Bây giờ ngay cả suy nghĩ đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi cũng đã hiện lên trong đầu Trương Nhân Nhân. Nàng ta vội vàng quỳ gối lui ra ngoài, mãi đến khi ra sau bức rèm mới xấu hổ đứng dậy, sửa sang lại xiêm áo rồi vội vã rời đi.
Bùi Tuấn định đi ra ngoài tiêu thực, lúc đứng dậy lại tình cờ liếc thấy quyển sách của Phượng Ninh. Nét mặt ngơ ngác hốt hoảng của cô nương nào đó xuất hiện trong đầu hắn, dáng vẻ sạch sẽ đầy sức sống, ngốc nghếch một cách dễ thương.
Bùi Tuấn phì cười, sau đó hắn đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Chân trời chỉ còn sót lại một vệt sáng nhạt màu. Tử Cấm thành đã lên đèn sáng rực. Vì sau giờ Ngọ có một cơn mưa nhỏ nên không khí ngoài Tuân Nghĩa môn mang theo cả hơi ẩm.
Sau khi thất thiểu quay về hậu cung, lòng dạ Phượng Ninh rối như tơ vò, cảnh tượng Trương Nhân Nhân hầu hạ hắn dùng bữa không ngừng hiện ra trước mắt nàng. Nam nhân tuấn tú tao nhã, nữ nhân dịu dàng khiêm tốn, khiến người ta thấy mà nhức mắt. Phụ thân Trương Nhân Nhân là phụ tá đắc lực của Hoàng đế, bản thân nàng ta lại vừa đẹp vừa biết ứng xử. Hắn sẽ phong nàng ta làm phi ư?
Cảm giác chua xót ập tới làm Phượng Ninh khó chịu đến mức hốc mắt ầng ậc nước.
Lúc gần tới Quang Hữu môn, nàng chợt nghe một tiếng mèo kêu quen thuộc. Phượng Ninh nhìn lại theo tiếng kêu thì thấy một chú mèo con nho nhỏ trắng như tuyết đang ngồi xổm bên chân tường. Nó đang ngẩng đầu uất ức kêu meo meo với nàng, kêu đến mức trái tim Phượng Ninh mềm nhũn. Nàng ngạc nhiên ngồi xổm xuống.
"Quyển Quyển, sao ngươi lại đến đây?"
Nơi này là Dưỡng Tâm điện đấy!
Phượng Ninh nhanh chóng ôm lấy Quyển Quyển, giấu nó vào lòng mình. Hiển nhiên Quyển Quyển rất hưởng thụ cái ôm của nàng. Nó không ngừng cọ cọ, cái đuôi nhỏ liên tục phất qua gò má nàng. Phượng Ninh ôm nó như ôm lấy niềm an ủi duy nhất giữa đêm tối, sau đó từ từ tiến về phía trước: "Tiểu tổ tông à, ngươi to gan thật đấy, sao lại chạy đến đây thế này?"
Quyển Quyển ngẩng đầu lên nhìn nàng như đang nói: "Ta đi theo mùi nhà ngươi đến đây."
Phượng Ninh cười hì hì, dịu dàng xoa đầu nó rồi nói: "Để ta đưa ngươi về."
Phượng Ninh mới đi được hai bước thì gặp đội nội thị đi tuần tra. Nàng vội nhét Quyển Quyển vào trong túi rồi xoay người vào tường đứng im, né tránh bọn họ.
Đến khi chuẩn bị đi tiếp thì đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng nàng:
"Nàng lén lén lút lút làm gì thế?"
Toàn thân Phượng Ninh cứng đờ, sững sờ hồi lâu không dám quay đầu lại. Nhưng quay lưng về phía Hoàng đế là đại kỵ, nàng chỉ có thể giở mánh cũ, nhét Quyển Quyển vào túi lần nữa rồi mới xoay người hành lễ với Bùi Tuấn:
"Thần nữ thỉnh an bệ hạ."
Tất nhiên Bùi Tuấn nhìn thấy nàng đang giấu thứ gì đó trong túi, nhưng hắn không rảnh tìm hiểu xem đó là thứ gì. Hắn liếc lên trên thì bắt gặp đôi mắt đỏ ửng của nàng. Bùi Tuấn hiểu rõ mọi chuyện, không kìm được mà thở dài tức giận. Hắn chỉ về phía Hàm Hoà môn bên kia, đám nội thị sau lưng lập tức mở Hàm Hoà môn ra để Bùi Tuấn tiến vào Vĩnh Thọ cung.
Phượng Ninh sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn.
Thấy vậy, Liễu Hải đưa tay chỉ về phía đó: "Cô nương mau theo vạn tuế gia vào đó đi."
Ông ấy nghĩ thầm trong đầu rằng lần trước thì Dực Khôn cung, bây giờ lại thành Vĩnh Thọ cung, không biết lần tới có phải nơi đó không. Thì ra không ban danh phận là để tiện cho hai người dạo khắp tam cung lục viện.
Liễu Hải vừa oán trách trong lòng vừa dặn dò tiểu thám giám bên cạnh khoá Hàm Hoà môn lại, sau đó mới cất bước vào theo, lại đột nhiên thấy một con vật trắng như tuyết ló đầu ra từ ống tay áo của Phượng Ninh. Phượng Ninh không dám để Quyển Quyển xuất hiện nên đành giấu nó ra sau lưng. Liễu Hải nhìn thấy mà trợn tròn mắt. Nàng bất chấp tất cả, vô tội đưa mắt nhìn ông ấy với vẻ cầu cứu, khiến khoé miệng Liễu Hải giật giật.
Phượng Ninh dùng khẩu hình miệng nhờ ông ấy đưa Quyển Quyển về Ngự hoa viên giúp mình.
Tâm trạng Liễu Hải không ổn chút nào.
Bùi Tuấn đi phía trước thấy mãi mà chẳng ai đi theo nên dừng bước, chắp tay sau lưng quay lại nhìn.
"Các ngươi lén lút làm gì đấy?"
Hắn vừa dứt lời thì Quyển Quyển vọt ra khỏi ống tay áo Phượng Ninh, đạp chân sau nhảy cao ba mét lên đầu tường, sau đó nhanh chóng chạy về phía Bắc.
Bùi Tuấn nhìn chằm chằm Phượng Ninh với ánh mắt u ám.
Thấy Quyển Quyển chạy đi, Phượng Ninh mừng thầm trong lòng, chẳng qua ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn hành lễ với Bùi Tuấn:
"Mấy ngày rồi thần nữ không đi thăm Quyển Quyển nên nó nhớ thần nữ, mới đuổi theo tới Dưỡng Tâm điện. Bệ hạ, xin người tha cho nó lần này."
Bùi Tuấn nhìn ra vẻ vui sướng ẩn sau biểu cảm thận trọng của nàng nhưng tốt tính không thèm so đo, chỉ cất bước tiến vào Vĩnh Thọ cung.
Phượng Ninh lập tức theo vào. Thấy hắn nhàn nhã bình thản ngồi xuống đầu bàn, nàng vội tiến lên châm trà cho hắn, không ngờ Bùi Tuấn lại bày ra vẻ chê bai:
"Nàng tránh xa trẫm ra."
Trên ngoài toàn mùi mèo.
Phượng Ninh ngẩn người, vội vàng lùi ra đứng cạnh ngưỡng cửa, không nói một lời.
Quả nhiên là một vị Hoàng đế toàn thân cao quý, ngay cả sợi tóc cũng đầy mùi thơm nên chê Quyển Quyển.
Thấy dáng vẻ bĩu môi lộ cả lúm đồng tiền sâu hoắm của nàng, Bùi Tuấn thật sự không giận nổi.
"Đi tắm rửa thay quần áo đi, trẫm có lời muốn nói với nàng."
Phượng Ninh không muốn chút nào nhưng lại không thể làm trái ý vua, thế là nàng lề mề lui ra khỏi chính điện, được một tiểu cung nữ dẫn tới tây sương phòng. Tạm thời chưa có nước tắm nên nàng mất chút thời gian chờ đợi, lại không dám để Hoàng đế chờ lâu nên cố gắng tắm thật nhanh. Hai khắc sau, nàng xuất hiện ở chính điện lần nữa.
Giữa bóng đêm dày đặc, gió lạnh đột nhiên nổi lên bốn phía, không biết chim ở nơi nào cất tiếng hót lanh lảnh phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong Vĩnh Thọ cung. Bùi Tuấn đã ngồi xuống chiếc giường ở đông các. Liễu Hải đưa bình trà ngon trong tay cho Phượng Ninh, ra hiệu cho nàng vào dâng trà. Lần này Bùi Tuấn không nói gì, thoải mái nhận lấy tách trà nàng đưa.
Phượng Ninh đang định lùi ra phía sau thì chợt thấy hắn chỉ về phía đối diện: "Ngồi đi."
Thế là nàng cẩn thận ngồi xuống mép giường. Bấy giờ Bùi Tuấn mới gấp quyển sổ con trong tay lại, đặt một cánh tay lên tay vịn rồi quay sang nhìn nàng:
"Lý Phượng Ninh, hôm nay nàng gặp chuyện gì không vui à?"
Nghe vậy, Phượng Ninh trố mắt nhìn hắn, chẳng hiểu sao uất ức lại dâng trào trong lòng. Nàng lắp bắp hỏi lại: "Bệ hạ nhìn ra rồi sao?"
Bùi Tuấn nhếch môi cười, hắn có mù đâu mà không nhìn ra?
Lúc nãy khi còn ở Ngự thư phòng, mặt nàng viết rõ hai chữ "không vui" đấy thôi.
"Nàng ghen à?" Hắn nhìn nàng chằm chằm không hề chớp mắt.
Hàng mi đen dài của Phượng Ninh chớp chớp, lúng túng gật đầu: "Vâng."
Bùi Tuấn thở hắt ra một hơi, không khỏi buồn cười hỏi: "Nàng không thích trẫm gần gũi với người khác hả?"
Hắn từ từ dẫn đường chỉ lối cho nàng đi theo.
Nữ nhân có khuôn mặt động lòng người trước mặt hắn chỉ có thể gật đầu: "Vâng."
Bùi Tuấn cảm thấy dáng vẻ thật thà của Lý Phượng Ninh trông rất dễ thương.
Trước giờ chưa từng có nữ nhân nào dám thừa nhận mình ghen tị trước mặt hắn.
Nhưng ngay sau đó nét mặt Bùi Tuấn chợt nghiêm túc hẳn lên:
"Vậy nàng quên mất trẫm là thiên tử à?"
Phượng Ninh ngẩn ra, lần này nàng không trả lời được.
Ánh mắt Bùi Tuấn chưa từng rời khỏi mặt Phượng Ninh nên hiển nhiên hắn cũng thấy rõ nước mắt từ từ dâng trào trong hốc mắt nàng. Hắn giơ tay lên lau giúp nàng, sau đó nói như chân thành mà cũng như cảnh cáo:
"Trẫm là thiên tử, theo lý nên có tam cung lục viện, con cháu đầy đàn để củng cố hoàng quyền. Bao đời Hoàng đế từ xưa đến nay chưa từng lẩn tránh điều này."
"Lý Phượng Ninh, nay chỉ mới gặp một Trương Nhân Nhân mà nàng đã mất bình tĩnh rồi, sau này làm sao đối mặt với những phi tử khác được? Chẳng lẽ mỗi lần trẫm nạp phi nàng đều làm ầm lên?"
Hàng mi Phượng Ninh ướt đẫm nhưng vẫn cắn môi không nói một lời.
Ngón tay Bùi Tuấn trượt xuống theo gò má trắng nõn đến dưới cằm nàng. Hắn từ từ nắm chặt, ép nàng quay sang đối mặt với mình.
"Trẫm không thể ngày nào cũng để ý đến nàng được."
"Trẫm cũng không thích nhìn thấy nữ nhân ghen tuông bừa bãi. Nàng hiểu chứ?"
Phượng Ninh nhìn gương mặt anh tuấn và đôi mắt sâu thẳm như biển cả của nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy tim mình như trúng một đòn cực mạnh, tan ra thành từng mảnh.
Hoá ra đúng là nàng sai lầm. Thiên tử vô tình lạnh lùng, sẽ không bao giờ trao trọn tình cảm cho chỉ một nữ nhân. Thứ hắn muốn là một Hoàng phi khôn khéo hiểu chuyện, có thể sinh nhiều con nối dõi cho mình.
Chỉ trong chớp mắt đó, nàng căm ghét bản thân tại sao lại thích một người như hắn.
Bùi Tuấn thấy rõ vẻ bướng bỉnh dưới đáy mắt nàng. Hắn lại định nói thêm gì đó: "Phượng Ninh..."
"Bệ hạ không cần phải nói nữa, thần nữ đã hiểu..." Phượng Ninh không muốn nghe hắn nói thêm một câu nào nữa. Mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra đều khiến nàng tổn thương. Nàng nhanh chóng lau sạch nước mắt, ép mình phải mỉm cười: "Ta đã biết nên làm thế nào."
Biết nàng cố gắng ra vẻ bình tĩnh, cảm xúc trong lòng Bùi Tuấn rất phức tạp.
Phượng Ninh đứng dậy châm trà cho hắn, mượn hành động này để che giấu tâm trạng bản thân.
Bùi Tuấn không hề khát nhưng vẫn nhận trà nàng đưa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Còn Phượng Ninh lại nốc hết tách này đến tách khác, đau đớn tràn lan trong lòng gần như khiến nàng chết lặng.
Nếu Bùi Tuấn đưa ra yêu cầu thì nàng cũng có một đề nghị.
Thế là Phượng Ninh đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Bệ hạ, xin phép bệ hạ cho thần nữ đón Quyển Quyển về Diên Hi cung nuôi dưỡng."
Nàng không cần trái tim hắn nữa, nàng chỉ cần Quyển Quyển.
Bùi Tuấn phát hiện ra Lý Phượng Ninh đã bắt đầu biết cách chơi đùa tình cảm với mình.
Nhưng hắn không ghét điều này: "Ừ."
Thậm chí hắn còn hy vọng Lý Phượng Ninh có được một mảnh trời riêng chứ không phải dồn hết tất cả cảm xúc của bản thân vào một mình hắn.
Một Lý Phượng Ninh như vậy mới đáng để thưởng thức, mới xứng làm Hoàng phi của hắn.
Phượng Ninh rất đau lòng nhưng bình tĩnh lại cũng nhanh. Nàng biết chắc chắn sau này hắn sẽ có rất nhiều phi tử, chẳng qua trước nay nàng luôn trốn tránh không muốn đối mặt thôi. Biết càng sớm sau này càng đỡ đau lòng.
Từ nay, nếu hắn sẵn lòng phong nàng làm Quý nhân thì nàng sẽ ở lại, nếu không thì nàng rời cung. Đằng nào hắn cũng chẳng thiếu nữ nhân, việc nàng đi hay ở không hề quan trọng.
Sau khi trở lại Diên Hi cung, Phượng Ninh nghe thấy tiếng cười của Chương Bội Bội vang lên trong chính điện.
Phượng Ninh xách váy bước lên bậc thang. Chương Bội Bội vừa nhìn thấy đã vội vàng kéo nàng vào.
"Muội biết gì chưa? Trương Nhân Nhân vừa bị phạt đấy."
Phượng Ninh ngớ người: "Sao lại bị phạt ạ?"
Chương Bội Bội toét miệng cười: "Ta cũng không biết, nhưng nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ nàng ta muốn quyến rũ bệ hạ nhưng không thành công."
"Muội biết ta thích nhất điểm gì ở bệ hạ không? Đó là bệ hạ rất "cứng", càng muốn bày mưu tính kế ngài ấy, ngài ấy càng không để kẻ đó được như ý. Muội xem, có một Hoàng đế như vậy bảo sao bầu không khí trong cung lại trong lành."
Phượng Ninh rất ngạc nhiên, nhưng không lâu sau lại trở lại bình thường.
Xem đi, hắn đối xử với nữ nhân nào cũng như vậy cả thôi.
Mong đợi hắn thích mình đúng là mơ tưởng hão huyền.