Phượng Nghi

Chương 21: Chương 21



Tổ phụ của Hàn Tử Lăng chính là chủ soái trong chiến dịch then chốt dưới triều Hiếu Tông, nhờ quân công nên được phong hầu. Phụ thân của Hàn Tử Lăng kế thừa nghiệp cha, hồi trẻ là tướng tài kiệt xuất vùng biên cương. Năm ngoái, sau vụ loạn Giang Tân, ông ấy được điều về Kinh thành giữ chức Đoàn luyện sứ Kinh doanh, chưởng quản việc phòng vệ ở Kinh thành, là một trong số các Hầu gia nắm thực quyền trong tay.

Đến đời Hàn Tử Lăng, hắn ta có ngoại hình chi lan ngọc thụ, rất ham đọc sách, dự định đổi sang theo đường khoa khảo để nhập sĩ. Bất kể là gốc gác gia môn hay quyền thế thì Hàn gia cũng đều là số một ở Kinh thành.

Kể từ hôm bị Phượng Ninh chau mày đỏ mặt mắng mấy câu, Hàn Tử Lăng mất hết thể diện, trở về sầu não, uất ức.

Hắn ta chất vấn mẫu thân tại sao lại thay người. Trong lòng Hàn phu nhân cũng cảm thấy xấu hổ. Với sự xuất sắc của nhi tử thì muốn cưới ai ở Kinh thành làm thê tử mà chẳng được, vậy mà hắn ta lại phải chịu thiệt thòi lấy nữ nhi của Lý gia. Chẳng qua việc đã đến nước này thì cũng đành phải ép nhi tử chấp nhận mối hôn sự này thôi.

“Hôm đó con cũng thấy thái độ của Lý gia rồi đó. Bọn họ đem tín vật của tổ mẫu con ra diễu võ dương oai. Nếu mẫu thân không đồng ý thì kiểu gì phụ thân con cũng phải đồng ý, vậy thì mẫu thân còn có thể làm gì khác được đây? Dù sao thì đích nữ cũng vẫn tốt hơn là thứ nữ đúng không? Hơn nữa, Lý phu nhân còn hứa hẹn sẽ chuẩn bị thật nhiều của hồi môn cho nữ nhi. Nếu vậy thì ít ra sau khi rước dâu về, nhà ta cũng sẽ đỡ được một khoản chu cấp.”

Tất nhiên Hàn gia không thiếu bạc nhưng như vậy dù sao cũng tốt hơn là cưới một thứ nữ không có của cải gì. Giữa hai phương án, Hàn phu nhân chỉ chọn phương án ít tổn thất hơn mà thôi.

Thế nhưng Hàn phu nhân tính ngược tính xuôi lại không tính được chuyện Lý Phượng Ninh vô cùng xinh đẹp, nhi tử của bà ta chỉ gặp một lần đã ưng ngay.

Thế này biết gọi là gì đây? Báo ứng ư?

Hàn phu nhân thấy nhi tử lừ mắt nhìn mình, mặt mũi đỏ gay, đành phải nhẫn nại khuyên nhủ: “Chuyện đã vậy rồi, con đừng nghĩ những chuyện vớ vẩn kia nữa. Bây giờ nàng ta đã là người của Ngự tiền, dù cho con không cam tâm thì cũng chẳng làm gì được.”

Hàn phu nhân nói xong uống một chén trà, nở nụ cười mỉa mai, chẳng rõ là mỉa mai mình hay Lý gia.

Hàn Tử Lăng bực dọc, thức trắng đêm.

Suy cho cùng Hàn phu nhân vẫn xót nhi tử, hôm sau thấy sắc mặt hắn ta không được tốt nên lại hứa suông với hắn ta:

“Con đừng nóng vội, đợi thêm chừng năm rưỡi nữa thôi là nàng ta sẽ rời cung. Nếu như nàng ta bị bệ hạ giữ lại thì chúng ta cũng đành hết hi vọng. Còn nếu như nàng ta được thả cho rời cung thì tới lúc đó chúng ta lại rước nàng ta về là được mà phải không? Đến khi ấy, chúng ta học theo Nga Hoàng, Nữ Anh cùng chung một tướng công*, để nàng làm quý thiếp cho con cũng coi như một chuyện đáng mừng.”

*Trong thần thoại của Trung Quốc, Đế Nghiêu có hai cô con gái, cô chị tên là Nga Hoàng, cô em tên là Nữ Anh, cả hai người này cùng thành thân với Đế Thuấn, có chung một người con trai.

Hàn Tử Lăng nghe vậy lập tức biến sắc: “Ý của mẫu thân là bảo con cưới tỷ tỷ của nàng ấy trước rồi sẽ nạp nàng làm thiếp sau ư?”

“Đáng ra nàng ấy phải là chính thê của con, vậy mà mẫu thân lại giáng nàng từ thê thành thiếp? Chuyện như vậy mà mẫu thân cũng nghĩ ra cho được!”

Hàn Tử Lăng nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Hầu phu nhân thấy hắn ta nổi giận đùng đùng bỏ đi thì tức lộn ruột, chỉ tay vào lưng hắn ta, oán giận nói với ma ma: “Xem đi, thằng bé vốn luôn dịu dàng, hiếu thuận, vậy mà giờ đây lại vì nữ nhân mà làm trái ý ta!”

Ma ma đành phải kiên nhẫn khuyên lơn: “Thế tử gia nhất thời bị mờ mắt vì sắc đẹp âu cũng là chuyện thường tình. Theo lão nô thấy, chi bằng phu nhân hãy sắp xếp cho Thế tử gia một đứa thông phòng....”

Hầu phu nhân hiểu ý của ma ma nhưng bà ta cũng có tính toán của riêng mình, lắc đầu đáp: “Không được, trước khi sinh được trưởng tử, không được phép nạp thiếp.”

Về phần Hàn Tử Lăng, sau khi nhờ vả nhiều người, nhiều lần ngỏ lời xin gặp mặt, cuối cùng hắn ta cũng gặp được Lý Nguy.

Mấy hôm nay Lý Nguy đang bận lo chuyện đón tiếp sứ thần, lại phải phối hợp với Lễ bộ và Hộ bộ đàm phán với sứ thần về chuyện giao thương giữa hai nước, bận như đèn cù.

Đột nhiên nhìn thấy nữ tế tương lai, Lý Nguy vui vẻ, mỉm cười hỏi: “Hiền chất tìm ta có chuyện gì vậy?”

Hai người tìm đến chỗ một chiếc đình để nói chuyện. Gió thổi dạt dào hết đợt này tới đợt khác, rất mát mẻ.

Hàn Tử Lăng trịnh trọng vái chào Lý Nguy, nghiêm túc nói:

“Lý bá bá, trước đây Tử Lăng bị trưởng bối lừa gạt nên mới đồng ý chuyện đổi người của Lý phủ. Tuy nhiên, hôm nay hiền chất nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chuyện này hết sức không ổn. Tổ mẫu của hiền chất được mẫu thân của Phượng Ninh muội muội cứu, chuyện hôn sự này không thể đổi sang cho người khác được. Cho nên Tử Lăng khẩn cầu Lý bá phụ thay ta làm chủ, đổi trở lại chuyện hôn sự này.”

Lý Nguy nghe xong trợn tròn mắt.

Chẳng dễ gì tiểu nữ nhi mới được bệ hạ ưng ý, cho phép theo hầu ở Ngự tiền, vậy mà giờ Hàn Tử Lăng lại muốn quay lại cưới nàng ư?

Quan trọng hơn hết là: “Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi muốn từ hôn với Anh Nhi?”

Hàn Tử Lăng thản nhiên đáp: “Đúng vậy. Chừng nào hồi kinh, hiền chất sẽ trả lại thiếp canh của Vân Anh muội muội. Ta vẫn kiên trì muốn cưới Phượng Ninh muội muội, xin bá phụ làm chủ cho ta.”

Lý Nguy có cảm giác như vừa nghe thấy một trò đùa cợt lố bịch. Ông ta chau mày, đỏ lừ mắt, nói: “Ngươi điên rồi. Ngươi có biết mình đang nói gì không? Hay là ngươi đi nói lời này với phụ thân ngươi xem, hỏi ông ấy xem có thể đòi lại người từ chỗ Ngự tiền được không?”

Hàn Tử Lăng cũng tung ra đòn sát thủ: “Ta không cần biết, tóm tại ta sẽ trả lại thiếp canh của Vân Anh muội muội. Nếu có thể cưới được Phượng Ninh thì ta không còn phải nói gì nữa nhưng nếu không thể thì ta cũng không muốn cưới nữ nhân mơ tưởng cướp đoạt chuyện hôn sự của muội muội. Cho dù Lý bá phụ có tới gặp phụ thân ta cũng vô ích thôi. Chẳng lẽ ông ấy có thể cưỡng ép ta cưới một nữ nhân mà ta không muốn cưới hay sao?”

Hàn Tử Lăng nói xong lại vái chào rồi rảo bước ra về.

Lý Nguy tức trào máu họng, suýt thì ngất xỉu dưới mái đình.

Đây là chuyện gì với chuyện gì thế này?

...

Nhắc tới chuyện Nội các thương nghị vấn đề giao thương với Đại Ngột, đây cũng là mục đích chính lần này sứ thần Đại Ngột vào kinh. Mấy năm trước, lúc Tiên đế còn tại thế, hai nước giao chiến, dân chúng lầm than. Bây giờ Đại Tấn đổi chủ, bên phía Đại Ngột cũng muốn nối lại mối bang giao khi trước, quay lại giao thương để đáp ứng nhu cầu của dân du mục.

Bùi Tuấn đồng ý. Tuy nhiên, mục đích của hắn không dừng lại ở đó.

Mấy năm nay, cướp biển liên tục vi phạm lệnh cấm, thủy quân Đông Nam chịu tổn thất nặng nề, Tiên đế hạ lệnh cấm biển, tình hình thuế má của vùng Giang Nam trở nên căng thẳng, bách tính cũng dần dần rơi vào cảnh giật gấu vá vai. Điều Bùi Tuấn mong muốn là trước khi quét sạch được vấn đề hải tặc ở vùng Đông Nam, có thể khôi phục lại việc giao thương ở vùng biên giới Tây Bắc, khơi thông mậu dịch đường bộ.

Hắn muốn khởi động lại con đường tơ lụa.

Ý tưởng này bị Thủ phụ Nội các Dương Nguyên Chính phản đối kịch liệt.

Dương Nguyên Chính đã ở vào độ tuổi xưa nay hiếm, là vị Các lão theo đường lối thủ cựu, chỉ mong nhìn thấy Hoàng đế trẻ tuổi sửa đổi lề lối, giúp dân làm giàu, từ từ khôi phục quốc lực. Ông ta thấy mục đích của ý tưởng này của Bùi Tuấn tuy tốt đấy nhưng lại quá mạo hiểm.

Bùi Tuấn cũng không giận Dương Nguyên Chính, hắn đã nghĩ ra một cách.

Nhân dịp sứ thần tới bái phỏng, hắn ra lệnh cho Quốc tử giám tổ chức giảng bài tại Ngân Tước đài. Trong nội dung đưa ra để tranh luận có nhắc tới việc Hán Vũ trị quốc, cử sứ thần tới Tây Vực để khuếch trương tầm ảnh hưởng của văn hóa Trung Nguyên. Văn võ đại thần cũng cùng ngồi đàm đạo, mơ về cảnh huy hoàng mà con đường tơ lụa mang tới. Số người ủng hộ tăng dần, bách quan đều khen hay, ca ngợi Hoàng đế mưu tính sâu xa, cho dù Dương Nguyên Chính không đồng ý cũng không được.

Bùi Tuấn cắt cử Hộ bộ Thượng thư Lương Xử đứng đầu lo liệu việc này. Làm như vậy cũng đồng thời đạt được mục đích chia rẽ Nội các. Lương Xử từng là một trong các môn sinh của Thủ phụ Dương Nguyên Chính, sau khi đỗ Trạng nguyên, được thăng chức thẳng một mạch lên tới Đài các*, là một vị thần tử vô cùng có tài. Sớm muộn gì Bùi Tuấn cũng sẽ xử lí Dương Nguyên Chính nhưng hắn vẫn yêu thích Lương Xử, không muốn thấy Lương Xử hy sinh trong cuộc chiến phe phái.

*Đài các: tên gọi khác của Thượng thư tỉnh, là cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới Hoàng đế.

Chương Bội Bội và Phượng Ninh là nữ quan nên được ngồi dự thính ở chỗ bức vách. Chương Bội Bội nhìn Đế vương trẻ tuổi ngồi trên ngai cao, đi lại nhàn nhã, ánh mắt nàng ấy lóe lên niềm ngưỡng mộ.

“Phượng Ninh, muội biết ta thích bệ hạ ở điểm gì không? Chính là sự quyết đoán đáng ghét này đấy.”

Nữ tử ngưỡng mộ kẻ mạnh, huống chi là bậc Đế vương tài mạo song toàn, xử sự lão luyện như Bùi Tuấn.

Phượng Ninh cười, nhủ thầm trong lòng: Ta cũng thích.

Để đưa ra quốc sách này, Đế vương cần phải hiểu nhiều hơn về phong tục tập quán của Tây Vực. Đông xưởng và Cẩm y vệ thu thập mang về cho hắn rất nhiều sách. Có một số là du ký Tây Vực của người Trung Nguyên, cũng có một số là thư tịch ở vực ngoại. Bùi Tuấn sai Lý Phượng Ninh dịch sách cho hắn.

Phượng Ninh bận rộn tầm chục ngày ở hành cung, nộp lên được hai cuốn sách, còn lại hai cuốn có nhắc tới khá nhiều địa danh, nàng đắn đo, không dám chắc chắn, định bụng khi nào hồi kinh sẽ thỉnh giáo tây tịch tiên sinh.

Phượng Ninh không quá tài giỏi nhưng nàng làm gì cũng đâu ra đấy, cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc, không dám cẩu thả

Bùi Tuấn thích sự cẩn thận của nàng.

Hắn chợt phát hiện ra, tiểu cô nương lỗ mãng trước đây đã dần dần đi đúng đường.

Cuộc sống trôi đi từng ngày. Thoáng chốc, họ đã tới hành cung được gần hai mươi ngày. Thấy đã sắp tới lúc phải khởi hành trở về mà Phượng Ninh cũng đã xong việc cần làm, Chương Bội Bội bèn đề nghị:

“Ninh Ninh, bên kia núi Yến có một quan ải tên là Tây Sơn quan. Nơi đó có một tòa thành cổ là nơi thương nhân tập hợp lại trước khi tỏa đi các ngả, chắc chắn có không ít đồ tốt giá rẻ ở đó. Ta định dẫn hai người các ngươi tới đó một lần.”

Phượng Ninh nghe nhắc tới chuyện đi chơi chợ, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, ấp úng đứng dậy: “Cảm ơn ý tốt của Bội Bội tỷ, ta không đi được đâu, ta còn phải dịch văn thư cho bệ hạ.”

Chương Bội Bội và Dương Ngọc Tô nhìn nhau, một trái một phải dồn ép nàng: “Phượng Ninh, muội chớ lừa ta, ta biết muội đã nộp xong rồi, chỗ còn lại đợi hồi kinh mới phải dịch tiếp. Muội đến đây lâu vậy rồi còn chưa rời khỏi hành cung lần nào, nếu về Tử Cấm thành rồi thì sẽ không còn cơ hội để đi nữa đâu.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.