Phượng Ninh run cầm cập, bắt đầu giả ngu: “A, vậy không được đâu ạ. Thần nữ không có bản lĩnh này, thần nữ không học nữa vậy.”
Phượng Ninh chạy trối chết.
Bùi Tuấn nhìn bóng dáng nàng, bất chợt bật cười.
Thật là dễ bị trêu mà.
Phượng Ninh quay lại trị phòng, nhờ Lương Băng giúp nàng sao chép một bản kinh văn để đưa cho Thái hậu.
Lương Băng nhìn chữ viết của Phượng Ninh, cạn lời: ““Tháp bia huyền bí” không hợp với muội, luyện “Linh phi kinh” đi.”
Lý Phượng Ninh nghiêm túc nhớ kỹ, nàng chưa từng kiêu ngạo nóng nảy, vô cùng khiêm tốn, có thể tiếp thu lời khuyên của bất cứ ai và cố gắng thực hiện theo lời khuyên đó.
Ngày hôm sau, mấy Ngự tiền nữ quan vào điện nghe lệnh. Bùi Tuấn nghị sự với vài vị đại thần Nội các xong thì quay đầu nhìn mấy nữ quan. Lý Phượng Ninh đứng ở cuối cùng, lúc nào cũng có vẻ tràn đầy sức sống hơn những người khác.
Dù hắn mắng mỏ, phê bình nàng thế nào thì cũng không thể làm ánh sáng trong mắt nàng biến mất.
“Bản dịch nghĩa của ngươi đâu?” Bùi Tuấn vừa ngồi xuống vừa hỏi Phượng Ninh.
“Dạ?” Phượng Ninh ngẩn người, nàng và Lương Băng cùng liếc nhìn nhau: “Thần… Thần nữ sợ chữ viết của mình làm bẩn mắt Thái hậu nương nương nên nhờ Lương tỷ tỷ giúp thần nữ sao chép một bàn.”
Bùi Tuấn cau mày: “Sau này công văn qua tay ngươi đều cần Lương Băng sao chép lại à?”
Dáng vẻ nghiêm túc của hắn khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Phượng Ninh và Lương Băng đồng thời quỳ xuống.
Dương Uyển không dám nói đỡ hai người.
Chương Bội Bội cũng là người thường xuyên bị răn dạy, nàng ấy còn cúi đầu thấp hơn cả Lý Phượng Ninh.
Phượng Ninh nhận ra sai lầm của mình, lập tức cắn răng nói: “Thần nữ sẽ đi viết lại ngay.”
Bùi Tuấn lạnh lùng “ừ” một tiếng, bắt đầu xem tấu chương đưa tới từ Kinh thành: “Viết xong thì trình lên cho trẫm xem. Nhớ kỹ, ngươi viết xấu là đang làm trẫm mất mặt.”
Lúc Bùi Tuấn nói lời này, Dương Uyển liếc mắt nhìn Lý Phượng Ninh.
Bệ hạ nổi hứng muốn dạy người khác tập viết từ khi nào thế?
Sau đó, mấy nữ quan báo cáo tình hình công việc của mình. Trước giờ Dương Uyển và Lương Băng đều không hề cẩu thả, không làm Bùi Tuấn lo lắng. Về phần Chương Bội Bội, Bùi Tuấn nhìn thoáng qua báo cáo nàng ấy trình lên, không có tâm trạng chỉ ra lỗi sai mà giao cho Liễu Hải xử lý.
Phượng Ninh nỗ lực trong hành cung suốt bốn ngày. Tới chiều tối ngày thứ tư, cuối cùng nàng cũng viết được nét chữ có thể miễn cưỡng lọt mắt. Nhưng vậy vẫn chưa đủ để được Bùi Tuấn khen ngợi, hắn không nói gì mà quăng lại cho Lý Phượng Ninh.
Lý Phượng Ninh chán nản cầm bản dịch nghĩa về phòng văn thư. Dương Uyển nhìn ra suy nghĩ của nàng lúc này, an ủi:
“Đừng nản chí, bệ hạ chính là kiểu người như vậy, dù làm tốt cũng không khen ai bao giờ. Bệ hạ không trách muội là tốt rồi.”
Phượng Ninh lại cười rộ lên.
“Ta biết rồi.”
Chương Bội Bội và Dương Ngọc Tô thấy Phượng Ninh tới hành cung nhưng ngày nào cũng vùi đầu làm việc, cuối cùng hai người cũng không nhịn được nữa.
Bọn họ mạnh mẽ kéo Phượng Ninh dậy, lại giục nàng thay một bộ áo váy bình thường rồi mỗi người đứng một bên, dẫn Phượng Ninh ra ngoài.
“Hôm nay muội nhất định không được chôn chân trong hành cung, chúng ta đưa muội ra ngoài chơi.”
Phượng Ninh cười khẽ: “Đi chỗ nào thế?”
Chương Bội Bội ngẫm nghĩ: “Đến hồ câu cá trước, chạng vạng chúng ta nướng cá ăn ở đấy luôn.”
“Ý kiến này hay đấy!” Dương Ngọc Tô giơ hai tay tán thành.
Cung nhân đã chuẩn bị cần câu, mồi câu và đồ nướng cá từ lâu. Ba cô nương vui vẻ đi đến hồ nước ở phía Tây hành cung.
Hồ nước ở gần bên rừng cây, ven hồ có vài đình đài các tạ, đã có các cô nương, thiếu gia khác kết bạn ở đây rồi cùng đi dạo. Chương Bội Bội dẫn hai người vào một nhà thủy tạ thả câu, Phượng Ninh chưa từng làm việc này nên phải mất rất nhiều thời gian để học.
Cần câu của Chương Bội Bội đột ngột chìm xuống, nàng ấy vui mừng gọi:
“Phượng Ninh, Phượng Ninh, mau đến giúp ta!”
Lúc này, có vài bóng người đi ngang qua khung cửa sổ khắc hoa của nhà thủy tạ. Hàn Tử Lăng nghe thấy hai chữ “Phượng Ninh”, đầu óc như bị sét đánh.
Hắn ta không lạ gì với cái tên này.
Tám năm trước, lúc tổ mẫu còn sống đã nói cho Hàn Tử Lăng rằng bà ấy đã đính hôn cho hắn ta, tên đối phương là Phượng Ninh.
Lúc biết nàng là thứ nữ và dòng dõi của nàng, Hàn Tử Lăng cực kỳ bất mãn.
Nhưng đây là hôn sự do trưởng bối quyết định, hắn ta không thể phản đối.
Ba năm sau, tổ mẫu qua đời, mẫu thân đương gia làm chủ. Mẫu thân hắn ta nhất quyết không chịu chấp nhận hôn sự kia, sẵn lòng dùng ngân lượng để bồi thường cho Lý gia nhưng lại bị phụ thân hắn ta từ chối, ông ấy cho rằng làm người phải giữ chữ tín. Mẫu thân thấy không thể tỏ ý kiến một cách công khai bèn âm thầm ép Lý gia từ hôn, suốt tám năm đều không sai người đến Lý phủ thăm hỏi lần nào.
Mãi đến nửa năm trước, Lý phủ đột ngột cầm tín vật của tổ mẫu đến hỏi chuyện hôn sự. Không biết trưởng bối thương lượng thế nào, kết quả cuối cùng là hắn ta sẽ cưới đại tiểu thư con chính thê của Lý gia làm thê tử. Đều là cô nương Lý phủ, dù gì con của chính thê cũng tốt hơn là con của thiếp thất, hắn ta bèn chán chường đồng ý.
Từ ngày nhìn thấy Phượng Ninh bên ngoài Ngự trướng, Hàn Tử Lăng bỗng hay thơ thẩn ngẩn ngơ. Cô nương đẹp như nàng luôn khiến người khác khó quên.
Hôm nay trùng hợp gặp được Phượng Ninh, ngọn lửa trong lòng Hàn Tử Lăng lại bùng cháy. Ngự tiền nữ quan thì sao? Lén nhìn vài lần cũng không ai biết.
Nhưng hiện tại Hàn Tử Lăng biết nàng là Lý Phượng Ninh, là nữ nhân hắn ta vốn nên cưới làm thê thử, cuối cùng hắn ta cũng không thể duy trì sự thong dong của Thế tử Vĩnh Ninh hầu được nữa.
Bạn cùng trường bên cạnh thấy mặt Hàn Tử Lăng lúc xanh lúc trắng bèn giật hắn ta thật mạnh.
“Ngươi làm gì thế? Nhìn chằm chằm ai vậy hả?” Bạn cùng trường nhìn theo tầm mắt hắn ta, thấy Chương Bội Bội thì lập tức nóng nảy, kéo hắn ta ra xa nhà thủy tạ.
“Ngươi điên rồi? Đó là người của Ngự tiền, ngươi ăn gan hùm mật gấu à mà dám nhòm ngó người ta?”
Hàn Tử Lăng ép bản thân phải dời mắt, cắn răng ngẩn người nhìn thềm đá trước mặt, nói không ra lời.
Đó là người của Ngự tiền?
Không, nàng vốn nên là vị hôn thê của hắn ta mới đúng.
Suy nghĩ này cắm rễ đâm chổi trong lòng hắn ta như thể dây leo.
Cuối cùng, Hàn Tử Lăng không thể kiềm nén được, lặng lẽ sai người theo dõi Phượng Ninh.
Ít nhất hắn ta phải hỏi tại sao lại đột ngột thay đổi người.
Phượng Ninh chưa từng câu cá, luống cuống tay chân một hồi vẫn không ra đâu vào đâu. Chương Bội Bội câu một lúc lâu mà mới câu được một con cá nhỏ, giờ đã buồn chán ngủ gật mất tiêu. Cuối cùng, Dương Ngọc Tô can đảm cẩn trọng hoàn thành nhiệm vụ một mình.
Nàng ấy câu được ba con cá lớn.
Lúc sắp nướng cá Phượng Ninh mới phát hiện gói gia vị nàng mang theo người đang ở trong quan phục, phải đến đó lấy. Nhưng vì không phải ai cũng có thể vào phòng văn thư nên Phượng Ninh đành đích thân về tìm.
Nàng đi dọc theo hành lang bên cạnh rừng cây để về Càn Khôn điện, thân hình mảnh khảnh và áo váy nhẹ nhàng tung bay làm nàng giống như con bướm đang cất cánh bay lượn.
Đến chỗ ngoặt, Phượng Ninh bị chặn lại.
Khi nhận ra người đó là Hàn Tử Lăng, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất.
Thấy Lý Phượng Ninh nhận ra hắn ta, lòng Hàn Tử Lăng rối như tơ vò. Vì không có nhiều thời gian để hàn huyên nên hắn ta khách sáo thi lễ rồi vào thẳng vấn đề:
“Lý cô nương, ta là Hàn Tử Lăng, ta muốn hỏi vì sao Lý gia lại đổi người thành thân?”
Nghe câu chất vấn này, Lý Phượng Ninh suýt đã bật cười vì tức giận.
Trước đây là Hàn gia không buồn quan tâm đến nàng, sao giờ hắn ta dám không biết xấu hổ mà tới vặn hỏi?
Phượng Ninh không muốn dây dưa với nam tử khác khi đang ở nơi đông người qua lại, nàng nén ý muốn tranh cãi, lạnh nhạt nói:
“Hàn công tử, thay vì hỏi ta thì ngài nên hỏi mẫu thân ngài và trưởng bối Lý phủ mới đúng. Dù sao ngươi cũng đã đính hôn với đích tỷ của ta, chúng ta không liên quan gì đến nhau. Hiện tại ta cũng đang làm việc ở Ngự tiền, mong Hàn công tử tự trọng.”
Nói xong, Phượng Ninh định đi vòng qua hắn ta.
Có lẽ Hàn Tử Lăng biết không dễ gì mà gặp được nàng nên lại duỗi tay ngăn nàng lại.
“Lý Phượng Ninh, ngươi đừng quên là tín vật của ngươi vẫn đang ở trong tay ta.”
Bước chân của Phượng Ninh đột ngột dừng lại.
Tám năm trước mẫu thân nàng đi lễ phật tại chùa Thanh Sơn ở ngoài thành, nửa đường gặp được lão thái quân phủ Vĩnh Ninh hầu. Hai người tình cờ quen thân, cùng kết bạn xuống núi, nào ngờ lại gặp được sơn phỉ, mẫu thân quên mình cứu lão thái quân nhưng lại làm bản thân mất mạng.
Trước khi mẫu thân Phượng Ninh qua đời, lão thái quân đồng ý hôn sự giữa hai nhà, tín vật họ trao đổi lúc đó chính là ngọc bội của mẫu thân nàng.
Tín vật Vĩnh Ninh hầu phủ cho nàng đã bị Lý Nguy lấy mất và đưa cho đích tỷ từ lâu. Tín vật của nàng lại đang nằm trong tay Hàn Tử Lăng, đích mẫu đã hứa đợi hai người kia thành hôn sẽ lấy lại tín vật, trả lại cho nàng.
Hiện giờ điều duy nhất khiến nàng để ý tới Lý phủ cũng chỉ có ngọc bội của mẫu thân mà thôi.
*
Sau buổi trưa, thời tiết chợt trở nên âm u, từng tầng mây dày phủ kín chân trời, hành cung cũng oi bức hơn.
Bùi Tuấn đến Trích Tinh các bên hồ để nghỉ trưa. Sau khi tỉnh ngủ, hắn uống trà lạnh giải nhiệt rồi đứng hóng gió trong lầu các.
Gió hơi oi nóng, chim én đằng xa thì bay tà tà, sợ là trời sắp đổ cơn mưa. Bùi Tuấn mặc bộ thường phục màu đen, đứng trước lan can và nhìn về phía núi rừng phía xa.
Bùi Tuấn tình cờ nhìn thấy bóng Lý Phượng Ninh ở xa, vì chưa từng thấy nàng mặc thường phục nên Bùi Tuấn không nhận ra ngay, chỉ thấy hơi quen mắt, đến khi nhìn kỹ lại mới thấy người đứng đối diện nàng là Hàn Tử Lăng.
Bùi Tuấn hơi nheo mắt lại.