Hai người thảo luận chuyện nam cưới nữ gả một hồi mới nhận ra Phượng Ninh đang ngoan ngoãn ôm đầu gối xem hai người họ nói chuyện, đôi mắt trong veo như trái nho.
Chương Bội Bội dí tay vào trán nàng.
“Muội ấy à, khỏi nghĩ gì hết, cứ ở lại hoàng cung với ta. Ta nhất định sẽ lên làm Hoàng hậu, bảo bọc muội cả đời.”
Phượng Ninh đỏ mặt, vùi mặt vào lòng bàn tay: “Bệ hạ đâu có ưng ta.”
Chương Bội Bội cả giận: “Nếu bệ hạ mà chê muội thì đúng là mắt mù.”
Nàng ấy còn chưa nói dứt lời đã bị Dương Ngọc Tô bịt miệng lại một lần nữa.
“Tổ tông à, ngươi có người bảo bọc nhưng bọn ta không có đâu. Ngươi đừng có liên lụy tới bọn ta, ngươi xuống xe đi.” Dương Ngọc Tô chê bai nàng ấy.
Chương Bội Bội cười ha ha.
Buổi trưa, họ tới Tây Sơn quan. Dương Uyển đã sai người chuẩn bị sẵn một khách sạn dành riêng cho các cô nương dùng bữa.
Vũ lâm vệ canh giữ ở bên ngoài, người không có phận sự không dám vào.
Yến Thừa ngồi ở tửu lâu đối diện cùng với Hàn Tử Lăng, cầm mấy chiếc bánh bao trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ quyết tâm, trừng mắt nhìn Dương Ngọc Tô đằng sau ô cửa sổ bên phía bên kia.
Mấy ngày nay, tâm trạng Hàn Tử Lăng mỏi mệt, hắn ta vốn không có ý định ra ngoài nhưng nghe nói Phượng Ninh cũng đi nên bèn chạy theo Yến Thừa tới đây.
Hàn Tử Lăng cũng có nghe nói về chuyện của Dương Ngọc Tô và Yến Thừa, mặc dù chính hắn ta cũng đang khổ tâm nhưng lại khuyên nhủ người khác rất hay:
“Yến huynh, dù sao nàng cũng là Ngự tiền nữ quan, hiện tại ngươi vẫn nên kiềm chế một chút. Nếu chọc giận bệ hạ thì rắc rối đấy.”
Yến Thừa “hừ” nhẹ một tiếng: “Nàng đâu có muốn gả cho bệ hạ, rõ ràng nàng chỉ đang tránh mặt ta mà thôi!”
“Chẳng phải chỉ hai năm thôi sao, ta sẽ đợi nàng hai năm, để xem nàng ra rồi có còn nói gì nữa không.”
Hàn Tử Lăng lại nói trúng ngay vấn đề: “Yến huynh, mấu chốt không phải do nàng mà là do Yến phủ. Nếu như Yến phủ đường đường chính chính tới cửa cầu hôn thì chẳng lẽ Dương gia lại không đồng ý hay sao?”
Kinh triệu phủ doãn chỉ là một viên quan tứ phẩm, trong khi phủ Yến Quốc Công lại là môn phiệt thế tập.
Không lý nào Dương gia lại không đồng ý.
Lời này đâm trúng vào tim Yến Thừa.
Y rầu rĩ cắn một chiếc bánh bao, vứt lại một thỏi bạc rồi đi ra cửa.
Dùng bữa xong xuôi, các cô nương tốp năm tốp ba đi dạo chợ.
Chợ nằm ở cổng phía tây được xây thành hình vuông khép kín, có hai Tứ Hợp Viện bên trong và bên ngoài, một quan đạo thẳng tắp chạy từ trong chợ tới cổng phía tây, chia khu chợ làm hai.
Vũ lâm vệ đã dẹp chợ xong, chỉ cho phép quý nữ và phu nhân nhà quan đi dạo, ngay cả bọn Yến Thừa cũng không được phép vào.
Chợ ở cổng tây không thể sánh bằng Kinh thành, ngoại trừ một số nhà buôn bản địa và người bán hàng rong ngược xuôi ra bắc vào nam ra, còn có không ít dân chúng bày sạp ở đây. Chợ cực kỳ náo nhiệt, không quá sầm uất nhưng lại mang đậm hương vị cuộc sống.
Cũng có một số thương nhân người Hồ có lẽ tới từ Tây Vực buôn bán tại đây, nói tiếng Trung Nguyên lơ lớ, gặp ai cũng cười nhe hai hàm răng trắng, tặng một hộp nhỏ mê điệt hương, khiến các quý phụ không khỏi dừng chân nán lại.
Xưa nay Chương Bội Bội luôn tiêu tiền như nước, thấy gì là mua đó. Thị nữ theo hầu đã phải cất mấy sọt đồ quý, vậy mà nàng ấy vẫn chưa chịu dừng lại. Nàng ấy đối xử với Phượng Ninh cũng rất hào phòng, chọn mua một hộp hoa lụa tinh xảo nhất: “Ồ, tặng muội cái này chơi.”
Phượng Ninh chắp hai tay sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy: “Ngày nào ta cũng phải làm việc ở Ngự tiền, chỉ cần mặc quan phục, cài một cây ngọc trâm, còn lại không cần dùng tới thứ gì khác. Tỷ tặng nó cho ta, ta cũng không dùng được.”
Chương Bội Bội tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Chẳng phải muội sợ bệ hạ không thích muội hay sao, đợi khi nào có cơ hội, ta sẽ đặt may cho muội một bộ váy mới, lại cài bông hoa lụa này lên, chẳng lẽ bệ hạ còn không chết mê chết mệt muội hay sao?”
Phượng Ninh xấu hổ, có lẽ là cảm thấy Chương Bội Bội nói năng không giữ ý giữ tứ nên co cẳng bỏ chạy.
Dương Ngọc Tô lườm Chương Bội Bội: “Tổ tông ơi, ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi à?”
Chương Bội Bội nhìn theo bóng Phượng Ninh chạy trối chết, cười gập cả lưng.
Phượng Ninh cố ý chạy đi, vừa rồi Chương Bội Bội đã tặng cho nàng một chiếc bút lông Hồ Châu rồi, nàng không thể nhận thêm nữa.
Dương Ngọc Tô đuổi theo, thấy nàng đứng ở một cửa hàng bút mực, không cần hỏi ý nàng, lập tức mua luôn một bộ, định bụng về sẽ tặng cho nàng.
Phượng Ninh lập tức hiểu ngay dụng ý của nàng ấy, nàng nghiêm mặt nói: “Ta không thích đâu, tỷ mua, ta cũng không nhận.”
Nàng đã hỏi trước rồi, một cây bút lông Hồ Châu thượng hạng giá một lượng bạc, một cuộn giấy Tuyên Thành năm trăm đồng, thỏi mực cũng không rẻ, còn về phần nghiên mực thì nàng lại càng không dám mơ tới.
“Ai bảo ta tặng muội, ta mua cho ta dùng.” Dương Ngọc Tô lườm nàng, đáp.
Phượng Ninh bĩu môi: “Ta quen tỷ lâu vậy rồi, có bao giờ thấy tỷ nghiêm túc tập viết đâu?”
Dương Ngọc Tô lười biếng không thua gì Chương Bội Bội.
Dương Ngọc Tô thấy Phượng Ninh bướng bỉnh như vậy, khóe mắt bỗng đỏ hoe: “Tình cảm của hai ta là thế nào chứ, ta còn đang trông cho muội được ân sủng để còn nâng đỡ ta đây. Giờ là ta nịnh bợ muội đó, muội hiểu không?”
Phượng Ninh mặc kệ nàng ấy, thấy Dương Uyển đang chọn sách ở một cửa hàng sách gần đó bèn đi lại đấy.
Dương Ngọc Tô nhìn theo bóng lưng của Phượng Ninh, tức giậm chân.
Phượng Ninh gọi Dương Uyển: “Uyển tỷ tỷ.”
Tiếng gọi Uyển tỷ tỷ nghe trong veo.
Dương Uyển chợt hiểu vì sao một người vốn tính lạnh nhạt như Hoàng đế lại đối xử khác biệt với Phượng Ninh.
Nàng thật sự có một sức mạnh kỳ diệu bẩm sinh khiến người ta thích nàng.
Dương Uyển liếc nhìn Dương Ngọc Tô đằng sau lưng Phượng Ninh, trong lòng hiểu rõ vấn đề, bèn kéo Phượng Ninh vào trong hiệu sách.
“Phượng Ninh muội muội, ta phát hiện ra ở đây có một vài cuốn sách cổ tiếng Mông Cổ, muội chọn giúp ta đi, ta muốn mua mấy quyển.”
Chỉ chốc lát, Phượng Ninh đã chọn cho nàng ta mấy quyển. Dương Uyển lại nói tiếp: “Tiếc là ta đọc không hiểu, không biết muội muội có thể giúp ta dịch chúng ra hay không? Tất nhiên ta sẽ không để muội muội làm không công, ta sẽ trả bạc cho muội.”
Phượng Ninh ôm sách trừng mắt nhìn nàng ta: “Sao tỷ tỷ lại nói vậy, ngày thường tỷ rất chăm sóc cho ta, ta dịch giúp tỷ mấy quyển sách thì có gì đâu? Mấy quyển sách này đều mỏng, dịch chúng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Lúc này, sự thông minh của Dương Uyển mới được thể hiện ra.
“Nếu muội coi ta là tỷ muội thì chớ cư xử như người xa lạ với ta. Muội dịch sách cho ta cần phải có bút mực, ta trả công cho muội nhiều một chút, muội đừng tính toán với ta.”
Phượng Ninh cũng không thể dùng bút mực trong cung để làm việc riêng. Sau khi nghĩ ngợi, cuối cùng nàng đồng ý.
Khi Dương Uyển dắt Phượng Ninh rời đi, nàng ta chớp chớp mắt với Dương Ngọc Tô. Dương Ngọc Tô nhún vai, nghĩ thầm không hổ là nhân vật số một ở Ngự tiền, làm việc hết sức kín kẽ.
Bùi Tuấn dẫn thị vệ đi săn ở phía tây, tiện thể tuần sát quan ải, tới giờ Thân buổi chiều thì đến Tây Sơn quan.
Tây Sơn quan là một tòa thành trì cổ xưa, bên trên có một thành lâu sừng sững cao ba tầng.
Bùi Tuấn chắp tay sau lưng, đứng sát lan can trên bờ tường thành, nhìn khu chợ đông đúc ở xa xa bên dưới.
Vừa rồi tất cả mọi hành động của Phượng Ninh đều bị hắn nhìn thấy hết.
Mặc dù hắn xa rời thế tục nhưng lại có cặp mắt hết sức sắc bén, đương nhiên đã nhìn thấu tình cảnh của Phượng Ninh.
Hắn cau mày nghiêng đầu hỏi thái giám chấp bút Ty lễ giám Hàn Ngọc đi theo mình:
“Ngự tiền nữ quan không có bổng lộc à?”
Hàn Ngọc nghĩ ngợi rồi đáp: “Bẩm vạn tuế gia, nữ quan tất nhiên là có bổng lộc nhưng nhóm nữ quan này thì khác, Lễ bộ và Nội các đều trông chờ các nàng làm Hoàng phi của người, vốn không phải đến để làm việc nên trước đây khi thương nghị chuyện bổng lộc, cựu Lễ bộ Thượng thư Mao đại nhân đã nói những cô nương này không phú cũng quý, không quan tâm chút bạc bổng lộc này, chi bằng bớt đi, coi như lấy lòng người.”
Lúc ấy Bùi Tuấn không đồng ý nạp phi, Lễ bộ không dám tiêu một cắc bạc nào của hắn.
Bùi Tuấn hiểu, dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lý Phượng Ninh: “Vậy trả bù đi, bù lại hết mấy tháng đã qua.”
Hàn Ngọc hỏi: “Bù theo tiêu chuẩn nào ạ?”
Bùi Tuấn liếc nhìn hắn ta, hỏi: “Bổng lộc của ngươi mỗi tháng được bao nhiêu?”
Hàn Ngọc ngượng ngùng, cười một tiếng: “Nô tài sao có thể so với các cô nương đây được.” Lại nói: “Bổng lộc một tháng của nô tài là ba lượng bạc.”
Bùi Tuấn không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy trả bù mỗi tháng năm lượng, trích từ kho bạc riêng của trẫm.”
Một tháng năm lượng là còn cao hơn cả Chưởng ấn Ty lễ giám.
Hàn Ngọc không thể nói được gì, Hoàng đế dùng tiền riêng của mình nuôi phi tử tương lai, chẳng ai có thể chỉ ra được lỗi sai của hắn.
Hai canh giờ sau, khoản chi này được báo lại cho Lương Băng.
Phụ thân Lương Băng là Hộ bộ Thượng thư, từ nhỏ nàng ấy đã thông thạo tính toán. Phần lớn sổ sách của Dưỡng Tâm điện đều qua tay nàng ấy. Là một người làm việc ở Ngự tiền, Lương Băng biết rõ chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không. Nàng ấy không nói gì, ghi nhận bút toán này lại, đưa thẻ cho Hàn Ngọc, để hắn ta đi lĩnh bạc.
Khi Phượng Ninh trở lại trị phòng phía sau Càn Khôn điện, có người tới đưa cho nàng bổng lộc của ba tháng.
“Tổng cộng mười lăm lượng bạc? Nhiều vậy à?”
Số tiền này đối với các cô nương khác thậm chí không thể coi là dệt hoa trên gấm nhưng đối với Phượng Ninh thì nó là một miếng khi đói bằng một gói khi no.
Từ lâu nàng đã nghe phụ thân phàn nàn bổng lộc của quan viên Đại Tấn không cao, Đại học sĩ nhất phẩm đương triều cũng chỉ được một trăm hai mươi lượng bạc mỗi năm. Nàng mới đi làm chưa được ba tháng, vậy mà đã được mười lăm lượng bạc.
Nàng chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy.
Phượng Ninh hưng phấn ôm bạc ngủ một giấc ngon lành.
Buổi tối, Liễu Hải nghe nói chuyện này, không nhịn được trêu đùa Hoàng đế một câu.
“Bây giờ bệ hạ cũng hiểu được nỗi khổ của nhân gian rồi.”
Người ở trong cung mà không có phụ cấp của gia đình chẳng phải chỉ có một mình Lý Phượng Ninh thôi sao?
Bùi Tuấn mặc kệ ông ấy. Tất nhiên hắn không cho rằng mình đang thiên vị Lý Phượng Ninh. Cả mười tám nữ quan đều được hắn phát lương đầy đủ, không chừa một ai. Hắn hết sức công bằng.