Phượng Nghi

Chương 24: Chương 24



Niềm vui của Phượng Ninh rất đơn giản.

Nàng dự định cầm mười lăm lượng bạc này quay lại Tây Sơn quan một chuyến mua một vài món đồ nằm trong khả năng cho phép.

Tất nhiên nàng sẽ không đi một mình, như vậy không an toàn cho lắm, nàng rất biết cách bảo vệ bản thân.

Tối hai mươi ba tháng sáu là lịch trực của Phượng Ninh. Hôm sau, nàng nghỉ ngơi tới trưa, buổi chiều tới gặp Bùi Tuấn xin nghỉ.

“Bệ hạ, thần nữ được phát bổng lộc nên muốn quay lại Tây Sơn quan một chuyến, vậy có được không ạ?” Nói xong, nàng còn cười híp mắt sờ túi thơm đựng bổng lộc.

Bùi Tuấn đang trả lời văn thư vấn an của đại thần, hắn để bút xuống nhìn nàng. Nàng có một khuôn mặt cực kỳ trắng trẻo, sáng sủa, trong trẻo y như con người nàng.

Chỉ là mười lăm lượng bạc cỏn con thôi, đối với Đế vương thì ngần ấy bạc ít ỏi tới mức không đáng nhắc tới. Không ngờ nó lại làm Phượng Ninh vui vẻ như vậy. Hắn không hiểu điều này nhưng vẫn tôn trọng nàng.

“Trẫm sẽ sắp xếp thị vệ hộ tống ngươi tới đó.”

Năm tên Vũ lâm vệ hộ tống Phượng Ninh tới Tây Sơn quan. Lần này, nàng vô cùng vui vẻ tới chỗ cửa hàng bút mực, lật qua lật lại các món hàng trong quầy, nghĩ xem nên mua gì. Trong cung có phát thỏi mực, thỏi mực dùng không hết, nghiên mực thì mỗi nữ quan cũng được phát một chiếc, chỉ có giấy Tuyên Thành và bút lông Hồ Châu là hữu hạn, nàng tập viết tốn rất nhiều giấy Tuyên Thành, thỉnh thoảng dùng mãi một cây bút thấy chán thì có thể thay bút mới. Vậy nên nàng mua hẳn mấy xấp giấy Tuyên Thành, chọn mấy chiếc bút lông Hồ Châu hạng trung, có cả bút lông sói lẫn bút lông cừu.

Sau đó, nàng sang hiệu sách mua dăm ba quyển sách.

Lần này nàng tiêu hết tổng cộng tám lượng bạc nhưng nàng không hề thấy xót của, bởi chẳng phải tháng sau nàng sẽ lại được phát bổng lộc nữa hay sao?

Trước khi ra về, cuối cùng nữ tử trẻ tuổi thích chưng diện cũng tới chỗ cửa hàng hoa lụa.

Nàng chọn một cặp hoa nhung giả điểm thúy, cất vào chiếc túi trong tay áo, vui vẻ trở về hành cung.

Không ai có thể hiểu được niềm vui này của nàng, cuối cùng nàng cũng tự kiếm được tiền, dù ít thì cũng là tự lực cánh sinh.

Nàng không cần ăn nhờ ở đậu nữa.

Bệ hạ nói đúng, con người phải biết tự lực phấn đấu.

Lúc đó, mặt trời vừa lặn, ráng hồng phủ kín trời tây, hơi lạnh buổi tối mang theo hơi nước bốc lên từ hồ lướt qua hai má nàng. Phượng Ninh ngâm nga ca khúc mà mẫu thân dạy cho mình, dựa vào cửa sổ xe hóng gió.

Đằng trước loáng thoáng có tiếng người gọi.

“Phượng Ninh, Phượng Ninh.”

Đó là tiếng của Dương Ngọc Tô, giọng điệu có vẻ gấp gáp, lo lắng.

Phượng Ninh nhanh chóng vén rèm xe lên, nhìn về phía bậc thềm lớn ở đằng xa. Ở đó có một bóng người mảnh mai đang đứng, núi chắn mất ánh sáng, bóng người cũng trở nên mơ hồ theo.

Xe ngựa chạy từ chỗ có ánh nắng sáng sủa tới trước bậc thềm râm mát. Phượng Ninh lập tức nhảy xuống xe: “Ngọc Tô tỷ tỷ, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Dương Ngọc Tô vội vàng kéo nàng: “Tiểu tổ tông của ta ơi, muội đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

Phượng Ninh không vội đi ngay mà nhờ tiểu nội sử đi theo xe giúp nàng bê đồ tới Phi Vũ các, sau đó mới đi theo Dương Ngọc: “Tiệc tối gì vậy? Sao lúc ta đi ra ngoài không nghe nói gì nhỉ?”

Dương Ngọc Tô ngoái nhìn nàng: “Muội đúng là lơ ngơ, chẳng để tâm gì chuyện bên ngoài. Chiều nay Thái hậu nương nương nói tối nay tổ chức tiệc tối tại Liên Hoa đài, dặn dò các nữ quan mặc thường phục, phải tặng quà cho bệ hạ.”

Phượng Ninh hiểu ra. Thái hậu thấy sắp phải về mà Hoàng đế lại “không có chút thu hoạch nào” nên nhanh trí nghĩ cách se duyên.

“Vậy tỷ cũng đâu cần phải vội như vậy chứ?”

Dương Ngọc Tô thấy nàng mỉm cười thì cả giận: “Sao ta lại không vội chứ, vì bữa tiệc tối này mà Bội Bội đã tốn hai canh giờ để trang điểm, giờ này muội mới về, cả người mướt mồ hôi, đợi muội trang điểm xong tới đó thì tiệc tối đã kết thúc mất rồi.”

Nàng ấy đẩy Phượng Ninh về Phi Vũ các trước, may mà đã có sẵn nước nóng, nàng tắm xong đi ra, Dương Ngọc Tô lại đau đầu khoản chọn y phục.

Chương Bội Bội đã để sẵn mấy bộ váy kiều diễm cho Phượng Ninh nhưng vóc dáng của Chương Bội Bội thấp hơn Phượng Ninh một chút, Phượng Ninh mặc không vừa lắm. Phượng Ninh thấy nàng ấy chau mày suy nghĩ bèn lục một chiếc váy trong rương của mình ra: “Ta mặc chiếc này.”

Dương Ngọc Tô nhìn màu sắc của bộ đồ đó, lập tức mí mắt đỏ hoe.

Một năm trước, hôm Phượng Ninh cập kê, Dương Ngọc Tô tặng cho nàng một thớt lụa Hàng Châu tốt nhất, sau đó nàng tự may đo y phục, tặng một bộ đáp lễ Dương Ngọc Tô và giữ một bộ lại cho mình.

Đó là một bộ váy xếp ly màu đỏ nhạt, bên trong là áo quây ngực may bằng vải sa, phối với áo khoác màu hồng nhạt có ống tay áo hẹp. Phượng Ninh rất thích bộ váy này nên đã mặc nhiều lần, màu áo đã bị phai nhưng lại càng tăng thêm đôi phần uyển chuyển, tao nhã.

“Tuy hơi cũ nhưng mà rất đẹp.” Dương Ngọc Tô khẽ cắn môi, giúp nàng thay đồ.

Nàng ấy đang định lựa chút đồ nữ trang trên bàn trang điểm của mình cho Phượng Ninh dùng thì Phượng Ninh lại từ chối khéo. Hôm nay nàng vấn tóc kiểu hồi tâm kế, cắm cây trâm bạch ngọc mà mẫu thân để lại cho, tô điểm thêm hai bông hoa lụa giả điểm thúy mà mình mới mua được, như vậy đã đủ để trở thành cô nương xinh đẹp, nổi bật nhất Kinh thành rồi.

Dương Ngọc Tô ngắm nhìn, trong lòng vui như hoa nở: “Nếu như bệ hạ vẫn không ưng muội thì muội có thể nguội lòng, xuất cung với ta.”

Phượng Ninh không nghĩ tới chuyện đó, nàng bình tĩnh nhìn mình trong gương đồng. Lớn tới ngần này nhưng đây là lần đầu tiên nàng ăn diện nghiêm túc như vậy.

Trước đây đích mẫu luôn nhắc nhở nàng phải an phận thủ thường, ngay cả y phục cũng chỉ mặc đồ mà tỷ tỷ không cần tới, nói gì tới những món nữ trang mới mẻ. Không có nữ tử nào không thích chưng diện. Nàng từng hâm mộ tỷ tỷ ngày nào cũng được ăn diện lộng lẫy.

Bây giờ, nàng cũng có thể.

Phượng Ninh cười ngại ngùng, rất hài lòng về bản thân.

“Chúng ta đi thôi.”

Nàng quả là một cô nương phóng khoáng, đáng yêu.

Chẳng rõ nghĩ thế nào mà Dương Ngọc Tô bỗng nhiên lại hối hận, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Phượng Ninh.

“Phượng Ninh à, hay là chúng ta không đi nữa, chúng ta xuất cung đi, ta chỉ mong muội gả được cho một gia đình bình thường, sống những tháng ngày an yên.”

Mặc dù nàng ấy không mấy khi gặp Hoàng đế nhưng cũng có nghe nói về vị Đế vương máu lạnh này. Liệu hắn có biết thương yêu người khác không? Hắn có thể thương yêu người khác không?

Phượng Ninh lại không nghĩ được nhiều như nàng ấy: “Tỷ cứ yên tâm đi, chúng ta chỉ đi dự tiệc thôi mà, giờ này chẳng thể tới lượt ta nữa đâu.”

“Cũng đúng.” Dương Ngọc Tô hoàn hồn, vui vẻ dẫn nàng tới Liên Hoa đài.

Quả nhiên lúc họ đến bên ngoài Liên Hoa đài thì đã kín chỗ. Bên trong có dựng sân khấu kịch, mời lão đán* nổi tiếng xa gần tới hát hí khúc, ghế đã được ngồi hết. Do tối nay là để “tuyển phi” cho Hoàng đế nên các công tử, thiếu gia tầm thường không tiện tham gia. Bên ngoài Liên Hoa đài có không ít quan lại tụ tập góp vui. Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô không vào được.

*Đán: nghệ nhân nữ trong các loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của Trung Quốc.

Dương Ngọc Tô hơi tiếc: “Thôi, không vào được cũng tốt.”

Bên ngoài Liên Hoa đài có một chiếc hồ, suối chảy từ trên núi xuống, men theo sườn dốc xuống đây. Dưới chân núi có đắp hòn giả sơn, một dải suối trắng xóa trút từ trên trời xuống, vang lên tiếng róc rách. Bên dưới đầm sâu có dây leo xanh biếc. Cảnh như tranh vẽ.

Giữa bến nước có một đình nghỉ mát có ba góc mái đao cong. Một số cành tùng vắt ngang từ trên sườn núi ra, phủ lên trên mái, xanh mướt, nhẹ nhàng. Sóng nước dập dờn, ngay cả tiếng cười nói trong đình dường như cũng được sóng nước chở tới.

Dương Ngọc Tô thoáng thấy biểu muội và di mẫu ngồi trong đình bèn kéo Phượng Ninh lại đó chào hỏi.

Liên Hoa đài là một cung điện ba tầng hình vành khăn, bên trong rực rỡ huy hoàng, đang ca múa mừng cảnh thái bình.

Tầng dưới cùng là nơi các phu nhân và triều thần ngồi. Sân khấu kịch quay về hướng nam, đang hát bài “Đại Đăng Điện” nổi tiếng đương thời. Điện phía bắc có treo rèm vàng, Bùi Tuấn ngồi uống rượu một mình. Bên phải hắn có buông một chiếc rèm châu, đằng sau đó là mấy vị Các lão đang tiếp chuyện Thái hậu.

Hôm nay không ai nhắc tới chuyện quốc sự, trái lại, chỉ tâm sự chuyện thường ngày. Nhi tử nhà ai cưới thê tử, nhà ai mới sinh thêm được đứa cháu kháu khỉnh, cuối cùng lại nhắc tới đứa con đoản mệnh của Tiên đế, Thái hậu không nhịn được rơi lệ lã chã. Các Các lão khuyên nhủ một lúc lâu, từng câu từng chữ chui vào tai Bùi Tuấn biến thành “giục sinh con”.

Hắn buồn bực ngán ngẩm vuốt chuỗi hạt bồ đề, cười “xùy” một tiếng.

Thật vô nghĩa.

Hôm nay các nữ quan đều mặc váy áo bình thường, lần lượt tới mời rượu Hoàng đế.

Người đầu tiên mời rượu là Dương Uyển. Hôm nay Dương Uyển bớt đi một chút đoan trang, đuôi mắt được đính thêm trân châu, trên đầu cài trâm mẫu đơn điểm thúy, tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Cử chỉ, phong thái đề rất thoải mái, như thể biến thành người khác, ngay cả Liễu Hải nhìn thoáng qua cũng hơi giật mình, suýt thì không nhận ra.

“Thần nữ thỉnh an bệ hạ. Đa tạ bệ hạ đã chỉ bảo cho thần nữ suốt ba tháng qua, thần nữ xin được mời người một chén.”

Bùi Tuấn đang phê duyệt tấu chương thỉnh an của Bố chính sứ các tỉnh đưa tới. Hầu như tuần nào các thần tử cũng dâng sớ thỉnh an hắn, câu hỏi rất rập khuôn: “Hôm nay bệ hạ có uống rượu không? Thân thể có an khang không”, Bùi Tuấn trả lời “Trẫm khỏe” rồi ném tấu chương qua bên kia, ngẩng đầu lên thì thấy Dương Uyển.

Duyên dáng, yêu kiều, thướt tha, nhã nhặn.

Nếu xem xét một cách kĩ lưỡng thì mọi phương diện của Dương Uyển đều xuất chúng. Dù xét về tính cách hay năng lực thì nàng ta đều là ứng cử viên số một cho vị trí Hoàng hậu. Thế nhưng có lẽ là do Bùi Tuấn đã quen với việc nàng ấy là nữ quan trầm ổn, lão luyện của Ngự tiền nên nhìn không quen dáng vẻ quyến rũ của nàng ấy. Hắn lạnh nhạt nâng chén lên ra hiệu, đáp lại một câu.

“Làm việc cho tốt.” Đừng làm chuyện vớ vẩn.

Ly rượu của Dương Uyển khựng lại, nàng ấy thầm cười buồn.

Xét về tuổi tác thì giờ sẽ tới lượt Lương Băng nhưng Lương Băng không đến, xưa nay nàng ấy không tham dự những yến hội xa hoa kiểu này vì không muốn lãng phí thời gian.

Bùi Tuấn bình luận với Liễu Hải: “Ngự tiền nữ quan phải vậy mới đúng.”

Hắn vừa dứt lời thì một người ăn vận lộng lẫy vén rèm đi vào, giọng nói mong manh, dịu dàng, ngân nga vang lên.

“Thần nữ thỉnh an bệ hạ, chi bằng hôm nay để thần nữ uống rượu với bệ hạ, chúng ta không say không về được chứ?”

Người mới tới là Chương Bội Bội, nàng mặc một chiếc áo kép mỏng may bằng vải gấm ở bên trên, bên dưới mặc váy mã diện thêu hoa bách điểu, nếu như không phải giọng nói bán đứng nàng ấy thì trông nàng ấy cũng đoan trang hơn thường ngày một chút. Rõ ràng đây là tác phẩm của Thái hậu.

Bùi Tuấn không buồn chạm vào ly rượu, chỉ đặt tay trên ghế, tay trái lần tràng hạt bồ đề mới có được như một thói quen. Dù hắn chịu ngồi xem Chương Bội Bội diễn nhưng hắn vốn không định giữ nàng ấy lại cung nên tất nhiên cũng không muốn cho nàng ấy cơ hội. Cuối cùng thậm chí ánh mắt hắn như muốn hỏi: “Vẫn chưa diễn xong à?”

Lúc ra ngoài, Chương Bội Bội suýt bật khóc. Chẳng rõ ai mới có thể mở cửa trái tim một nam nhân lạnh lùng như thế này.

Mười mấy nữ quan lần lượt tới thỉnh an, có người đẹp kiểu gầy, có người đẹp kiểu béo, mỗi người một vẻ.

Bùi Tuấn nhận thấy hôm nay các cô nương đều ăn vận cực kỳ đẹp, quần áo lộng lẫy, trang điểm đậm.

Thường ngày hắn chưa từng bình phẩm gì về cách ăn mặc của các cô nương nhưng hôm nay hắn thực sự không nhịn nổi, đứng dậy đi lại chỗ cửa sổ, mong nhờ gió đêm chầm chậm lùa vào đây rửa mắt cho hắn.

Bên dưới Liên Hoa đài rực rỡ gấm hoa, ồn ào náo động không ngớt, những chiếc đèn xinh đẹp được treo trên các ngọn cây, tạo nên một dải ánh sáng rực rỡ sắc màu. Ở bên cạnh chiếc đình giữa hồ có một thiếu nữ cầm cành trúc, không ngừng khuấy nước, dù bị bọt nước bắn tung tóe lên người nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, hồn nhiên, không hiểu sự đời.

Đẹp vô cùng.

Bữa tiệc qua được hơn phân nửa, Thái hậu và các Các lão không nhịn được đi về trước.

Không bao lâu sau, Bùi Tuấn cũng đứng dậy leo lên chiếc cầu thang cao. Hành lang có mái che ở đây nối liền với hành lang dẫn lên giữa sườn núi. Chỉ lát sau, Bùi Tuấn đã đi tới Trường Vọng các nằm ở hướng tây nam Càn Khôn điện. Trường Vọng các được xây dựng dựa sát vào lưng núi, hành lang xanh đỏ ẩn mình đằng sau những nhành cây duyên dáng.

Nơi đây cách xa hành cung nên khá yên tĩnh.

Bùi Tuấn uống nhiều rượu, trong bụng khô nóng, không nhịn được kéo mở cổ áo.

Lúc trước Liễu Hải không ngờ hắn sẽ đi lên đây nên không chuẩn bị trước, bèn khom người nhỏ giọng hỏi ý hắn:

“Đêm nay người nghỉ lại đây ạ?”

Bùi Tuấn day trán, không trả lời câu này, chỉ bảo: “Trẫm muốn tắm rửa, thay y phục.”

Liễu Hải không dám hỏi nhiều, lập tức giơ tay lên, sai bảo kẻ dưới. Nghĩ đến việc trước khi lên đây Hoàng đế từng đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm Phượng Ninh một lúc, ông ấy bèn quay lại:

“Bệ hạ, người mới uống chút rượu, chi bằng nô tài bảo Phượng cô nương chuẩn bị cho người chút canh giải rượu?”

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tuấn chìm trong bóng đêm mờ ảo, không biết đâu là thật.

Sau một hồi im lặng, hắn chỉ “ừ” một tiếng xem như đồng ý.

Liễu Hải thở phào, vội vàng sai người đi tìm Lý Phượng Ninh.

Lý Phượng Ninh đang gặp rắc rối. Nàng và Dương Ngọc Tô bị Yến Thừa cản đường. Yến Thừa khăng khăng đòi nói chuyện rõ ràng với Dương Ngọc Tô. Phượng Ninh bất đắc dĩ đành phải đứng chắn đằng trước, có phần giống nghé con mới đẻ không sợ cọp, kiên quyết bảo Dương Ngọc Tô đi trước còn mình đi sau đoạn hậu.

Dương Ngọc Tô tới chỗ biệt uyển của di mẫu để tránh mặt. Yến Thừa cũng không thể làm khó dễ một cô nương yếu đuối, cuối cùng thất bại quay trở về. Phượng Ninh chỉ còn lại một mình ở đây, thấy xung quanh không có ai, ánh đèn đã tối, nàng đành lủi thủi đi về một mình.

Kết quả trên đường về, nàng gặp Hàn Ngọc.

“Phượng cô nương, bệ hạ uống nhiều, Tổng quản bảo cô nương đi chuẩn bị chút canh giải rượu mang tới cho bệ hạ.”

Phượng Ninh nào dám chần chừ, vội vàng về Phi Vũ các ở gần đó nhất nấu một ấm canh, rồi mang tới Trường Vọng các.

Hai lầu các ở cùng một phương hướng nên không đi bao lâu đã tới nơi.

Đèn đuốc trải đầy đất, cùng tỏa sáng với vầng trăng lưỡi liềm trên cao, soi sáng tòa nhà lớn nguy nga và những hành lang quanh co, kéo dài.

Ánh sáng xung quanh mờ ảo, tiếng ve dường như cũng réo rắt, êm tai.

Phượng Ninh tới trước cửa Trường Vọng các. Các cửa sổ đều được dán vải sa, bên trong có ánh đèn mờ tỏ, nàng nhìn thấy bóng dáng tuấn tú kia đứng trước lan can, vạt váy dài bay bay đầy hiên ngang.

Vừa rồi ở trong lương đình, các nàng đã lén lút thảo luận xem tối nay cô nương nào sẽ lọt được vào mắt hắn. Nàng ngồi xổm một mình ở mép nước, trong lòng hơi hoang mang, trống rỗng, mất điểm tựa.

Một tiếng chim hót gọi nàng hoàn hồn, bốn bề vắng lặng, Phượng Ninh đành phải đẩy cửa đi vào trong.

Tiếng động nhỏ bé này không hề quấy rầy Bùi Tuấn. Hắn vẫn ngẩng mặt bất động nhìn trời cao, cất tiếng mệt mỏi:

“Để đó đi.”

Phượng Ninh sững sờ, ngước mắt nhìn về phía hắn, bóng lưng của hắn cao như núi, khiến người ta không với tới nổi. Trong lòng nàng chợt thấy chua xót. Nàng không chần chừ, để canh giải rượu xuống chiếc bàn bên mé đằng đông, định lui ra ngoài, khẽ khuỵu gối với bóng lưng hắn.

“Vậy thần nữ cáo lui...”

Tiếng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, còn an ủi lòng người hơn cơn gió mát.

Bùi Tuấn nhận ra giọng Lý Phượng Ninh, chợt xoay người lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt u tối nặng nề như đầm sâu không có gợn sóng, trường bào xanh biếc khoác trên thân hình cao ráo của hắn, tôn lên vẻ tĩnh lặng, tiêu điều.

Hắn chưa từng nhìn nàng như lúc này bao giờ, sức mạnh của hắn như hóa thành thực thể khiến Phượng Ninh luống cuống, tay nàng xoắn lại với nhau, nàng cố gắng bình tĩnh hỏi: “Bệ hạ còn có dặn dò gì không ạ?”

Bùi Tuấn cứ thế cất bước, đi từng bước một về phía nàng.

Khóe mắt đuôi mày của nàng đầy đặn như nụ hoa chớm nở, đôi mắt trong trẻo, xinh đẹp, cực kỳ dễ mến. Chiếc váy dài màu hồng nhạt không quá rực rỡ nhưng lại vừa khéo che khuất vóc dáng thướt tha, cả người toát lên vẻ yêu kiều, duyên dáng.

Bùi Tuấn chưa từng đè nén dục vọng của mình, xưa nay hắn muốn làm gì là làm đó. Hắn là Thiên tử, làm việc không cần cố kỵ. Vừa rồi khi nhìn thấy nàng qua ô cửa sổ, cả người hắn không hiểu sao lại trào dâng khát vọng.

Hắn cũng không phải thiếu niên không rành sự đời, đương nhiên hắn biết thế này nghĩa là gì.

“Nàng còn muốn xuất cung không?”

Câu hỏi này mang tính ám chỉ, ngầm hiểu lẫn nhau.

Phượng Ninh ngước nhìn khuôn mặt của hắn, những vầng sáng trùng điệp vào nhau tỏa sáng sau lưng hắn. Bóng dáng cao ráo tuấn tú trước mặt nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào nàng xây nên một bức tường cao giam nàng lại đó.

Mỗi khi hắn tới gần thêm một bước, trái tim nàng lại nóng hổi thêm một phần. Nàng gần như không thể tư duy nổi, chỉ lắc đầu theo bản năng.

Bùi Tuấn im lặng cong môi, bế bổng cơ thể mảnh mai kia lên, bước vào trong nội thất.

Trời đất bỗng quay cuồng khiến Phượng Ninh trở tay không kịp. Hai tay nàng không biết để ở đâu, người đã nằm trọn trong lòng hắn, đầu óc nàng ù đi, không kịp làm rõ bất kỳ suy nghĩ nào, chỉ nghe thấy đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm ấm của hắn:

“Nghĩ kĩ rồi thì không được hối hận.”

“Thần nữ nên hối hận ư?” Nàng mềm người, hỏi lại hắn.

Bùi Tuấn nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sâu thẳm, không có ánh sáng. Hắn không cho nàng thêm cơ hội nào nữa, chiếc lưỡi bắt giữ đôi môi đỏ đầy đặn làm tù binh, cánh tay dài gạt đổ tất cả sách vở, nhanh chóng đè nàng xuống án thư.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.