Hắn đang lật xem một quyển đạo kinh, Liễu Hải xách đèn lại gần:
“Bệ hạ đã bận bịu nhiều rồi, tối nay nên nghỉ ngơi để sáng mai còn lên đường.”
Bùi Tuấn đáp mà không ngẩng đầu lên: “Nếu là nghỉ ngơi thì sao còn tuyên Kính sự phòng?”
Liễu Hải cười khổ: “Nô tài nghĩ người…” Nghĩ người mới vừa ăn mặn, đã biết mùi biết vị nên cố ý sai Kính sự phòng đến một chuyến.
Liễu Hải giấu lời này trong lòng không dám nói ra, chỉ cười hì hì, đánh mắt nhìn thẻ của Phượng Ninh.
“Người chớ so đo với cô nương kia làm gì, hay là tuyên nàng tới hầu, chuyện đêm qua cứ thế cho qua thôi…”
Bùi Tuấn lạnh nhạt liếc nhìn ông ấy.
Liễu Hải thấy mình đã chọc giận hắn, lập tức vả vào miệng mình: “Ôi, nô tài lắm lời rồi. Vậy người xem có còn cô nương nào vừa ý nữa không?”
Bùi Tuấn đã cạn kiệt kiên nhẫn: “Ngươi rảnh lắm à?”
Liễu Hải ngậm miệng, không dám nói gì nữa.
Bùi Tuấn không còn tâm trạng đọc tiếp cuốn kinh kia nữa, trở lại lương các ở điện phụ phía đông. Ngoài trời, đêm đen đặc, gió núi buổi đêm se se lạnh, rèm châu bị thổi lay lao xao, trong đầu hắn bất giác nhớ tới khuôn mặt của Lý Phượng Ninh, rõ ràng trong lòng nghĩ gì đều đã viết hết ra mặt, vậy mà nàng lại không chịu nhận danh phận, vậy nàng muốn làm gì?
Có khi hắn chỉ bực một nỗi không thể mở đầu nàng ra xem thử xem rốt cuộc nàng nghĩ thế nào.
Hắn nằm xuống giường, nội thị cung kính dém góc chăn lại cho hắn, thổi tắt đèn rồi ra ngoài. Bùi Tuấn không thể làm quen ngay được với bóng tối, trước mắt tối om như mực, cảm giác đêm qua lại trỗi dậy. Tuy cô nương kia hơi ngốc một chút nhưng lại vô cùng hòa hợp với hắn trong chuyện đó, mới hôn nàng một cái, cả người nàng đã mềm nhũn, mặc cho hắn đòi hỏi. Đối với nữ nhân, xưa nay Bùi Tuấn luôn tuân theo trực giác của mình. Hắn không thể không thừa nhận, hiện tại hắn hơi quyến luyến thân thể của nàng.
Còn về tình cảm, Bùi Tuấn không hề nghĩ tới chuyện ấy, hắn không biết thích một người là như thế nào mà cũng không cần phải biết.
Thiên tử phải tránh sa đà vào tình ái.
Hôm sau, toàn cung lên đường hồi kinh. Đường về nhanh hơn khi đến, đến giờ dậu lúc xế chiều, đoàn người đã tới Tây Trực môn. Từ Tây Trực môn tới đại nội là cả một quãng đường dài, xe ngựa thong thả di chuyển, tới đêm khuya mới bố trí xong xuôi đâu vào đấy.
Ngồi xe mệt mỏi, mồ hôi thấm ướt vạt áo của Phượng Ninh. Nàng vội vàng đi tắm, còn chưa tắm xong, Dương Ngọc Tô đã cầm y phục đi vào dục thất, bắt gặp Phượng Ninh đang cầm khăn lau khô người, còn chưa kịp mặc y phục vào. Dương Ngọc Tô chỉ nhìn sơ qua thôi đã loáng thoáng thấy vết bầm ở eo nàng.
“Ninh Ninh, muội bị sao vậy?”
Nàng ấy vừa chạm đầu ngón tay vào vết bầm, Phượng Ninh lập tức đau xuýt xoa, cuống quít mặc trung y vào, chột dạ không dám nhìn nàng ấy: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ.”
Sắc mặt Dương Ngọc Tô không được tốt: “Sao muội lại bị thương?”
Phượng Ninh vừa mặc y phục vừa che miệng nàng ấy lại: “Tỷ nói nhỏ thôi, ta thực sự không sao mà.”
Dương Ngọc Tô hiểu ra, thấy ánh mắt nàng né tránh, hai má đỏ bừng, lập tức nóng ruột: “Muội nói thật xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Ninh sắp khóc đến nơi: “Ta thật sự không sao mà, hôm trước uống say, bậc thềm đá trơn trượt, ta bị trượt chân, va vào eo.”
Dương Ngọc Tô thở dài, vẫn chưa hết sợ hãi: “Ta còn tưởng muội bị ai ức hiếp cơ chứ, đúng là hết hồn.”
Phượng Ninh cười cho qua chuyện: “Không có chuyện gì đâu.”
Nàng trở lại nội thất nằm xuống, không bao lâu sau, thấy Dương Ngọc Tô thay đồ định ra ngoài.
“Đã khuya vậy rồi, tỷ còn định đi đâu vậy?”
Dương Ngọc Tô vấn đại tóc lên: “Tiểu tổ tông ơi, vết bầm kia của muội hơi sưng, ta đi hỏi xin Bội Bội ít thuốc trị thương về bóp cho muội.”
Phượng Ninh cuống quít xuống giường, xỏ giày vào, níu chặt nàng ấy lại: “Không cần đâu, đợi vài bữa nữa là khỏi thôi.”
Lỗi cũng tại nàng sơ ý, không biết sau lưng mình bị thương.
Dương Ngọc Tô gạt tay nàng ra: “Muội ngoan ngoãn nằm xuống đi.”
Phượng Ninh biết không thể ngăn nổi nàng ấy, sợ càng cản càng chọc giận nàng ấy, khiến nàng ấy nghi ngờ nên đành thôi.
Không may Chương Bội Bội đã dùng hết số thuốc mang theo, hứa hẹn ngày mai sẽ tới Từ Ninh cung lấy thêm, Dương Ngọc Tô đành đi một chuyến tay không trở về.
Đêm hôm đó trôi đi như thường lệ, không hề xảy ra chuyện gì. Hôm sau, nàng lại phải xốc lại tinh thần tới Dưỡng Tâm điện.
Ngày đầu tiên, tất cả mọi người không gặp Hoàng đế lần nào. Hắn xuất cung một tháng nên có không ít việc triều chính phải xử lý. Bùi Tuấn ở tại Văn Hoa điện từ sáng sớm tới tận đêm khuya.
Hắn bận rộn như vậy hai ngày, tới ngày thứ ba mới rảnh rỗi trở về Dưỡng Tâm điện.
Hôm đó, trời trong, thời tiết nóng nực dần dần biến mất, trong điện không còn quá nóng nữa.
Lúc ở hành cung đã bàn sẽ tổng hợp một cuốn sách tra cứu tất cả chuyện cổ kim. Giờ trở về hoàng cung, việc này được đưa vào danh sách các việc quan trọng phải làm, giao cho Chưởng viện Hàn Lâm viện quản lý việc này. Trong cung bố trí Dương Uyển và một vị thái giám chấp bút của Ty lễ giám đảm nhận phần việc liên quan. Dương Uyển tranh thủ hai ngày nay viết đề cương, phân chia nhiệm vụ cho chư vị nữ quan.
Bùi Tuấn xem sơ qua đề cương của nàng ấy, đề xuất sửa một số chỗ, cuối cùng nhìn Lý Phượng Ninh, giữ riêng nàng lại.
“Lý Phượng Ninh, trẫm có việc khác cần giải quyết.”
Phượng Ninh đã ba ngày không gặp hắn, vừa rồi vào điện, nàng cố gắng ít thu hút sự chú ý nhất có thể, lúc này bị hắn gọi tên, nàng buộc phải đứng ra đáp: “Bệ hạ có gì dặn dò?”
Hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào quyển đề cương, dường như không nghe thấy nàng nói gì, một lúc sau lại khoanh thêm vài chỗ nữa cho Dương Uyển rồi mới nhìn nàng, ánh mắt không có chút gợn sóng nào.
“Trẫm có mấy cuốn sách cần nàng dịch sang tiếng Ba Tư, sau đó sẽ cho người đưa nó tới phổ biến tại Tây Vực.”
Trên đường về, Bùi Tuấn chợt nghĩ tới chuyện đưa các sách kinh điển của Nho gia Trung Nguyên tới Tây Vực, chưa biết chừng lại có thể giáo hóa đám dân du mục đó.
Phượng Ninh thấy ngữ khí của hắn không khác gì thường ngày nên cũng an tâm: “Thần nữ tuân chỉ.”
Sau đó Phượng Ninh, Lương Băng và Dương Uyển đều bận rộn ở Ngự tiền. Những tấu chương đã được Hoàng đế xem qua được chuyển tới đây, Dương Uyển sắp xếp lại, gửi một số tới Nội các, giữ một số lại, còn đưa một số tới chỗ Thái hậu. Lương Băng bận tính toán thu chi, Lý Phượng Ninh âu sầu nhìn quyển sách.
Phượng Ninh chỉ quen dịch ngoại văn thành tiếng Trung Nguyên, không quen dịch sách kinh điển Nho học dài dằng dặc sang tiếng Ba Tư hay Mông Cổ nên tốn khá nhiều công sức.
Bùi Tuấn tới Càn Thanh cung gặp hai vị đại thần, lúc về đi ngang qua chỗ nàng, phát hiện ra nàng không viết thêm gì, lúc hắn đi thế nào thì lúc hắn về vẫn y vậy, lại để ý thấy nàng vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, có thể đoán ra nàng đang gặp phải chỗ khó, muốn xin hắn giúp đỡ. Bùi Tuấn cảm thấy buồn cười nhưng không hỏi mà chờ nàng tự tới tìm hắn.
Phượng Ninh phát hiện ra hắn đi ngang qua trước mặt mình, mùi hương kỳ nam dễ ngửi ùa vào trong mũi khiến nàng bất giác nhớ tới đêm đó, dù trên giường có nồng nhiệt tới đâu cũng không hề ảnh hưởng tới việc hắn quay lưng đi, coi như không có việc gì xảy ra.
Có thể thua người ta nhưng không thể để mất khí thế của bản thân, nàng chẳng việc gì phải ngượng ngùng khi gặp hắn cả.
Thế là Phượng Ninh gom góp dũng khí, lần đầu tiên kể từ đêm hôm ấy, nàng chủ động lại gần hắn.
Nàng tỏ thái độ hết sức thoải mái: “Bệ hạ, thần nữ có chỗ này khó hiểu, liệu có thể xin người chỉ cho được không?”
Bùi Tuấn đang rửa tay, liếc nhìn ra hiệu nàng cứ việc nói đi.
Phượng Ninh nói: “Kinh điển Nho văn của Đại Tấn chúng ta cực kỳ thâm thúy, việc dịch nó sang thứ tiếng khác có phần khó khăn…”
Bùi Tuấn đã đoán ra đại khái nàng mắc kẹt ở chỗ nào: “Nàng không cần dịch sát từng từ, chỉ cần truyền tải được ngụ ý của nó bằng câu từ dễ hiểu là được.”
Phượng Ninh ngẩn người: “Vậy cũng được ạ?” Hại nàng vừa rồi đối mặt với mấy câu từ thâm thúy không biết phải làm thế nào, được hắn gợi ý như vậy, lập tức mọi chuyện đều rõ ràng: “Thần nữ hiểu rồi.”
“Có điều,” trước đôi mắt sáng ngời của Phượng Ninh, giọng điệu hắn lại trở nên nghiêm túc: “Làm gì cũng phải lo trước nghĩ sau. Hôm nay nàng phải dịch Luận Ngữ nhưng ngày mai có thể phải dịch Xuân Thu, Tả truyện. Nàng nên đọc thuộc lòng kinh thư trước thì sau này mới có thể dịch thuận lợi được. Lý Phượng Ninh, gặp phải vấn đề khó khăn không được lùi bước mà phải vượt qua.”
Từng có lúc hắn không thích kẻ ngu dốt nhưng bây giờ hắn lại sẵn lòng kiên nhẫn dạy bảo Lý Phượng Ninh.
Dường như hắn đã quen được nhìn thấy nàng từ từ trưởng thành.
Nhưng hắn không biết rằng cô nương hiện tại vẫn còn hết sức tin cậy hắn, một ngày kia sẽ rời bỏ cánh chim của hắn, không còn ngoái nhìn lại nữa.
...
Xế chiều, Dương Uyển tới Từ Ninh cung. Chương Bội Bội dẫn hai cung nhân tới đưa bữa tối cho Hoàng đế. Bùi Tuấn vẫn chưa đói, bữa tối để ở bàn một lúc vẫn chưa động tới. Chương Bội Bội thấy Phượng Ninh và Lương Băng đều đang bận bèn tới xem thử một chút.
Lúc này, Bùi Tuấn đang bận rộn ở bên trên chợt lên tiếng:
“Ngươi rảnh nhưng bọn họ không rảnh, đừng quấy rầy.”
Chương Bội Bội đã quen bị răn dạy nên chẳng để tâm, ngoảy mông đi lại chỗ Ngự tiền, cười híp mắt nhìn Hoàng đế: “Bệ hạ, đã tới giờ dùng bữa tối rồi, người còn không để cho họ về à? Người không đói nhưng chắc là các nàng ấy đều đã đói rồi.”
Chương Bội Bội là người duy nhất dám thỉnh thoảng vuốt râu hùm.
Hôm nay được một lần hiếm hoi Bùi Tuấn không bác bỏ đề nghị của nàng ấy, cho phép Lương Băng và Phượng Ninh cáo lui.
Quả thực Phượng Ninh đã đói, thu dọn sách xong định lui ra. Lúc nàng khom lưng xuống nhặt chiếc bút lông Hồ Châu đánh rơi, Chương Bội Bội thoáng nhìn eo nàng, bỗng nhiên nhanh trí nói với Hoàng đế:
“À phải rồi, bệ hạ có thuốc tiêu vết bầm không?”
Phượng Ninh nghe vậy biến sắc, sợ hãi nhìn Chương Bội Bội.