Phượng Nghi

Chương 27: Chương 27



Phượng Ninh nghe vậy lén liếc trộm hắn. Biểu cảm của nam nhân này rất tự nhiên, nét mặt lạnh lùng không muốn người khác tới gần mình, như thể một vị tiên giáng trần, dạo chơi nhân gian, không hề bị quấy nhiễu bởi thế giới bên ngoài.

Chương Bội Bội tủi thân suýt bật khóc thành tiếng nhưng vẫn cố nhịn, nghẹn ngào đáp: “Thần nữ không dám, xin bệ hạ thứ tội.”

Bùi Tuấn không để ý tới nàng ấy nữa. Sau khi đuổi hết những người khác ra ngoài, hắn giữ Lý Phượng Ninh lại.

Bùi Tuấn đưa cho nàng một bức quốc thư: “Đây là quốc thư trẫm viết cho Đại Ngột, nàng dịch ra một bản đi.”

Tất cả mọi người xung quanh đã đi ra ngoài, ngay cả Liễu Hải cũng lặng lẽ đi ra ngoài cửa.

Bầu không khí căng thẳng lan tràn tới mọi ngóc ngách trong phòng.

Tim Phượng Ninh đập thình thịch, nàng hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà chỉ quanh quần nhìn ngực hắn, đưa hai tay ra nhận bức quốc thư, khuỵu gối hành lễ: “Thần nữ tuân chỉ.”

Nàng cầm quốc thư, định ra ngoài. Bùi Tuấn lại thản nhiên ngăn nàng lại: “Dịch luôn tại đây.”

Phượng Ninh giống như một chú hồ ly bị người ta túm được đuôi, hậm hực quay trở lại ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh chỗ Bùi Tuấn ngồi, cẩn thận mở quốc thư ra, đọc xong không khỏi ngẩn người. Trên tấm lụa chỉ có một dòng chữ đơn giản, bên dưới đã được dịch ra tiếng Mông Cổ, nét chữ chính là bút tích của phụ thân nàng. Phượng Ninh giật mình nhìn Hoàng đế.

“Bệ hạ...”

Bùi Tuấn ung dung nhìn nàng, hỏi: “Tối qua nàng đã làm gì?”

Phượng Ninh nghẹn lời, lập tức đứng dậy, luống cuống cúi đầu, đáp: “Thần nữ uống với Ngọc Tô tỷ tỷ một chút rượu.”

Bùi Tuấn hơi nheo mắt lại, chợt nhớ tới môi lưỡi thơm ngọt của nàng tối qua có vương mùi rượu.

“Sau đó thì sao?” Hắn đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn.

Phượng Ninh lặng lẽ bóp lòng bàn tay, ép mình phải bình tĩnh: “Sau đó Ngọc Tô tỷ tỷ tới nhà của cô mẫu của nàng, thần nữ về Phi Vũ các. Trên đường về gặp Hàn công công, Hàn công công sai thần nữ đi nấu canh giải rượu cho bệ hạ nên thần nữ đi nấu…”

Nói đến đây, Phượng Ninh giả bộ mơ hồ: “Thần nữ đến Trường Vọng các không thấy bệ hạ nên trong cơn say… Hình như… Hình như đã ngủ thiếp đi.”

Phượng Ninh nói xong, ướt đẫm lưng, không dám thở mạnh.

Nàng lén nhìn hắn, ngón tay trắng trẻo đẹp mắt hững hờ cầm một chiếc chén sứ men xanh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Hắn càng không nói gì thì trong lòng Phượng Ninh càng hoảng.

Bùi Tuấn quan sát Phượng Ninh cố gắng hết sức giả bộ điềm nhiên như không hề có chuyện gì rồi cười “xùy” một tiếng.

Đạo hạnh của nàng cao tới đâu mà cũng đòi diễn kịch trước mặt hắn?

Thậm chí hắn cảm thấy trò cười này của nàng khá đáng yêu.

Nghé con mới đẻ không sợ cọp, chuyện gì cũng dám làm.

Chẳng lẽ đầu óc của nàng có vấn đề hay sao mà lại không cần danh phận chứ?

Tuy Bùi Tuấn không tài nào hiểu nổi lý do Lý Phượng Ninh phải giả bộ mất trí nhớ nhưng hắn dám chắc nàng không muốn thừa nhận chuyện tối qua.

Trong chuyện này, nữ tử là phía chịu thiệt thòi. Nàng không muốn có danh phận thì người chịu tủi thân chính là nàng.

Bùi Tuấn không rảnh nghiên cứu xem vì sao nàng làm như vậy. Nàng thích vậy thì tùy nàng, để xem nàng có thể chịu được bao lâu.

Bùi Tuấn chưa từng tốn công suy nghĩ những chuyện vớ vẩn này.

“Để quốc thư lại, đi làm việc đi.” Hắn lạnh nhạt nói một câu, đứng dậy đi ra ngoài.

Phượng Ninh ngẩn người nhìn theo bóng lưng tuấn tú của hắn.

Quả nhiên, hắn thật sự chẳng hề để tâm chút nào.

Tối qua là nàng, có lẽ tối mai là người khác, hắn chẳng hề quan tâm.

Phượng Ninh bỗng nhiên giận dỗi nghĩ, vậy thì cũng có sao đâu? Hắn đẹp như vậy, vậy là đã đáng giá rồi.

Phượng Ninh rời khỏi Càn Khôn điện, đi dọc theo hành lang tới trị phòng, cảm giác căng thẳng biến mất, toàn thân chỉ còn lại mỏi mệt, cả người như bị thứ gì đó nghiến quá, ngay cả đi bộ cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Có lẽ vì từ nhỏ đã quen bị người khác bạc đãi nên nàng không cảm thấy như hiện tại có gì đáng tủi thân.

Nàng giống như một đóa hoa trắng nhỏ xinh nở giữa khe đá, không có ai dạy dỗ nàng trưởng thành, nàng tự mình lớn lên giữa những cơn gió dập vùi.

Lương Băng đang ôm một chồng sổ sách chuẩn bị tới tiền điện, nhác thấy Phượng Ninh đi xuống bậc thềm trông đầy mỏi mệt bèn hỏi:

“Muội làm sao vậy?”

Hai má Phượng Ninh đỏ bừng, nàng ngượng ngùng đáp: “Tối qua ta bị trẹo chân nên hơi khó chịu.”

Lương Băng nghiêm mặt nói: “Để ta sai người đi mời thái y tới khám cho muội.”

Phượng Ninh vội lớn tiếng ngăn nàng ấy lại: “Đừng!” Nàng nhảy vội xuống hết bậc thềm, níu cổ tay nàng ấy: “Tỷ tỷ à, ta thật sự không sao. Chẳng phải sắp về kinh rồi sao? Mọi người đều bận, chút chuyện nhỏ thế này không đáng phải gọi thái y.”

Lương Băng không phải người thích nài ép người khác, hoài nghi liếc nhìn chân nàng rồi đồng ý: “Vậy muội chú ý đấy.” Nói rồi, nàng ấy bỏ đi.

Phượng Ninh thở phào, trở lại trị phòng. Dương Uyển đang thất thần nhìn xấp văn thư.

“Uyển tỷ tỷ...”

Dương Uyển ngước mắt nhìn lên, thấy trán Phượng Ninh ướt đẫm mồ hôi: “Muội sao vậy? Bệ hạ lại quở trách gì muội à?”

Phượng Ninh bật cười lắc đầu, ngồi xuống chiếc bàn ngay bên cạnh nàng ta. Cả hai đều không tập trung, im lặng không nói gì một lúc lâu.

Dương Uyển là người hoàn hồn lại trước, nghiêng đầu hỏi nàng: “Tối qua muội đi đâu vậy? Không thấy muội chúc rượu bệ hạ.”

Dương Uyển tưởng Lý Phượng Ninh bị ai đó gài bẫy nên đã bỏ lỡ cơ hội này.

Tối qua, lão thần Nội các và Thái hậu gần như đã dốc hết sức ép Hoàng đế lâm hạnh một nữ tử nào đó, ngay cả ân sư của Hoàng đế là Viên Sĩ Hoằng cũng nhắc tới chuyện này. Chắc hẳn Hoàng đế sẽ không còn cố chấp nữa. Lúc này nên đặt giang sơn xã tắc lên trên hết, suy tính tới chuyện kéo dài hương hỏa.

Phượng Ninh mỉm cười kể lại chuyện mình và Dương Ngọc Tô đi uống rượu cho Dương Uyển nghe.

“Ta hơi say nên không tới Liên Hoa đài.”

Dương Uyển nheo mắt nhìn nàng: “Sau này không được hồ đồ như vậy nữa, uống vài ngụm thôi là đủ rồi, đừng uống tới độ chóng mặt. Muội không phải Dương Ngọc Tô, đừng tự rước họa vào thân.”

Phượng Ninh nghĩ thầm, nàng đã rước họa vào thân mất rồi.

Chẳng bao lâu sau, họ về Phi Vũ các dùng cơm trưa. Ở đây, nàng lại gặp Chương Bội Bội tựa người vào chiếc giường La Hán, khóc nức nở.

Phượng Ninh thấy thế vội chạy lại vỗ về: “Bội Bội tỷ, tỷ sao vậy?”

Chương Bội Bội xoay người lại, nhào vào lòng nàng: “Phượng Ninh, muội nói xem tại sao bệ hạ lại nhẫn tâm như vậy chứ? Tối qua ta đã dốc hết tốc cả khả năng nhưng bệ hạ vẫn thờ ơ. Muội nói đi, ta nên làm gì đây?”

Phượng Ninh nghe vậy giật mình, nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, nhất thời xấu hổ. Nàng không có lập trường gì để an ủi Chương Bội Bội, họ đều là người lưu lạc nơi chân trời góc bể như nhau mà thôi.

May mà tính cách của Chương Bội Bội vốn cũng không cần ai phải an ủi, ý chí chiến đấu lại nhanh chóng bùng cháy trở lại: “Không sao, ta không tin bệ hạ muốn làm thầy chùa tới già, chỉ cần người khác có thể làm được thì ta cũng có thể làm được.”

Phượng Ninh nghe vậy thấy cũng có lý. Có một số việc một khi đã bắt đầu thì không thể kiềm chế nổi nữa, chưa biết chừng tối nay hắn lại muốn lật thẻ cũng nên.

“Tỷ đừng nản chí, cứ từ từ rồi sẽ ổn thôi.”

Thái hậu sai người tới gọi Chương Bội Bội sang chỗ mình. Chương Bội Bội dùng bữa với Phượng Ninh xong mới đi. Nàng ấy vừa đi thì Dương Ngọc Tô về, xoa chiếc đầu đau nhức, nhìn quanh tìm Phượng Ninh. Tới khi tìm được Phượng Ninh ở điện phụ, nàng ấy lập tức ôm chầm lấy nàng.

“Muội muội ngoan, ta ngủ tới trưa mới tỉnh, không biết tối qua sau đó muội thế nào?”

Phượng Ninh nào dám nói thật với nàng ấy: “Ta thì còn thế nào nữa chứ? Xã giao với Yến Thế tử một phen, sau đó trở về Phi Vũ các thôi.”

Dương Ngọc Tô cũng không nghĩ nhiều, tựa vào người Phượng Ninh chợp mắt.

Tối nay tới phiên Phượng Ninh trực. Nàng do dự một hồi mới lề mề thay quan phục, đi tới Càn Khôn điện. Chương Bội Bội thấy nàng là lạ bèn trêu: “Bình thường nhắc tới đi làm là muội nhanh chân hơn bất kỳ ai, hôm nay lại làm sao vậy? Chẳng lẽ bệ hạ là thú dữ reo rắc tai vạ hay sao?”

Lời này lại nói trúng tâm sự của Lý Phượng Ninh, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ: “Bội Bội tỷ, tỷ lại đem ta ra đùa rồi!”

Nàng cù lét vào eo Chương Bội Bội. Chương Bội Bội vừa tránh vừa đẩy nàng ra ngoài: “Thôi đi đi, chưa biết chừng cuối cùng bệ hạ lại chọn muội đấy.”

Phượng Ninh lảo đảo, suýt ngã ngay trước cửa.

Đúng lúc này, một tiểu nội sử từ Càn Khôn điện tới, đứng dưới bậc thềm, cung kính chắp tay thi lễ với Phượng Ninh:

“Phượng cô nương, Đại Tổng quản sai tiểu nhân tới chuyển lời cho người là ngày mai sẽ hồi kinh nên tối nay các cô nương không cần trực, tất cả đều được nghỉ ngơi.”

Phượng Ninh nghe đến đó, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng đang không biết phải đối mặt với Bùi Tuấn thế nào, không phải đi thì tốt.

Phượng Ninh đoán đúng, tối nay quả nhiên người của Kính sự phòng bưng một chiếc khay bạc tới Càn Khôn điện.

Mười tám tấm thẻ làm từ gỗ ô mộc được sắp xếp ngay ngắn trước mặt Bùi Tuấn.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.