Phượng Nghi

Chương 30: Chương 30



Phượng Ninh như thế này khác gì thất lễ với vua? Dương Uyển và Chương Bội Bội đứng gần đó không thể trơ mắt nhìn nàng phạm lỗi được. Hai vị cô nương hành động vô cùng nhanh nhẹn, một trái một phải đỡ Phượng Ninh ra ngoài. Phượng Ninh cũng chỉ nôn oẹ mà thôi, chưa làm bẩn gì cả, chẳng qua ống tay áo có dính chút mực.

Liễu Hải hoàn toàn không thể nhúng tay vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng được hai người kia đỡ đi. Đương nhiên mặt mày Bùi Tuấn cũng nghiêm lại, thậm chí còn lộ rõ vẻ ăn năn vì không chăm sóc Lý Phượng Ninh cẩn thận, hại nàng ra nông nỗi này. Nhưng trong mắt người khác thì hắn trưng ra biểu cảm này đồng nghĩa với tức giận.

Liễu Hải hiểu rõ mọi chuyện nên chưa đợi hắn lên tiếng ra lệnh đã đi theo ba người ra ngoài.

Phượng Ninh được Dương Uyển và Chương Bội Bội dìu đến Tây vi phòng. Hít được không khí mới mẻ, cơn nôn oẹ của nàng dần bớt đi. Chương Bội Bội đỡ nàng ngồi xuống cạnh bàn. Dương Uyển tự mình châm trà cho nàng. Phượng Ninh nhấp một ngụm trà, hương vị thanh mát trượt qua cổ họng giúp hơi thở của nàng trở lại bình thường.

Chương Bội Bội chỉnh lại mấy sợi tóc tán loạn cho Phượng Ninh rồi hỏi: "Muội sao vậy?"

Phượng Ninh nói với vẻ có lỗi: "Có lẽ là do sáng nay ta ăn chút dưa muối, lạnh bụng nên khó chịu."

Dương Uyển tức giận lườm nàng: "Ta cảnh cáo muội rồi mà, nữ hài tử phải biết cách bảo vệ sức khỏe bản thân, không được ăn mấy thứ đồ lạnh đồ cay kia, thế mà muội ăn tất, còn thèm nữa chứ." Thấy nàng không còn đáng ngại, Dương Uyển đi ra ngoài trước: "Bội Bội, muội chăm sóc Phượng Ninh muội muội nhé, ta về Ngự thư phòng trước đây."

Liễu Hải đứng ngoài hành lang nghe được cuộc đối thoại của ba người nên không tiến vào. Xem ra Phượng Ninh cô nương vẫn chưa hiểu ra vấn đề thật sự ở đây là gì. Mà thôi không sao, chuyện này không vội. Nghĩ đoạn, ông ấy xoay người trở lại Ngự thư phòng.

Bên kia, mặc dù mặt mày Bùi Tuấn sa sầm nhưng vẫn kiên trì xử lý cho xong chuyện quan trọng đã, sau đó mới đi dùng bữa trưa với đại thần. Không bao lâu sau, bầu trời tối sầm, sấm chớp nổi lên, mưa to khiến cầu thang Dưỡng Tâm điện ướt một mảng lớn. Cung nữ nội thị vội vàng đi đóng cửa sổ ra, chuyện mời Thái y cũng bị trì hoãn.

Phượng Ninh và Chương Bội Bội cũng dùng bữa ở Tây vi phòng, sau khi lấp no bụng thì nằm xuống chợp mắt chốc lát, đến khi tỉnh dậy lại khoẻ mạnh hoạt bát như thường.

Trận mưa này kéo dài mãi đến giờ dậu mới ngớt. Thật trùng hợp, mây đen trên bầu trời phía Đông còn chưa tan đi mà ánh nắng chiều đã lộ ra ở bầu trời phía Tây. Những tia nắng như được phủ một lớp sương mù treo ngay chân trời, tạo nên cảnh tượng nghệ thuật phía Đông mưa chưa dứt, phía Tây mặt trời lặn.

Mưa dần nhẹ hạt, cung nhân Dưỡng Tâm điện lập tức trở nên bận rộn. Một khi muốn làm chuyện gì, Hoàng đế có rất nhiều cách để thực hiện, cần dùng ai thì sẽ dùng người đó. Phượng Ninh một thân một mình đi dọc theo nền gạch xanh ướt nhẹp quay về.

Nàng ra khỏi Tuân Nghĩa môn, đi về hướng Bắc, một đường lủi thủi độc hành trên con đường dài ngoằng. Bầu trời sau mưa sáng mờ rất đẹp, những tầng mây đen tản đi để lộ vùng trời xanh biếc. Một luồng sáng nhè nhẹ xuyên qua mấy đám mây phía Tây, cũng không biết đang rải xuống chỗ nào. Phượng Ninh vừa ngắm nhìn vừa nhếch môi cười. Đúng lúc này, một tiếng "két" đột ngột vang lên ngay bên trái nàng, Quảng Sinh hữu môn bị người bên trong nhẹ nhàng kéo ra.

Phượng Ninh đã từng đi qua nơi này vô số lần, biết rõ cánh cửa này trước giờ luôn khoá chặt. Vì đây là lần đầu tiên nó mở ra nên nàng tò mò dừng chân quan sát. Nhắc mới nhớ, đến nay vẫn chưa có chủ tử nào dọn vào Đông Tây lục viện. Hồi trước các Thái phi dọn ra khỏi lục viện phía Tây, nhường chỗ cho phi tử mới của Hoàng đế. Tiếc rằng Bùi Tuấn đã lên ngôi một năm có lẻ rồi mà hậu cung vẫn vắng như chùa bà Đanh.

Lúc này, một gương mặt quen thuộc xuất hiện đằng sau ván cửa, không chỉ hiền hoà mà thậm chí còn có vẻ thận trọng và hy vọng.

"Phượng cô nương, mời cô nương vào đây."

"Liễu công công?" Phượng Ninh ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn.

Liễu Hải đi vào trong rồi quay lại ra hiệu cho nàng theo vào.

Thấy vậy, Phượng Ninh biết ngay Hoàng đế ở bên trong. Nàng lật đật quan sát bốn phía xem có người nào không nên xuất hiện ở đây không, sau đó mới xách váy nhanh chóng bước vào Quảng Sinh hữu môn. Cánh cửa sau lưng nàng khép lại một lần nữa, nàng như một chú cá cánh buồm lạc vào vùng trời mới. Phượng Ninh đi theo Liễu Hải, bước qua Dực Khôn môn tiến vào Dực Khôn cung.

Ánh sáng mờ mờ dần biến mất, những đám mây bồng bềnh phủ kín bầu trời Dực Khôn cung, trông như những làn khói xanh lượn lờ, đẹp đến mức Phượng Ninh nhìn đến ngẩn cả người.

Thấy dáng vẻ ngây thơ của nàng, Liễu Hải không khỏi dở khóc dở cười. Nàng không biết vị bên trong đã chờ đợi sốt ruột đến mức nào rồi.

"Cô nương, mời cô nương vào nhanh, vạn tuế gia chờ nãy giờ rồi."

Thật ra thì bây giờ Phượng Ninh thật sự không dám gặp hắn, nhưng nàng lại không nhịn được mà muốn gặp. Cuối cùng nàng đành mím môi, im lặng bước vào trong.

Bùi Tuấn đang ngồi chờ trên giường lò bên cạnh cửa sổ phía Đông, tay cầm mấy quyển tấu chương. Bên cạnh hắn là một vị Thái y già, nhìn có vẻ cũng đã ngoài sáu mươi. Phượng Ninh ngờ vực liếc nhìn Thái y, sau đó mới uốn gối thi lễ với Bùi Tuấn.

"Thần nữ thỉnh an bệ hạ."

Bùi Tuấn thôi đọc tấu chương, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Hắn cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ phất ống tay áo, ra hiệu cho Thái y tới bắt mạch cho nàng.

Thấy vậy, mặt Phượng Ninh đầy vẻ ngạc nhiên. Nàng lắc đầu nói: "Bệ hạ, thần nữ đã khoẻ, chỉ là ăn phải đồ lạnh nên bị đau bụng thôi. Trưa nay thần nữ ăn cháo nóng ở đây nên trước mắt không còn đáng ngại nữa."

Bùi Tuấn gấp quyển tấu chương lại, nhìn nàng với ánh mắt một lời khó nói hết. Nhà này nuôi nữ nhi kiểu gì vậy? Một nam nhân như hắn biết giải thích chuyện này cho nàng như nào đây? Nhưng Bùi Tuấn là một người ta làm được ta cứ làm, không e dè kiêng nể gì, thế là hắn nói: "Lý Phượng Ninh, buồn nôn cũng là một trong những triệu chứng ốm nghén. Trẫm nhất định phải để Thái y bắt mạch cho nàng mới được."

Nghe vậy, Phượng Ninh không khỏi bối rối, cả người đờ ra như bị đóng đinh. Sau đó nàng hoàn toàn không nhớ mình ngồi xuống bằng cách nào nữa.

Chẳng lẽ nàng mang thai hoàng tự thật?

Giờ khắc này, nàng vừa chờ mong vừa thấp thỏm. Nếu nàng thật sự có bầu thì tốt, như vậy hẳn là nàng có thể đường hoàng xin hắn ngôi vị Quý nhân, đúng không?

Mặc dù Phượng Ninh chưa biết gì về việc làm mẫu thân nhưng vấn đề này không phải rào cản khiến nàng thôi chờ mong hài tử.

Nàng nhếch môi, ngồi im không dám nhúc nhích, hai lúm đồng tiền dần hiện ra, có thể thấy rõ nàng cũng thật lòng mong đợi.

Tâm trạng của Bùi Tuấn tốt hơn không ít.

Vì vậy, mọi người trong phòng đổ dồn ánh mắt vào thái y.

Một cung nữ nhanh nhẹn quỳ xuống bên cạnh Phượng Ninh, đặt cổ tay nàng lên gối mềm, lại lót khăn cẩn thận. Bấy giờ lão thái y mới chậm rãi giơ tay ra bắt mạch.

Phượng Ninh không nhịn được mà liếc về phía Bùi Tuấn, lại thấy hắn đang nhìn mình không chớp mắt. Nàng trợn tròn mắt, lúc này mới muộn màng ngộ ra.

Vậy tức là bệ hạ đã nhìn ra nàng đang ra vẻ hả?

Thôi xong.

Phượng Ninh nhắm hai mắt lại, chỉ ước gì trên mặt đất có cái lỗ mà chui vào.

Nàng đang suy nghĩ miên man thì bỗng nghe lão thái y bên cạnh ôn tồn hỏi: "Hôm nay cô nương có ăn món lạ nào không?"

Phượng Ninh hoàn hồn, bình tĩnh đáp: "Sáng nay ta có ăn chút dưa lạnh."

Lão thái y lập tức nhíu mày, sau đó đứng dậy thi lễ với Hoàng đế.

"Khởi bẩm bệ hạ, cô nương ăn đồ lạnh, khiến lá lách bị lạnh nên mới xuất hiện triệu chứng buồn nôn."

Ý ông ấy là không phải nôn nghén.

Trái tim Liễu Hải lạnh ngắt, vội vàng nháy mắt liên tục với lão thái y, nhưng thái y lại chỉ khe khẽ lắc đầu, xác nhận chắc chắn không phải tin vui.

Thấy vậy, cõi lòng vốn rần rần sóng cuộn của Liễu Hải dần như ngọn lửa lụi tàn.

Trong lòng Bùi Tuấn cũng không tránh khỏi thất vọng, có điều hắn vẫn nhanh chóng chấp nhận sự thật này. Dù sao thì bọn họ chỉ mới làm một lần, xác suất có hài tử khá nhỏ.

Mọi người trong phòng biết điều lui xuống, trong Đông các chỉ còn lại vị Hoàng đế bình tĩnh điềm đạm cùng Phượng Ninh lúng túng hoảng loạn.

Phượng Ninh thật sự luống cuống, không biết nên làm gì mới phải. Nàng rón rén đi tới bên cạnh hắn rồi cất giọng uất ức:

"Bệ hạ, Phượng Ninh xin nhận lỗi với người vì đã làm người mừng hụt."

Triều thần thúc giục Bùi Tuấn nạp phi còn chẳng phải là vì bọn họ mong có hoàng tự hay sao.

Hiện tại Bùi Tuấn cũng không mặc long bào. Sau cơn mưa, hắn đã thay một bộ đồ bình thường màu xanh nhạt thêu hoa văn mãng long, bàn tay với những ngón tay thon dài cầm quyển tấu chương, đôi mắt sâu thẳm thấu triệt nhìn thẳng vào nàng: "Nàng nghĩ mình chỉ có mỗi tội này thôi à?"

Mặt Phượng Ninh nóng bừng lên, không dám nói tiếp nữa.

Nhưng trong mắt Bùi Tuấn thì dáng vẻ không dám nói lời nào này lại biến thành gan nàng to bằng trời, dám giỡn cợt hắn.

Nếu không phải nàng mà là người khác thì hắn sẽ không nhẫn nhịn như thế này đâu.

Trong lúc Phượng Ninh biện giải cho bản thân thì Bùi Tuấn lại nhìn chằm chằm khuôn miệng nhỏ nhắn cứ mở ra khép lại liên tục kia. Hắn chỉ cảm thấy hơi nóng xông thẳng lên đầu, không kịp để ý điều gì nữa mà dứt khoát giơ tay kéo nàng vào lòng, sau đó cúi đầu chặn đôi môi đỏ mọng kia lại.

Hắn nhớ nhung nàng suốt mười mấy ngày qua, thế mà nàng lại giả điên giả ngu muốn qua mắt hắn.

Trông hắn dễ lừa lắm à?


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.