Đối mặt với những lời vặn hỏi đầy khó hiểu của Hàn Tử Lăng, cuối cùng Phượng Ninh không thể nhịn được nữa phải nói lời này với hắn ta:
“Hôm ngươi đính hôn với tỷ của ta, ta đang ở ngay trong phủ, sao không thấy ngươi tìm gặp ta? Bây giờ ngươi lại nói thế nào là sao? Chẳng lẽ ngươi làm chuyện ác mà vẫn còn đòi được người khác lập đền thờ cho hay sao?”
Tốt xấu gì thì Hàn Tử Lăng cũng là công tử lớn lên trong thế gia quý tộc, chưa từng phải nghe những lời chợ búa đốp chát kiểu này bao giờ. Nghe Phượng Ninh mắng mình như vậy, hắn ta đỏ bừng mặt, xấu hổ không chịu nổi.
“Ta…” Hàn Tử Lăng muốn biện giải nhưng dường như lại không có lý lẽ gì có thể biện giải nổi cho mình.
Hắn ta hoảng hốt nhớ lại Lý phu nhân từng nói Lý Phượng Ninh xấu xí, không biết chữ, trong lòng hắn ta lúc ấy không thích nàng. Giờ nghĩ lại mới biết cả hắn ta và Lý Phượng Ninh đều đã bị bà ta lừa dối. Nếu như hắn ta gặp Lý Phượng Ninh ngay từ đầu thì không đời nào hắn ta lại đồng ý đổi sang cưới người khác. Hàn Tử Lăng hoàn hồn, đang định giải bày chân tình với Lý Phượng Ninh thì nàng đã đi xa mất rồi.
“Phượng Ninh!”
Bùi Tuấn đứng trên gác cao nên nghe không được rõ, chỉ nghe rõ tiếng gọi “Phượng Ninh” này. Hắn chẳng xa lạ gì với những chuyện nam nữ si tình như vậy, chỉ không ngờ là chuyện này lại xảy ra với nữ quan của mình mà thôi.
Hàn Tử Lăng vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, chưa biết điều gì nên làm, điều gì không.
Xem ra cả cuộc đời anh hùng của Vĩnh Ninh Hầu sắp bị hủy hoại trong tay nhi tử của mình rồi.
Bùi Tuấn cười một tiếng, tỏ ý khinh thường.
Mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Giờ dậu ba khắc lúc chiều hôm, hành cung được bao phủ trong màn sương. Sương mù mờ mịt trải rộng từ lưng chừng sườn núi Yến tới tận hành cung.
Trong điện mát mẻ hẳn.
Phượng Ninh ăn cá nướng xốt ớt với hai người bọn Chương Bội Bội xong thì về hành cung. Tối nay, nàng phải trực.
Tả các và hữu các được ngăn cách với chính điện bởi một bức vách ngăn. Tả các có kê một chiếc sập dài để Hoàng đế nghỉ ngơi nhưng hắn ít khi ở đây vào mùa hè mà toàn tới ngủ tại lương các bên điện phụ phía đông. Hữu các lại được vách ngăn chia làm hai gian. Một gian được dùng như phòng trà nước, gian còn lại có mấy chiếc bàn dài. Trên mặt bàn, tấu chương chất cao như núi. Đây là phòng làm việc dành cho nữ quan và thái giám chấp bút ngồi trực.
Lúc ban ngày, Dương Uyển và Lương Băng đã xử lý xong tấu chương nên lúc này Lý Phượng Ninh không còn nhiều việc phải làm. Hơn nữa, lúc trước Bùi Tuấn đã dặn dò nàng đừng nhúng tay vào những chuyện mình không am hiểu. Nhiệm vụ chính của nàng là quản lý văn thư ngoại giao đến và đi nhưng loại văn thư này không có thường xuyên. Hôm nay Phượng Ninh rất thư thả, cùng lắm chỉ phải lo chuẩn bị trà nước hoặc mài mực cho Hoàng đế.
Nghĩ tới chuyện của Hàn Tử Lăng, trong lòng Lý Phượng Ninh hơi lo lắng. Nàng có một thói quen là hễ thất thần là lại thích cắn đầu bút, khi đang tập trung thì không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Bất kể là lúc nào cũng không bao giờ có chuyện Bùi Tuấn cố ý đi nhẹ chân. Cho nên khi hắn đi ngang qua chỗ Lý Phượng Ninh nhưng nàng lại không nhận ra, hắn mới thấy không vui.
Bùi Tuấn liếc nhìn thì chợt phát hiện ra cô nương kia đang ngẩn người.
Sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng hơn. Hắn gõ chuỗi hạt bồ đề vào trán Lý Phượng Ninh, tiếng cười gằn vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng:
“Lý Phượng Ninh, trong lúc làm việc thì phải làm việc thật nghiêm chỉnh, không được suy nghĩ lung tung, có chuyện gì thì đợi về rồi hẵng nghĩ.”
Từ lúc làm nữ quan tới giờ, Lý Phượng Ninh luôn luôn làm việc đâu ra đấy. Đây là lần đầu tiên nàng thất thần, có thể đoán ra nguyên do là do Hàn Tử Lăng. Nàng nghĩ ngợi chuyện gì vốn không liên quan gì tới Bùi Tuấn, hắn chỉ yêu cầu nữ quan của mình bắt buộc phải hết sức chuyên tâm.
Phượng Ninh giật mình hoàn hồn, cuống quít nâng vạt áo, quỳ xuống dập đầu.
“Bệ hạ thứ tội, thần nữ không dám.”
Bùi Tuấn không để ý tới nàng, rảo bước đi vào trong chính điện, thong thả bước tới phía sau ngự án.
Phượng Ninh vội đứng dậy, rửa tay, châm trà, bưng khay sơn màu vàng vào trong điện, dâng trà ngon cho hắn, đồng thời chuẩn bị mài mực. Bùi Tuấn bận lo công chuyện, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn nàng một lần nào.
Lúc quá nửa đêm, Bùi Tuấn đau bụng, đang ngủ mơ màng thì sực tỉnh giấc.
Người gác đêm hôm nay là Hàn Ngọc. Hắn ta quỳ gối trước mũi chân của Bùi Tuấn, lòng nóng như lửa đốt: “Bệ hạ, nô tài đi mời thái y ngay.”
Sắc mặt Bùi Tuấn hơi tái nhưng hắn vẫn điềm tĩnh lắc đầu: “Không cần, đi pha cho ta ấm trà gừng nóng là được.”
Trước giờ Bùi Tuấn vốn dị ứng với gạch cua, lần nào ăn phải cũng đầy bụng, khó chịu. Chuyện này chỉ có mình Liễu Hải biết. Kể từ lúc vào kinh, hắn chưa từng nói cho bất kỳ ai khác. Hôm nay, hắn dùng bữa tối tại Từ Ninh cung. Trên bàn ăn có món bánh bao nhân gạch cua. Hắn vô tình ăn phải một chiếc. Sau khi ăn hai canh giờ vẫn không thấy bị đau bụng, hắn cứ tưởng sẽ không sao, không ngờ tới nửa đêm lại mới đau.
Thiên tử cũng có rất nhiều chuyện kiêng kỵ, không thể dễ dàng để người ta phát hiện ra nhược điểm của hắn.
Ưu điểm của Hàn Ngọc là lòng dạ đơn giản, không nghĩ nhiều, mọi chuyện đều nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế. Hắn ta lập tức gật đầu: “Nô tài đi bảo bọn người dưới làm ngay…”
Nói rồi, Hàn Ngọc lại không yên tâm để Ngự tiền không có ai, nhớ ra Lý Phượng Ninh đang trực ở bên ngoài, hắn ta bèn hỏi xin ý kiến của Hoàng đế:
“Bệ hạ, vậy nô tài gọi Lý cô nương vào đây hầu nhé?”
Trước đây Bùi Tuấn không thích nữ nhân ở gần mình, không hiểu sao hôm nay hắn lại phá lệ, không phản đối, hẳn là do bụng dạ quá khó chịu. Hàng mày anh tuấn cau chặt, mãi một lúc sau hắn mới mệt mỏi nói: “Ngươi đi đi.”
Hàn Ngọc không chút nghĩ ngợi, rời khỏi điện phụ phía đông, đi gọi Lý Phượng Ninh.
Đợi Hàn Ngọc đi rồi, Bùi Tuấn nhắm mắt nằm xuống, hít một hơi thật sâu.
Không ngờ vào thời điểm thế này, người hắn dám tin tưởng lại là Lý Phượng Ninh.
Kể cũng phải thôi, Lý Phượng Ninh là người không hề có chút toan tính gì sâu xa, cũng không hề có ý đồ gì đi quá giới hạn, tính cách nhu nhược, dễ ức hiếp, nếu không tin nàng thì có thể tin ai đây?
Phượng Ninh đang nằm bò ra bàn ngủ gật, được Hàn Ngọc báo tin, nàng lật đật đứng dậy, đi dọc theo hành lang tới điện phụ phía đông.
Phượng Ninh rảo bước thật nhẹ chân đi vào trong điện phụ phía đông. Trong điện không có ai, chiếc rèm châu màu vàng lay động, loáng thoáng thấy có một bóng người nằm trong lương các. Phượng Ninh lặng lẽ vén rèm đi vào trong, thấy Bùi Tuấn nằm nghiêng người, bất động bèn lại gần, gọi nhỏ:
“Bệ hạ?”
Lông mày và lông mi của Bùi Tuấn giật nhẹ nhưng hắn không đáp lại, chỉ vịn mép giường, xem chừng muốn ngồi dậy. Phượng Ninh vội vàng bước tới, định bụng dìu hắn. Hắn không quen bị nữ nhân đụng chạm nên giơ tay lên. Phượng Ninh thấy vậy bèn lùi lại, đứng cách mấy bước nhìn hắn.
“Bệ hạ, người thấy khó chịu ở đâu, muốn thần nữ làm gì, xin người cứ sai bảo.” Ánh mắt Lý Phượng Ninh ngập tràn lo âu.
Bùi Tuấn chật vật ngồi dậy, chỉ vào chiếc bàn chân cao cách giường một khoảng không xa, điềm tĩnh nói: “Rót cho trẫm chén nước ấm.”
Phượng Ninh lập tức làm theo.
Bùi Tuấn uống được một ngụm, chẳng bao lâu sau, trong bụng đã quặn lên. Hắn vội vàng vịn thành giường đứng dậy, đi về phía tịnh thất. Phượng Ninh lo lắng đi theo tới chỗ bức bình phong, không được hắn sai bảo nên không dám vào theo: “Bệ hạ...”
Bùi Tuấn nôn hết được đồ ăn trong bụng ra, lập tức thấy dễ chịu hẳn.
Phượng Ninh đang lo lắng thì Hàn Ngọc kịp thời chạy về, đưa bát canh gừng cho Phượng Ninh, vào trong tịnh thất dìu Bùi Tuấn ra ngoài.
Hai người chia nhau ra, một người hầu hạ Bùi Tuấn uống canh gừng, một người đi chuẩn bị nước nóng.
Hàn Ngọc thu xếp xong xuôi lại nhanh tay nhanh chân chạy vào tịnh thất đổ ống nhổ.
Phượng Ninh quỳ gối bên cạnh giường, giặt khăn bằng nước ấm, đưa cho Bùi Tuấn. Bùi Tuấn nằm xuống lau mặt, sắc mặt dần khá lên.
Hắn mở hé mắt ra nhìn Lý Phượng Ninh. Phượng Ninh hết sức chuyên tâm giặt khăn, ống tay áo xắn lên ba nấc, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, hàng mày đen nhánh, lông mi dày như chiếc quạt chớp chớp làm người ta xao xuyến. Ngoại trừ mẫu thân đã khuất, hắn chưa từng nhìn một nữ nhân nào kĩ như vậy. Bùi Tuấn không nhìn nữa, nhắm mắt lại nói:
“Trẫm quên nhắc nhở ngươi phải không? Ngươi phải luôn luôn ghi nhớ thân phận nữ quan của mình.”
Phượng Ninh sững sờ, lấy làm khó hiểu: “Bệ hạ...”
Nàng bất giác mở miệng muốn hỏi lại xem hắn nói vậy là có ý gì nhưng nghĩ tới tính cách của hắn, nàng lại không dám hỏi nữa, gãi đầu suy nghĩ một lúc, sực nhớ ra chuyện lúc ở Ngự cảnh đình. Nàng lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng.
“Bệ hạ, không phải thần nữ cố ý gặp nam nhân lạ, chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm…” Chắc hẳn Hoàng đế cũng không muốn nghe những chuyện rắc rối trong nhà nàng nên nàng chỉ cúi đầu thề thốt: “Bệ hạ yên tâm, sau này thần nữ sẽ không gặp hắn nữa.”
Lý Phượng Ninh là người chân thật, đã nói thì nhất định sẽ làm. Bởi vậy nên Bùi Tuấn tin nàng, không hỏi nhiều nữa.
Hắn ghét nhất là Lý Phượng Ninh làm những chuyện ngu xuẩn để người ta có cớ nói ra nói vào. Nếu như người của Ngự tiền mà ngay cả chút chuyện này cũng không biết nghĩ thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Xưa nay Bùi Tuấn luôn đặt ra những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Đừng nói là Dương Uyển hay Lương Băng, ngay cả Chương Bội Bội cũng phải hết sức thận trọng trong chuyện nam nữ, tuyệt đối không thể để bị người khác nắm được thóp.
Cảm giác ấm ách trọng bụng Bùi Tuấn được canh gừng ấm áp xoa dịu, cơn buồn ngủ dần kéo tới.
Phượng Ninh quỳ gối trước giường không dám nói lời nào, cho tới khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều, nàng mới biết hắn đã ngủ thiếp đi.
Phượng Ninh bỗng nhiên căng thẳng đến mức quên cả hít thở. Nàng chưa bao giờ ở gần hắn như vậy. Trước đây, nàng vẫn luôn muốn nhìn hắn mà không dám. Vậy phải chăng hiện tại nàng có thể đánh bạo nhìn?
Mặt mày của hắn thật sự rất đẹp. Dưới ánh đèn vàng mờ, khuôn mặt ấy không có vẻ sắc sảo lúc ngày thường mà thay vào đó là sự dịu dàng vô ngần.
Nhìn trộm thiên nhan là tội đại bất kính, Phượng Ninh biết vậy nên đưa tay lên che mặt mình lại. Thế nhưng sau đấy nàng lại nghĩ, đây là cơ hội hiếm có, cuối cùng nàng không nhịn được lén lút hé ra một khe nhỏ. Khe nhỏ này vừa khéo nhìn thẳng vào yết hầu nhô cao của hắn. Bên dưới làn da mỏng, yết hầu trượt lên trượt xuống…
Phượng Ninh nhắm vội mắt lại, không còn dám nhìn thêm nữa.
Tuy mắt không dám nhìn bừa nhưng trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Vừa rồi hắn không để ý đến nàng, chẳng lẽ là vì chuyện của Hàn Tử Lăng?
Trong đầu Phượng Ninh chợt lóe lên một suy nghĩ lớn mật.
Rốt cuộc hắn tức giận là vì không thích nàng mắc lỗi hay là vì bên cạnh nàng có... Ôi, không ổn rồi, tim Phượng Ninh đập thình thịch, loạn nhịp. Nàng vội vàng ngừng suy nghĩ.
Nàng thật sự không dám nghĩ gì nữa, chỉ đơn giản rút ra kết luận rằng nữ quan là người của Hoàng đế, hắn không cho phép nàng làm chuyện đi quá giới hạn là vì như vậy tổn hại tới uy nghiêm của bậc đế vương.
Nếu như người mắc lỗi là Bội Bội tỷ, hắn cũng sẽ vẫn giận như thường.
Nghĩ vậy, mặt hồ trong tâm tưởng của Phượng Ninh lại phẳng lặng trở lại.
Nàng đứng dậy định đi ra ngoài, trông thấy cánh tay dài thon thả của hắn rơi ra ngoài cạnh giường, nàng chần chừ một hồi, cuối cùng rụt rè nhấc tay hắn để lên trên giường. Đầu ngón tay chạm vào làn da săn chắc của hắn nóng bừng lên, ngay cả hai má cũng bị hun ửng đỏ.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, nàng cuống quít đi ra ngoài, đứng bên ngoài bức mành hít thở sâu.
...
Giờ mão sơ khắc lúc rạng sáng, Phượng Ninh được Dương Uyển tới thay ca. Nàng trở về trị phòng nghỉ ngơi, buổi chiều mới ngáp ngắn ngáp dài trở lại Càn Khôn điện.
Dương Uyển thấy tinh thần nàng không tập trung bèn khuyên: “Muội vào trong nghỉ ngơi một lát đi, bên ngoài đã có ta rồi. Nếu bệ hạ gọi muội thì ta sẽ báo cho muội biết.”
Phượng Ninh không dám làm vậy, nàng lắc đầu, đáp: “Thôi, lỡ như bị bệ hạ bắt được thì ta khó lòng thoát nạn.”
Dương Uyển hiểu rõ tính cách của Bùi Tuấn hơn bất kỳ ai nên đương nhiên không khuyên nhủ Lý Phượng Ninh thêm nữa.
Hai người cùng đi vào thị phụng.
Bùi Tuấn phát hiện ra hôm nay Lý Phượng Ninh hơi kỳ lạ. Mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, không hiểu sao ánh mắt lại lảng tránh, hai má đỏ hồng như thể hắn là thú dữ reo rắc tai vạ khủng khiếp.
Tối qua đã xảy ra chuyện gì à?
Tất nhiên hắn không nghi ngờ Lý Phượng Ninh làm gì hắn. Có cho nàng mười hai lá gan nàng cũng không dám. Chẳng lẽ là hắn làm gì Lý Phượng Ninh? Khả năng này cũng không cao. Thế nhưng dù sao cũng phải có nguyên do thì nàng mới xấu hổ như vậy.
Bùi Tuấn nhíu mày.
Buổi chiều, hắn bận gặp mặt nói chuyện với các đại thần nên không rảnh để ý tới chuyện này. Xế chiều, nhân lúc Dương Uyển và thái giám chấp bút ra ngoài giải quyết công việc, hắn gọi Lý Phượng Ninh dâng trà cho mình.
Bùi Tuấn lười biếng tựa người vào long ỷ, nhìn nàng không chuyển mắt, giọng điệu bình thản: “Hiện tại không có ai khác, ngươi có chuyện gì thì nói ra đi.”
“Dạ?” Ánh mắt Phượng Ninh rõ ràng rất chột dạ, hoảng hốt và bất lực như thể làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
“Bệ hạ, thần nữ không có chuyện gì...”
Tuy ngoài miệng phủ nhận như vậy nhưng trong lòng Phượng Ninh lại sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Đêm qua, từ lúc nhìn thấy yết hầu của Bùi Tuấn, ban ngày lúc ngủ bù, nàng liên tục mơ thấy ác mộng. Trong mộng ngập tràn khuôn mặt của Bùi Tuấn. Thậm chí nàng còn mơ thấy hắn níu vạt áo của mình, chính miệng nói không cho phép nàng gặp nam nhân lạ. Lúc tỉnh dậy, nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nàng chưa từng kể chuyện này với bất kỳ ai, tại sao bệ hạ lại phát hiện ra điều bất thường?
Chẳng lẽ bệ hạ lại lợi hại đến mức có thể đoán được cả nội dung giấc mơ?
Bùi Tuấn cạn lời nhìn khuôn mặt tự cho là bản thân che giấu rất kỹ kia.
Chắc chắn tối qua hắn bị bệnh tới độ hồ đồ nên mới gọi Lý Phượng Ninh vào thị tật*.
*Thị tật: nghĩa là theo hầu trong lúc ốm đau.
“Ngươi ăn ngay nói thật đi, trẫm không trách tội ngươi đâu.” Hắn tốt tính gợi ý.
Đôi mắt Bùi Tuấn sâu thẳm, sâu đến mức tựa như một vòng xoáy muốn hút người ta vào trong đó. Phượng Ninh hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ lỡ như nhìn hắn một cái, bị hắn nhìn thấu bí mật của mình thì nguy. Nàng hạ quyết tâm, cúi đầu đáp:
“Bệ hạ, thần nữ thật sự không có chuyện gì hết. Đêm qua sau khi người ngủ, thần nữ đã lập tức lui ra ngoài rồi ạ.”
Biểu cảm của nàng tủi thân như thể chỉ cần hắn hỏi thêm một câu nữa thôi là nàng sẽ bật khóc.
Đầu lưỡi của Bùi Tuấn liếm qua bề mặt răng, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp. Cuối cùng hắn quyết định cho qua chuyện này.
Thôi vậy, cho dù hắn có thực sự làm gì nàng thì cũng chẳng sao.
Dù sao cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.
Bùi Tuấn không bận tâm chuyện này nữa.
Tuy nhiên, hắn vẫn thích hù dọa Lý Phượng Ninh một chút. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng:
“Lý Phượng Ninh, đừng tưởng trẫm không biết ngươi nghĩ gì trong lòng.”
Phượng Ninh ngơ ngác, tiêu rồi, tiêu rồi, ngay cả chuyện này mà cũng bị hắn đoán ra.
Hắn đúng là yêu nghiệt mà.
Phượng Ninh che khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực lại, dập đầu xuống đất, giọng nghẹn ngào:
“Bệ hạ, người hiểu lầm rồi, thần nữ không hề nghĩ gì hết… Thần nữ bỗng thấy hơi nội cấp*, nếu bệ hạ không có chuyện gì thì có thể cho thần nữ cáo lui được không?” Nói xong, không đợi Hoàng đế lên tiếng, nàng đã ôm bụng dưới, chạy ra ngoài.
*Nội cấp: buồn đi vệ sinh
Rõ ràng là nàng chột dạ, chẳng lẽ hắn đã đoán trúng rồi sao?
Trước đây nàng la hét đòi rời khỏi hoàng cung, giờ lại khăng khăng muốn tới Dưỡng Tâm điện.
Trong lòng Bùi Tuấn biết rõ là vì sao.