Khi ván cờ này kết thúc, giang sơn này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
Trong khi đang suy tư, Bùi Tuấn bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, hắn ngẩng đầu, thấy Phượng Ninh thướt tha bưng một khay trà đi vào dâng trà.
“Bệ hạ bận rộn cả ngày đã mệt mỏi rồi, thần nữ xin dâng trà cho người.”
Bùi Tuấn nhận ra ánh mắt nàng sáng rực, tâm trạng chắc chắn rất tốt.
“Có chuyện gì vui vậy?” Hắn vừa nhận chén trà vừa hỏi.
Phượng Ninh cầm khay đứng bên cạnh hắn, vui vẻ trả lời: “Bẩm bệ hạ, không phải người đã giao cho thần nữ việc in ấn sách sao, thần nữ tranh thủ thời gian trong lúc hiệu đính bản dịch đã đến xưởng Hán Kinh, Chưởng sự công công ở đó nói họ không thể in được, phải khắc lại chữ in rời rất phiền phức nên bảo thần nữ đi mời người ở xưởng Phiên Kinh giúp đỡ, thần nữ lại đi đến xưởng Phiên Kinh một chuyến …”
Kinh xưởng thuộc về Ty lễ giám, dưới quyền quản lý có xưởng Hán Kinh, xưởng Phiên Kinh và xưởng Đạo Kinh. Trong đó, xưởng Phiên Kinh chuyên in kinh Phật bằng tiếng Mông Cổ, tiếng Tây Tạng và tiếng Ấn Độ, nơi này có một nhóm thợ thủ công quen thuộc với ngôn ngữ Tây vực.
“Thần nữ nghĩ mãi, sợ là phải mời các thợ thủ công này khắc một bộ chữ in rời bằng tiếng Ba Tư nữa, nhưng Chưởng sự nói chuyện này phải có chiếu thư của Ty lễ giám nên thần nữ đến đây xin chỉ thị của bệ hạ.”
Bùi Tuấn nghe tiếng nói êm dịu của nàng, nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh dịu dàng, trong lòng rất dễ chịu.
Quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Cách làm việc càng ngày càng có quy củ.
“Việc này nàng nói với Liễu Hải là được, bảo ông ấy ra một bản chiếu thư.”
Phượng Ninh lại hỏi: “Vậy tiền bạc thì sao, bệ hạ có thể phê duyệt cho thần nữ bao nhiêu?”
Bùi Tuấn nghe vậy lại cười.
Mặc dù đã từ từ đi vào quỹ đạo nhưng rốt cuộc vẫn thiếu kinh nghiệm, đối diện với đôi mắt ngây thơ của nàng, Bùi Tuấn nghiêm mặt nói:
“Lý Phượng Ninh, bảng dự toán phải do nàng, người phụ trách, cung cấp cho trẫm và Ty lễ giám, trẫm xem qua không có vấn đề gì rồi mới phê duyệt cho nàng.”
Phượng Ninh nghe vậy lập tức phản ứng lại, vỗ mạnh lên trán: “Ôi chao, là thần nữ hồ đồ, vậy thần nữ sẽ quay lại xưởng Phiên Kinh một chuyến, tính toán sơ bộ các khoản mục trước đã.”
Bùi Tuấn thấy nàng vỗ mạnh như vậy, sợ nàng vỗ hỏng đầu, lại càng thêm ngốc nghếch.
Hắn lắc đầu tiếp tục xem tấu chương, không để ý đến nàng nữa.
Phượng Ninh nhặt chén trà lên, lặng lẽ lui ra ngoài, nàng đến tây vi phòng tìm Lương Băng xin một vài bảng dự toán cũ, định tự mình lập kế hoạch, để tránh việc bị những quản sự ở Kinh xưởng dắt mũi.
Sau khi lấy được dự toán, nàng lặng lẽ quay trở lại Ngự thư phòng. Các nữ quan trực ở đó có một tiện lợi, chính là có thể làm việc ở dưới ngự án, như vậy có thể chuẩn bị sẵn sàng cho Hoàng đế triệu kiến bất cứ lúc nào.
Nhưng những người được phép vào Ngự thư phòng cũng chỉ có ba người Phượng Ninh, Lương Băng và Dương Uyển.
Trương Nhân Nhân muốn chen vào nhưng cuối cùng cũng không thành công.
Phượng Ninh bận rộn một hồi, đại khái đã lập xong một bản kế hoạch, nàng thấy cổ hơi đau, không chịu được phải xoa bóp, ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Tuấn đang chuyên tâm luyện chữ.
Trên bàn làm việc rộng rãi có hai chiếc đèn lồng sừng dê, đơn giản nhưng sáng rõ.
Đó là một khuôn mặt vô cùng sắc sảo và anh tuấn, đường nét lông mày rõ ràng, con ngươi đen như mực, mỗi đường nét đều như được họa sĩ phác họa ra, hoàn hảo không tì vết. Ngay cả khi ngồi dáng vẻ cao lớn của hắn cũng không che giấu được, vai rộng lưng thẳng, cánh tay dài mạnh mẽ, từ dáng vẻ nghiêm túc của hắn có thể tưởng tượng ra chữ viết của hắn sẽ cứng cáp như thế nào.
Phượng Ninh nhìn vài lần rồi ngây người ra.
Không biết từ lúc nào nàng đã đứng dậy bước đến gần hắn, đôi tay ban đầu nắm chặt dần thả lỏng, ngay cả nhịp thở cũng trở nên chậm rãi.
Bùi Tuấn đã phát hiện ra nàng, chậm rãi đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
Bùi Tuấn đắm chìm trong đôi mắt ấm áp như nước mùa xuân của nàng, bỗng nín thở.
Dù không phải là lần đầu nhưng Phượng Ninh cũng nhạy bén nhận ra ý nghĩ của hắn, ánh mắt càng sâu, dục vọng càng mãnh liệt.
Nàng cứ thế theo bản năng mà bước tới gần hắn, đầu gối hắn hơi mở ra hướng về phía bàn, chắn ngang trước mặt nàng. Nhưng Phượng Ninh không quan tâm, nàng nhẹ nhàng tiến về phía trước, ép hắn phải tiếp nhận nàng, thuận thế ngồi lên đùi hắn, sau đó vòng tay mềm mại như cành liễu quanh cổ hắn, ngẩng đầu lên đón nhận.
Đôi môi của hắn còn mềm mại hơn cả bản thân hắn.
Nàng học cách mút như hắn, cũng không quan tâm có theo quy tắc nào hay không, như một con rắn nhỏ liếm vào giữa hàm răng hắn, liều lĩnh trượt vào trong.
Không biết hắn có vui không nhưng nàng thì vui rồi.
Phượng Ninh nghĩ thông rồi.
Dù hắn có tam cung lục viện, dù trong lòng hắn có nàng hay không cũng không quan trọng, ai mà biết được tương lai sẽ ra sao, chỉ cần tận hưởng hiện tại thôi. Giờ nàng chỉ muốn lại gần hắn, thích khuôn mặt ấy, thích thân hình rắn rỏi của hắn, như vậy là đủ rồi.
Nàng không kìm nén được, ngồi lên người hắn, hôn sâu hơn.
Bùi Tuấn nhìn nữ nhân bạo dạn tiến lại gần, hơi ngơ ngẩn, điều này nằm ngoài dự kiến của hắn.
Hắn đã nghĩ nàng là một thiếu nữ yếu đuối không nơi nương tựa, nhưng lại không ngờ nàng có thể bùng nổ sức sống vô song trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Hắn đã nghĩ rằng sau những đả kích, nàng sẽ khép mình, an phận thủ thường, trở thành một phi tần ngoan ngoãn, ai ngờ nàng lại đi ngược lại.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn.
Hắn không ngờ Lý Phượng Ninh cũng có lúc khiến hắn không thể tiếp nhận.
Hắn vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
Cô nương này như một kho báu, nếu thúc ép nàng một chút, có thể sẽ có những điều bất ngờ.
Dĩ nhiên Bùi Tuấn không thể để nàng muốn làm gì thì làm, giống như một con mèo nhỏ cào cào lên người hắn, điều này làm cho hắn không hài lòng. Hắn quen với việc nắm quyền kiểm soát, vì vậy hắn đã đã giữ nàng lại, từ từ tiến về phòng ngủ, đổi khách thành chủ.
Đêm đó trong gió thu trở nên dài dằng dặc.
*
Mưa lạnh ngoài phố, Trung thu sắp đến, ngay cả gió cũng mang theo cái lạnh như dao cắt.
Gió thu lùa qua hành lang vào Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế vẫn chưa trở về, các cô nương lại một lần nữa đứng canh ở dưới hành lang. Chương Bội Bội yêu cái đẹp không thích mặc áo khoác, nhưng hôm nay thời tiết đột ngột lạnh giá khiến nàng ấy lạnh đến run rẩy.
“Hôm trước vẫn rất ấm mà, sao hôm nay bỗng dưng lạnh thế?”
Phượng Ninh nhẹ nhàng ôm lấy eo Chương Bội Bội từ phía sau, giúp nàng ấy giữ ấm, mỉm cười nhìn nàng ấy.
Chương Bội Bội nhân cơ hội ghé sát tai nàng thì thầm: “Ngày kia qua Trung thu, Ty lễ giám cho chúng ta một ngày nghỉ phép, cho phép trở về đoàn tụ, muội có về Lý phủ không?”
Phượng Ninh lộ vẻ mơ màng, thông thường mà nói, các gia đình sẽ sớm nhờ người đến hỏi thăm khi nào các cô nương trở về rồi vui vẻ chờ đón ở cổng cung, nhưng Lý phủ từ trước đến giờ không có ai quan tâm. Chắc giờ này Lý gia đang “kiện tụng” với Hàn gia, cả nhà Lý gia cũng không muốn thấy nàng.
“Ta phải bận việc ở xưởng Phiên Kinh, đợi qua Trung thu, ta phải đến xưởng Phiên Kinh lần nữa, không có thời gian về nhà.”
Giọng nàng rất ngọt, cũng rất trong trẻo, Chương Bội Bội rất thích nghe nàng nói, nỗi buồn cũng bị giọng nói ngọt ngào làm tan biến.
“Vậy để ta mang đồ ăn cho muội.”
Bỏ qua chuyện đó, Chương Bội Bội nghĩ đến tiệc Trung thu, quay sang hỏi Dương Uyển bên cạnh: “Vụ pháo hoa thế nào rồi, bệ hạ có cho phép không?”
Dương Uyển cười khổ sở, lắc đầu nói: “Thiệp đã để trên bàn của bệ hạ mấy ngày rồi, bệ hạ vẫn chưa phê duyệt.”
Phượng Ninh nghe vậy, ánh mắt sáng rực hỏi: “Đêm Trung thu bắn pháo hoa sao? Bắn ở đâu, bọn muội có thể đi xem không?”
Chương Bội Bội véo má nàng: “Nhìn vẻ tò mò của muội kìa, chẳng lẽ muội chưa từng thấy bao giờ?”
Phượng Ninh cười tít mắt: “Ta chưa thấy bao giờ, thật sự rất tò mò, không biết có đẹp không?” Nàng thường nghe người ta nói đêm Nguyên Tiêu có hội đèn, đêm giao thừa có pháo hoa, cha và đích mẫu chưa bao giờ cho nàng ra ngoài, nàng chỉ có thể ngắm nhìn những ánh lửa nhỏ từ trong sân.
Chương Bội Bội cười tươi như hoa: “Đẹp lắm...”
*
Bùi Tuấn từ Thái Miếu trở về, vào Ngự thư phòng nghỉ ngơi.
Tại sao lại chọn ngày trước Trung thu để phát binh, là để không cho những tướng sĩ đó chán nản, những người không được đoàn viên với gia đình sẽ nhớ lần sau về nhà đoàn viên, trong lòng mỗi người đều mang theo sự quyết tâm, không lo chiến sự không thắng.
Phát binh trước Trung thu càng thể hiện được quyết tâm của hắn, đồng thời cũng có thể khích lệ tinh thần của các tướng sĩ.
Hắn đã duyệt qua những tấu chương quan trọng, ánh mắt cuối cùng rơi vào tấm thiệp mời mà Dương Uyển đưa lên. Chương trình tiệc Trung thu đã được bàn bạc, sau đó Chức tạo cục nhận được một lô pháo hoa kính tặng, mọi người náo nức muốn xem pháo hoa, Dương Uyển buộc phải tạm thời thêm vào để xin chỉ thị của hắn.
Bùi Tuấn là người không thích những thứ màu mè này, ồn ào làm người ta nhức đầu, hắn cũng không thích tham gia những yến tiệc náo nhiệt như vậy.
Chỉ là nhớ đến câu nói của Phượng Ninh khi vừa bước vào Dưỡng Tâm điện, nàng đã nói “Ta chưa thấy bao giờ, không biết có đẹp không”, Bùi Tuấn không chút do dự đã phê chữ “Đồng ý” lên tấm thiệp.