Phượng Nghi

Chương 40: Chương 40



Thoáng cái đã đến Trung thu, trong cung như thể một cỗ máy mở cửa, quay như con quay. 

Phải phối hợp với chùa Quang Lộc chuẩn bị đại yến Trung thu, phải sắp xếp một chỗ tốt cho Thái hậu và Hoàng thượng ngắm trăng, thậm chí còn phải chuẩn bị phần thưởng cho các thần tử, mùa đông sắp đến, áo mùa đông cũng phải lo liệu, mười tám nữ quan không ai là rảnh rỗi. 

Thực ra nếu nói rảnh thì cũng chỉ có Phượng Ninh, nhưng cũng không hẳn là rảnh, nàng khác với người khác, chỉ lo liệu chuyện xuất bản sách. Lần trước bị Bùi Tuấn mắng cho một trận, Phượng Ninh dứt khoát buông tay, chuyên tâm nghiên cứu việc hiệu đính và in ấn sách, đi thăm Kinh xưởng để làm quen trước với quy trình in ấn.

Dương Ngọc Tô bận rộn lo việc mua sắm, phải xuất cung một chuyến, trước khi đi nàng ấy hỏi Phượng Ninh: 

“Có lời nào muốn nhắn gửi về không?” 

Phượng Ninh đang dự định đến Ty lễ giám, nghe vậy đột nhiên nhớ ra một chuyện: 

“Đợi ta một chút.” 

Phượng Ninh vào bên trong, tìm khoản tiền phụ cấp mà trong cung mới phát cho các nữ quan hôm qua, lấy ra tờ ngân phiếu năm lượng bạc đưa cho Dương Ngọc Tô:

“Mấy ngày này chắc hẳn Ô tiên sinh đang giúp ta hiệu đính sách vở, ta thật sự không có thời gian về nhà, khi ra ngoài phố tỷ hãy giúp ta mua một hộp bút lông Hồ Châu và một tập giấy Tuyên Thành tặng cho Ô tiên sinh nhé, coi như quà Trung thu.” 

Phượng Ninh không muốn gặp phu phụ Lý thị nên đành tránh cả Ô tiên sinh. 

Ô tiên sinh với nàng cũng là người đáng thương, không nơi nương tựa, Trung thu đến, đối diện với vầng trăng tròn mà chẳng biết nhớ ai. 

Dương Ngọc Tô gật đầu đồng ý, mặc quan phục của nữ quan, dẫn theo vài tiểu nội thị rời khỏi cung. 

Ra khỏi Đông Hoa môn, đi theo đường lớn rồi qua Đông An môn là đến chợ đèn lồng. Đây là một trong những khu chợ náo nhiệt nhất gần Hoàng thành. Chợ ở đây bày biện như bàn cờ, lầu cao san sát, mỗi mùng năm, mười hai, hai mươi, đèn đuốc lại sáng trưng, nhìn như sao trời. Hôm nay vừa vặn là mùng mười tháng tám, chợ mở to, đông nghịt người. 

Có tiểu nội thị mở đường, cầm theo lệnh bài của Ty lễ giám trong cung, cửa tiệm nào nhìn thấy cũng phải cung kính. Với thân phận của nàng ấy thì không cần tự mình đi chợ, chỉ cần tìm một quán trà có tầm nhìn rộng ngồi xuống, giao tờ đơn cho người dưới, rồi chỉ việc uống trà là được. 

Uống được nửa chén, nhớ tới việc mà Lý Phượng Ninh nhờ, nàng ấy bèn đích thân xuống lầu đi đến cửa hàng bút mực mua bút. Nàng ấy vừa chọn xong đồ, đang định đưa tiền thì đột nhiên có một cánh tay dài đưa tới, cử chỉ tiêu sái, đặt xuống một thỏi bạc trước nàng, tư thế giống hệt một công tử hào phóng, tiêu tiền như nước. 

Dương Ngọc Tô không cần nghĩ cũng biết là ai, không thèm liếc mắt sang bên cạnh, kiên quyết đặt tiền lên bàn rồi quay đầu bỏ đi. 

Yến Thừa chỉ còn cách đi theo sau, cứ thế bám theo một khoảng không xa cũng không gần, không dám làm phiền Dương Ngọc Tô, dáng vẻ y cà lơ phất phơ, ánh mắt đầy lạnh lùng. Dương Ngọc Tô biết y ở phía sau nhưng không thèm để ý, mua xong ở cửa hàng này thì lại chuyển sang cửa hàng khác, có giỏi thì theo nàng ấy vào cung luôn đi. 

Khi sắp bước qua ngã tư, một chiếc xe ngựa từ bên cạnh lao tới, buộc Dương Ngọc Tô phải dừng bước, đồng thời Yến Thừa cũng nhanh chóng kéo tay nàng ấy ra sau. 

Dương Ngọc Tô giật mình, chưa kịp hoàn hồn, khi nhận ra thì nàng ấy đã bị kéo đến sau bức tường, nam nhân cao lớn mặc áo đen như thợ săn đang đứng chắn trước mặt nàng ấy, như bức tường dày không thể chọc thủng. 

Thấy không thể tránh nữa, Dương Ngọc Tô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại bộ quan phục trước ngực, lạnh lùng nói:

“Thân phận của ta thế nào Thế tử gia không biết sao, nhất định muốn để ngôn quan nhìn thấy rồi dâng sớ trách cứ Yến gia các ngài bất kính với Thánh thượng?” 

Đương nhiên trong lòng Yến Thừa cũng e ngại, nếu không thì y cũng không dông dài đến hôm nay, nhưng y không để Dương Ngọc Tô có cơ hội bắt thóp y. Y khoanh tay, mỉm cười gian tà nhìn nàng ấy: “Yến gia ta có công trạng lớn lao, cha ta thường nói nếu có ai vào cung tố cáo cũng chẳng sao, để cho Thánh thượng thấy rằng khó thể gây khó dễ cho Yến gia bọn ta, cũng sẽ yên tâm hơn về bọn ta.” 

Dương Ngọc Tô bị chọc cười, nàng ấy cũng chẳng phải kẻ dễ bị bắt nạt, ưỡn ngực đáp: “Vậy được, hôm nay Đại thiếu gia cứ mang ta về, nhốt trong thư phòng của ngài, làm một tiểu thiếp bị ngài giam cầm đi.” 

Yến Thừa không chịu nổi cảnh nàng ấy tự hạ thấp mình như vậy, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, như con sư tử nổi điên, lông toàn thân dựng đứng:

“Dương Ngọc Tô, nàng nhất định phải móc tim gan ta ra giẫm đạp mới hài lòng sao?” 

Dương Ngọc Tô cũng đầy vẻ không vui: “Thế bây giờ ngài là có ý gì, vừa không thể cưới ta, lại vừa dây dưa không rõ ràng với ta. Yến Thừa, ngài thực lòng đối tốt với ta hay chỉ xem ta như một món đồ chơi, ta nói cho ngài biết, Dương gia tuy không quyền cao chức trọng bằng Yến gia nhưng cũng là gia đình trong sạch, cha ta coi ta như viên ngọc quý trên tay, sẽ không để ai dễ dàng khinh thường đâu.” 

Yến Thừa thấy nàng ấy cuối cùng cũng chịu nói thật lòng, căng thẳng bỗng chốc tan biến, giọng nói trở nên dịu dàng:

“Nha đầu ngốc, ta chỉ muốn nói với nàng, chớ ở lại Hoàng cung, hãy cho ta thời gian, ta nhất định sẽ long trọng rước nàng về dinh.” 

Dương Ngọc Tô cười mỉa mai, nàng ấy vốn không định làm phi tần của bệ hạ, nhưng nàng ấy sẽ không nói cho Yến Thừa biết điều này. Nàng ấy đẩy mạnh Yến Thừa ra, bước nhanh về phía trước:

“Ngài muốn làm gì là chuyện của ngài, nhưng nhớ kỹ, không thể cưới ta thì đừng xuất hiện trước mặt ta.” 

Yến Thừa nhìn theo bóng lưng Dương Ngọc Tô rời đi, kiêu hãnh mà cũng có vài phần ngạo mạn, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. 

Nàng ấy chịu cho y cơ hội. 

Thế là đủ rồi. 

Sau bữa trưa, Dương Ngọc Tô đích thân tới Lý phủ, đưa những thứ mà Phượng Ninh dặn dò cho Ô tiên sinh. 

Dương Ngọc Tô cũng từng học mấy buổi với Ô tiên sinh, coi hắn ta như thầy. 

“Phượng Ninh nhớ đến ngài, nhờ ta đến thăm, không biết sách mà ngài đang hiệu đính cho muội ấy thế nào rồi?” 

Ô tiên sinh vẫn mặc bộ áo dài cũ kỹ, dáng vẻ thư sinh tựa vào bàn, ánh mắt rơi vào hộp bút lông Hồ Châu, trên môi thoáng qua nụ cười hơi chua chát nhưng nụ cười ấy lại nhanh chóng tan biến.

“Vẫn đang chỉnh sửa, đã tìm ra vài lỗi rồi, lát nữa sẽ bảo nàng ấy sửa lại, khi nào ổn thỏa thì ta sẽ nhờ Lý đại nhân dâng lên Thánh thượng.” Hắn ta ngừng lại vài giây rồi cười nói: 

“Chắc phải đợi thêm mười ngày nữa.” 

Dương Ngọc Tô ghi nhớ điều này: “Trời cũng không còn sớm nữa, ta phải quay về cung rồi, tiên sinh có điều gì dặn dò Phượng Ninh không?” 

Ô tiên sinh nghe vậy bèn đẩy hai hộp bánh hoa quế đặt ở góc bàn dài về phía nàng ấy: 

“Ở đây có hai hộp bánh hoa quế, một hộp cho cô nương, một hộp cho Phượng Ninh.” 

Dương Ngọc Tô biết rằng tất cả đều là để dành cho Phượng Ninh, tiên sinh thấy nàng ấy đến nên tiện thể tặng nàng ấy một hộp, nàng ấy biết nhưng không nói ra, chỉ mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn tiên sinh, đây là bánh ngài tự làm phải không, chắc chắn Phượng Ninh sẽ thích.” 

Dương Ngọc Tô gói hai hộp bánh hoa quế vào trong bọc rồi chào từ biệt Ô tiên sinh. Nhưng khi bước đến cửa nàng ấy lại không nhịn được mà quay lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông gầy gò ấy đứng thẳng tắp bên cạnh cột hành lang, nụ cười phản chiếu ánh hoàng hôn khiến cho thần sắc của hắn ta trở nên thật mơ màng. 

Ánh mắt ấy như đang nói: Phượng Ninh cũng là đứa trẻ được yêu thương. 

Cũng không có gì lạ, đã đến Trung thu rồi mà Lý phủ không có một ai vào Hoàng cung đón Phượng Ninh. 

Trở về Hoàng cung, Dương Ngọc Tô đưa toàn bộ bánh hoa quế cho Lý Phượng Ninh, Phượng Ninh được thưởng thức tay nghề của Ô tiên sinh thì vô cùng vui mừng. 

Phượng Ninh chỉ ăn một hộp, hộp còn lại vẫn để lại cho Dương Ngọc Tô, nàng quá hiểu Ô tiên sinh, Ô tiên sinh sẽ không thiên vị ai cả. 

Ăn hết một hộp bánh hoa quế, tối nay nàng sẽ không cần ăn tối nữa. Nàng tắm rửa thay đồ, tiến vào Dưỡng Tâm điện, tối nay đến phiên nàng trực đêm.

Có thể vì ăn bánh hoa quế của Ô tiên sinh, cũng có thể vì vài ngày trước đã đi đến Kinh xưởng một chuyến, mọi việc dần dần có chiều hướng tốt, tâm trạng Phượng Ninh rất tốt, đã ném những chuyện không vui đêm đó lên chín tầng mây.

Khi Liễu Hải gặp nàng bên ngoài Dưỡng Tâm điện, ông ấy còn nghe thấy nàng đang hát một điệu hát dân gian. 

“Ôi, hôm nay Phượng cô nương vui vẻ như vậy sao?” 

Phượng Ninh chào ông ấy, mỉm cười nói: “Ta được ăn bánh hoa quế do thầy làm nên đương nhiên vui vẻ rồi.” 

“Ồ? Thầy của Phượng cô nương là ai?” Liễu Hải hỏi. 

Phượng Ninh trả lời: “Chính là tây tịch của ta ở trong phủ, tất cả tiếng Ba Tư và tiếng Mông Cổ của ta đều do hắn dạy.” 

Nói xong, nàng vui vẻ bước vào Dưỡng Tâm điện. 

Bên trong Ngự thư phòng, Bùi Tuấn vừa thay một bộ thường phục, ngồi sau bàn đọc tấu chương. 

Trương Dũng đã phái người vận chuyển đợt bạc đầu tiên về kinh, Bùi Tuấn đã bắt đầu chuẩn bị xuất binh sang Vân Nam. 

Hôm nay hắn vừa cùng Binh bộ và Hộ bộ định ra quy chế, nhân sự đã được sắp xếp xong. Chúng thần thấy hắn điều động Tưởng Văn Hâm sang phủ Đô đốc làm chủ soái chinh Nam thì đều rất ngạc nhiên, điều chuyển một tâm phúc quan trọng như vậy ra khỏi Bắc quân, thực sự là quá chủ quan. 

Nhưng họ không biết, hắn đang sắp đặt một ván cờ lớn. 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.