn.
Thế là cảnh tượng khiến mọi người phải nghẹn họng nhìn trân trối đã xảy ra.
Chỉ thấy Đế vương trẻ tuổi uy nghi kia lười nhác mà ném chuỗi Phật châu vào người Tần Nghị. Tần Nghị không phản ứng kịp, chuỗi Phật châu cứ vậy mà đập vào lồng ngực rắn rỏi của ông ta, rơi xuống đất, đứt đoạn và lăn lóc khắp nơi.
Không phải người muốn chứng cứ à? Trẫm cho ngươi chứng cứ.
Sau đó, Bùi Tuấn chợt nghiêm mặt, lạnh giọng nói:
“Tần Quốc công Tần Nghị thất nghi ở Ngự tiền. Người đâu, kéo ông ta ra ngọ môn, đánh 30 gậy!”
Mặt Tần Nghị tái mét, ông ta còn chưa kịp mở miệng biện giải mà Vũ lâm vệ ở hai bên đã ùa lên, nhanh chóng khống chế ông ta, kéo ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Người dùng quyền thế chèn ép người khác sẽ bị quyền thế đánh bại.
Thấy Tần Nghị dám tơ tưởng Phượng Ninh, Liễu Hải tức nổ cả phổi, chủ động xin giám sát quá trình phạt đánh. Có sự “quan tâm” của Đại Tổng quản đại nội, Cẩm y vệ không hề nhẹ tay chút nào. Bọn họ không cẩn thận đánh tàn tạ nửa người dưới của Tần Nghị, vậy là Hữu Đô đốc ỷ vào đôi chút công huân mà hoành hành ngang ngược ở Kinh thành đã tàn phế một nửa, từ đó không bao giờ làm nam nhân được nữa.
Phía bên này, linh hồn Phượng Ninh suýt đã bay đi mất.
Vậy cũng được ư?
Nàng nhớ Liễu Chưởng ấn từng nói bệ hạ rất thích chuỗi Phật châu này, nhưng bệ hạ lại vì nàng mà phá hỏng nó. Lòng Phượng Ninh cồn cào như con sóng xô bờ, khi nàng ngước mắt lên, Bùi Tuấn đã vào trong Dưỡng Tâm môn từ lâu, chỉ còn góc áo màu vàng sáng lướt qua dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Dù hay chê bai nhưng Bùi Tuấn vẫn rất bao che cho người bên cạnh.
Phượng Ninh lau khô nước mắt, nhấc váy đuổi theo.