Sau khi trấn an Quyển Quyển, Phượng Ninh quay về Diên Hi cung. Lúc nãy vạt áo nàng bị Quyển Quyển làm dơ nên sau khi về đến sương phòng, nàng dặn cung nhân chuẩn bị nước tắm.
Dương Ngọc Tô vừa mới lau khô tóc, đang thay quần áo trong tịnh phòng. Thấy nàng về bèn chỉ vào nước nóng đã được chuẩn bị từ trước.
"Ta sai người chuẩn bị nước tắm cho ngươi rồi, mau tắm đi."
Nhớ tới chút dấu vết còn sót lại trên người mình, Phượng Ninh không khỏi chần chừ: "Nước còn nóng, ta chờ thêm tí rồi tắm." Chờ Dương Ngọc Tô ra ngoài đã.
Nhưng Dương Ngọc Tô lại không đi, vẫn ngồi trên ghế dài thoa dầu thơm lên người: "Ninh Ninh, đây là dầu thơm ta nhờ Trương Nhân Nhân đưa vào cung cho, bôi lên người thoải mái lắm, lát nữa tắm xong ngươi bôi thử nhé."
Phượng Ninh dựa lưng vào thùng nước tắm, giả vờ rằng mình đang chuẩn bị tắm, nghe vậy lơ đãng "vâng" một tiếng.
Thấy nàng chần chừ mãi không vào thùng, Dương Ngọc Tô "Xì" nhẹ: "Gì vậy trời? Sao muội lề mề không chịu tắm vậy? Trên người muội có chỗ nào ta chưa thấy đâu?"
Mặt Phượng Ninh đỏ bừng lên, trợn mắt lườm nàng ấy: "Từ khi chơi với Bội Bội tỷ, cách nói chuyện của tỷ càng ngày càng chẳng e dè gì hết."
Dương Ngọc Tô đứng dậy quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới: "Sao quần áo muội nhăn nhúm vậy?"
Phượng Ninh chột dạ lấp liếm: "Ta mới đi thăm Quyển Quyển về, bị nó quậy cho nhăn."
Dương Ngọc Tô không nghi ngờ gì, nhanh chóng đi ra ngoài.
Phượng Ninh vội vàng cởi đồ nhảy vào thùng nước tắm. Đúng lúc này, Dương Ngọc Tô bất thình lình quay lại, ló đầu ra từ tấm bình phong:
"Phượng Ninh, muội đừng lén lén lút lút nữa, có chuyện gì nói mau, không được lừa ta." Nàng ấy vốn là một người vừa to gan vừa cẩn thận nên nhanh chóng phát hiện ra hôm nay Phượng Ninh khác hẳn bình thường.
Phượng Ninh bị hành động của nàng ấy dọa cho giật cả mình, vội vàng che: "Ngọc Tô tỷ tỷ, tỷ mà còn vậy nữa là ta bị doạ bay mất nửa cái mạng đấy."
Sau đó nàng lại nghĩ... Hay là nói cho Dương tỷ tỷ biết? Nhưng nhớ đến đống dâu tây ai đó để lại trước ngực mình, nàng lại không thể thốt nên lời.
Thôi chờ thêm một thời gian nữa vậy.
Dương Ngọc Tô cũng biết chừng mực, không đến mức thật sự chui vào khám người nàng. Nghe Phượng Ninh nói vậy, nàng ấy nháy mắt với nàng mấy cái rồi quay về phòng.
Ban đêm, đến giờ đi ngủ rồi mà trong đầu Phượng Ninh vẫn toàn bóng dáng Bùi Tuấn. Dáng vẻ dịu dàng của hắn cũng không chịu ra khỏi suy nghĩ nàng, khiến nàng rất khó ngủ.
Sắp đến tết Trung nguyên mười lăm tháng bảy, trong cung có tập tục thả hoa đăng cầu nguyện cho linh hồn những người đã khuất. Phụ mẫu Bùi Tuấn đều đã qua đời, trong lòng hắn thương nhớ bọn họ nên đã ra lệnh cho Dương Uyển chuẩn bị lễ cúng từ lâu.
Ba ngày trước khi đến ngày cúng tế, Bùi Tuấn bắt đầu ăn chay, đương nhiên trong khoảng thời gian này hắn cũng không muốn chạm vào Lý Phượng Ninh.
Bùi Tuấn cực kỳ thành kính và hiếu thảo với phụ mẫu nên tự tay chuẩn bị từng bước. Ba ngày sau, Lý Phượng Ninh thấy hình như hắn gầy đi một chút. Lần này Dương Uyển thể hiện vô cùng xuất sắc, từ đốt hoa đăng đến ra lệnh cho các cô nương sao chép kinh thư cầu nguyện, sau đó là chuẩn bị đồ ăn chay. Mỗi bước nàng ta làm đều thể hiện được sự tinh tế và hoàn mỹ.
Một lần nữa, nàng ta để Bùi Tuấn thấy được phong phạm quý nữ lớn lên từ phủ đệ Tể tướng.
Một ngày một đêm tết Trung nguyên, tất cả nữ quan và Long An Thái phi cùng bầu bạn bên cạnh Hoàng đế, tới bên cạnh hồ thả hoa đăng.
Sau khi nghi thức diễn ra được hơn nửa, Long An Thái phi rời đi trước nên trên Lăng Hư đài chỉ còn Bùi Tuấn và mười mấy nữ quan.
Thái hậu ngã bệnh, Chương Bội Bội bận hầu hạ nên hôm nay không có mặt, thế là chỉ còn mỗi Dương Uyển đủ tư cách đứng bên cạnh Hoàng đế. Tuy bọn họ đều là nữ quan nhưng ngày thường vẫn chú trọng thứ tự trước sau. Vì quan hàm của phụ thân không cao nên lúc nào Phượng Ninh cũng đứng cuối hàng.
Lăng Hư đài được xây dựng giữa hồ nước sâu, trông như đột nhiên mọc ra giữa rừng cây, nổi trên mặt nước. Bùi Tuấn mặc bộ thường phục xanh nhạt đứng đón gió giữa mặt hồ gợn sóng. Chắc cũng chỉ có khí chất lắng đọng của một chân long thiên tử mới có thể lấn át dáng vẻ hùng dũng của Lăng Hư đài.
Hoa đăng đã chuẩn bị xong. Dương Uyển ra lệnh cho cung nhân dâng đèn lên, lại đưa hộp quẹt cho Bùi Tuấn, đợi hắn tự mình đốt đèn rồi thả xuống hồ cho chúng tự trôi.
Bùi Tuấn nhận lấy hộp quẹt từ tay nàng ta, nhẹ nhàng châm lửa rồi tự mình dùng móc sắt đặt hoa đăng xuống mặt nước. Sau khi làm xong, hắn chắp tay sau lưng đứng trước đài, nhìn hoa đăng dần trôi xa.
Lý Phượng Ninh liếc nhìn hắn rồi lặng lẽ kéo tay Dương Ngọc Tô nói:
"Lát nữa tỷ đi tìm chỗ thả hoa đăng với ta nhé, ta cũng muốn thả cho mẫu thân một ngọn hoa đăng."
Dương Ngọc Tô vẫn nhìn chằm chằm hai người đang đứng trước đài, mắt như dính chặt vào đó: "Ừ ừ ừ, ta biết rồi, lát nữa ta đi cùng muội là được chứ gì?"
Thấy lòng nàng ấy không bình tĩnh, Phượng Ninh nhìn theo tầm mắt nàng ấy thì thấy Dương Uyển và Bùi Tuấn đang đứng bên nhau, không biết bọn họ đang nói chuyện gì. Mỗi lần Dương Uyển lên tiếng, Bùi Tuấn gật đầu một cái, có vẻ như rất ủng hộ nàng ta.
Mỗi cột trụ lớn hai bên Lăng Hư đài đều treo một chiếc đèn lồng lục giác lớn được làm từ sừng dê. Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp hắt lên mặt hai người phía trước, vô cùng đẹp mắt. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của Dương Uyển đều lộ ra vẻ đoan trang hào phóng. Nam nhân bên cạnh cao hơn nàng ta hơn nửa cái đầu, gò má góc cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị đoan chính khiến người khác không dám mạo phạm.
Dương Ngọc Tô thở dài thốt ra một câu từ tận đáy lòng: "Phượng Ninh, muội có thấy hai người họ xứng đôi không?"
Hai chữ "xứng đôi" này như cây kim chọc thẳng vào tim Phượng Ninh, làm nàng đau đớn khó chịu, không thể thở nổi: "Vậy ư?" Trước đó nàng đã biết Thiên tử nào cũng có tam cung lục viện, mỹ nhân như mây, nhưng đến hôm nay được tận mắt chứng kiến hắn và người khác đứng bên nhau, nghe người ta khen bọn họ xứng đôi, nàng vẫn đau xé lòng.
Nàng không nên có tâm trạng này, nhưng nàng không thể khống chế được bản thân.
Hai hốc mắt đột nhiên nóng bừng. Phượng Ninh ép bản thân phải quay đi chỗ khác. Đúng lúc này, Bùi Tuấn như cảm nhận được gì đó nên quay đầu lại, trùng hợp bắt được ánh mắt né tránh của nàng. Phượng Ninh nhanh chóng quay phắt đi, cố gắng kìm nén cơn đau trong lồng ngực.
Gió tối nay không được mát mẻ cho lắm nhưng chẳng hiểu sao Phượng Ninh lại cứ nổi da gà, sống lưng ớn lạnh rùng mình.
Cuối cùng nàng cũng hiểu cảm giác vừa rồi của mình là gì, đó là cảm giác "cao không thể với tới".
Nàng không quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện của Bùi Tuấn và Dương Uyển nữa mà lặng lẽ rời khỏi Lăng Hư đài.
*
Tối nay, Dương Uyển đi cùng Hoàng đế về Dưỡng Tâm điện. Thấy hắn rửa tay sạch sẽ, nàng ta bèn dâng kinh thư mình đã chuẩn bị sẵn từ trước lên cho hắn.
Bùi Tuấn bình tĩnh ngồi xuống ghế. Dương Uyển quỳ xuống chân hắn, ánh mắt chứa chan vẻ ngưỡng mộ.
"Bệ hạ, đây là kinh thư thần nữ chép thay cho Hiến Đế và Hiến Hoàng hậu. Nếu bộ kinh thư này thành công lọt vào mắt người thì tối nay thần nữ sẽ quỳ trước Phụng Tiên điện, đốt kinh thư cầu nguyện thay người."
Bùi Tuấn không nhận, ánh mắt cũng không hề gợn sóng: "Trẫm đã tự mình chép kinh thư, lát nữa chỉ cần đốt trước bài vị nữa là được."
Thấy hắn không đón nhận, Dương Uyển có hơi mất tự nhiên. Nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đặt kinh thư xuống trước đầu gối mình: "Thần nữ tự làm theo ý của bản thân, làm bệ hạ không vui."
Bùi Tuấn nhếch mép để lộ một nụ cười nhạt nhẽo: "Chuyện hôm nay vất vả cho ngươi rồi, trong lòng trẫm tự hiểu, cũng không cảm thấy không vui gì cả. Trẫm còn chưa đến mức không vui vì chút chuyện cỏn con này."
Ý hắn là nàng ta nghĩ mình là ai mà nghĩ hắn phải thay đổi tâm trạng vì mình?
Dương Uyển không khỏi xấu hổ, chẳng qua nàng ta không thể hiện lên mặt: "Đúng rồi, chiếu chỉ truy phong đã hạ, không biết bệ hạ định bao giờ dời lăng ạ?"
Nghe vậy, vẻ sắc bén loé lên trong mắt Bùi Tuấn. Hắn cụp mắt nhìn Dương Uyển: "Tổ phụ ngươi có biết ngươi sẽ hỏi trẫm câu này không?"
Phụ Dương Nguyên Chính đồng ý truy phong phu phụ Tương Vương là Hiến Đế và Hiến Hậu, nhưng lại không đồng ý xây lăng mộ cho hai người. Mà Bùi Tuấn cũng không vội dời lăng. Dù sao thì hắn cũng đã giành được hoàng vị, tu sửa lăng mộ là hành động danh chính ngôn thuận.
Dương Uyển nói vậy tức là nàng ta muốn hắn biết giữa tổ phụ mình và Hoàng đế thì nàng ta lựa chọn Hoàng đế.
Nghe Bùi Tuấn hỏi ngược lại, đáy lòng Dương Uyển lạnh toát, chẳng qua trên mặt nàng ta vẫn ra vẻ kiên quyết: "Người là Đế Vương, theo lý thì phụ thân người cũng là Đế Vương, đây là chuyện đương nhiên. Tổ phụ thần nữ cũng không có ý muốn hơn thua với vạn tuế gia, chỉ là ông ấy là bề tôi của tiên đế, biết ơn tiên đế nên mới làm vậy thôi."
Lời này của nàng ta đúng là khéo léo.
Thật ra thì Bùi Tuấn rất tán thưởng trí thông minh của Dương Uyển, cũng tán thưởng bản lĩnh làm việc của nàng ta. Đáng tiếc, nàng ta lại tham vọng nhăm nhe vị trí Hoàng hậu.
Bùi Tuấn là cao thủ trong việc bắt chẹt lòng người, không có chuyện dễ dàng để người khác được như ý. Hắn nhếch môi cười khẽ: "Tiên đế đã cưỡi hạc về trời từ lâu, nếu ông ta thật sự là một bề tôi trung thành và đoan chính thì hẳn là ông ta phải trung thành với chủ nhân hiện tại của long ỷ, trung thành với giang sơn xã tắc này mới đúng. Không biết lòng biết ơn mà Dương các lão dành cho tiên đế là ngu trung hay tư tâm đây? Nói thật, trẫm cũng không hiểu cho lắm."
Mặt mày Dương Uyển thoáng chốc tái nhợt. Nàng ta biết tối nay mình quá mạo hiểm, tiến lùi không đúng lúc nên cố gắng hết sức giãi bày: "Không phải vậy đâu, tổ phụ thần nữ một lòng vì triều đình, không dám có chút tư tâm nào. Bệ hạ, ông ấy đã lớn tuổi, mấy năm nữa cũng sẽ về hưu."
Suy cho cùng thì tổ phụ nàng ta cũng là đại thần góp công lớn trong việc trợ giúp Hoàng đế lên ngôi. Nàng ta cho rằng dù có ra tay thì Hoàng đế cũng sẽ để lại cho tổ phụ một đường sống, không đuổi tận diệt tuyệt tránh mang tiếng xấu vong ơn phụ nghĩa, giết hại trung lương. Dương Uyển cũng hiểu chỉ cần tổ phụ nàng ta còn là Thủ phụ Nội các một ngày thì lại thêm một ngày nàng ta không thể ngồi lên Hậu vị. Chỉ khi nào tổ phụ nghỉ hưu nhưng quyền uy của Dương gia vẫn còn trong triều, vừa không gì đe doạ nổi vừa có thể giúp Hoàng đế củng cố cục diện thì nàng ta mới trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho Hậu vị.
Trước mắt, mười tám nữ quan ai cũng muốn thể hiện. Chương Bội Bội ỷ vào "Quốc tỉ" mà hơn thua với nàng ta hết lần này đến lần khác. Trong lòng Dương Uyển vốn sốt ruột nên nóng vội bỏ qua luôn vẻ e thẹn của nữ nhân, dứt khoát liều một lần.
Nàng ta đột nhiên bày ra vẻ xấu hổ chỉ nữ nhân mới có:
"Bệ hạ, thần nữ một lòng mến mộ người. Chỉ cần bệ hạ gật đầu đồng ý, thần nữ sẵn lòng không màng danh phận đi theo người." Nói xong, nàng ta dập đầu quỳ lạy.
Chỉ cần hắn chấp nhận thì ngày tổ phụ từ quan chính là ngày nàng ta phong vị.
Bùi Tuấn chỉ cần liếc qua một cái là biết nàng ta đang tính toán gì trong lòng. Hắn mà cần một nữ nhân vứt bỏ lợi ích gia tộc vì mình à? Nữ nhân như vậy tuy phù hợp làm Hoàng hậu nhưng hôm nay nàng ta có thể vì quyền thế và tư lợi mà vứt bỏ gia tộc, vậy ngày mai cũng có thể vì những thứ đó mà phản bội hắn.
Bùi Tuấn từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên lạnh nhạt vô cảm.
"Ngươi cho rằng trẫm rảnh rỗi chơi trò bịp bợm với ngươi à?"
Phượng Ninh đang thả hoa đăng bên bờ hồ Thái Dịch đột nhiên hắt hơi một cái. Ai nhắc đến nàng vậy không biết.