Phượng Nghi

Chương 31: Chương 31



Tuy rằng nụ hôn này không được dịu dàng cho lắm nhưng Phượng Ninh không hề ghét bỏ sự động chạm của hắn. Mỗi lần hắn hôn sâu hơn một chút là nàng lại muốn nhiều hơn. Cuối cùng hắn đẩy nàng đến bên cửa sổ, để Phượng Ninh cầm song cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời bên ngoài đã tối đen, hành lang đã thắp nến, chút ánh sáng le lói hắt vào phòng như phủ thêm một lớp sương mỏng đầy mờ ám. Xiêm y của hắn vẫn chỉnh tề như trước, thậm chí mồ hôi còn không trượt vào tóc mai. Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, dáng vẻ hắn vẫn đĩnh đạc đẹp trai, áo mũ chỉnh tề như trước. Nhưng Phượng Ninh thì toàn thân mềm nhũn dựa vào một góc giường, hai bên thái dương nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hây hây, trông như quả chín, đôi mắt cũng đong đầy nước mắt.

Trước đây không chú ý, bây giờ quan sát cẩn thận rồi hắn mới nhận ra nàng vô cùng quyến rũ.

Cung nhân khom người cong eo bưng nước vào phòng. Bùi Tuấn tự mình rửa tay rửa mặt rồi lại đưa khăn ấm cho nàng.

Sau khi chỉnh lại xiêm áo gọn gàng, Phượng Ninh đi về phía hắn nhận khăn, sau đó khẽ tạ ơn.

Chẳng qua nàng cố mấy lần vẫn không thể nói được thành lời, cổ họng vừa rát vừa khàn, càng nhiều hơn là xấu hổ.

Dáng vẻ này như đang ngầm thừa nhận nàng là nữ nhân của hắn.

Bùi Tuấn chỉ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Phượng Ninh quệt bớt mồ hôi trên gò má rồi ngoan ngoãn ngồi xuống giường.

Cung nhân lặng lẽ tiến vào thắp đèn. Ánh sáng ấm áp phủ quanh người Bùi Tuấn, làm nổi bật những đường nét hoàn mỹ không tì vết trên mặt hắn, dáng vẻ như tiên trên trời, tựa như người vừa làm bậy kia không phải hắn.

Bùi Tuấn bình tĩnh quay sang hỏi nàng: "Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Cuối cùng hắn cũng hỏi đến chuyện này. Hai tai Phượng Ninh nóng bừng nhưng vẫn làm liều hỏi ngược lại: "Bệ hạ định phong tước vị gì cho thần nữ vậy?"

Đằng nào cũng phải hỏi nên nàng dứt khoát hỏi luôn.

Bùi Tuấn thật sự rất nhạy bén, cũng quá thông minh: "Vậy tức là đêm đó nàng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa trẫm và Liễu Hải hả? Nàng không hài lòng với vị trí Tài nhân à?"

Thấy hắn nói thẳng ra, Phượng Ninh cũng không giấu diếm nữa, hai mắt đỏ hoe trả lời: "Bệ hạ, thần nữ không muốn bị nhốt ở một góc Thiên điện chờ người lâm hạnh. Người phong thần nữ làm Quý nhân được không?"

Phượng Ninh cũng không ôm nhiều hy vọng, chỉ là dù sao cũng đã nói đến mức này rồi nên nàng thuận miệng nói ra luôn.

Bùi Tuấn hơi nheo mắt. Hắn không nghi ngờ lý do nàng đưa ra, song lại vô cùng bất ngờ trước lời cầu xin muốn được phong Quý nhân của nàng.

Sau khi nói xong, Phượng Ninh lẳng lặng quan sát biểu cảm trên mặt hắn, muốn nhìn trộm chút thánh ý, ai mà ngờ thiên tử quá uy nghiêm, lòng dạ sâu không lường được, người bình thường không thể đoán ra hắn nghĩ gì trong lòng.

Phượng Ninh ủ rũ cúi đầu xuống.

Nàng vẫn không thể nào che giấu được suy nghĩ của mình. Bùi Tuấn bất đắc dĩ nghĩ thầm như vậy. Hai bên tóc mai nữ hài tử vẫn còn vương chút hơi ẩm, đôi mắt hạnh tròn xoe trong veo chứa đầy vẻ uất ức, dáng vẻ như hoa hay ngọc khiến hắn không thể nào giận nổi. Bùi Tuấn tiện tay vuốt mấy sợi tóc mai hơi ẩm ra sau tai cho nàng, sau đó lạnh nhạt đáp:

"Quan hàm của cha nàng không cao, nàng lại là phi tử đầu tiên của trẫm nên nếu phá hỏng quy củ thì từ nay về sau trẫm không dễ làm việc."

Nếu sau đó nữ nhân nào cũng xin hắn phong cho tước này vị kia thì còn ra thể thống gì nữa?

"Phượng Ninh, trẫm sẽ không bao giờ phá hỏng quy củ vì bất kỳ ai."

Đây là lần đầu tiên hắn dịu dàng gọi tên nàng, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng bạc tình.

Nước mắt của Phượng Ninh đã đong đầy hai hốc mắt nhưng nàng vẫn ép bản thân phải nuốt vào trong.

"Nhưng ta không muốn ở thiên điện, không muốn bị người ta bọc lại dâng lên cho bệ hạ."

Cuối cùng nàng vẫn không thể kiềm chế được, những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn dài trên má.

Bùi Tuấn hơi khó xử, hai hàng lông mày dần nhíu lại.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Phượng Ninh đã tự tìm đường lui cho mình trước. Nàng thút tha thút thít nhìn thẳng vào hắn nói: "Nếu bệ hạ không thể phong thần nữ làm Quý nhân thì xin người để thần nữ tiếp tục ở lại Ngự tiền làm nữ quan. Như vậy tốt xấu gì thần nữ cũng mở mang được thêm chút kiến thức."

Bùi Tuấn bắt đầu cảm thấy không vui: "Trẫm sẽ ban cung điện cho nàng ở. Như vậy mỗi khi nhớ nàng, trẫm có thể đến cung điện để gặp. Nếu nàng ở lại Ngự tiền thì còn ra thể thống gì nữa?"

Phượng Ninh hiếm khi đốp chát lại hắn: "Sau đó bị bọc trong chăn đưa đến cho bệ hạ lâm hạnh hả?"

Bùi Tuấn hơi cụp mắt xuống, mặt mày sa sầm, im lặng không nói gì.

Từ trước đến nay chưa có kẻ nào dám đốp chát hắn như vậy.

Phượng Ninh đã cảm nhận được cơn giận của hắn, nhưng nàng vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến: "Nếu vậy chẳng phải thần nữ ở lại Ngự tiền sẽ tiện hơn sao?" Lúc nói những lời này, mặt nàng đỏ bừng, không ngóc đầu lên nổi. Đây là hành động khác người nhất mà đời này nàng làm ra.

Trước giờ Bùi Tuấn chưa từng gặp cô nương nào thẳng thắn như vậy: "Dưỡng Tâm điện không phải nơi ai cũng có thể ngủ lại." Trừ Hoàng hậu.

Phượng Ninh không khỏi chua xót trong lòng. Nàng cúi đầu, tay vân vê ống tay áo, im lặng không đáp lời.

Tóm lại là nàng không đồng ý.

Bùi Tuấn nhìn ra ý của nàng, chỉ cảm thấy hơi bất lực.

Tất nhiên hắn biết rõ nàng sẵn lòng không danh không phận đi theo hắn, nàng chỉ cảm thấy nếu phong vị thì vị trí đó quá thấp thôi.

Thà rằng không danh không phận còn hơn làm Tài nhân.

Mặc dù Bùi Tuấn không vui chút nào song cũng không ép nàng. Hắn là một nam nhân kiêu ngạo bẩm sinh, kiêu ngạo đến mức không bao giờ ép một nữ nhân phải đi theo mình.

"Nàng nghĩ lại cho kỹ, đừng hối hận là được." Cuối cùng hắn dùng câu này để kết thúc chủ đề.

Thấy hắn lùi bước, Phượng Ninh lập tức cười rộ lên, vì khoé mắt vẫn còn vương nước mắt nên trông nàng vô cùng đáng yêu.

Bỗng nhiên Bùi Tuấn nghĩ rằng chờ nàng mang thai hài tử rồi lại sắc phong cũng không muộn. Hơn nữa tính tình Lý Phượng Ninh hiền lành lương thiện, cứ vậy mà trở thành người đầu tiên mở cửa hậu cung thì cũng không ổn lắm.

Vừa rồi ngoài miệng hắn nói mình sẽ không bao giờ phá hỏng quy củ vì bất kỳ ai, nhưng hắn lại hoàn toàn không ý thức được rằng suy nghĩ này của mình cũng không còn trong khuôn khổ quy củ nữa.

Phượng Ninh lại không hề trông cậy vào việc hắn phá hỏng quy củ vì mình, vậy nên nàng quyết định đi bước nào hay bước đó.

Đúng lúc này, bụng nàng đột nhiên kêu "ọc ọc". Nàng ôm bụng, mặt đầy áy náy nhìn Hoàng đế, còn nuốt nước miếng cái "ực", phá vỡ bầu không khí hơi căng thẳng vừa rồi.

Bùi Tuấn không nhịn được mà nhếch môi cười, sau đó cất giọng gọi người dọn cơm.

Liễu Hải đã chờ bên ngoài từ lâu. Hai người bên trong lăn qua lăn lại, còn ông ấy đứng bên ngoài lại không dám phát ra động tĩnh gì. May mà dạo này thời tiết chưa quá lạnh, đồ ăn đặt trong hộp đựng vẫn nóng, lúc bưng lên còn thơm thoang thoảng.

Hơn mười món ăn bày khắp chiếc bàn tròn gỗ trong phòng, phủ kín cả mặt bàn.

Bùi Tuấn chỉ vào vị trí đối diện ra hiệu cho Phượng Ninh ngồi xuống.

Phượng Ninh chỉ vào người mình: "Thần nữ được ngồi ạ?"

Nàng là nữ quan, sao có thể ngồi ăn chung bàn với Hoàng đế được?

"Nếu không thì sao?" Bùi Tuấn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên như thường.

Phượng Ninh hành lễ rồi ngồi xuống, nghĩ thầm trong lòng rằng hắn sẵn lòng đối xử tốt với mình như vậy có khi nào cũng thích mình không nhỉ? Dù là chút xíu thôi cũng được? Nữ hài tử mới biết yêu lần đầu lúc nào cũng lo được lo mất, luôn muốn tìm cho ra chứng cứ người ta để ý mình mới yên lòng.

Sau bữa cơm, Hoàng đế phải về Dưỡng Tâm điện xử lý chính vụ. Hắn lững thững đi dọc theo con đường phía trước Dực Khôn cung, qua Sùng Hi môn rồi rẽ về phía Dưỡng Tâm điện.

Phượng Ninh ngơ ngác đứng trước Dực Khôn cung môn đưa mắt nhìn hắn đi xa. Nàng về kiểu gì đây? Bây giờ đi ra ngoài có khi nào chạm mặt ai đó không?

Sự thật là Phượng Ninh nghĩ nhiều quá rồi, bởi vì Liễu Hải đã cân nhắc tất cả các tình huống có thể xảy ra. Hoàng đế và tiểu sủng phi muốn chơi trò mèo vờn chuột, đám bề tôi như bọn họ chỉ có thể phối hợp mà thôi. Trước đó ông ấy đã sắp xếp người dẫn Phượng Ninh đi hướng Bắc dọc đường Tây Nhị Trường, qua Bách Tử môn và Ngự hoa viên rồi đến đường Đông Nhị Trường, từ đó quay về Diên Hi cung.

Nghĩ lại thì chỉ cần là những chuyện muốn làm, ông ấy chưa bao giờ thất bại.

Phượng Ninh cũng không quay về Diên Hi Cung ngay. Lúc đi ngang qua Ngự hoa viên, nàng dừng lại thăm Quyển Quyển. Sau trận bão hôm trước, ổ của Quyển Quyển đã bị phá hỏng nên nàng làm lại cho nó một cái ổ mới. Trước đó nàng rời cung một tháng, có dặn tiểu thái giám ở Diên Hi cung chăm sóc nó thay mình, đến khi về thì Quyển Quyển lại lạnh nhạt không để ý đến nàng. Nhưng từ đó đến nay chưa đầy nửa tháng mà Quyển Quyển bắt đầu thân thiết lại với nàng rồi.

Quyển Quyển mở to đôi mắt đen láy, muốn đi cùng Phượng Ninh. Nàng cũng bối rối không biết nên làm sao: "Ta vừa mới mạnh miệng với hắn xong nên tạm thời không dám làm trái ý hắn. Hay là chờ lần sau nhé, lần sau nhất định ta sẽ tìm cách đưa ngươi về Diên Hi cung."

Cũng không phải Phượng Ninh không dám dẫn Quyển Quyển về, chẳng qua là vì nàng sợ sẽ gây phiền phức cho mấy tiểu thái giám ở cửa Diên Hi cung thôi. Nàng dám cãi lời Bùi Tuấn nhưng mấy tiểu thái giám đó thì không dám trái lệnh Ty lễ giám.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.