Phượng Nghi

Chương 18: Chương 18



“Trước đây thần nữ từng học tiếng Ba Tư với tây tịch tiên sinh* trong phủ.”

*Tây tịch: nghĩa đen là ngồi ở phía tây, đây là cách gọi khách hoặc gia sư thời xưa. Dựa theo vị trí ngồi, phía đông dành cho chủ nhà, phía tây dành cho khách.

Lý Nguy là Thiếu khanh Hồng lư tự, thường xuyên giao tiếp với sứ thần các nước khác, vậy nên có mời tây tịch tới dạy tiếng di bang cũng không lạ.

Lễ bộ Thị lang thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không hổ là nữ quan trước đây y vừa nhìn đã ưng.

Thái hậu cười: “Vậy ngươi đọc cho ai gia nghe đi.”

Mọi người đồng loạt nhường đường cho Phượng Ninh. Nàng đặt tay trước bụng, chậm rãi tiến lên. Ánh sáng từ chiếc đèn cung đình sừng dê sáu mặt trên đỉnh đầu chiếu lên gò mà nàng, làm làn da trắng sứ của nàng như đang tỏa sáng. Chương Bội Bội cũng ra ngoài đứng bên cạnh Dương Uyển, nàng ấy cong môi nhìn theo bóng dáng của Phượng Ninh, biểu cảm đầy vẻ tự hào, cùng chung vinh dự.

Phượng Ninh đi đến trước mặt Hoàng đế và Thái hậu, nhìn thoáng qua Hoàng đế theo bản năng. Bùi Tuấn mặc long bào màu vàng sáng, ngồi ở ghế trên. Hắn vẫn thong dong nho nhã, chỉ là không nở nụ cười lười biếng như mọi khi mà nghiêm túc gật đầu nhẹ với nàng. Phượng Ninh âm thầm hít một hơi, đi đến bên cạnh Thái hậu, nhận lấy kinh thư trong tay cung nhân, thong thả đọc thành tiếng. 

“Quyển kinh văn này tên là “Vô cấu minh kinh”, nghĩa là: Tôi nghe như vầy, một thuở nọ…”

Giọng Phượng Ninh du dương uyển chuyển như tiếng suối, khi thì lên xuống như tiếng nhạc, khi thì dồn dập tựa biển sâu. Thái hậu chăm chú lắng nghe, biểu cảm dần trở nên thành kính, những người khác cũng như đang được giọng nói dạt dào tình cảm kia đưa vào cõi Phạm Thiên.

Chỉ có Bùi Tuấn là hơi cụp mắt, ngón tay thon dài lúc có lúc không mà gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt trước sau như một, không thay đổi rõ ràng.

“Lìa tất cả tướng, không chỗ lìa

Mãn tất cả nguyện, không chỗ nguyện

Oai thần lực lớn không thể bàn

Lạy đấng như không, không chỗ trụ.*”

*Lời dịch tiếng Việt của Thích Nữ Tịnh Nguyên.

Hết đoạn kết, Phượng Ninh đã dừng lại nhưng mọi người vẫn đang chìm đắm, chậm chạp mãi chưa hoàn hồn.

Tạp niệm trong lòng Thái hậu như được rửa trôi, dáng vẻ cũng càng thêm hiền hòa. Bà ta nhìn Phượng Ninh, hỏi: “Nhìn mỗi hàng đều không có bao nhiêu chữ, sao ngươi dịch ra được nhiều thế này?”

Phượng Ninh cong lưng, chỉ vào hàng chữ đầu tiên để giải thích cho Thái hậu. Nàng nói tiếng Ba Tư trước tiên, làm Thái hậu nghe mà sửng sốt:

“Ồ, nghe còn hay hơn ban nãy nữa. Ngươi đọc lại bằng tiếng Ba Tư đi.”

Mọi người hứng thú bừng bừng, ánh mắt cũng nồng nhiệt hơn, làm gò má Phượng Ninh ửng hồng: “Vậy thần nữ xin được bêu xấu…”

Chương Bội Bội cổ vũ cho nàng: “Bêu xấu gì chứ, dù sao ở đây cũng không có ai nghe hiểu, nói sai cũng không sao đâu.”

Thái hậu trừng mắt nhìn nàng ấy: “Không được vô lễ trước mặt Hoàng đế.”

Chương Bội Bội trốn sau lưng Dương Uyển, lặng lẽ lè lưỡi.

Thấy Hoàng đế không phản đối, Phượng Ninh bèn hắng giọng, tiếp tục đọc cuốn kinh thư kia.

Lúc này, mọi người không đặt sự chú ý vào kinh văn mà đều chú ý đến nàng.

Vẻ ngoài xinh đẹp rạng rỡ và giọng nói thánh thót trời ban của nàng khiến người khác phải say mê.

Cái lưng vừa mới cong xuống của Lễ bộ Thị lang lại thẳng tắp trở lại.

Liễu Hải nhìn Phượng Ninh, vui mừng như thể “nhà có con gái mới lớn”. Ông ấy lặng lẽ quan sát biểu cảm của Bùi Tuấn, thấy hắn vẫn bình tĩnh như thường, không có chút manh mối nào, chỉ là chuỗi hạt bồ đề mới dùng kia đã chuyển từ tay phải sang tay trái.

Lúc này, Lý Nguy vội vàng trở về từ cung phòng nhưng lại bị ngăn lại ngoài điện. Nghe đã có người khác làm việc của mình, ông ta vô cùng hối hận, nhưng khi biết người nọ là Phượng Ninh, Lý Nguy há hốc miệng.

Phượng Ninh lộ mặt trước mặt Hoàng đế rồi?

Mấy roi này đúng là đáng giá.

Giờ thân canh ba buổi chiều, mặt trời ngả về phía Tây, Lễ bộ Thị lang dẫn sứ thần rời đi. Thái hậu mệt mỏi, được cung nhân đỡ vào điện nghỉ ngơi, trước đó còn dặn Phượng Ninh tự mình viết bản giải nghĩa kinh thư rồi dâng lên cho Thái hậu.

Hoàng đế ra khỏi Từ Ninh điện, Chương Bội Bội đi theo Phượng Ninh đến cửa đại điện, ôm chặt lấy tay nàng: 

“Ninh Ninh, muội làm tốt lắm!”

Nàng ấy mừng cho Phượng Ninh từ tận đáy lòng.

Phượng Ninh thẹn thùng, không nhịn được mà nhìn theo bóng dáng của Bùi Tuấn. Hai chiếc má lúm đồng tiền của nàng lộ rõ, làm nàng trông hoạt bát hơn đôi phần, Chương Bội Bội không khỏi chọc lúm đồng tiền của nàng.

Lúc này, tiếng “khụ” to rõ của Liễu Hải vang lên trên con đường đá giữa mấy ngọn núi giả phía trước.

Phượng Ninh nhìn ông ấy, thấy Liễu Hải ra hiệu về phía Bùi Tuấn, ý bảo nàng đuổi kịp.

Phượng Ninh vui vẻ, lập tức chớp mắt với Chương Bội Bội rồi xách váy đi theo.

Phượng Ninh đi theo Bùi Tuấn ở khoảng cách không xa. Nàng không dám đến quá gần nên chỉ nghe thấy hắn đang lệnh Dương Uyển làm chuyện gì đó. Nàng suy nghĩ miên man, không biết đây có được tính là bản lĩnh đứng vững hay không, không biết nàng có thể về Dưỡng Tâm điện nữa chăng?

Trời mới biết Phượng Ninh muốn trở lại Dưỡng Tâm điện đến nhường nào. Lòng nàng ngập tràn khát khao mỗi khi nhìn nhiều nữ quan, nội thị xuất sắc bận rộn ở trung tâm như vậy. Khoảng thời gian ngắn ngủi kia giúp Phượng Ninh biết núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Tuy nàng không quá xuất chúng nhưng nàng cũng muốn đóng góp một phần sức lực.

Phượng Ninh cứ đi theo Bùi Tuấn tới chính điện Càn Khôn điện. Những người khác đều đã lui ra, chỉ còn Liễu Hải ở lại để hầu Hoàng đế rửa tay.

Liễu Hải lặng lẽ liếc mắt ra hiệu, lúc này Phượng Ninh mới phản ứng lại, cuống quít rửa tay rồi tiến lên dâng trà cho Bùi Tuấn.

“Mời bệ hạ dùng trà.”

Bùi Tuấn ngồi xuống ghế, nhận chén trà, vừa uống vừa hỏi nàng: “Ngươi học từ lúc nào?”

Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như vậy, người khác chẳng thể biết hắn đang vui hay đang giận.

Phượng Ninh trả lời: “Năm thần nữ 8 tuổi, có một vị tiên sinh tới phủ. Ông ấy vốn là người giúp đỡ phụ thân thần nữ phiên dịch công văn, phụ thân thấy học thức của ông ấy uyên bèn mời làm tây tịch, dạy thần nữ và tỷ tỷ đọc sách biết chữ.”

Nói tới đây, Phượng Ninh ngượng ngùng: “Bệ hạ cũng biết thần nữ học không giỏi mà, quá trình học tập cũng rất gian nan. Có một ngày thần nữ tìm tiên sinh để hỏi bài mới phát hiện tiên sinh đang nói tiếng Ba Tư. Thần nữ tò mò đọc theo một câu, có lẽ vì thần nữ có ít thiên phú nên tiên sinh liền lén dạy thần nữ tiếng Ba Tư…”

Nàng đã vượt qua tám năm bị đích mẫu cấm cửa trong hậu trạch bằng cách học ngôn ngữ nước ngoài.

Không có ai nói chuyện với nàng, nàng bèn dùng những ngôn ngữ khác nhau để tự nói chuyện với bản thân. Nàng luôn tìm được niềm vui thuộc về riêng mình trong thế giới bé nhỏ đó.

Không ai biết bao giờ cuộc đời sẽ trắc trở, cứ nỗ lực rồi sẽ được đền đáp.

“Thần nữ còn biết tiếng Mông nữa.” Mắt Phượng Ninh sáng lấp lánh, trông không khác gì mèo con đang khoe nanh vuốt: “Bệ hạ, người có thể cho phép thần nữ quay lại làm việc trong Dưỡng Tâm điện không ạ?” Nàng lại nhỏ giọng nhắc nhở như sợ hắn đổi ý: “Người từng đồng ý với thần nữ lúc ở Ngự hoa viên…”

Lại là dáng vẻ ngoan ngoãn, dễ bắt nạt này.

Sao hắn lại có suy nghĩ muốn bắt nạt nàng chứ?

Bùi Tuấn xua tan mấy suy nghĩ này, khẽ cười một tiếng.

Biết nắm bắt thời cơ, phô bày ưu thế cũng là sự tiến bộ.

Hắn không có lý do gì để không cho nàng cơ hội cả.

“Trẫm giữ lời, từ hôm nay ngươi vào làm việc trong phòng văn thư Ty lễ giám, phụ trách việc giao lưu với di bang.”

Phượng Ninh là người đầu tiên được quay về làm việc tại Dưỡng Tâm điện sau khi bị trục xuất.

Đuôi lông mày của Phượng Ninh nhướng lên, nàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Tạ bệ hạ.”

Cảm giác được công nhận thật là tốt.

Bùi Tuấn lắc đầu nhìn dáng vẻ hưng phấn của nàng.

Vui là cười, buồn là khóc, đôi chút thay đổi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt.

Bùi Tuấn nhắc nhở: “Học lại quy trình làm việc trong phòng văn thư đi, không được xảy ra sai sót nữa.”

Hắn hoàn toàn không nhận ra bản thân sẽ có ngày dặn dò cung nhân đừng mắc sai sót.

Phượng Ninh tranh thủ thời gian rảnh rỗi lúc Hoàng đế xử lý tấu chương để quay về phòng văn thư, viết giải nghĩa của kinh thư ra rồi trình lên cho Hoàng đế xem.

Thấy chữ viết của nàng, Bùi Tuấn lập tức cau mày. Hắn nhìn về phía Phượng Ninh.

Phượng Ninh xoắn tay, bối rối cúi đầu: “Thần… Thần nữ sẽ tiếp tục tập viết…”

Bùi Tuấn nhớ đến cảm giác bất ngờ, hài lòng vừa rồi nên không phê bình Phượng Ninh mà chỉ nhắc nhở: “Ngươi có biết thứ quyết định độ cao của một người là gì hay không? Không phải sở trường, mà là sở đoản. Đừng để sở đoản ảnh hưởng đến bước tiến của ngươi.”

Hiếm khi được Bùi Tuấn kiên nhẫn dạy dỗ, Phượng Ninh vui rạo rực, lấy hết can đảm nhìn về phía tấu chương của hắn:

“Bệ hạ, thần nữ thật sự rất thích chữ viết của người. Thần nữ có thể học theo chữ của người không ạ?”

Nét chữ của Bùi Tuấn cứng cáp ngay ngắn, phong cách thì lại thay đổi thất thường, lúc thì tự do thoải mái, lúc thì mạnh mẽ hùng hồn. Chữ của hắn cũng đẹp như hắn vậy, lần nào Phượng Ninh nhìn thấy cũng dạt dào cảm xúc.

Phượng Ninh hồn nhiên không biết mong muốn của bản thân to gan đến nhường nào.

Bắt chước chữ viết của thiên tử là điều tối kỵ.

Nếu trong triều có thần tử như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ bị lôi đi chém đầu.

Bùi Tuấn thật sự không hiểu nổi đầu óc của Lý Phượng Ninh. Hắn nhìn nàng, ung dung nói:

“Ừm, được đấy. Ngươi bắt chước chữ trẫm cho thật giống rồi trẫm sẽ giao hết mấy việc nghĩ chỉ phê tấu cho ngươi, thủ dụ* của trẫm cũng do người làm giúp.”

*Thủ dụ: chỉ thị tự tay viết.

Nếu nghe vậy mà vẫn không hiểu ra thì chính là kẻ ngu si.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.