Lý Nguy khẩn thiết nói: “Bẩm bệ hạ, thần có một nữ nhi tên là Phượng Ninh, đã tiến cung hơn ba tháng. Trước nay con bé vụng về ngơ ngốc, không biết có hầu hạ bệ hạ chu đáo hay không? Dù thần ở nhà nhưng ngày nào cũng lo lắng…”
Bùi Tuấn không đợi hắn nói xong, ngắt lời: “Nếu vụng về thì sao lại đưa vào Hoàng cung? Lễ bộ có tiêu chuẩn tuyển chọn nữ quan, Lý ái khanh cho nữ nhi ngu dốt vụng về tới hầu hạ trẫm, có phải đã khi quân hay không?”
Nghe vậy, Lý Nguy run sợ không thôi. Ông ta vốn cố tình nhắc đến Phượng Ninh trước mặt Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng thích Phượng Ninh, chắc chắn ngữ khí và thần thái của hắn sẽ có dấu hiệu. Nếu chưa từng gặp thì tối nay ông ta đã nhắc rằng có người như vậy, thế là cơ hội nhìn thấy thiên nhan của Phượng Ninh cũng tăng lên. Có nghĩ sao cũng thấy cơ hội hôm nay vô cùng hoàn hảo, nào ngờ Hoàng thượng lại không phản ứng theo lẽ thường.
Lý Nguy lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Bệ hạ tha tội, thần có chết muôn lần cũng không dám lừa gạt bệ hạ. Là vì tiểu nữ dung mạo xuất sắc đáng yêu, quan viên Lễ bộ vừa liếc mắt đã ưng. Thần nghĩ nếu tiểu nữ có thể phụng dưỡng bệ hạ chính là phúc của cả nhà, thần…”
Không đợi hắn dong dài, Bùi Tuấn lại ngắt lời: “Vậy ư? Nhưng sự thật là nữ nhi của ngươi vụng về lóng ngóng, mấy hôm trước còn mắc lỗi nên mới bị trẫm trục xuất khỏi Ngự thư phòng.”
Lý Nguy sững sờ, người như rớt vào hố băng.
Vậy nghĩa là Hoàng thượng đã gặp Phượng Ninh từ lâu, hơn nữa còn không ưng ý?
Sao có thể?
Trên đời này có nam nhân thờ ơ được khi gặp Phượng Ninh ư?
Lý Nguy chắc mẩm rằng nữ nhi có thể được lòng vua nên mới dám thay mận đổi đào, đưa nàng vào cung.
Lần này Lý Nguy mồ hôi lạnh ròng ròng, suýt thì òa khóc.
“Bệ hạ tha tội, là do thần dạy dỗ không đến nơi đến chốn, gây phiền phức cho bệ hạ. Mong bệ hạ cho thần một cơ hội, thần nhất định…”
Tiếc là Bùi Tuấn vẫn không cho ông ta cơ hội tỏ lòng trung thành, hắn cười khẽ, nói:
“Lý ái khanh, trước giờ trẫm đều thích cô nương học rộng hiểu nhiều, cao nhã thanh khiết, tốt nhất là do chính thê sinh ra, có thể gánh trách nhiệm. Dù thứ nữ do di nương nuôi dạy xinh đẹp đến đâu thì trẫm cũng chướng mắt.”
Nghe xong lời này, môi Lý Nguy run rẩy, người thì lạnh toát. Rõ ràng là Hoàng đế đã thấy rõ mưu tính của ông ta, trách ông ta đưa thứ vào cung, thay mận đổi đào. Nếu sớm biết hoàng đế thích người như đại nữ nhi, ông ta còn bày trò làm gì?
Tất nhiên là Lý Nguy không thể nhận tội này, ông ta khóc lóc nói:
“Bệ hạ, tuy Phượng Ninh đúng là thứ nữ nhưng từ khi mẹ ruột qua đời, con bé vẫn luôn được đích mẫu (mẹ cả) nuôi dạy, sau lại được ghi tên làm con cái của đích mẫu, không tính là thứ nữ…”
Nói thật ra thì chỉ cần được ghi tên làm con cái của đích mẫu là không tính vi phạm quy định. Lễ bộ cố ý để “lỗ hổng” đó cho các phủ chọn nữ nhi xuất sắc nhất vào cung.
Nhưng Lý Nguy ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được Hoàng đế cứng nhắc như vậy.
Nha đầu chết tiệt kia vô dụng đến vậy ư?
Lý Nguy thầm oán trách nhưng vẫn không ngừng dập đầu thỉnh tội.
Cuối cùng, Bùi Tuấn lạnh nhạt nói:
“Ra ngoài nhận hai mươi roi, tội khác đợi về kinh lại tính.” Hắn vốn nể tình Lý Nguy phải tiếp đãi sứ thần nên không vội vàng xử phạt ông ta, ai biết ông ta lại nhất quyết muốn đâm đầu vào họng súng.
Lý Nguy khóc hết nước mắt, bò về phía trước, cẩn thận năn nỉ: “Bệ hạ, ngày mai thần còn phải nghênh đón sứ thần. Thần lo nếu lúc này bị phạt đánh…” Ông ta nói tiếp: “Người xem như vậy được không ạ? Thần xin được nợ phạt, dù về kinh người có đánh chết thần thì thần cũng không oán hận câu nào.”
Lý Nguy sợ việc này bị người khác dành mất, làm ông ta không có ngày tỏa sáng.
Tiếc là thiên tử trẻ tuổi đẹp trai ngời ngời kia không hề thương tình: “Đây là việc của ái khanh. Lý ái khanh, trẫm không hy vọng nhìn thấy cảnh có người làm ảnh hưởng đến uy danh của Đại Tấn.”
Lý Nguy thậm chí đã muốn đâm đầu vào tường.
Hoàng thượng đánh ông ta hai mươi roi rồi lại bắt ông ta tiếp đãi sứ thần giữa nắng hè chói chang, hơn nữa còn không thể xảy ra sai lầm.
Rõ là Hoàng đế đang muốn cho ông ta một bài học nhớ đời.
Phạt đánh bằng roi khác với đánh bằng gậy. Gậy nặng roi nhẹ, Cẩm y vệ phụ trách chấp hình ra tay rất có chừng mực, không để lại vết thương rõ ràng nhưng lại làm người bị phạt đau thấm ruột gan, tuy không nặng đến mức làm Lý Nguy không thể đứng dậy được nhưng cũng đủ để khiến ông ta phải khổ sở.
*
Lều bạt được dựng gần nguồn nước, diện tích không quá rộng lớn nên việc Lý Nguy bị đánh bằng roi nhanh chóng lan truyền. Thiếu khanh Hồng lư tự ngũ phẩm bị đánh không phải chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng sau khi biết tin, Phượng Ninh vẫn kinh ngạc sợ hãi.
Dương Ngọc Tô là người nói tin này cho nàng. Nàng ấy nhìn vành mắt ửng hồng của Phượng Ninh, an ủi:
“Nha đầu ngốc, muội đừng lo lắng, cha muội đây là ở ác gặp ác.”
Phượng Ninh cố nén nước mắt: “Muội không lo lắng, muội chỉ thấy khổ sở mà thôi…”
Người thân duy nhất cũng lợi dụng nàng không nương tay.
Điều đau đớn nhất không phải là người thân chịu khổ mà là rõ ràng nàng nên thương cho người đó nhưng người đó lại không xứng với sự thương xót của nàng.
Loan giá đến hành cung vào trưa hôm sau.
Hành cung Yến Sơn tọa lạc dưới chân núi Yến, dựa núi gần sông, cỏ cây tươi tốt. Xung quanh hành cung là dãy núi chạy dài, có thể ngăn cản sự oi bức của mùa hè. Thái hậu vừa vào Từ Ninh điện đã thấy tinh thần sảng khoái, buổi tối cũng ăn nhiều hơn đôi chút.
Tối hôm đó, Bùi Tuấn cùng ăn tối với Thái hậu, ngoài ra không có người nào khác.
Thái hậu tận tình khuyên bảo chuyện hôn sự của hắn:
“Hoàng đế không còn nhỏ nữa, Tiên đế đã sủng hạnh nữ nhân đầu tiên khi mới 15 tuổi, không lâu sau có đứa con đầu tiên, chỉ tiếc là đứa bé đó mất sớm. Giờ con đã tròn 18, thêm hai năm nữa là có thể làm quan lễ*, phải dốc sức chăm lo việc nước. Tuy nói nên lập hậu trước, phong phi sau nhưng giờ ta không ép con, ít nhất con cũng phải nạp đôi ba phi tử, vậy thì cũng có thể chặn miệng triều thần.”
Thấy Hoàng đế không cần nữ nhân nào, Thái hậu sợ hắn bước lên vết xe đổ của Tiên đế nên đành nhượng bộ, không sốt ruột ép Bùi Tuấn phải lập hậu nữa.
Bùi Tuấn quay đầu day trán, đáp: “Lời người nói trẫm đều khắc ghi trong lòng.”
Về tới Càn Khôn điện, quả nhiên Chưởng sự Kính sự phòng đã tới như thường lệ. Bùi Tuấn lẳng lặng nhìn thẻ tên gỗ mun của những nữ quan đó, không nói lời nào.
Tuy sinh con nối dõi rất quan trọng nhưng hắn không thể qua loa trong chuyện nam nữ.
Hắn vốn là người vô cùng kiêu ngạo, chuyện gì cũng phải chọn thứ tốt nhất.
Liễu Hải thấy Hoàng thượng có vẻ không hứng thú nên đành xua tay bảo Chưởng sự Kính sự phòng lui ra.
Cũng dễ hiểu, trong số mấy nữ quan này, Hoàng đế chỉ hơi hài lòng với mấy người hầu hạ ở Ngự tiền.
Lương Băng rất xuất sắc nhưng lại không biết co dãn, tính cách quá mạnh mẽ, không liên quan gì tới “người trong lòng”.
Dương Uyển vừa giỏi giang vừa đoan trang, cao nhã thanh khiết nhưng lại có quá nhiều mưu mô. Về phần Chương Bội Bội, nàng ấy không bền bỉ, không kiên nhẫn, không thể gánh vác trọng trách. Bùi Tuấn nhìn kiểu gì cũng thấy không hài lòng, nếu không phải do Thái hậu thì nàng ấy đã không thể hầu hạ ở Ngự tiền rồi.
Vì Thủ phụ Dương Nguyên Chính và Thái hậu nên Bùi Tuấn nhất định sẽ không chọn hai người này. Hắn không chỉ kiêng kị ngoại thích lớn mạnh mà còn càng không thích bị người khác dùng hôn sự để chèn ép.
Đếm tới đếm lui, chỉ có mỗi Lý Phượng Ninh là người thích hợp nhất .
Theo Liễu Hải, Bùi Tuấn nạp Lý Phượng Ninh là tốt nhất, cả dung mạo và tính tình của nàng đều hiếm có khó tìm, quan trọng hơn chính là nàng thật lòng đối tốt với Bùi Tuấn.
Ngày đầu tới hành cung, nhà nào cũng vội vàng sắp xếp chỉnh đốn đồ đạc. Hôm sau, các cô nương đều hưng phấn muốn đi chơi. Phượng Ninh vốn định ra ngoài chơi với Dương Ngọc Tô nhưng vừa đặt chân xuống bậc thang trước Phi Vũ các đã bị tiểu nội sử do Lương Băng sai tới gọi lại:
“Phượng cô nương, cô nương nhà ta mời ngài qua một chuyến, nói là sổ sách ngài sửa sang lúc trước có vài chỗ không đúng nên phải mời ngài tới xem lại.”
Phượng Ninh giật mình, lập tức tạm biệt Dương Ngọc Tô để tới Càn Khôn điện. Phía sau Càn Khôn điện là một gian trị phòng, chuyên dành cho Ngự tiền nữ quan và chấp bút Tư Lễ Giám làm việc. Phượng Ninh đến đó, nhân tiện giúp đỡ Lương Băng đến tận trưa.
Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi một lát, có người đến truyền lời.
“Lương cô nương, Lý cô nương, lát nữa bệ hạ sẽ tiếp kiến sứ thần Đại Ngột, Chưởng ấn bảo hai vị tùy giá.”
Phượng Ninh lập tức thay triều phục nữ quan màu đỏ thẫm, đến tiền điện cùng với Lương Băng.
Hai người đi qua cửa nhỏ vào Càn Khôn điện, đến noãn các, vòng qua giá bác cổ khắc hoa bằng gỗ tử đàn cực kỳ to, thấy Hoàng đế đang tiếp kiến sứ thần.
Sứ thần gồm ba người, người đi đầu đội mũ miện, nước da ngăm đen, tết tóc về đằng sau, đeo bộ trang sức bạc trước ngực, đang tươi cười giới thiệu cho Bùi Tuấn nghe về bộ trà cụ đầu thú mã não.
Nhưng người Phượng Ninh nhìn thấy đầu tiên không phải sứ thần mà là phụ thân Lý Nguy của nàng.
Lý Nguy đang khom lưng đứng trước mặt Hoàng đế, phiên dịch lời sứ thần nói cho nghe. Có lẽ vì bị roi quất nên giọng nói của ông ta không vang rõ như trước.
Lý Nguy đang rất chăm chú nên không nhìn thấy Lý Phượng Ninh.
Nửa đường, Dương Uyển mời Lương Băng ghi chép, bảo Lý Phượng Ninh đi thẩm tra đối chiếu thực đơn tiệc tiếp đãi sứ thần tối nay.
Lý Phượng Ninh đến Ngự thiện phòng, khi về mới biết Hoàng đế và sứ thần đã đến Từ Ninh điện của Thái hậu. Nàng vốn không cần phải đi, nhưng khi nhớ tới sắc mặt tái nhợt của phụ thân, Phượng Ninh lại thấy lo lắng. Nàng đến Từ Ninh điện, vừa đến hành lang trắc điện đã thấy chấp bút Hàn Ngọc bước ra khỏi cửa, hỏi tiểu nội sử:
“Lý đại nhân đâu?”
Tiểu nội sử chỉ cung phòng nép trong rừng ở phía trước: “Ban nãy Lý đại nhân thấy không khỏe nên đã đi cung phòng rồi ạ.”
Hàn Ngọc nhíu mày không nói. Hắn ta đang định đi vào thì nhìn thấy Phượng Ninh nên lập tức tươi cười: “Phượng cô nương, người tới rồi, mau vào cùng nô tài đi.”
Phượng Ninh kinh ngạc chỉ vào bản thân: “Ta có thể vào sao?”
Hàn Ngọc cười nói: “Ban nãy Chương cô nương còn nhắc đến người nữa mà, sao lại không vào được chứ?”
Phượng Ninh vào Từ Ninh điện với hắn ta, hóa ra Thái hậu và Bùi Tuấn đang tiếp sứ thần ở chính điện, Chương Bội Bội tránh trong trắc điện. Nàng ấy đón Phượng Ninh vào, thở dài một tiếng, kéo nàng ngồi xuống bên giá bác cổ để nhìn vào trong.
Dưới sự hướng dẫn của Lễ bộ Thị lang, sứ thần dâng tặng quyển sách của Huyền Trang cho Thái hậu. Cung nhân nhận lấy, quỳ xuống trước mặt Thái hậu, mở ra cho Thái hậu xem.
Thái hậu ôm tâm tình tràn đầy mong đợi mà liếc mắt sang, thấy từng hàng chữ như con giun trên giấy thì lập tức cau mày hỏi Lễ bộ Thị lang:
“Sao lại thế này? Sách của Huyền Trang Đại sư nhưng lại không được viết bằng tiếng Trung Nguyên ư?”
Đây cũng là lần đầu tiên Lễ bộ Thị lang nhìn thấy quyển sách này. Y không khỏi đau đầu: “Chuyện này…”
Lễ bộ Thị lang ngạc nhiên nhìn sứ thần, miễn cưỡng giao lưu với họ bằng tiếng Mông. May mà sứ thần cũng biết vài câu tiếng Trung Nguyên nên hai bên có thể giao lưu thuận lợi. Sứ thần đáp rằng đây là bảo vật Đại Ngột tìm được trong Hoàng cung Ba Tư khi đi chinh chiến phía Tây, nói dây là kinh thư Huyền Trang để lại khi đi ngang qua Ba Tư nên cũng sử dụng ngôn ngữ của đất nước đó.
Chuyện Huyền Trang tinh thông ngôn ngữ của vài đất nước ở Tây Vực không phải là bí mật.
Nghe vậy, Thái hậu thấy hơi thất vọng.
Bà ta hỏi sứ thần: “Các ngươi có biết sách viết cái gì hay không?”
Sứ thần Đại Ngột nói ngôn ngữ của họ là tiếng Mông, khác với tiếng Ba Tư, rất tiếc vì không thể giải đáp thắc mắc cho Thái hậu.
Thái hậu chỉ vào kinh thư, nói với Bùi Tuấn: “Hoàng đế nhìn đi, chữ như con giun thì sao mà đọc được? Cứ như thiên thư, chẳng thú vị gì cả.”
Bùi Tuấn cũng không đoán được tình hình này. Hắn cười, trấn an Thái hậu: “Hình như Lý Nguy hiểu tiếng Ba Tư, không bằng triệu ông ta đến giải thích cho người?”
Thái hậu lại hỏi Lý Nguy đang ở đâu, trong điện lập tức tĩnh lặng như tờ.
Tất nhiên là Lễ bộ Thị lang biết chuyện Lý Nguy phải nhịn đau làm việc, chỉ có thể cắn răng sai người đi tìm.
Thái hậu mất hứng thấy rõ.
Đúng lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ chợt vang lên sau giá bác cổ chỗ Dương Uyển:
“Thái hậu nương nương, xin người cho phép thần nữ giải thích kinh thư cho người ạ.”
Tất cả mấy đôi mắt trong điện đều không hẹn mà cùng nhìn về một hướng. Phượng Ninh vòng qua giá bác cổ với tâm trạng vừa xấu hổ vừa căng thẳng. Tuy phụ thân nàng vô lương tâm nhưng một nét chẳng thể viết được chữ “Lý”, dù gì nàng cũng phải ghi nhớ tình cảm gia đình, hơn nữa nàng cũng không muốn nhìn thấy Thái hậu và Hoàng đế thất vọng.
Thái hậu vẫn nhớ rõ Lý Phượng Ninh, bà ta vô cùng kinh ngạc: “Ngươi biết tiếng Ba Tư?”
Đây là lần đầu tiên Phượng Ninh trở thành tiêu điểm của mọi người. Lòng bàn tay nàng mướt mồ hôi, nàng có thể nhận thấy những ánh mắt ngạc nhiên, bất ngờ đang nhìn mình. Đây cũng là lần đầu người kia nghiêm túc nhìn nàng chăm chú mà không phải sự lạnh nhạt, chê bai phủ nhận trong quá khứ. Phượng Ninh nhớ tới lời hắn nói lúc ở Ngự hoa viên, rằng con người phải có sở trường, nàng như được tiếp sức bằng dũng khí tràn trề, trịnh trọng gật đầu:
“Vâng thưa Thái hậu.”