Phượng Nghi

Chương 26: Chương 26



Mặc dù tính cách của Phượng Ninh vốn mềm yếu nhưng thực ra bản chất vẫn có một mặt cố chấp. Chính sự dẻo dai được tôi luyện nên sau tám năm giam cầm đã khiến nàng đưa ra một quyết định táo bạo.

Một lát sau, Phượng Ninh mặc lại váy thật gọn gàng. May mà mặc dù Bùi Tuấn gấp gáp nhưng không xé hỏng váy của nàng. Chiếc váy bị lót dưới bàn nên nhăn lại, nàng đỏ mặt vuốt phẳng từng nếp gấp. Xong xuôi đâu đấy, thấy bên ngoài chỉ còn lại Liễu Hải, nàng hít sâu một hơi, đi ra phòng ngoài, mang ấm canh giải rượu vốn ấm nóng nay đã nguội ngắt từ lâu ra ngoài.

Liễu Hải đang ôm phất trần, ngẩn người nhìn mây mù giăng trên sườn núi, trong lòng khấn với Hiến Đế và Hiến Hậu đã khuất, báo tin cuối cùng nhi tử của họ cũng đã nghĩ thông suốt, lão nô không phụ lời dặn dò của hai người…

Ông ấy đang hài lòng như vậy thì nghe thấy tiếng cửa phòng sau lưng mở ra kêu kẽo kẹt, bèn quay đầu lại nhìn, trông thấy một cô nương xinh đẹp ngáp một cái, đi ra khỏi cửa.

Liễu Hải giật mình, nhanh chóng gác phất trần lên khuỷu tay, đi lại đó đón nàng.

Đúng vậy, là đi đón nàng. Bây giờ thân phận của Phượng Ninh đã khác, nàng là Tài nhân miệng vàng lời ngọc rồi.

“Ồ, người tỉnh dậy sớm vậy à, phải rồi, lão nô xin được chúc mừng...” Liễu Hải còn chưa kịp nói đã bị Phượng Ninh ngắt lời.

“Xin lỗi, Liễu công công, ta ngủ mơ màng.” Phượng Ninh dụi mắt, nét mặt tỏ ý áy náy.

Liễu Hải vẫn cười tươi như cũ: “Ngủ mơ màng thì cứ ngủ mơ màng thôi…”

Phượng Ninh lại cướp lời ông ấy: “Lỗi tại ta ban nãy uống chút rượu, vào trong đó không thấy bệ hạ đâu nên mơ màng ngủ thiếp đi. Bệ hạ đâu rồi? Đã tới Trường Vọng các chưa? Còn canh giải rượu này, hay là ta lại đi nấu lại ấm canh khác cho bệ hạ nhé?”

Liễu Hải càng nghe càng cảm thấy bất thường, ông ấy ngỡ ngàng nhìn cô nương xinh xắn trước mặt mình.

Bệ hạ đã tới chưa nghĩa là thế nào? Ngủ thiếp đi là sao?

Hai ngươi ở trong đó tận một canh giờ cơ đấy. Đấy mà là độ dài một giấc ngủ gật à?

“Không phải chứ, phải chăng Phượng cô nương đã quên chuyện gì?”

Nghe vậy, Phượng Ninh vỗ trán, đôi mắt hạnh trong veo lộ vẻ sầu não.

“Ôi, đúng là ta đã quên mất một việc. Tối nay, Bội Bội tỷ ở lại Từ Ninh điện, không trở về Phi Vũ các, Ngọc Tô tỷ tỷ uống say, ta phải về chăm sóc nàng. Vậy ta xin phép không nói chuyện với Đại Tổng quản nữa.”

Nói xong, nàng chẳng buồn nhìn xem sắc mặt Liễu Hải thế nào, một tay kéo cao làn váy lên, ló đầu nhìn đường, một tay bưng ấm canh giải rượu, chạy xuống dưới bậc thềm đá.

Liễu Hải trợn tròn mắt: “Chuyện này, chuyện này, chuyện này… Chuyện này là thế nào?”

Mãi tới khi bóng dáng nhỏ bé đó đã đi tới tận đầu kia con đường nhỏ, Liễu Hải mới sực hiểu ra.

“Hỏng rồi, hỏng chuyện rồi!”

Vịt đã luộc chín rồi còn bay mất, nàng không chịu thừa nhận chuyện đã làm.

Liễu Hải muốn đuổi theo Phượng Ninh nhưng nàng hạ quyết tâm bỏ chạy nên mặc kệ hai chân mỏi nhừ, nàng vẫn chạy dọc theo bậc thang nhỏ hẹp, đi xuống dưới. Dù sao Liễu Hải cũng đã nhiều tuổi, ông ấy không dám đánh bạo đuổi theo nên quay về hành lang, băn khoăn một hồi, cuối cùng quyết định tới Càn Khôn điện, hỏi ý của bệ hạ.

Lúc đi vào trong hành lang có mái che, Hàn Ngọc nói cho ông ấy biết Hoàng đế đã đi nằm. Liễu Hải tính toán canh giờ, giờ tý đã qua hết quá nửa, sáng mai Hoàng đế còn phải xử lý chính vụ, thực sự không nên quấy rầy hắn vào lúc này. Liễu Hải bèn về trị phòng nghỉ ngơi, chỉ dặn dò tiểu nội sử, ngày mai khi nào vạn tuế gia tỉnh lại thì báo ngay cho ông ấy biết.

Về phía Phượng Ninh, khi nàng cầm bình nước nóng trở lại Phi Vũ các, trong các tĩnh lặng, không hề có tiếng động. Nàng đi vào trong chính điện, cung nhân gác đêm ở cửa tỉnh dậy, dụi mắt, đưa nàng vào trong.

“Cô nương về rồi à? Nô tì cứ tưởng người và Dương cô nương cùng nhau tới biệt uyển rồi.”

Phượng Ninh ngẩn người: “Ngọc Tô tỷ tỷ cũng không về à?”

Cung nhân cầm giúp chiếc bình nước nóng bằng bạc từ tay nàng, cười đáp: “Vâng ạ, nô tì nghe nói cô nương uống say, ngủ lại đó, tối nay không về.”

Phượng Ninh nghe đến đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Vậy cũng tốt, nàng đang lo bị Dương Ngọc Tô tóm được, vặn hỏi. Thế này thì nàng yên tâm rồi.

Phượng Ninh bàng hoàng đi vào nội điện, sai cung nhân chuẩn bị nước cho mình. Cung nhân vốn định vào hầu hạ nàng nhưng nàng từ chối, nói: “Khuya rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, để tự ta vệ sinh qua loa một chút là xong.”

Cung nhân hầu hạ nàng lâu như vậy, biết nàng là một chủ nhân tốt tính nên không cố nài.

Phượng Ninh cởi váy ra, ngâm mình vào trong thùng tắm. Nước không được nóng lắm, Phượng Ninh không dám tắm lâu. May mà vết đỏ trước ngực không đậm lắm. Nước ấm vỗ về lên da thịt nàng, cực kỳ giống nụ hôn của người kia. Phượng Ninh giật mình, vội vàng lau người, thay bộ nội y màu trắng rồi nằm xuống giường.

Lúc này đã là nửa đêm về sáng, xung quanh hết sức tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình. Dường như giữa đất trời này chỉ còn lại một mình nàng.

Áo gối lặng lẽ ướt.

Phượng Ninh khịt mũi, quay người qua bên kia nằm ngủ.

Nàng không biết làm thế này sẽ dẫn tới chuyện gì.

Chắc là không đến mức chọc giận hắn đâu. Nàng nghĩ, mình trong lòng hắn cũng chỉ vậy mà thôi, nếu không thì đã không chỉ phong nàng làm Tài nhân, thậm chí hắn còn không nói với nàng lấy một câu dịu dàng, hắn muốn giải tỏa dục vọng xác thịt nên mới chọn nàng.

Nếu vậy thì hắn sẽ thu xếp cho nàng như thế nào đây? Dù sao nàng cũng đã được xem là nữ nhân của hắn rồi. Phượng Ninh lắc đầu không nghĩ nữa, chỉ tự nhủ với bản thân rằng, nàng muốn được có chức vị là chủ một cung, nếu không được thì nàng thà làm Ngự tiền nữ quan chứ cũng không sống những ngày tháng uất ức như trước nữa.

Còn về phần đêm nay, Phượng Ninh không hối hận, đây là lựa chọn của nàng.

...

Hôm sau, khi gà gáy sáng, mặt trời đỏ rực ló mình nhô lên khỏi làn sương mù, mấy chú chim bói cá không ngừng bay nhảy trong rừng cây. Bùi Tuấn cảm thấy thân thể sảng khoái nên mới sớm ra đã đi luyện võ.

Hồi nhỏ, kể từ lần suýt bị chó cắn bị thương, hắn đã hạ quyết tâm phải luyện võ. Mười mấy năm qua vẫn luôn kiên trì giữ thói quen này bất kể gió mưa.

Hôm nay, sau khi tập võ ở Ngọc đài xong, hắn gặp Vũ lâm vệ Trung Lang tướng đi tuần núi nên hỏi người này về chuyện thay đổi nơi đóng quân. Liễu Hải chờ ở hành lang đằng sau Càn Khôn điện mãi không thấy Hoàng đế trở về, trong lòng rối như tơ vò.

Ông ấy không biết xử lý chuyện tám trăm năm mới có một lần này như thế nào.

Liễu Hải chờ nửa canh giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy ở chỗ con đường nhỏ đằng trước có một bóng người cao lớn chắp tay sau lưng đi lại đây. Đằng sau Bùi Tuấn có mấy vị tướng quân Vũ lâm vệ đi theo, không biết họ đang nói gì với nhau. Liễu Hải vẫn giữ được bình tĩnh, không dám để lộ điều gì trước mặt thần tử. Thế nhưng xưa nay Bùi Tuấn vốn là người nhạy cảm, chỉ nhác thấy hàng mày của Liễu Hải nhíu lại là biết ngay có chuyện.

Dặn dò xong công vụ, Bùi Tuấn vào trong điện thay y phục. Liễu Hải lập tức vào theo.

“Chủ tử, xảy ra chuyện rồi.”

Bùi Tuấn vẫn giữ nguyên biểu cảm bình thản trước mọi biến cố của hắn. Hắn dang rộng hai cánh tay để Hàn Ngọc thay áo cho mình, giọng điệu hờ hững, không lên xuống: “Chuyện gì?”

Xưa nay Liễu Hải làm chuyện gì cũng ổn thỏa, luôn luôn chừa lại đường lui nên ông ấy cân nhắc rồi nói:

“Hôm qua, không lâu sau khi người đi khỏi, Phượng Ninh cô nương đã đi ra. Chuyện này thật là kỳ lạ, dường như nàng đã quên chuyện xảy ra trong đêm, còn hỏi xem có phải người chưa tới đó không? Vạn tuế gia nghĩ vậy có lạ không chứ?”

Bùi Tuấn thay đổi thái độ, nhíu mày nhìn chằm chằm ông ấy: “Quên ư?”

Liễu Hải cũng tỏ vẻ hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, nhăn nhó nói: “Đúng vậy ạ, nô tài còn chưa hiểu mô tê gì thì nàng đã chạy mất rồi.”

Nét mặt Bùi Tuấn trở nên kỳ lạ, dần dà trầm tĩnh trở lại.

Hắn không nói tiếng nào, thay đồ xong thì vào trong điện. Mấy vị đại thần Nội các đang chờ hắn tới để nghị sự. Hắn tạm thời gác chuyện của Lý Phượng Ninh qua một bên, lo xử lý chính vụ trước. Tới đầu giờ Ngọ, hắn mới có thời gian rảnh.

Tất cả nữ quan vẫn tới Càn Khôn điện nghe phân công như thường ngày.

Bùi Tuấn ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nhìn từng người một. Sau tối qua, nét mặt của các cô nương đều có phần ủ ê. Mười mấy thiếu nữ trẻ tuổi đều không được Hoàng đế lâm hạnh, biểu cảm của mọi người đều khá ngượng ngùng nhưng tất nhiên Bùi Tuấn không hề nhìn kỹ, thậm chí hắn chỉ liếc nhìn qua một lượt rồi tập trung nhìn Lý Phượng Ninh.

Nàng quả là khác với những người khác.

Đôi mắt vẫn trong veo, dáng đứng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, thậm chí tinh thần còn tốt hơn người khác một chút.

Thật đúng là như chẳng hề xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Bùi Tuấn nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng một hồi, chuỗi hạt Bồ Đề trong tay chạm nhẹ vào bàn, vang lên tiếng động lộc cộc. Hắn giấu kỹ cảm xúc của mình, bắt đầu hỏi han công việc của mọi người.

Lương Băng là người đầu tiên trả lời, báo cáo lại chi phí xuất hành lần này và thu chi tại hoàng trang. Bùi Tuấn hỏi cặn kẽ, Lương Băng đáp chi tiết. Đến lượt Dương Uyển, nàng ấy cũng đã chỉnh đốn lại tâm trạng, không để lộ điều gì.

Chương Bội Bội không giỏi đối nhân xử thế như vậy, đuôi mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc, lúc nói cũng thường xuyên hụt hơi.

Bùi Tuấn không hề nuông chiều nàng ấy:

“Nếu ngươi không muốn làm việc nữa thì về đi.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.