Phượng Nghi

Chương 15: Chương 15



Bùi Tuấn trở lại Ngự thư phòng, hạ chỉ sửa lại án sai cho lão Ngự sử, để ông ấy về làm chức quan cũ. Những người còn lại trong bè lũ Giang Tân thì kẻ bị chém đầu, kẻ bị sung quân, một tờ chiếu thư chấm dứt tất cả mọi chuyện.

Phượng Ninh đi theo vào thư phòng, đặt bát nước ô mai kia lên bàn cao, chờ Bùi Tuấn uống. Sau khi viết xong chiếu thư, Bùi Tuấn giao cho thái giám chấp bút tên Hàn Ngọc, lúc này mới thấy Phượng Ninh đang quỳ gối trước mặt hắn.

“Sao thế này?”

Phượng Ninh cung kính dập đầu với hắn: “Thần nữ có tội, làm bệ hạ thêm phiền.”

Bùi Tuấn lại bị nàng chọc tức đến mức bật cười, lúc muốn sờ thứ gì đó theo bản năng, hắn mới phát hiện lòng bàn tay rỗng tuếch nên bèn dứt khoát đặt tay lên bàn.

Phượng Ninh càng thêm áy náy.

Bùi Tuấn nhìn dáng vẻ không có chí khí của nàng, hỏi: “Ngươi làm sai điều gì?”

Phượng Ninh nghẹn họng không nói nên lời.

Ánh mắt Bùi Tuấn sắc như dao: “Vì bị người khác tơ tưởng nên thấy rằng bản thân có lỗi đúng không? Ai dạy ngươi điều này?”

Phượng Ninh sửng sốt, từ khi mẹ ruột mất, đích mẫu chỉ cho phép nàng loanh quanh trong hậu trạch, không được gặp ngoại nam nào ngoài quản sự trong phủ và tây tịch tiên sinh. Có một lần, Phượng Ninh nghe thấy tiếng cười xa lạ của nam tử ở phòng khách nên tò mò nhìn lén qua cửa sổ. Sau đó, nàng bị đích mẫu lôi về khuê phòng mắng té tát, mắng nàng không biết liêm sỉ, chỉ biết quyến rũ nam nhân.

Tiểu Phượng Ninh tủi thân, không dám lên tiếng. Ban đầu nàng thật sự cho rằng đích mẫu muốn tốt cho mình, sau này mới hiểu hóa ra đích mẫu đang đề phòng trường hợp nàng gặp được Thế tử Vĩnh Ninh Hầu, âm mưu cướp mất hôn sự của nàng. Chỉ thương cho nàng bị trói buộc quá nhiều năm, suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ, nhất thời chưa thể sửa đổi ngay được, bị Bùi Tuấn nhắc nhở mới biết quan niệm của bản thân là sai.

Nàng không sai, người sai chính là những kẻ nảy sinh ý xấu.

“Tạ long ân của bệ hạ, thần nữ đã hiểu.”

Bùi Tuấn “hừ” một tiếng.

Khả năng học hỏi của nàng cũng không quá tệ.

Còn chuỗi Phật châu kia là do hắn quyết tâm ném, không liên quan gì đến Lý Phượng Ninh. Bùi Tuấn không phải kiểu người do dự lằng nhằng, sẽ không so đo vì mấy chuyện cỏn con này:

“Người lành sẽ bị người khinh thường. Học theo Lương Băng ấy, ngươi phải nhớ kỹ rằng trên đời này không có ai đáng tin như chính bản thân mình.”

Sau đó, hắn xua xua tay, giọng đầy vẻ mỏi mệt: “Đừng quỳ ở đây nữa, lui ra ngoài đi.”

Hắn không thích thấy nữ nhân khóc, đau hết cả đầu.

Phượng Ninh yên lặng ghi nhớ, biết đại khái về hình mẫu nữ nhân mà Bùi Tuấn thích. Lòng nàng xót xa, nàng lại dập đầu mấy cái rồi mới rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Nàng vừa trở lại vi phòng phía Tây đã thấy Lương Băng quay lại sau khi chịu phạt. Bùi Tuấn chính là người như vậy, hắn đánh giá cao tính cách của Lương Băng nhưng sẽ không dung túng nàng ấy phá hỏng quy củ. Cung chính ty đánh Lương Băng mười cái, không nặng lắm nên Lương Băng đỡ eo, tiếp tục trở về làm việc.

Thấy vậy, Phượng Ninh đau lòng khôn nguôi, vội vàng lấy đệm mềm cho nàng ấy lót, lại gọi nội thị lấy ít băng tới đặt bên chân nàng ấy.

Lương Băng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ của Phượng Ninh, chống trán nói: “Là ta ngứa mắt ông ta, không phải vì muội, muội đừng để ở trong lòng.”

Nghe xem, ngữ khí của nàng ấy chẳng khác gì Bùi Tuấn cả.

Bọn họ đều là người mạnh miệng mềm lòng.

Phượng Ninh nín khóc mỉm cười, đưa một chén trà lạnh cho nàng ấy: “Tỷ bị phạt, lẽ ra nên về Diên Hi cung nghỉ ngơi mới phải, sao vẫn quay lại làm việc?”

Lương Băng cẩn thận ngồi xuống, mở công văn ra, trả lời mà không cần ngẩng đầu lên: “Dương Uyển đã xin nghỉ rồi, Ngự tiền không thể thiếu người nên ta không đi được. Hơn nữa đây là lựa chọn của chính ta, ta sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm.”

Đúng là cô nương vô cùng kiên cường. Phượng Ninh rất nể phục, nàng ngồi xuống bên cạnh Lương Băng.

“Vậy tỷ xem ta có thể giúp được gì không?”

Lương Băng thản nhiên nhìn nàng: “Chữ của muội thế nào?”

Phượng Ninh xấu hổ cười: “Cũng tàm tạm.”

“Thế chính là không đẹp.” Lương Băng không hề khách sáo khen ngợi. Nàng ấy suy nghĩ một lát rồi bảo Phượng Ninh cầm một cái tráp to trên giá bên trái tới, bên trong là hai chồng công văn.

“Chồng mỏng hơn bên trái là sổ sách Hộ bộ trình lên, chồng dày hơn bên phải là hóa đơn của 6 cục 24 ty trong cung. Muội thẩm tra đối chiếu từng mục để ngừa có người báo hóa đơn giả.”

Phượng Ninh nghiêm túc nhận lấy.

Ban đầu nàng hơi trúc trắc, xem một tờ hỏi một tờ, sau mới dần dần quen tay, thẩm tra đối chiếu nhanh hơn hẳn.

Đến tối, Chương Bội Bội tới thay ca mà Phượng Ninh còn ăn vạ không chịu đi.

Phượng Ninh đang tập viết.

“Sao tự dưng muội lại tập viết?” Chương Bội Bội véo má nàng.

Phượng Ninh ngượng ngùng đáp: “Lương tỷ tỷ chê chữ ta xấu nên ta muốn tập luyện thêm.”

Chương Bội Bội kéo nàng đứng dậy, đẩy nàng ra ngoài: “Về rồi luyện. Trên bàn đọc sách dưới cửa sổ phía Đông của ta có bản dập quyển “Tháp bia huyền bí” của Liễu Công Quyền tiên sinh, muội về luyện theo đi.”

Phượng Ninh xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, lúc này mới chịu đi về.

Ngày nào Ngự tiền cũng ban thưởng những món mà Hoàng đế không ăn. Phượng Ninh nhớ đến Dương Ngọc Tô ở Diên Hi cung, hỏi xin Liễu Hải hai món nàng ấy thích ăn rồi đặt vào hộp đồ ăn để xách về.

Đồ ăn Ngự dụng không phải thứ phòng bếp lớn có thể sánh bằng, Dương Ngọc Tô ăn món tôm hùm mà nàng ấy đã lâu không được ăn.

“Ninh Ninh, xem ra muội ở Dưỡng Tâm điện cũng thuận buồm xuôi gió ra phết, Đại Tổng quản còn thưởng tôm hùm cho muội nữa.”

Phượng Ninh ngồi bên cạnh nhìn nàng ấy ăn, thẹn thùng cười: “Liễu công công vô cùng hiền lành.”

“Thế bệ hạ thì sao?” Dương Ngọc Tô hỏi.

Phượng Ninh nhớ tới Bùi Tuấn, trong lòng hơi hơi nảy sinh một chút toan ý, “Bệ hạ yêu cầu cao, chê ta ngu ngốc.”

Dương Ngọc Tô cười, lột chân tôm hùm, chấm mù tạt rồi đưa đến bên miệng Phượng Ninh: “Chê muội ngốc mà còn không đuổi muội ra khỏi Dưỡng Tâm điện, chứng tỏ bệ hạ thích muội đó.”

Phượng Ninh đỏ mặt: “Làm gì có… Bệ hạ nói muốn hạ chỉ đuổi ta ra cung, là ta mặt dày đòi ở lại.”

Dương Ngọc Tô biết hậu trạch Lý phủ gian nguy đến cỡ nào, nàng ấy nghiêm túc nói: “Giờ muội không thể ra cung, nếu không thể làm phi tử, ở lại trong cung thì ít nhất cũng phải kiếm được danh hiệu vẻ vang rồi hẵng về.”

Phượng Ninh cười, không tiếp lời.

Bùi Tuấn đợi hai ngày, quả nhiên chờ được một quan viên dâng tấu sớ chúc mừng. Trong đó nhắc tới mấu chốt của việc tranh chấp lễ nghi, chỉ ra sơ sót của đám người phe Dương Nguyên Chính, công bố di chiếu của tiên đế chỉ nói “kế thừa ngôi vị hoàng đế”, chưa từng nói rõ muốn Hoàng đế thừa tự, cho Bùi Tuấn đường ra. Ngoài ra, trong tấu sớ còn nhắc tới việc tác phong quan viên dưới thời tiên đế quá buông thả, viết liền tù tì mười mấy mục “ưu điểm và nhược điểm của quan viên”. Bùi Tuấn như “vớ được vàng”, lập tức gọi người đó vào điện. Quân thần đối đáp một phen, Bùi Tuấn hạ chỉ thăng chức cho quan viên đó thành Lại bộ Hữu Thị lang.

Chiếu thư này bị Nội các bác bỏ. Theo quy định của triều Đại Tấn, chiếu thư của Hoàng đế cần được Nội các thông qua mới được coi là thánh chỉ chính thức thi hành, nếu không sẽ là trung chỉ. Tất nhiên là trung chỉ cũng có thể được thi hành, nhưng thanh danh sẽ không hay cho lắm.

Lúc này, sự khôn khéo của vị đế vương trẻ tuổi hiện ra thấy rõ. Bùi Tuấn sai Dương Uyển đưa chiếu thư tới Từ Ninh cung.

Chẳng phải Thái hậu đang giữ ngọc tỷ sao, chuyện này cứ giao cho Thái hậu xử lý.

Từ Ninh cung muốn Chương Bội Bội làm Hoàng hậu, Dương Nguyên Chính muốn nâng đỡ cháu gái mình. Hai người vốn từng chung sức hợp tác nảy sinh mâu thuẫn vì việc này. Vừa thấy Dương Uyển, Thái hậu không hề do dự, lập tức đóng dấu lên chiếu thư rồi đưa đến Nội các.

Tất nhiên là Nội các có thể bác bỏ, nhưng người đó là Thái hậu, Hoàng đế và Thái hậu cùng hạ ý chỉ, nếu thần tử không chịu nghe theo thì sẽ trái với lễ nghĩa. Dương Nguyên Chính chậm chạp không chịu đồng ý nhưng được mấy vị Các lão còn lại khuyên can. Vậy là chiếu thư bổ nhiệm thuận lợi phát tới Lại bộ, Vương Kỳ Tránh được bổ làm Lại bộ Hữu Thị lang mới. Trước đó, vụ án Giang Tân đã liên lụy đến không ít quan viên, có rất nhiều chức quan đang trống, đúng lúc Lại bộ Hữu Thị lang nhận chức, có thể giúp Bùi Tuấn sắp xếp không ít người thuộc phe Hoàng đế vào những vị trí đó.

Bùi Tuấn cứ suy tính từng bước từng bước, dần dần khống chế cục diện triều đình.

Mấy hôm nay Dương Uyển không có ở đây, Lương Băng cũng bị thương nên Phượng Ninh phải kiêm nhiệm nhiều việc cùng lúc. Liễu Hải thường thấy nàng đến Ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn, sau đó lại vào vi phòng phía Tây giúp Lương Băng sửa sang công văn. Vì thời tiết nóng nực nên vết thương của Lương Băng hơi sưng đỏ, Phượng Ninh còn giúp nàng ấy gọi thái y. Tuy vừa khổ vừa mệt nhưng nàng luôn luôn nở nụ cười tươi tắn, đúng là cô nương vừa chịu khó vừa bền bỉ.

Không có ai là không thích Phượng Ninh.

Nhưng nàng vẫn không đủ kinh nghiệm, càng bận rộn càng dễ sai sót.

Lúc sao chép, Phượng Ninh chép nhầm một con số, làm quan viên Hộ bộ thức suốt đêm để thẩm tra đối chiếu, sau mới biết là do công văn ở Dưỡng Tâm điện bị chép sai. Bùi Tuấn nổi giận lôi đình, kiên quyết không thể dung túng cho lỗi sai của thuộc hạ. Theo quy củ, Phượng Ninh sẽ bị phạt đánh hoặc bị trục xuất khỏi Dưỡng Tâm điện.

Phượng Ninh quỳ trên mặt đất, cố gắng nén tiếng khóc lại, không dám biện minh.

“Bệ hạ, người phạt đánh thần nữ đi ạ.”

Nàng không muốn rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Bùi Tuấn cau mày đọc tấu chương, không trả lời Phượng Ninh.

Liễu Hải không nỡ để nữ tử yếu ớt như nàng bị phạt, ông ấy quỳ xuống bên chân Bùi Tuấn, đau khổ cầu xin:

“Bệ hạ, mong người nể tình lão nô, tha cho Phượng cô nương, mấy ngày nay Phượng cô nương đã rất bận rộn…”

Bùi Tuấn lạnh nhạt ngắt lời Liễu Hải: “Vội là cái cớ à?”

“Không có năng lực thì đừng ôm việc vào người. Nơi này là trung tâm của Đại Tấn, không ai được phép sai lầm.”

Liễu Hải không còn lời nào để nói.

Lương Băng nghe tin nên vội vàng chạy tới, quỳ gối bên cạnh Phượng Ninh, kiên quyết nói: “Bệ hạ, người muốn phạt thì cứ phạt thần nữ. Đó vốn là việc thuộc bổn phận của thần nữ, Lý Phượng Ninh giúp đỡ thần nữ nên mới sai lầm, vậy nên việc này nên do thần nữ gánh chịu.”

Lương Băng và Dương Uyển là Ngự tiền nữ quan đắc lực nhất, không thể đuổi khỏi Dưỡng Tâm điện, chỉ có thể bị phạt đánh.

Nhưng Lương Băng mới vừa bị đánh mười gậy, Phượng Ninh khóc: “Không được, tỷ vẫn chưa khỏe hẳn, muốn đánh cũng nên đánh ta.”

Lương Băng còn định nói thêm điều gì nhưng Bùi Tuấn đã ném tấu chương trong tay, cười khẩy:

“Các ngươi coi Dưỡng Tâm điện của trẫm là chợ bán thức ăn à?”

Ba người im như ve sầu mùa đông.

Lương Băng không thể để Phượng Ninh bị đánh, Phượng Ninh cũng không thể để Lương Băng chịu khổ.

Làm sao bây giờ?

Phượng Ninh nhìn nam nhân lạnh lùng phía trên, giữa hắn và Lương Băng, nàng cắn răng chọn Lương Băng. Cuối cùng Phượng Ninh nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, thần nữ tự xin rời khỏi Dưỡng Tâm điện.”

Bùi Tuấn không nói gì, xem như đã đồng ý.

Dám làm dám chịu, có khí khái.

Phượng Ninh thu dọn mấy quyển sách, trở về Diên Hi cung.

Phượng Ninh buồn rầu, uể oải nằm trên giường, không hé răng.

Dương Ngọc Tô an ủi nàng: “Muội đừng để ý, muội đã rất giỏi rồi, là do bệ hạ quá hà khắc.”

“Bội Bội mang một con gà nướng lá sen về cho chúng ta. Muội dậy ăn no trước đã, ăn no mới có sức làm lại từ đầu.”

Phượng Ninh bị ngữ khí hào sảng của nàng ấy chọc cười: “Đúng thế! Không có gì quan trọng hơn việc ăn no.”

Ngày bé Phượng Ninh cũng từng lớn lên dưới sự làm lơ của phụ thân và đích mẫu. Đối với nàng, không có chuyện gì là không thể vượt qua, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là nàng sẽ quay lại làm Tiểu Phượng Ninh tràn trề sức sống.

Ngày thứ hai từ khi Phượng Ninh rời khỏi Dưỡng Tâm, Chương Bội Bội bắt đầu thấy lực bất tòng tâm. Nàng ấy không thể chịu khó như Phượng Ninh, mùi vị món ăn của Bùi Tuấn cũng thay đổi.

Lúc trước hắn không phát hiện, giờ so sánh mới biết điểm tâm do Lý Phượng Ninh làm ngon hơn hẳn.

Nhưng thế thì sao?

Bùi Tuấn không phải người đổi ý vì mấy món ăn, hắn chưa bao giờ quay đầu lại.

Phượng Ninh rảnh rỗi nên nghiêm túc khắc khổ tập viết. Dương Ngọc Tô không kiên nhẫn như nàng, thi thoảng nàng ấy sẽ kéo Phượng Ninh đến Ngự hoa viên chơi đùa. Dương Ngọc Tô làm việc ở Thượng phục cục, thường xuyên phải bàn giao cung vụ với Châm công cục ở ngoại cung. Châm công cục ở ngoài Huyền Vũ môn, Phượng Ninh liền chờ nàng ấy trong Ngự hoa viên.

Dưới chân núi Đồi Tú là một vườn hoa thược dược, mấy bụi hoa rực rỡ đủ màu được trồng ngay ngắn, hoa nở khoe sắc như tấm thảm lụa. Phượng Ninh xách theo chiếc sọt nhỏ, ngắt một ít cánh hoa để mang về làm nước nhuộm móng tay. Khi hái được nửa sọt, nàng bỗng nghe thấy tiếng “meo” khe khẽ dưới bụi hoa. Phượng Ninh cẩn thận quan sát, thấy một con mèo con trắng cực kỳ gầy yếu đang nằm dưới bụi thược dược, nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, đầy vẻ tủi thân.

Phượng Ninh thấy như đang nhìn thấy bản thân dạo trước. Nàng bỗng mềm lòng, đặt cái sọt xuống, ôm nó ra khỏi bụi hoa: “Ngươi đi lạc đúng không?”

Con mèo trắng cuộn mình trong lòng bàn tay nàng. Nó chỉ to chừng một bàn tay, vừa nhìn nàng vừa rên khe khẽ, trông cực kì đáng thương, giống như đứa trẻ không có nhà để về. Phượng Ninh chợt nhớ tới chuyện Vũ lâm vệ lùng bắt chó trước đó không lâu. Vì Mao Xuân Tụ thả chó tấn công người khác nên Ty lễ giám và Vũ lâm vệ đã đồng loạt lùng bắt thú vật trong cung. Nếu nàng không đoán sai thì hẳn là mấy con chó, con mèo còn lại đã bị đưa ra khỏi cung hết, có lẽ con mèo con này mới sinh không bao lâu, bị bỏ lại trong Ngự hoa viên.

Phượng Ninh cẩn thận ôm nó vào lòng: “Đừng sợ, để ta tìm chút thức ăn cho ngươi.”

Phượng Ninh lấy điểm tâm trong túi ra, đặt lên một chiếc lá sạch, mèo con ngồi bên chân nàng, chăm chú ăn điểm tâm.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên ở phía sau.

Phượng Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Bùi Tuấn vừa đi săn về, đang bước nhanh đến bên này theo hướng Thuận Trinh môn. Nàng giật mình, cuống quít nhấc con mèo con kia lên, nhét vào trong tay áo, sau đó vội vàng quỳ xuống vì bóng dáng kia đã đến gần.

“Thần nữ thỉnh an bệ hạ.”

Mèo con bức bối, cố gắng chui ra ngoài. Phượng Ninh bất đắc dĩ ấn nó vào trong, một người một mèo cứ vậy mà giằng co ngay dưới mắt Bùi Tuấn.

Lần nào Bùi Tuấn cũng bị Lý Phượng Ninh chọc tức đến độ bật cười.

Nàng nghĩ hắn là người mù à?

Hắn đã nhìn thấy rõ từ lâu mà nàng còn cố giấu.

“Đứng lên đi.”

Hắn nhìn nàng diễn.

Phượng Ninh cong eo đứng dậy, một tay nhét vào tay áo để túm lấy chân mèo con, cố gắng giấu kín nó:

“Tạ bệ hạ…”

Sau đó, nàng nghiêng người nhường đi, chờ Bùi Tuấn đi qua.

Bùi Tuấn hứng thú nhìn nàng, đứng trước mặt nàng chừng ba bước, không hề có ý muốn đi.

Phượng Ninh sững sờ:

“Bệ… Bệ hạ, người không vội ạ?”

“Nơi này là Ngự hoa viên.” Ngụ ý là hắn đang thưởng thức phong cảnh.

Trước kia đâu có thấy người nhàn nhã như vậy.

Phượng Ninh mắng thầm, suýt nữa thì không giữ được con mèo, nàng nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Vậy… Vậy thần nữ có thể cáo lui không ạ?”

Bùi Tuấn nhìn nàng, ánh mắt viết hai chữ  “Ngươi dám?”

Vậy là Phượng Ninh biết bản thân chạy trời không khỏi nắng, nàng hít sâu một hơi, chậm chạp lôi mèo con ra rồi cắn răng hỏi Bùi Tuấn:

“Bệ hạ, thần nữ nhặt được một con mèo con, hình như nó bị cha mẹ vứt bỏ. Người nhìn xem, có phải nó rất đáng thương không ạ?”

Nói đến nói đi chính là muốn giữ mèo con lại.

Đúng là Bùi Tuấn không thích chó mèo, thường thì hắn sẽ bảo mang nó ra ngoài cung nuôi, nhưng có lẽ vì dáng vẻ của Lý Phượng Ninh đáng thương y hệt con mèo con kia, hoặc có lẽ vì hắn rỗi hơi, hắn lạnh nhạt nói:

“Ngươi có thể nuôi, nhưng không thể mang vào nội cung.”

Nói cách khác chính là chỉ có thể nuôi trong Ngự hoa viên.

Phượng Ninh vui mừng khôn xiết, cười rộ cả lúm đồng tiền: “Tạ long ân của bệ hạ.”

Nàng vô cùng vui vẻ, thậm chí còn ngây ngốc mà đỡ đầu mèo con, muốn nó lạy Bùi Tuấn: “Quyển Quyển, mau dập đầu tạ ơn bệ hạ nào.”

Vì đuôi mèo con xoắn thành ba vòng nên Phượng Ninh đặt tên cho nó là “Quyển Quyển”.

Rõ ràng là Quyển Quyển “khí phách” hơn chủ nhân nhiều, nó nhất định không chịu bái lạy. Phượng Ninh xấu hổ, đành bất đắc dĩ giấu nó đi thêm lần nữa.

Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Tuấn gặp người như nàng, vừa vụng về vừa có đôi phần ngây thơ.

Hắn lắc đầu, thong thả đi về Dưỡng Tâm điện.

Phượng Ninh đã không gặp hắn trong suốt vài ngày liên tiếp. Nàng không khỏi dõi mắt theo bóng lưng Bùi Tuấn, dáng hắn vẫn thẳng tắp như mọi khi, giống như sẽ không bao giờ khom lưng.

Nàng buột miệng thốt ra:

“Bệ hạ, thần nữ còn có cơ hội về Dưỡng Tâm điện không ạ?”

Trong giọng nói mềm mại có cả nghị lực kiên cường bất khuất.

Bùi Tuấn không ngờ cô nương này cứng đầu đến vậy.

Bùi Tuấn dừng chân, quay đầu nhìn nàng. Ngọn gió ban chiều ấm áp, nhẹ nhàng đùa nghịch vạt áo nàng. Dáng người mảnh khảnh, dong dỏng cao của nàng chìm trong hoàng hôn, mái tóc đen dày như tỏa sáng dưới ánh chiều tà, gương mặt nàng như đang hòa cùng dòng thời gian mềm mại.

Hiếm có khi Bùi Tuấn ngẩn người.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.