Giờ đây Phượng Ninh cũng đã khôn ngoan hơn, kịp thời tự giới thiệu mình một cách ngại ngùng và thi lễ với nàng ấy: “Phượng Ninh xin chào Ôn Thiếu phu nhân.”
Tưởng Văn Nhược khen nàng: “Ôi, trước mặt Hoàng thượng còn có một nhân vật xinh đẹp như vậy nữa sao?”
Bùi Tuấn nghe xong, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó chuyển hướng sang nơi khác: “Thái phi còn đang đợi tỷ, tỷ đi thăm bà ấy trước đi, trẫm sẽ đến ngay.”
Tưởng Văn Nhược nhận ra hắn sắp đi, đương nhiên không dám chậm trễ, cúi chào nói: “Thần phụ tuân lệnh.”
Nhưng ánh mắt nàng ấy lại lướt qua các nữ quan, bất chợt nảy ra một ý tưởng:
“Bệ hạ, Thái phi nương nương rất thích hương cao tử mà thần phụ làm, thần phụ phải vào Ngự hoa viên để hái hoa, có thể gọi hai vị muội muội đi cùng được không?”
Bùi Tuấn không do dự: “Được.”
Tưởng Văn Nhược vẫy tay gọi Phượng Ninh: “Phượng Ninh muội muội, muội có rảnh không?”
Hiện tại Phượng Ninh thật sự không có việc gì quan trọng, nàng nhìn về phía Bùi Tuấn, ánh mắt cầu xin.
Bùi Tuấn gật đầu, Phượng Ninh ngay lập tức đồng ý.
Chương Bội Bội thì vẫn đề phòng, lo sợ Tưởng Văn Nhược sẽ bắt nạt Phượng Ninh nên cũng tình nguyện đi cùng.
Bùi Tuấn không còn gì để nói, đành để cho bọn họ đi cùng nhau.
Ba cô nương trước tiên đến Sùng Kính điện thỉnh an Long An Thái phi, sau đó mới quay về Ngự hoa viên.
Dạ tiệc ngắm trăng tối nay được tổ chức tại Khâm An điện trong Ngự hoa viên, Khâm An điện có năm gian, mái ngói vàng lấp lánh, bên trong bày biện cửa sổ gỗ lim chạm khắc hoa văn, rất trang nghiêm. Buổi tối trước tiên sẽ dùng bữa ở Khâm An điện, sau đó chuyển sang Thiên Thu đình bên cạnh để ngắm trăng. Lúc này là thời điểm tốt để ăn cua, ngự trù đã chuẩn bị sẵn cua lớn, chỉ cần đợi đến giờ rồi hấp lên, một khắc sau là có thể dọn lên.
Dương Uyển, Trương Nhân Nhân, và Trần Hiểu Sương đều đang bận rộn trong Khâm An điện.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, nghe thấy tiếng cười nói bên dưới Thiên Thu đình nên họ cũng qua xem náo nhiệt.
Hóa ra là Tưởng Văn Nhược dẫn theo hai người Phượng Ninh và Chương Bội Bội đã hái được vài giỏ hoa cúc và hoa nguyệt quế, thấy vài con bướm ngọc đới phượng đang bay lượn giữa những bông hoa, Tưởng Văn Nhược nổi hứng muốn bắt bướm.
Chương Bội Bội không muốn phải tốn thời gian với nàng ấy nên viện cớ không khỏe mà ngồi lại trong đình, trò chuyện với đám người Dương Uyển. Phượng Ninh thì cũng không khéo léo lắm nhưng vẫn cố gắng giúp đỡ cho nàng ấy.
Tưởng Văn Nhược bắt bướm một lúc thì lưới bỗng dưng mắc vào cành cây, lập tức hoảng hốt: “Ôi, có ai không, giúp ta lấy lưới xuống với!”
Nàng ấy không đủ cao, chỉ lo kéo mạnh sẽ làm rách lưới.
Lúc này, một cánh tay dài đã duỗi ra, dễ dàng giúp nàng ấy lấy lưới xuống,
“Lại cái bệnh cũ không chịu thay đổi, tài thì không có nhiều nhưng ham muốn lại lớn.” Bùi Tuấn hậm hực nói.
Tưởng Văn Nhược thấy Bùi Tuấn đến thì cười tươi, nhận lấy lưới từ tay hắn, thích thú nói:
“Có sao đâu? Mấy con bướm ngọc đới phượng này ta đã thích thì hôm nay nhất định phải bắt được.”
Bùi Tuấn lập tức cảm thấy đau đầu: “Không nên làm hỏng những bông hoa này.”
Tưởng Văn Nhược nhếch môi: “Sao lại hỏng? Chỉ cần hái những bông hoa quế này xuống, sau này có thể phơi khô dùng làm thuốc.”
Bùi Tuấn không còn gì để nói, đành lùi lại một bước để nàng ấy bắt.
Tiếc rằng Tưởng Văn Nhược không biết cách bắt, lá quế rụng đầy đất, Bùi Tuấn nhìn không nổi, giơ tay lên nói:
“Tới đây, tới đây, tới đây, để ta giúp tỷ bắt.”
Ánh chiều tà xuyên qua, ánh sáng vàng phủ lên trang phục của hai người, khiến họ như đôi trai tài gái sắc nổi bật giữa bức tranh.
Từ đầu đến cuối, Bùi Tuấn không nhìn Phượng Ninh lấy một cái, như thể nàng chỉ là cái bóng phụ họa cho họ.
Phượng Ninh bất tri bất giác lùi lại vài bước.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, vị Đế vương cao quý mà nàng không dám ngước nhìn, lại có ngày đi bắt bướm cho người khác.
Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, hắn cũng có thể không xưng “trẫm” khi đối diện với một người.
Nàng lại càng không ngờ rằng, khi hắn cười thật lòng lại đẹp đến vậy, đẹp đến mức như gió xuân vỗ về trái tim nàng, làm dậy lên những gợn sóng lấp lánh, là dáng vẻ mà nàng yêu thích nhất.
Chỉ tiếc rằng, nụ cười đó lại không liên quan gì đến nàng.
Chương Bội Bội kéo cô nương ngốc nghếch trở lại.
“Muội đi góp vui làm gì chứ, mau uống một ngụm trà đi.” Chương Bội Bội hừ nhẹ một tiếng.
Tất nhiên Lý Phượng Ninh nhận ra được nàng ấy đang ghen tức, nàng gắp một miếng dưa ngọt cho vào miệng nàng ấy.
Chương Bội Bội cười, đúng lúc này, Tưởng Văn Nhược quay đầu lại như đang tìm ai đó, khuôn mặt như hoa phù dung thoáng qua trước mặt Chương Bội Bội, khiến nàng ấy đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Chương Bội Bội nhìn Tưởng Văn Nhược một cách kỳ lạ, lại liếc nhìn Phượng Ninh, không khỏi cảm thấy trong lòng bồn chồn:
“Dương Uyển, tỷ xem, Tưởng Văn Nhược có phải có vài phần giống Ninh Nhi của chúng ta không?”
Phượng Ninh nghe vậy thì ngây người, ngay sau đó mặt tái nhợt.
“Có sao?” Giọng nàng run rẩy.
Người ngoài không biết chuyện nhưng Lương Băng thì không thể không biết, nàng ấy tức giận nhìn Chương Bội Bội:
“Ngươi nói bậy, Tưởng Văn Nhược có đôi mắt phượng, còn Phượng Ninh của chúng ta thì là đôi mắt hạnh, sao mà giống được!”
Chương Bội Bội nào biết Phượng Ninh và Bùi Tuấn đã sớm bí mật qua lại với nhau, nàng ấy nghiêm túc quan sát: “Thật sự có chút giống đấy!”
Giống hay không thì Dương Uyển cũng không quan tâm, khuyên nàng ấy: “Muội nên bớt lo lắng đi, dù sao thì ai trong chúng ta cũng không thể thay đổi được thánh ý, muội đừng để ý làm gì.”
Chương Bội Bội bĩu môi không nói gì.
Lương Băng thấy Phượng Ninh cau mày, đầu ngón tay run rẩy, nàng ấy lo lắng có chuyện không hay xảy ra bèn lập tức kéo tay nàng ra khỏi đình:
“Phượng Ninh, đi với ta đến sân khấu xem các tiết mục tối nay chuẩn bị thế nào rồi.”
Phượng Ninh thất thểu mặc cho nàng ấy kéo đi, đi về hướng tây ra khỏi Ngự hoa viên. Lương Băng dẫn nàng đến bờ tường ở cuối hành lang, nhìn thấy nước mắt lấp lánh trên mi nàng thì nghiêm khắc trách mắng:
“Muội buồn bã gì chứ? Nỗi đau lớn nhất của con người chính là tự mình làm khổ mình, dù sao thì sau này ngài ấy cũng không chỉ có một mình muội, ngài ấy thích muội chẳng qua chỉ vì thấy muội xinh đẹp, cha muội khi đó gửi muội vào cung không phải cũng dựa vào gương mặt này sao? Muội cần gì phải quan tâm ngài ấy, hãy sống cho thoải mái tự nhiên là được.”
Phượng Ninh luôn cảm thấy thắc mắc, từ trước đến giờ Bùi Tuấn luôn ghét bỏ nàng, tại sao đêm đó ở hành cung hắn lại chọn nàng, hôm nay rốt cuộc nàng cũng có được câu trả lời.
Nghĩ kỹ thì lời Lương Băng nói cũng đúng, cứ giữ mãi những chuyện này trong lòng là tự mình làm khổ mình.
Quả nhiên, không phải ai cũng có thể làm Hoàng phi.
Nàng vẫn chưa đủ bản lĩnh.
Phượng Ninh cố gắng lau đi nước mắt, gật đầu dứt khoát: “Ta hiểu rồi.”
Lương Băng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng cũng rất thương xót: “Muội về Diên Hi cung đi, lát nữa ta sẽ giúp muội xin phép với bệ hạ.”
Phượng Ninh lại lắc đầu cười: “Tại sao ta phải về? Ta còn muốn xem pháo hoa nữa.”
Hắn có người mình thích thì có gì ghê gớm chứ!
Nàng không thể vì người khác không yêu nàng mà tự phạt bản thân được.
Phượng Ninh không buồn.
Nàng liên tục khích lệ bản thân.
Lương Băng nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của nàng, bỗng bật cười: “Ta đúng là không nhìn nhầm người.”
Trời dần tối, Thái hậu và Long An Thái phi giá lâm, Bùi Tuấn cùng một nhóm người đi đến Khâm An điện nghênh đón.
Trong chính điện chỉ có Hoàng đế, Thái hậu, Long An Thái phi, Tưởng Văn Nhược, Dương Uyển, Lương Băng và Chương Bội Bội, những nữ quan còn lại không đủ tư cách ở chính điện dùng bữa, chỉ có thể lui về thiên điện ăn tiệc.
Sau khi kết thúc, mọi người lại di chuyển đến Thiên Thu đình ăn cua, uống rượu và thưởng trăng.
Tưởng Văn Nhược tựa như Dương Uyển, vô cùng tự tin và điềm tĩnh, hành động còn nhanh nhẹn hơn Dương Uyển vài phần, nàng ấy đi qua đi lại giữa các bậc trưởng bối, phục vụ người này, nịnh nọt người kia, ngay cả Thái hậu thường không dễ dàng khen người khác cũng phải dành nhiều lời tán dương cho nàng ấy.
Dương Uyển và Chương Bội Bội bị nàng ấy bỏ xa, rơi vào trạng thái nhàn rỗi.
Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô lại không đủ tư cách ngồi trong đình ăn tiệc nên tìm một khu đất rộng rãi để nhìn về phía tường thành, chờ đợi lễ hội pháo hoa.
Thái hậu lâu rồi không được vui vẻ như vậy, bà ta ăn thêm vài miếng cua, uống một chén rượu, có chút mơ màng buồn ngủ, Bùi Tuấn sai người đưa Thái hậu về cung, không lâu sau Long An Thái phi cũng rời đi.
Chỉ còn lại Bùi Tuấn, Tưởng Văn Nhược và một số nữ quan khác.
Lúc này pháo hoa bỗng nhiên bùng nổ trên không, những bông hoa cúc rực rỡ nở rộ giữa bầu trời đêm, Phượng Ninh vô cùng ngạc nhiên, miệng mở to, gần như muốn la lên.
Pháo hoa đêm nay vô cùng độc đáo, từ mọi góc nhìn đều giống như hoa cúc, hình dạng biến đổi vô cùng đa dạng nên Chương Bội Bội kéo cả hai người không ngừng thay đổi vị trí, tìm kiếm chỗ ngắm cảnh tốt nhất.
Bùi Tuấn không thích ồn ào, cùng với Tưởng Văn Nhược chuyển đến Ngự cảnh đình ngồi uống rượu.
Tưởng Văn Nhược nhìn người nam nhân đối diện không biểu lộ cảm xúc gì mà âm thầm cảm thán. Năm đó, thiếu niên ưu tú, xuất chúng giờ đã trưởng thành, trở thành một cây đại thụ, nắm giữ quyền lực của cả Đại Tấn. Ngày đó, nàng ấy đã biết hắn sẽ không phải là người tầm thường, lúc hắn được sinh ra, bầu trời còn rực lên ánh sáng tím. Bây giờ mọi thứ đã ứng nghiệm.
Nàng ấy cầm chén rượu, không biết vô tình hay cố ý hỏi Bùi Tuấn: “Những nữ quan bên cạnh người ai cũng như hoa như ngọc, sao lại không thấy người động tâm chút nào vậy? Di mẫu ở trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ trách tội người đấy.”
Ngự cảnh đình là nơi có tầm nhìn thoáng đãng nhất trong Ngự hoa viên, vị trí của Bùi Tuấn gần như có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh quan của Ngự hoa viên, hắn phát hiện Lý Phượng Ninh đang trốn đông núp tây ở đằng xa.
Lớn rồi mà còn chơi trốn tìm như trẻ con, nhất là tiểu cô nương ngốc nghếch đó lại chạy trốn vào bụi cây, không sợ cú mèo sao?
À, đúng rồi, nàng không sợ mèo.
Bùi Tuấn cười thầm trong lòng rồi chuyển ánh mắt sang Tưởng Văn Nhược, trả lời: “Biểu tỷ không cần nhọc lòng vì ta, mà ngược lại phải lo lắng cho mình, Thái phi đã nhắc ta vài lần, bảo ta chọn cho tỷ một phu quân tốt, đừng sống cô độc cả đời.”
Tưởng Văn Nhược nghe vậy không khỏi cười khổ.
Nguyên văn lời của Thái phi là muốn nàng ấy gả cho Bùi Tuấn, sau này trong Hoàng cung không phải là Chương Bội Bội thì cũng là Dương Uyển làm chủ, hai người này không chắc chắn sẽ đồng lòng với Bùi Tuấn. Thái phi muốn dùng nàng ấy để kiềm chế hai người đó, cũng giúp Bùi Tuấn ổn định hậu cung.
Nhưng ý của Bùi Tuấn rõ ràng là không muốn tiếp nhận.
Tưởng Văn Nhược uống một ngụm rượu, thở dài: “Ta và Ôn Húc mặc dù không có tình cảm sâu sắc nhưng dù sao cũng là thê tử, chàng ấy mới đi có một năm, ta cũng không vội vàng tái giá.”
Bùi Tuấn không có ý kiến gì: “Được, nếu tỷ có người trong lòng thì cứ nói với ta, ta sẽ làm chủ cho tỷ.”
Tưởng Văn Nhược không trả lời, ánh mắt lướt xuống phía dưới, vừa hay nhìn thấy Dương Uyển và Chương Bội Bội kéo Phượng Ninh ra khỏi bụi cây:
“Bắt được rồi, bắt được rồi, mau uống rượu tự phạt!”
Tiếng cười của ba cô nương vang lên như tiếng chuông bạc.
Tưởng Văn Nhược nhìn Phượng Ninh một hồi, hứng thú hỏi Bùi Tuấn:
“Mỹ nhân như vậy ở bên cạnh mà cũng không lọt được vào mắt xanh của người sao? Nói thật, trong số những nữ quan của người, ta vừa nhìn thấy đã thích nàng ấy, người xem nàng ấy ngoan ngoãn đáng yêu, lại xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt...”
Bùi Tuấn không thích người khác bình phẩm nữ quan của mình, đặc biệt là với Lý Phượng Ninh.
Nụ cười trên môi hắn tắt dần: “Thời gian không còn sớm, tỷ về với Thái phi đi, ta cũng phải trở về Dưỡng Tâm điện, còn có công vụ phải giải quyết.”
Tưởng Văn Nhược lớn lên cùng Bùi Tuấn nên rất hiểu tính khí của hắn, lúc này hắn đang không vui.
Vì tiểu nữ quan đó sao?
Tưởng Văn Nhược ngạc nhiên nhìn Phượng Ninh rồi theo Bùi Tuấn đứng dậy, nét mặt tươi cười: “Vậy thần phụ cung tiễn bệ hạ.”
Bùi Tuấn không quan tâm đến sự khách sáo đột ngột của nàng ấy.
Hắn xoay người xuống khỏi Ngự cảnh đình.
Pháo hoa đã xem, bánh Trung thu cũng đã ăn, lúc này Lương Băng nhắc nhở Lý Phượng Ninh rằng hôm nay là phiên trực đêm của nàng.
Phượng Ninh cảm thấy choáng váng.
Tối qua nàng đã trực thay Chương Bội Bội, tối nay là phiên trực thực sự của nàng, sao có thể vắng mặt được.
Phượng Ninh trở về Dưỡng Tâm điện, mặt mày ủ rũ.
Gặp Hàn Ngọc ở ngoài Dưỡng Tâm môn, nàng bèn hỏi dò: “Bệ hạ đã về Dưỡng Tâm điện chưa?”
Hàn Ngọc chỉ về hướng Càn Thanh cung: “Binh bộ Thượng thư và Hộ bộ Thượng thư cầu kiến, bệ hạ đang ở Càn Thanh cung tiếp kiến.”
Từ khi Phượng Ninh bị Tần Nghị dòm ngó, mỗi lần Bùi Tuấn gặp gỡ các đại thần đều chuyển đến Càn Thanh cung.
Phượng Ninh yên tâm, vội vàng xách áo choàng trở về phòng trực. Nàng nhanh chóng lấy nước tắm rửa thay y phục, khi Bùi Tuấn trở về, nàng đã vừa vặn đứng ngoài Ngự thư phòng trực.
Khác với thường ngày, hôm nay nàng không mong ngóng nhìn hắn mà lại cúi đầu thấp.
Trên người Bùi Tuấn mang theo hơi sương từ Ngự hoa viên, toàn thân cảm thấy không thoải mái, đi qua bên cạnh Lý Phượng Ninh nói:
“Vào đây hầu hạ trẫm thay y phục.”
Phượng Ninh nghe vậy, giật mình ngẩng đầu, bước chân nặng như chì, không nhúc nhích.
Bùi Tuấn đi qua rèm châu thì phát hiện nàng không đi theo, nhíu mày quay lại.
Rèm châu vẫn còn đung đưa, phát ra tiếng va chạm trong trẻo.
Hai người nhìn nhau qua rèm châu.
Phượng Ninh nhớ lại cảnh vừa rồi, tim đau như bị gai đâm, thực sự không thể chấp nhận làm cái bóng của người khác, cũng không biết khi hắn làm những chuyện đó, hắn đang nghĩ đến ai.
Phượng Ninh không đến mức không có chút tự trọng nào, buột miệng nói:
“Bệ hạ, hôm nay thân thể thần nữ không khỏe, không tiện hầu hạ người.”
Bùi Tuấn lặng lẽ nhìn nàng một cái, gần như đã nhìn thấu tâm tư của nàng.
Đâu phải là không khỏe, rõ ràng là từ chối.
Hắn cần sao?
Bùi Tuấn bước vào bên trong điện mà chẳng thèm ngoảnh lại.