Hơi thở mênh mang của hắn bao trùm lên người nàng, thế tới mạnh mẽ, dồn dập.
Phượng Ninh không tài nào hình dung được cảm giác này, tất cả mọi chuyện đều tùy theo hắn. Hắn hoàn toàn không cho nàng cơ hội đổi ý, thậm chí cả cơ hội để thở dốc cũng không.
Yếm ngực của nàng đã bị cởi, nàng run rẩy không kịp đáp lại, hai mắt bị bóng hắn phủ lên, che khuất hoàn toàn tầm nhìn, giác quan được phóng đại vô hạn. Nàng nghe thấy tiếng hắn hít thở vừa nặng nề vừa dồn dập. May mà gáy nàng được hắn đỡ nên vẫn còn điểm tựa. Thế nhưng thân thể thật sự khó chịu vì chạm phải vật gì đó cộm lên. Nàng từ bỏ việc bám víu lấy người hắn, ngả người ra sau dựa vào bàn, đưa đầu lưỡi ra ngăn hắn lại, cố gắng tận dụng cơ hội này bật lên một tiếng “Đau”.
Bùi Tuấn rút lưỡi về, kề sát vào cánh môi ướt át của nàng, ngắm nhìn đôi mắt mơ màng gần trong gang tấc, long lanh ngấn nước, run rẩy sắp gục. Hắn không kịp nghĩ xem vì sao lại là nàng nhưng lại cảm thấy hình như chỉ có thể là nàng mà thôi. Hắn ôm vòng eo trơn mềm kia, chuyển sang giường.
Phải hình dung thế nào về sức lực của hắn đây? Tất nhiên là rất mạnh, khả năng kiểm soát mạnh không gì sánh bằng, lại biết thả lỏng đúng chừng mực, đầy thành thạo điêu luyện. Nàng như cánh én nhỏ được mặc sức bay bổng trong lòng bàn tay của hắn. Nụ hôn in lên thùy tai của nàng vô cùng bỏng cháy, ngay cả mũi chân của nàng cũng run lên. Động tác của hắn thô bạo, không chút kiêng dè, đầu lưỡi nóng hổi mạnh mẽ càn quét răng môi nàng, quét sạch nỗi hụt hẫng, yếu đuối của nàng đêm nay khi bị kẹt lại bên ngoài Liên Hoa đài.
Tay nàng vô tình chạm vào lồng ngực săn chắc của hắn, đó là cái chạm giữa mềm mại và mạnh mẽ. Hắn dồn lực xuống dưới, tách đầu gối của nàng ra. Mồ hôi xuôi theo hàm dưới, lướt qua yết hầu nhô cao rồi hòa vào trong khoảng da thịt kề sát của hai người.
Muôn vàn tia khát vọng như những sợi dây leo lan khắp toàn bộ cơ thể rồi gom góp lại, hóa thành hơi nóng tỏa ra qua da thịt của hắn, từ từ hòa tan nữ tử mảnh mai trước mắt qua những lần va chạm không hề có chút khoảng cách nào.
Nửa đêm, trời chợt đổ cơn mưa nặng hạt. Gió giật, mưa gầm xối sạch núi rừng. Nàng như con thuyền nhỏ trôi dạt, không biết đã bị sóng đánh tới nơi nao, đã mấy lần không nhịn được muốn bám vào người hắn, ôm lấy hắn để cầu một chiếm niềm an ủi nhưng trong chuyện này, hắn lại cực kỳ ngang ngược, ấn cánh tay nhỏ nhắn của nàng lên đỉnh đầu, nhấp nhô lên xuống hết lần này tới lần khác. Bất thình lình, con nước thủy triều ào ạt trút vào trong, tràn tới nơi chốn sâu xa nhất trong con người nàng…
Trong phòng yên tĩnh trở lại, từng cơn gió mát lùa qua cửa sổ dán vải sa, lướt vào trong.
Mưa tạnh, bốn bề im ắng.
Mồ hôi trên người Bùi Tuấn khô dần. Hắn lười biếng ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Lý Phượng Ninh nằm bên trong.
Nàng cuộn tròn người lại, ngủ say không nhúc nhích. Đôi má mềm mại ẩn trong bóng tối. Hắn không thể nhìn rõ dáng dấp của nàng nhưng thân thể mảnh mai của nang tựa như một cánh hoa ướt đẫm nước mưa, dán lên mặt giường, không thể động đậy nổi. Chắc hẳn nàng đã mệt lắm rồi. Tóc mai ướt nhèm che đuôi mắt của nàng. Bùi Tuấn đưa tay gạt nó ra giúp nàng, để lộ ra một khoảng da thịt trơn mịn. Trên làn da vẫn còn lại dấu đỏ mờ, chính cơ thể đỏ hồng này mới rồi đã nở rộ bên dưới người hắn như một đóa hoa hải đường.
Đầu ngón tay của Bùi Tuấn vuốt ve hàm dưới của nàng rồi thu về. Sau khi được thỏa mãn, Bùi Tuấn hít một hơi thật sâu, đầu lưỡi liếm qua những chiếc răng. Chợt, hắn cười khẽ một tiếng.
Trước đây, không phải hắn chưa từng chê Lý Phượng Ninh, chê nàng đơn thuần, không thể nào sinh tồn được trong hoàng cung. Vậy mà giờ đây, hắn lại vẫn chọn nàng. Là do dục vọng thôi thúc hắn hay là vì lý do gì khác? Bùi Tuấn không cố gắng tìm kiếm câu trả lời tới cùng, cũng không bận tâm chuyện ấy. Nàng không định rời cung, trong lòng cũng có ý với hắn, lại là nữ quan của hắn, danh chính ngôn thuận.
Còn về phần tính cách đơn thuần của nàng… Bùi Tuấn day trán nghĩ, thôi vậy, hắn đã cho nàng vào cung thì cũng cố gắng lo nghĩ thêm thay cho nàng, chỉ cần che chở cho nàng được bình an, vui vẻ là được.
Đây chẳng phải việc gì khó đối với hắn, dù xưa nay hắn vẫn ghét nhất là những chuyện phiền phức.
Gió nhẹ thổi bay góc áo màu đỏ của nàng. Sợ nàng bị cảm lạnh, Bùi Tuấn vuốt áo xuống cho nàng, lại kéo tấm chăn mỏng để ở bên cạnh lên, đắp cho nàng. Sau đó, hắn mới đứng dậy, đi về phía tịnh thất.
Không hề có chuyện vuốt ve, vỗ về, lưu luyến sau cuộc mây mưa. Hắn là thiên tử, về lý vốn dĩ là người nên được người khác hầu hạ, hơn nữa hắn và nàng cũng không hề thân thiết gì.
Sau khi chắc chắn tiếng bước chân sau lưng mình đã đi xa, Phượng Ninh mới thận trọng mở mắt ra. Trước mắt nàng là một bức tường tối om. Nàng che ngực, thở dài.
Sau khi thở hắt ra một hơi, đầu óc nàng trống rỗng.
Chuyện ban nãy xảy đến quá đột ngột, hại nàng trở tay không kịp. Nàng không tình nguyện ư? Tất nhiên không phải vậy. Nàng đã tương tư hắn rất lâu rồi. Từ lần đầu tiên được hắn cứu, trong lòng nàng đã nảy sinh tâm lý ỷ lại và ngưỡng mộ hắn. Có lẽ là vì từ nhỏ đã không hề tiếp xúc với bên ngoài, lại chưa từng được ai thương, bỗng nhiên gặp được một người từ trên trời đáp xuống cứu mình nên nàng không thể nào không rung động.
Sau khi biết hắn là Hoàng đế, nàng đã từng thấy ngỡ ngàng nhưng dẫu ngỡ ngàng thì có sao, nàng có thể đi đâu khác được ư? Nàng không có nhà, nếu như được ở chung một chỗ với người mình thích thì cũng coi như đã được viên mãn rồi.
Sau khi trải qua nhiều vất vả, dưới sự dẫn đường của hắn, cuối cùng nàng mới đứng vững được gót chân, nhìn thấy ánh bình minh dẫn đường trong đêm tối. Thế nhưng giờ đây, nàng lại phải làm Hoàng phi của hắn.
Mà thôi cũng được, chẳng qua chỉ là đổi chỗ ở sang cung điện khác, cách hắn xa hơn một chút nhưng vẫn có thể tiếp tục dịch sách, hầu hạ bên cạnh hắn.
Nghĩ vậy, cảm xúc hoảng loạn trong lòng Phượng Ninh được xoa dịu.
Nàng thật sự không ngờ hắn lại lâm hạnh mình. Nàng đã quen với việc ngẩng đầu lên nhìn hắn, cho nên khi nghĩ về việc hắn đột nhiên gần gũi với mình, nàng chỉ cảm thấy thật sự chẳng chân thực chút nào.
Hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, về phương diện này thì hắn cũng như con người của hắn vậy, mạnh mẽ, ngang ngược, không cho người khác phản kháng, càn quét khắp người nàng như một cơn mưa kèm theo gió lốc nhưng lại thật sự mang lại cho nàng niềm an ủi và vui vẻ.
Bẩm sinh, hắn đã có khả năng khiến người ta tin cậy hắn, khiến người ta cảm thấy chỉ cần giao phó tất cả cho hắn là được.
Cảm giác của nàng chính là như vậy.
Phượng Ninh xấu hổ che mặt.
Bởi vì quá lạ lẫm lại có chút bất an, vừa rồi nàng không biết phải đối mặt thế nào với hắn nên mới giả vờ ngủ, giờ có phải là nên dậy đi tắm không?
Sát vách đã vang lên tiếng nước chảy. Nàng liếc nhìn thấy bóng dáng cao lớn đằng sau ô cửa sổ có rèm che đứng dậy, được người khác hầu hạ mặc y phục vào.
Sau đó, tiếng nói chuyện giữa hắn và Liễu Hải vang lên.
“Hiện tại là giờ nào rồi?”
“Bẩm bệ hạ, giờ tý một khắc ạ.”
Liễu Hải đã trông mong ngày hôm nay từ rất lâu rồi, cho nên không sao giấu nổi nụ cười trên môi. Ông ấy cẩn thận chỉnh lại ống tay áo cho Hoàng đế rồi lùi lại một bước xem Hoàng đế tự thắt đai lưng.
“Bệ hạ, người xem nên sắp xếp thế nào cho Phượng cô nương ạ?”
Sau khi Hoàng đế lâm hạnh phi tử, Chưởng ấn Ty lễ giám phải đứng ra thu xếp mọi việc. Đáng được trao chức vị nào thì trao chức vị ấy, cần chuẩn bị cung điện nào thì chuẩn bị cung điện ấy, cần ra chiếu chỉ gì thì ra chiếu chỉ ấy.
Phượng Ninh nghe đến đó vo nhẹ vạt áo, tập trung lắng nghe.
Bùi Tuấn mặc long bào màu vàng vào. Sau cuộc vui thoả thích, hắn cảm thấy toàn thân khoan khoái, không còn buồn ngủ nữa.
Hắn xắn ống tay áo hẹp lên một nấc, điềm tĩnh nói: “Đáng làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy. Ngươi cũng đã biết việc rồi, cứ tuân theo quy định của Lễ bộ và hoàng cung mà làm.”
Liễu Hải cười nói: “Theo quy định, phụ thân của Phượng cô nương là Thiếu khanh Hồng lư tự ngũ phẩm, nàng lại là thứ nữ, chức vị cao nhất chỉ là Tài nhân. Có điều dù sao nàng cũng là phi tử đầu tiên của người, người xem…”
Ông ấy còn chưa nói hết câu đã bị Bùi Tuấn ngắt lời: “Vậy thì cứ phong Tài nhân đi.”
Liễu Hải nghẹn lời, cuối cùng không gợi ý thêm gì nữa, chỉ đáp: “Vậy sáng mai nô tài sẽ xin ý chỉ. À phải rồi, người xem nên bố trí cho Tài nhân nương nương ngụ tại đâu?”
Bùi Tuấn chưa từng nạp phi tử, cũng chưa tới tam cung lục viện lần nào, không nắm rõ về quy chế cụ thể của các cung điện nên đáp: “Ngươi cứ tự xem rồi quyết định đi.” Nói xong, nghĩ tới chuyện tối nay vì vướng bữa tiệc tối nên hắn vẫn còn một số quân vụ chưa xử lý. Hắn mở cửa, nhanh chân đi ra ngoài. Vị Đế vương trẻ tuổi vẫn tuấn tú, nhanh nhẹn, gọn gàng, linh hoạt như trước, khi đi ra cửa, hắn để lại một câu:
“Cung nào gần một chút là được.”
“Dạ, nô tài tuân chỉ.”
Liễu Hải đi theo hắn ra tới cửa Trường Vọng các. Mưa đã ngừng, hơi nước lượn lờ trong không khí. Thềm đá hơi ướt, Liễu Hải dặn dò tiểu thái giám cầm đèn đi cẩn thận. Hoàng đế quay đầu lại nhìn Trường Vọng các, nhớ tới dáng vẻ mảnh mai, bàng hoàng của nàng bèn nói với Liễu Hải: “Hôm nay ngươi ở lại đây hầu hạ, chờ nàng ấy tỉnh lại, đừng làm nàng ấy sợ.”
Hắn để lại câu này rồi quay đầu rời đi, không ngoảnh lại nữa.
Phượng Ninh ở trong phòng đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người không sót một chữ.
Sau khi vào ở tại Dưỡng Tâm điện, nàng đã nghiêm túc học cung quy nên biết rõ Tài nhân là chức vị phi tần như thế nào.
Hoàng phi của Đại Tấn được chia ra làm tổng cộng chín cấp bậc: Hoàng hậu, Hoàng Quý Phi, Quý phi, Phi, Quý tần, Quý nhân, Thường tại, Tài nhân, cuối cùng thấp nhất là Đáp ứng.
Không kể đến Đáp ứng là chức vị dành cho cung nữ thì Tài nhân là chức vị thấp nhất. Tài nhân không được phép ở một cung riêng mà chỉ có thể ở tại sương phòng hoặc thiên điện bên ngoài chính điện. Nàng nhớ công công ở Kính sự phòng từng nói, nếu phi tử không có cung riêng thì mỗi lần bệ hạ lâm hạnh sẽ có cung nhân tới sương phòng của phi tử, quấn phi tử đã tắm rửa sạch sẽ vào trong nệm rồi khiêng tới Càn Thanh cung hoặc Dưỡng Tâm điện, sau khi xong việc lại khiêng trở về.
Phượng Ninh không chấp nhận nổi kiểu đối xử như vậy. Nàng lập tức thấy hối hận vô cùng.
Chỉ trách nàng ban nãy không hỏi cho rõ. Chẳng phải nàng là phi tử đầu tiên của hắn hay sao? Dù sao cũng nên được ưu ái một chút chứ.
Không được, nàng phải đi tìm bệ hạ.
Phượng Ninh vừa mới rời giường đứng dậy thì sực nhớ tới khuôn mặt tuấn tú, nhã nhặn kia. Tuy trông thì luôn cười nói, vuốt ve, vỗ về nhưng xưa nay hắn không cho phép bất kỳ ai thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Nàng thị phụng ở Ngự tiền lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy có vị triều thần nào có thể lay chuyển được ý của hắn.
Phượng Ninh ngã ngồi xuống, mặt tái đi.
Tâm trạng nàng bỗng chốc như trời sắp đổ mưa dầm dề, ngay cả khóe mi cũng rưng rưng lệ.
Đã tám năm rồi, nàng đã quá chán cảnh bị người khác cản trở rồi, không muốn bị người ta đè đầu cưỡi cổ nữa.
Nàng muốn được phong Quý nhân, có cung điện riêng của mình, được tự mình làm chủ.
Nếu phong cho nàng làm Tài nhân thì chẳng thà cứ để nàng tiếp tục làm nữ quan cho rồi.
Cảm xúc ấm ức dâng trào, Phượng Ninh cắn răng nghĩ: Chẳng phải vẫn còn chưa tuyên chỉ hay sao? Chẳng phải vẫn còn chưa công khai chuyện này với bên ngoài hay sao? Vẫn còn kịp.