Nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, Bùi Tuấn nhanh chóng hoàn hồn, nghiêm túc nói:
“Sức lực và tinh thần của con người là hữu hạn, phải học cách lượng sức mà làm, làm chuyện bản thân am hiểu nhất. Người lành không có ích gì, ngươi phải tìm được ưu thế không thể thay thế nổi thì mới có thể đứng vững.”
Bùi Tuấn nói lời này rồi rời đi.
Lần trước, cũng ở chỗ này, vì nàng dây dưa nên hắn nói một câu “sau này không cần gặp lại”.
Lúc này hắn lại dạy bảo nàng cách đối nhân xử thế.
Trái tim đã mất hy vọng của Phượng Ninh lập tức “tro tàn lại cháy”. Nàng vui vẻ lôi Quyển Quyển ra, nựng cái đầu nhỏ của nó.
“Quyển Quyển ngốc, đó là người quyết định chuyện sinh tử của ngươi đó. Ngươi không chịu lạy, cẩn thận có ngày ngài ấy không vui, đuổi ngươi ra ngoài.”
Quyển Quyển “meo” một tiếng như đang nói: Hắn đuổi cha mẹ ta đi, ta mới không thèm lạy hắn.
Được, khí phách lắm.
Phượng Ninh không còn lời nào để nói. Nàng tìm một chỗ đặt ổ cho Quyển Quyển ở dưới tu di tọa trong Vạn Xuân đình. Từ đó, nàng có thêm một nhiệm vụ là tới Ngự hoa viên cho Quyển Quyển ăn.
Tháng sáu, Hoàng đế và Thái hậu lên đường đến hành cung Yến Sơn. Năm nào hoàng thân quốc thích cũng sẽ theo Hoàng thượng đến hành cung Yến Sơn tránh nóng vào tháng sáu - thời điểm nóng nực nhất năm. Năm trước Bùi Tuấn vừa đăng cơ, công việc bề bộn nên không đi, năm nay hắn quyết định đến hành cung theo đề nghị của Thái hậu.
Mười tám nữ quan đều nằm trong danh sách tùy giá, ba cô nương vô cùng vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Phượng Ninh ra khỏi thành trong suốt mười sáu năm cuộc đời. Nàng hưng phấn vén rèm xe ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, thấy dãy núi đỉnh cao đỉnh thấp chạy dài ở phía chân trời và chim én bay lượn giữa không trung, đến cả mặt trời treo trên đỉnh núi cũng không chói mắt như thường ngày.
“Ta ở trong Tử Cấm thành đến mức chán ngấy rồi, chỉ mong được đi hành cung tránh nóng.” Chương Bội Bội ngồi trong xe ngựa, vừa quạt mát vừa đề nghị: “Hai người đều phải ở cùng với ta đấy.”
Dương Ngọc Tô sợ nóng nhất, dứt khoát ôm đồ đựng đá vào lòng: “Quyết định vậy nhé.”
Phụ thân của Dương Ngọc Tô là Kinh triệu phủ doãn, phải ở lại trấn giữ Kinh thành nên không đi tùy giá. Với thân phận của nàng ấy và Phượng Ninh, tất nhiên không được ở trong cung điện tốt, nhưng Chương Bội Bội thì khác, kiểu gì Thái hậu cũng xếp nàng ấy ở gần chỗ của Hoàng thượng.
Đây không phải lần đầu Chương Bội Bội đến hành cung Yến Sơn, nàng ấy đã chọn chỗ ở xong xuôi từ lâu: “Phi Vũ các ở phía Tây Bắc Càn Khôn điện không rộng lắm nhưng khung cảnh lại rất đẹp, ban đêm còn có gió núi thổi qua, vô cùng mát mẻ.”
Dương Ngọc Tô hâm mộ nói: “Ngoài bệ hạ và Thái hậu nương nương, chắc chắn chỗ tốt nhất trong số mấy nơi còn lại là dành cho ngươi.”
Các Thái phi không đi theo, trong hậu cung cũng không có chủ tử nào khác, tất nhiên sẽ đến lượt Chương Bội Bội.
Nghi thức rời kinh của Hoàng đế rất rườm rà, dù xuất phát từ giờ tỵ buổi sáng nhưng đến giờ dậu buổi chiều mới đi ra ngoại thành chừng 30 dặm, vẫn còn cách hành cung Yến Sơn một đoạn. Thái hậu đã lâu chưa rời kinh, cảm thấy hơi khó chịu nên Bùi Tuấn đành lệnh mọi người cắm trại qua đêm.
Vũ lâm vệ và Cẩm y vệ nhanh chóng bày trận, lấy hoàng trướng làm trung tâm, dựng thêm mấy chục lều bạt nữa để làm chỗ cho Hoàng thân quốc thích và quan quyến tùy giá.
Sau khi xa giá dừng lại, Chương Bội Bội vội vàng đến lều bạt của Chương gia để thỉnh an mẫu thân và tẩu tẩu. Mẫu thân Dương Ngọc Tô không đi cùng nhưng dì nàng ấy thì có, thấy nàng ấy cũng muốn đi gặp người thân. Phượng Ninh hào phóng phất tay: “Hai người các tỷ cứ đi đi, nơi này giao cho ta.”
Nàng dẫn theo hai cung nhân để dọn đồ đạc của ba người vào lều bạt. Đang lúc mệt đến mức thở hồng hộc thì thấy Liễu Hải cầm cây phất trần, đi về hướng này.
Phượng Ninh đón tiếp, chào hỏi ông ấy: “Liễu công công, sao ngài lại tới đây?”
Liễu Hải lo lắng: “Tiểu tổ tông ơi, cô nương đừng quên bản thân là nữ quan, còn phải hầu hạ nữa. Hôm nay bệ hạ đọc tấu chương trong loan giá suốt một ngày, giờ đang hơi cảm nắng, cô nương mau làm chút thức ăn giải nhiệt để mang cho bệ hạ đi.”
Phượng Ninh nào dám từ chối, nàng vội vàng theo Liễu Hải đến lều bếp, vén tay áo nấu cháo hạt sen long não cho Bùi Tuấn. Ba mươi phút sau, nàng bê khay vào Ngự trướng, thấy Bùi Tuấn đã đổi sang bộ trường sam màu xanh lơ, đang ngồi đọc công văn. Dương Uyển và hai vị chấp bút hầu hạ bút mực, trong đó thái giám chấp bút Hàn Ngọc đọc tấu chương, Bùi Tuấn thuật lại để hắn ghi lời phê.
Phượng Ninh quy củ đi đến quỳ xuống bên cạnh Bùi Tuấn, dâng đồ ăn lên.
“Mời bệ hạ dùng bữa.”
Nghe thấy giọng Phượng Ninh, lúc này Bùi Tuấn mới ngước mắt nhìn nàng. Nơi này không phải Dưỡng Tâm điện, Phượng Ninh tới phụng dưỡng đồ ăn cũng không coi là trái quy tắc. Hắn bèn gật đầu đồng ý.
Phượng Ninh nhất thời không biết nên đi ra hay ở lại nên chần chừ trong chốc lát. Dường như Bùi Tuấn biết nàng đang băn khoăn điều gì, cất lời mà không buồn ngẩng đầu lên: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói năng nhẹ nhàng với nàng như vậy.
Phượng Ninh mím môi lui ra.
Nàng vừa ra khỏi Hoàng trướng không bao lâu đã thấy Dương Uyển ra ngoài theo.
“Phượng Ninh muội muội, ngày mai tới hành cung, muội đã có chỗ ở chưa? Hay là ở cùng với ta nhé?”
Mười tám nữ quan khác với những cung nhân bình thường khác. Bọn họ đều là đại tiểu thư nhà quan, đa phần sẽ ở cùng với người thân các phủ.
Quan viên theo cùng lần này đều từ tứ phẩm trở lên, người nhà của Lý Phượng Ninh không có tư cách đi theo. Hiện tại Lý Phượng Ninh không phải là mối uy hiếp, Dương Uyển cũng khá thích cô nương ngây thơ này.
Lý Phượng Ninh cười đáp: “Cảm ơn Dương tỷ tỷ, ta ở cùng Bội tỷ tỷ rồi.”
Dương Uyển không bất ngờ, gật đầu nói: “Được, nếu gặp phải việc gì khó thì cứ đến tìm ta, ban ngày ta đều ở trị phòng sau Càn Khôn điện.”
Hai người đang định tạm biệt nhau bỗng thoáng nhìn thấy hai nam tử trẻ tuổi đi về phía Hoàng trướng.
Người bên trái mặt đẹp như ngọc, nhẹ nhàng phong độ. Người bên phải trông trẻ con hơn, có lẽ vì đã hẹn trước nơi đi săn ngày mai nên trông người đó vô cùng vui vẻ.
Phượng Ninh đang muốn tránh đi thì chợt nghe thấy thiếu niên bên phải reo lên: “Tử Lăng huynh, chúng ta không so với Yến Thừa. Ngày mai hai ta cùng đi săn thú xem ai săn được nhiều hơn.”
Nam tử tên Tử Lăng kia cười mỉm: “Ta không có thời gian săn thú với đệ đâu. Hôm qua bệ hạ hạ chỉ lệnh Hàn lâm viện tổ chức kinh diên* tại hành cung, cho phép con cháu quan viên tùy giá được dự thính, ta muốn đi nghe giảng bài.”
*Kinh diên: là buổi đàm luận kinh sử dành cho Hoàng đế.
Thiếu gia kia vô cùng mất hứng: “Thôi thôi, ta đi với huynh vậy.”
Nghe thấy ba chữ “Tử Lăng huynh”, Lý Phượng Ninh đột ngột dừng bước nghiêng đầu nhìn qua. Nam tử kia cũng đang thong thả đi về phía nàng, lần này nàng nhìn thấy rõ hơn, hắn ta không chỉ có khuôn mặt tuấn tú mà phong thái cũng rất nổi bật.
Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt đánh giá của nàng nên Hàn Tử Lăng cũng liếc mắt nhìn qua, trùng hợp đối diện với Lý Phượng Ninh.
Hắn ta đã choáng ngợp vì dung mạo của cô nương này ngay ánh mắt đầu tiên.
Quốc sắc thiên hương cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy bộ quan phục nàng đang mặc, Hàn Tử Lăng nhận ra có điều không ổn nên cuống quít dời mắt, chào hỏi với Dương Uyển rồi vào Ngự trướng.
Dương Uyển không cần phụng dưỡng lúc con cháu thế gia tới gặp Hoàng đế. Nàng ta bước xuống bậc thang, thấy Lý Phượng Ninh ngẩn người thì khẽ vỗ vai nàng:
“Phượng Ninh, muội sao thế?”
Phượng Ninh không dám khẳng định chắc chắn, nàng hỏi: “Vị công tử bên trái lúc nãy là ai vậy?”
Dương Uyển nói: “Là Hàn Tử Lăng, Thế tử Vĩnh Ninh hầu.”
Quả nhiên là hắn ta.
Lý Phượng Ninh mím môi cười châm chọc.
Đây là lần đầu tiên Dương Uyển nhìn thấy vẻ mặt này của Phượng Ninh, nàng luôn luôn dễ tính, hiện tại lộ ra biểu cảm như vậy chứng tỏ nàng và Hàn Tử Lăng có khúc mắc gì đó.
“Sao tự dưng muội lại hỏi đến Hàn Tử Lăng?”
Lý Phượng Ninh điều chỉnh tâm trạng, cười đáp: “Không có gì, đó là tỷ phu tương lai của ta nên ta hỏi nhiều một câu.”
Chuyện quá khứ đã trôi qua rồi, nàng thầm dặn bản thân không việc gì phải để ý.
Dương Uyển đoán chuyện này không đơn giản như vậy. Nàng ta nhìn bóng Phượng Ninh đi xa rồi mới trở về doanh trướng.
Mười lăm phút sau, Hàn Tử Lăng ra khỏi Hoàng trướng. Hắn ta liếc nhìn chỗ Lý Phượng Ninh vừa đứng theo phản xạ nhưng không thấy bóng người nên không khỏi thấy hơi thất vọng.
Nhưng cảm giác thất vọng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, Ngự tiền nữ quan là người của Hoàng đế, không tới phiên hắn ta nhìn trộm.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, đến hoàng hôn, sắc trời vẫn sáng sủa như cũ. Bùi Tuấn dùng bữa tối rồi đi dọc theo bờ sông để tiêu thực, làn nước gợn sóng nhè nhẹ bên chân hắn. Đây là lần ra kinh đầu tiên của Bùi Tuấn từ khi đăng cơ, thời gian săn thú ở Tương châu như đã cách xa cả một đời người. Hắn thoáng thất thần trong chốc lát liền thấy Liễu Hải vội vàng tìm tới.
“Bệ hạ, chiều mai sứ thần Đại Ngột sẽ đến hành cung. Hồng lư tự cử Thiếu khanh Lý Nguy tinh thông ngôn ngữ tới nghênh đón. Lý Nguy đã đến trước Ngự trướng đợi lệnh, người có muốn gặp không ạ?”
Liễu Hải còn cố ý nhắc nhở một câu vì sợ Hoàng thượng không nhớ Lý Nguy là ai: “Lý Nguy chính là phụ thân của Phượng Ninh cô nương.”
Bùi Tuấn nghe vậy thì liếc mắt nhìn ông ấy.
Trước giờ trí nhớ của hắn vẫn rất tốt, sao lại không biết Lý Nguy là cha ruột vô lương tâm của Lý Phượng Ninh?
“Tuyên ông ta yết kiến.”
Chốc lát sau, Bùi Tuấn mặc thường phục, ngồi nghiêm túc sau bàn. Rèm trước bị bị xốc lên, một nam tử trung niên cao gầy khom người tiến vào thỉnh an:
“Thần Thiếu khanh Hồng lư tự Lý Nguy khấu kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tư thế ông ta nghiêm chỉnh, lễ nghi không sai lầm chút nào, giọng nói cũng lảnh lót rõ ràng, Bùi Tuấn thầm nghĩ, Lý Nguy không đến Lễ bộ làm Lễ quan xướng danh thì thật là đáng tiếc.
“Bình thân.” Giọng Bùi Tuấn nhàn nhạt.
Đây là lần đầu Lý Nguy diện thánh một mình, trước đó ông ta mới được nhìn Hoàng đế từ xa ở Phụng thiên điện vài lần, chỉ cảm thấy Bùi Tuấn uy nghiêm tôn quý, khí thế bất phàm, làm người khác không dám ngước nhìn. Vậy nên hôm nay ông ta không ngừng nơm nớp lo sợ.
Lý Nguy chậm rãi đứng dậy, chắp tay vái Hoàng đế: “Thần phụng chỉ nghênh đón sứ thần Đại Ngột. Sứ thần sẽ đến hành cung vào giờ thân chiều mai, không biết bệ hạ định tiếp kiến sứ thần vào lúc nào ạ?”
Bùi Tuấn dựa lưng vào ghế, không chút để ý nói: “Trẫm đọc quốc thư của bọn họ, bọn họ nói là muốn hiến bảo vật cho trẫm và Thái hậu đúng không?”
“Bẩm bệ hạ, đúng là như thế.”
“Có biết là thứ gì không?”
Lý Nguy suy tư một lát rồi mới ngước mắt nhìn hoàng đế, đáp: “Theo thần biết, hình như đó là một quyển kinh thư mà năm đó Huyền Trang Đại sư để lại Ba Tư.”
Thái hậu tin Phật, thích sưu tầm các loại kinh văn quý giá, đây lại là bảo vật của Huyền Trang nên có ý nghĩa tế lễ vô cùng to lớn.
“Không tồi.” Bùi Tuấn ngẫm nghĩ: “Mai sứ thần đến thì khanh cứ chiêu đãi trước, chờ trẫm rảnh rỗi rồi sẽ tiếp kiến.”
Quan hệ bang giao giữa hai nước cũng có sách lược, Bùi Tuấn là Hoàng đế, không phải người đối phương muốn gặp là gặp, nhất định phải ra oai phủ đầu với họ.
Lý Nguy cũng hiểu điều này, ông ta lập tức nói: “Ngô chủ thánh minh, thần nhất định tận tâm tận lực, không để xảy ra sai lầm.”
Bùi Tuấn không nói, tiếp tục uống trà, nhưng lại thấy Lý Nguy chần chừ đứng im, muốn nói lại thôi.
Không biết tại sao Bùi Tuấn lại nhớ tới dáng vẻ quỳ gối bên người hắn của Lý Phượng Ninh lúc nãy, phải công nhận là hai cha con họ có đôi nét giống nhau.
Bùi Tuấn không lên tiếng, cứ nhìn ông ta như vậy.
Lý Nguy cuống quít quỳ xuống, chắp tay ấp úng nói: “Bệ… Bệ hạ, vi thần còn có chuyện này muốn xin chỉ thị bệ hạ.”
Lúc vừa tiến vào ông ta đã nhìn lướt qua, chỉ thấy một nữ quan vẻ mặt lạnh lùng ở bên mà không thấy Lý Phượng Ninh. Theo ông ta biết thì hình như Phượng Ninh đã vào Dưỡng Tâm điện làm việc, sao lại không thấy nàng đâu chứ?
Bùi Tuấn nhìn thấu tâm tư của Lý Nguy, cười hỏi: “Lý ái khanh còn có chuyện gì à?”