Sau bốn ngày nghỉ ngơi, Phượng Ninh trở lại Dưỡng Tâm điện lần nữa. Vừa mới bước qua tấm bình phong, nàng đã bị Chương Bội Bội lén lút kéo về tây vi phòng. Hai người trốn sau cửa sổ nói chuyện.
"Mấy ngày nay muội không đến làm việc, bỏ lỡ không biết bao nhiêu chuyện thú vị ở Dưỡng Tâm điện."
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Chương Bội Bội chỉ về phía chính điện rồi cất giọng khinh thường: "Mấy ngày nay Trương Nhân Nhân bắt đầu xuống bếp tự mình nấu mấy món. Nói thật, nàng ta nấu rất được, hoá ra là cố ý đi đường vòng, lấy lùi làm tiến để mọi người ngạc nhiên trầm trồ trước tài năng của mình. Không hổ là nữ nhi phủ đệ Cẩm y vệ, tâm cơ không phải dạng vừa đâu."
"Thật sự mà nói thì Dương Uyển cũng là một kẻ đầy tâm cơ nhưng nàng ta không đáng ghét đến vậy. Ít nhất thì Dương Uyển vẫn còn giới hạn cuối cùng, không như Trương Nhân Nhân... Nàng ta cứ như con rắn độc ấy, cứ ngủ đông ủ mưu chờ cơ hội tấn công, thật khiến người ta chán ghét."
Xem ra hành động của Trương Nhân Nhân đã khiến Chương Bội Bội cảm nhận được sự đe doạ.
Mà đúng là nàng ta có khả năng đe doạ Chương Bội Bội thật.
Trương Nhân Nhân có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, vừa thông minh vừa biết cách đối nhân xử thế... Trong mắt nam nhân kia, có lẽ nàng ta thú vị hơn nàng.
Phượng Ninh không muốn nghĩ tiếp nữa nên xoay người ngồi xuống chuẩn bị phiên dịch văn thư.
Hôm nay Bùi Tuấn bận bịu cả ngày, đến chạng vạng tối mới quay về Dưỡng Tâm điện. Đã mấy ngày rồi Phượng Ninh không gặp hắn, trong lòng cũng hơi nhớ, lại vừa lúc dịch xong quyển [Luận ngữ] nên nàng định mượn cớ này đến gặp hắn.
Lúc nàng đi tới hành lang chính điện thì Liễu Hải đang kiểm tra đồ ăn, Trương Nhân Nhân mặt đầy cung kính đứng một bên hầu hạ. Phượng Ninh uốn gối chào Liễu Hải rồi đi thẳng tới Ngự thư phòng.
Trong Ngự thư phòng không có người ngoài, Bùi Tuấn đang đọc mật báo do Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trương Dũng gửi về. Trương Dũng cũng là một người thông minh, chọn xử lý vụ ở Hoằng Nông nước, hành động đột xuất khiến quan viên địa phương không kịp trở tay. Ông ta khống chế hai phạm nhân áp giải về Kinh thành, không hề cho Dương Nguyên Chính cơ hội phản ứng. Sau khi giải quyết xong chuyện này mới xuôi nam đến Giang châu.
Trương Dũng làm vậy với mục đích gì đây?
Chính là để củng cố thanh danh.
Bùi Tuấn thích nói chuyện với người thông minh, nếu người thông minh đó biết điều thì càng tốt.
Hắn tình cờ ngẩng đầu lên thì thấy Phượng Ninh đứng ở cửa cười với mình.
"Bệ hạ, thần nữ đã dịch xong một quyển sách, nếu người có thời gian rảnh thì đọc thử xem sao nhé?" Nụ cười trên môi nàng vừa dịu dàng vừa rạng rỡ, làm cả Ngự thư phòng như sáng bừng lên theo.
Đã bốn ngày rồi Bùi Tuấn không gặp cô nương này. Hắn nghe nói nàng khó chịu trong người nên vẫn luôn cho người đưa cháo tổ yến tới Diên Hi cung, còn việc Liễu Hải giấu diếm đưa kiểu gì thì hắn không biết, dáng vẻ vẫn bình tĩnh như thường.
Thật ra thì hắn không quan tâm đến việc bị người khác biết lắm.
Bùi Tuấn gật đầu tỏ ý bảo nàng tiến vào.
Đúng lúc này, Liễu Hải cũng dẫn Trương Nhân Nhân vào điện.
"Vạn tuế gia, đến giờ dùng bữa rồi, người có muốn dọn mâm lên luôn không ạ?"
Bùi Tuấn cũng đang đói nên gật đầu: "Dọn đi."
Trương Nhân Nhân liếc nhìn Phượng Ninh đang đứng trước ngự án một cái rồi làm ra vẻ thản nhiên ra lệnh cho nội thị bưng mười hai đĩa thức ăn lên đặt xuống bàn Bát Tiên bên cửa sổ phía Đông. Lúc này Bùi Tuấn đã đứng dậy khỏi ngự án đi rửa tay. Trương Nhân Nhân rất tinh mắt, biết ý dâng lên một chiếc khăn, nhưng Bùi Tuấn không nhận khăn của nàng ta. Liễu Hải hiểu ý, vội dâng khăn tay tới. Bùi Tuấn lau sạch nước đọng trên tay rồi mới đi về phía bàn Bát Tiên ngồi xuống
Trước mỗi bữa ăn, Đế vương luôn cần nội thị thử đồ ăn tại chỗ trước. Bùi Tuấn không vội động đũa mà quay sang nói với Phượng Ninh:
"Đưa trẫm xem."
Lý Phượng Ninh dùng cả hai tay dâng quyển [Luận ngữ] mình đã dịch xong lên, sau đó đứng cách hắn không xa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Bùi Tuấn cũng không cảm thấy có gì lạ, cứ như đó vốn nên là vị trí của nàng.
Bùi Tuấn không hiểu tiếng Ba Tư nhưng lại phát hiện ra Phượng Ninh viết chữ Ba Tư rất đẹp. Những đường nét như con giun qua tay nàng lại trở nên mượt mà, đẹp hơn khi nàng viết chữ Khải nhiều.
"Cứ để đây cái đã, lát nữa trẫm sai người đưa tới Hồng tư lự cho phụ thân nàng đọc. Chờ ông ta hiệu đính xong, nàng có thể mang đi khắc. Còn việc in ấn như thế nào, nên xuất bản bao nhiêu, phát hành kiểu gì thì tự nàng quyết định. Trẫm giao toàn bộ chuyện này cho nàng, để nàng toàn quyền phụ trách. Nàng có gì muốn hỏi không?"
Hắn đang muốn để Phượng Ninh bắt đầu một mình phụ trách một mảng riêng.
Áp lực đập thẳng vào mặt khiến Phượng Ninh vừa căng thẳng vừa vui sướng. Nàng cười đáp: "Thần nữ nhận lệnh."
Bùi Tuấn đặt quyển sách sang một bên, lại rửa tay thêm lần nữa, bấy giờ mới bắt đầu ăn cơm.
Có lẽ là vì đồ ăn hôm nay quá phong phú nên nhất thời Bùi Tuấn không biết nên ăn món nào trước. Trương Nhân Nhân lập tức bắt lấy cơ hội này mà đề cử đĩa thịt giữa bàn.
"Theo ý của người, món thịt hôm nay đã ít nước sốt hơn và không còn nhiều dầu mỡ nữa. Vạn tuế gia nếm thử xem sao ạ."
Những lời này để lộ rất nhiều thông tin.
Phượng Ninh chưa bao giờ thấy Bùi Tuấn phí công tốn sức trên phương diện ăn uống. Việc hắn góp ý món ăn mà Trương Nhân Nhân nấu là rất hiếm thấy.
Không thể phủ nhận một điều rằng trong lòng nàng đắng chát.
Liễu Hải lập tức chuyển đĩa thịt kia đến bên cạnh Bùi Tuấn. Hắn vừa cầm đũa lên thì lại liếc thấy Phượng Ninh còn chưa đi, thế là hắn dừng lại hỏi nàng:
"Còn việc gì nữa à?"
Hai má Phượng Ninh đỏ bừng, ánh mắt liên tục nhìn hắn, cuối cùng khẽ khàng nói:
"Bệ hạ, mấy ngày nay thần nữ nghỉ ốm, có hai đêm nhờ Trương tỷ tỷ trực thay, làm phiền Trương tỷ tỷ quá nên trong lòng thần nữ áy náy, muốn bù lại cho tỷ ấy."
Tối nay đến lượt Trương Nhân Nhân trực, đương nhiên hai ngày trước cũng là nàng ta. Phượng Ninh muốn thay ca cho nàng ta, cũng rất mong Bùi Tuấn cho phép mình ở lại.
Nàng nhớ hắn.
Tất nhiên trong lòng Trương Nhân Nhân không muốn chút nào. Đừng nói là hai đêm, ngay cả khi bảo nàng ta trực ở đây mãi nàng ta cũng bằng lòng. Nhưng nàng ta rất thông minh, không vội lên tiếng mà chờ đợi phản ứng của Hoàng đế trước.
Tiếc rằng phản ứng của Bùi Tuấn lại khiến Phượng Ninh phải thất vọng. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói:
"Nếu đói thì đi ăn đi, tối nay không phải ca trực của nàng, nàng cứ về nghỉ ngơi đi."
Phượng Ninh buồn bã rời khỏi Ngự thư phòng. Nàng cũng không biết tại sao mình phải tới đây, nhưng nàng không kiểm soát được chân mình.
Nàng không thích nữ nhân khác đến gần hắn, như vậy lòng nàng vô cùng khó chịu, đau nhói như bị kim châm vậy.
Ai thích một người cũng đều như vậy cả ư?
Hay nàng đã sai?
Phượng Ninh ngơ ngác rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Trương Nhân Nhân nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng càng thêm khẳng định.
Bên này, sau khi dùng bữa xong, Bùi Tuấn cầm quyển sách Phượng Ninh dịch lên, từ từ ngồi xuống bên cửa sổ phía Đông.
Trương Nhân Nhân ra lệnh cho nội thị dọn dẹp hết đồ ăn trên bàn rồi tự mình dâng trà cho Bùi Tuấn. Hắn không ngẩng đầu nhìn nàng ta mà chỉ nói: "Đặt đó đi."
Trương Nhân Nhân nghe lời đặt tách trà lên chiếc bàn nhỏ bên giường, sau đó làm như vô tình vẩy mấy giọt nước xuống đất. Nàng ta vội vàng vén váy quỳ xuống lau chùi.
Trước giờ những người phục vụ ở Ngự tiền đều được huấn luyện bài bản, đừng nói là vô ý làm nhỏ nước ra sàn, ngay cả lỡ khiến ngọn nến chập chờn thôi cũng là tội lớn rồi. Từ góc độ hiện tại của Bùi Tuấn, hắn chỉ cần cụp mắt xuống là nhìn thấy phần cổ trắng nõn của nàng ta cùng với cảnh đẹp dưới chiếc áo cổ tròn.
Đôi mắt sắc bén của Bùi Tuấn khẽ nheo lại, thầm cảm thấy nực cười. Hắn từ từ gấp quyển sách trong tay lại, dứt khoát đặt xuống đầu gối rồi nhìn thẳng vào nàng ta.
Trương Nhân Nhân lén liếc thấy hắn đang quan sát mình nên đỏ mặt thẹn thùng, lại bày ra vẻ hoảng sợ đứng lên cáo lỗi: "Thần nữ thất lễ, xin bệ hạ tha tội."
Ngón tay trắng nõn của Bùi Tuấn nhẹ nhàng đặt lên quyển sách trên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng ta không chớp: "Trương...?"
"Trương Nhân Nhân ạ." Trống ngực Trương Nhân Nhân đập dồn dập, vội vàng bẩm báo: "Khuê danh của thần nữ là Nhân Nhân, là nhân trong "Hạnh đối thanh phong hạo nguyệt, đài nhân triển, vân mạc cao trương" ạ."
Bùi Tuấn nhếch môi lên cười khẽ, lại mang lại cho người khác cảm giác uy nghiêm phải ngửa mặt trông lên.
Ngay lúc Trương Nhân Nhân thầm mến mộ yêu thích, hắn lại phun ra một câu sắc như dao: "Trương Nhân Nhân, sao ngươi không dứt khoát cởi sạch ra cho trẫm nhìn luôn đi?"
Đầu Trương Nhân Nhân như bị ai đó gõ cho một búa, mặt thoắt cái đỏ bừng, lật đật quỳ sụp xuống: "Xin bệ hạ tha tội, thần nữ, thần nữ..." Nàng ta đang định giải thích thì chợt chạm phải ánh mắt lạnh như băng kia. Cả người nàng ta run lên bần bật, nửa câu còn lại cứ vậy mà kẹt cứng trong cổ họng, không dám nhiều lời nữa.
Bùi Tuấn bưng tách trà lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh từ tốn như thường: "Ngươi biết hậu cung của trẫm có bao nhiêu nữ nhân không?"
Trương Nhân Nhân suy tư chốc lát sau đó kính sợ đáp: "Chắc hẳn không dưới hai nghìn người ạ."
Đôi mắt đen láy của Bùi Tuấn lặng đọng lại như cái ao không đáy: "Đúng thế, hậu cung của Tiên đế có tổng cộng năm nghìn bốn trăm người, sau khi trẫm lên ngôi thì giải tán bớt một nửa, đến nay chỉ còn hai nghìn ba trăm bảy mươi người." Hắn dừng lại chốc lát rồi tiếp tục cất giọng du dương: "Vậy ngươi nói xem trên đời còn mỹ nhân nào trẫm chưa từng gặp không?"
Ý hắn là nhan sắc cỡ nàng ta còn chưa đủ để bày trò với hắn.
Mặt mày Trương Nhân Nhân tái nhợt như tờ giấy. Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt, dập đầu như giã tỏi.
"Thần nữ sai lầm, thần nữ không biết điều, xin bệ hạ tha tội!"
"Đi ra ngoài." Bùi Tuấn hất tách trà kia đổ lênh láng.