Phượng Nghi

Chương 22: Chương 22



Phượng Ninh vừa mới mười sáu, đang độ tuổi ham chơi, sao lại có chuyện không thích đi ra ngoài. Nàng không chịu đi là vì không có bạc.

Mẫu thân của Phượng Ninh đột ngột khuất núi, không gom góp được nhiều của cải để dành, đích mẫu lại là hạng khẩu Phật tâm xà, lừa nàng khi ấy còn nhỏ tuổi dễ như bỡn, nói là giúp nàng để dành bạc được phát hằng tháng để dùng khi xuất giá. Tám năm nay nàng không hề biết bạc trông như thế nào.

Hôm vào cung, hai phu thê Lý gia có dúi cho nàng chút bạc, tổng cộng được mười lượng. Tuy nhiên, sau khi nàng vào cung, do bị Mao Xuân Tụ gây khó dễ đủ đường, nàng đã phải lén lút bỏ tiền ra hối lộ các ma ma, nội thị để được ăn no bụng, không bị người khác ức hiếp.

Người trong cung đã từng nhìn thấy nhiều chuyện lớn lao, đâu coi mấy nén bạc còm cõi của nàng ra gì. Sau vài lần hối lộ, cuối cùng trong tay Phượng Ninh chỉ còn lại hai lượng bạc, nàng để dành số tiền này để dùng khi có việc gấp, tuyệt đối không thể đem ra tiêu.

Chương Bội Bội không biết sự việc là như vậy nên ra sức rủ rê nàng. Dương Ngọc Tô lại hiểu rất rõ. Nàng ấy giật nhẹ ống tay áo của Phượng Ninh: “Nha đầu ngoan, muội chưa đi xa nhà bao giờ, lần này có Ngự lâm quân mở đường, oai phong biết mấy. Muội cứ đi theo bọn ta đi chơi đi, coi như là đi hóng gió, giải sầu một chút, được không?”

Trong lòng Chương Bội Bội nghĩ thầm, nếu như thấy Phượng Ninh thích thứ gì thì nàng ấy sẽ mua tặng.

Phượng Ninh thấy hai người hết sức trông mong mình đi, cuối cùng đành nói: “Thôi được, ta đi.”

Không phải nàng sợ không có bạc để tiêu mà nàng sợ các tỷ tỷ phải tốn kém vì mình.

Nàng không thích gây thêm phiền phức cho người khác.

Chương Bội Bội tới Từ Ninh cung xin nghỉ, sau đó dẫn hai người tới Càn Khôn điện thỉnh an Bùi Tuấn, tiện thể trình bày ý định của họ.

Bùi Tuấn đang luyện chữ, vừa ngẩng lên đã thấy Phượng Ninh ngại ngùng đứng sau lưng Chương Bội Bội.

Dạo này đúng là cô nương này đã rất vất vả.

“Đi đi.” Hắn chuẩn y.

Lúc này, Liễu Hải đứng bên cạnh hắn liếc nhìn mấy nữ quan khác, đưa ra gợi ý:

“Vạn tuế gia, người xem, hay là hôm nay cho các cô nương đều nghỉ một buổi, để Ngự lâm quân đưa các nàng đi chơi được không?”

Bùi Tuấn xua tay coi như đã đồng ý.

Liễu Hải vừa ra lệnh một câu, các cô nương đều sướng phát điên.

Duy chỉ có Lương Băng là không có phản ứng gì.

“Các ngươi đi đi, một mình ta ở lại trực Ngự tiền.”

Mặc dù Lương Băng có xuất thân phú quý nhưng nàng ấy chưa từng thích chơi bời, cũng không yêu son phấn. Trước khi vào cung, nàng ấy đã đứng ra lo liệu mọi chuyện trong phủ đâu ra đấy thay cho mẫu thân. Sau khi vào cung, nàng ấy cũng trở thành một trong các phụ tá đắc lực của Bùi Tuấn. Lương Băng thích bận bịu làm việc, càng bận càng hăng hái.

Hộ bộ Thượng thư Lương Xử từng nói nếu như Lương Băng là nam nhi thì ắt sẽ nức tiếng khắp vạn dặm.

Lương Băng cười khẩy: “Cho dù con là nữ nhi thì con cũng vẫn có thể nức tiếng khắp vạn dặm.” Sau đó, nàng ấy chủ động xin vào cung làm nữ quan.

Lương Băng là cô nương duy nhất vào cung nhằm mục đích làm nữ quan.

Lần này, chẳng mấy khi Dương Uyển mới cởi bỏ quan phục, nói với Lương Băng: “Lương muội muội, vậy thì ta không ở lại với muội được đâu, ta cũng đi ra ngoài chơi một lát đây.”

Chương Bội Bội đi cùng hai người bọn Phượng Ninh trở lại Phi Vũ các thay y phục. Chẳng mấy khi mới được đi ra ngoài, các cô nương đều muốn ăn diện thật chỉn chu.

Phượng Ninh không có nhiều váy vóc rực rỡ, y phục đem vào cung đều là đồ cũ của tỷ tỷ. Dương Ngọc Tô không thể nhìn nổi: “Tiếc là muội không mặc vừa xiêm y của ta.”

Nàng ấy hơi mập hơn Phượng Ninh một chút.

Chương Bội Bội đang ngồi vẽ mày trước bàn trang điểm, mỉm cười liếc nhìn Phượng Ninh, nói: “Mặc của ta đi.”

Một lát sau, cung nhân vào sao gian chọn một bộ nhu quần xếp vạt màu đỏ hải đường mang ra.

Chương Bội Bội nói: “Đây là đồ mới may xong mấy hôm trước, ta còn chưa mặc lần nào, tặng lại cho muội muội đấy.”

Phượng Ninh vào cung lâu như vậy nên đã biết nhìn hàng. Nàng biết chất vải của bộ đồ này rất đẹp, được may bằng vải tiểu trùng đoàn hương vân sa* thượng hạng nhất. Phượng Ninh lắc đầu nói: “Đây là vải mà Thái hậu nương nương ban thưởng cho tỷ, nếu như ta mặc nó, e là sẽ bị nương nương mắng ta không biết nghĩ. Nếu tỷ tỷ tặng y phục cho ta thì xin tặng một bộ bình thường thôi.”

*Một loại lụa Quảng Đông có từ thế kỷ V.

Chương Bội Bội không làm gì khác được, đành phải đổi sang một chiếc váy cũ đem từ Chương phủ tới.

Tuy nói là váy cũ nhưng trông không cũ chút nào, ai bảo Chương Bội Bội có hẳn nguyên một gian phòng dành riêng để bày y phục xuân hè cơ chứ.

Đây là một chiếc váy màu xanh nhạt có thêu hoa văn cành liễu, áo ngắn tay khoác ngoài màu vàng nghệ, đai lưng màu xanh lá ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn không đầy một bàn tay, tôn lên sắc vóc như nụ hoa, trong veo như nước của nàng.

Chương Bội Bội chỉ ngắm thôi mà tim đã tan chảy.

“Sao lại có người đẹp như vậy nhỉ. Nếu ta là nam nhân, ta sẽ cưới muội ngay.”

Phượng Ninh bị nàng ấy chọc cười.

Cả nhóm kéo nhau đi ra ngoài.

Dương Uyển và nữ nhi của Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trương Nhân Nhân, nữ nhi của Binh bộ Thượng thư Trần Hiểu Sương ngồi chung một xe, nhìn thấy ba người các nàng bèn chạy vội lại, vẫy tay gọi: “Ta chỉ còn đang chờ mỗi các muội thôi đấy, mau lên xe đi.”

Mười mấy nữ quan chia nhau ra ngồi năm chiếc xe ngựa, đoàn xe trùng trùng điệp điệp tiến về Tây Sơn quan.

Sau khi các mệnh phụ hay tin, nghe nói có Vũ lâm vệ mở đường bèn lũ lượt rủ nhau lên xe đi theo. Đội ngũ càng ngày càng đông, náo nhiệt như đi đưa dâu.

Trong xe ngựa của Chương Bội Bội có trái cây và hộp đựng đá, ba cô nương cười nói suốt dọc đường.

Xe vừa mới đi vòng qua bên kia núi Yến, tới một chỗ đất rộng rãi, Dương Ngọc Tô chợt nghe ngoài xe vang lên mấy tiếng: “Tắc!”

Trong số này, có một giọng nói vô cùng khỏe khoắn, cũng vô cùng quen thuộc, sắc mặt Dương Ngọc Tô cứng lại trong giây lát. Nàng ấy cuống quít ném nắm hạt dựa trong tay đi.

Phượng Ninh thấy sắc mặt nàng ấy bất thường, lặng lẽ vén rèm lên nhìn, thoáng thấy một chàng trai trẻ mặc áo đen, thân hình cao lớn, dẫn theo mấy người nữa xông lên chặn đầu đoàn xe.

Phượng Ninh vừa không hiểu lại vừa thấy lạ, bèn quay qua nhìn Dương Ngọc Tô.

Chương Bội Bội nhạy cảm phát hiện ra có điều bất thường, máu hóng chuyện bùng cháy hừng hực, vội vàng thò đầu ra ngoài nhìn thử, lập tức nhận ra người kia.

“Ồ, Thế tử gia của phủ Yến Quốc Công, Yến Thừa? Ngươi quen biết hắn à?” Câu sau là hỏi Dương Ngọc Tô.

Dương Ngọc Tô vùi mặt vào đầu gối, đáp một câu tẻ ngắt:

“Không quen.”

Chương Bội Bội là nhân vật cỡ nào chứ, nàng ấy lập tức soi ra dấu hiệu: “Ồ, ta thấy không phải là không quen mà là rất quen ấy chứ.”

Phượng Ninh nhớ ra nhân vật này: “Ồ, là người tặng tỷ một hộp hoa lụa vào đêm Thất tịch năm ngoái đúng không?”

“Hoa lụa gì vậy? Yến Thừa tặng ngươi hoa lụa à?” Chương Bội Bội hỏi rõ to.

Trong ấn tượng của nàng ấy, Yến Thừa là một kẻ ngang ngược, sống vô pháp vô thiên ở Kinh thành, người như y mà lại tặng hoa lụa cho Dương Ngọc Tô ư?

Dương Ngọc Tô giật nảy mình, vội vàng bịt miệng nàng ấy lại.

“Tổ tông của ta ơi, ngươi nói nhỏ nhỏ thôi, ngươi không biết thân phận của chúng ta là gì hay sao?”

Chương Bội Bội nhanh chóng gạt ngón tay của Dương Ngọc Tô ra: “Mau thành khẩn khai báo, nếu không ta sẽ đá ngươi ra khỏi xe.”

Dương Ngọc Tô đành phải kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Hóa ra mấy năm trước, trong một trận mã cầu, nàng ấy và Yến Thừa đã nhân thi đấu mà quen biết nhau. Yến Thừa vừa gặp đã cảm mến nàng ấy, từ đó về sau ngày ngày tới chầu chực ngoài cửa Dương phủ.

Mới đầu mọi chuyện vẫn ổn nhưng về sau, Dương Ngọc Tô nghe nói Yến Thừa có một biểu muội thanh mai trúc mã mà Yến phu nhân lại có ý chọn vị biểu cô nương này làm con dâu. Tính cách của Dương Ngọc Tô há đời nào chịu lép vế trước ai, cho nên nàng ấy lập tức từ chối Yến Thừa, Yến Thừa không chịu, cứ đeo bám mãi.

Dương Ngọc Tô than thở với Phượng Ninh: “Phượng Ninh, ta vào cung, một là để làm bạn với muội, hai là để tránh mặt hắn.”

“Hai năm sau, đợi hắn thành thân, ta sẽ xuất cung gả cho người khác. Việc này mẫu thân của ta đã nói rõ trước mặt Thái hậu rồi, bệ hạ cũng biết. Cho nên ta không giống như các ngươi.”

Nàng ấy sẽ không làm phi tử của Hoàng đế.

Chương Bội Bội vô cùng tiếc nuối: “Biểu muội của Yến Thừa xuất thân từ danh môn ở Thanh Tề*, thuộc Lang Gia Vương thị, đúng là ít có khả năng Yến gia hủy bỏ chuyện hôn sự này.”

*Thanh Tề: vùng đất thuộc Sơn Đông ngày nay.

Dương Ngọc Tô xì khẽ một tiếng: “Ai cần hắn hủy cơ chứ? Ta đã chấm được nhi tử của một vị thôi quan trong phủ nha bọn ta rồi, người này trẻ tuổi tài cao, cũng có học vấn tốt. Khi nào xuất cung, ta sẽ thành thân với hắn.”

Chương Bội Bội thừa biết là nàng ấy nói bừa nhưng vẫn khuyên nhủ: “Ngươi đừng làm ẩu, nhi tử của một thôi quan làm gì có bản lĩnh cưới được nữ nhi của đại thần tứ phẩm như ngươi chứ? Ta cho ngươi biết, ngươi không lấy Yến Thừa cũng chẳng sao nhưng tuyệt đối không được tùy tiện chọn bừa một đấng phu quân hiểu không? Nữ nhân không nên chọn nhà thông gia kém hơn nhà mình.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.