Lý Phượng Ninh nhìn bóng lưng dứt khoát của hắn mà khóe mắt cay cay.
Hắn luôn coi nàng như con chó, con mèo để mua vui cho hắn. Nàng ngoan ngoãn thì hắn tới chơi đùa, hắn không vừa ý thì tránh né, thậm chí nàng còn chẳng đáng để hắn hỏi han thêm một câu.
Phượng Ninh quay người, dựa vào cửa sổ phía sau để đứng vững lại. Nàng im lặng.
Bùi Tuấn được Hàn Ngọc hầu hạ thay y phục, hắn ngồi dưới cửa sổ phía đông, bực bội thở dài.
Hắn bị tức đến bật cười.
Đúng là có bản lĩnh rồi, vây cánh cứng cáp rồi. Vừa nãy ở Ngự hoa viên chơi hết mình lắm mà, đến chỗ hắn thì lại khó chịu sao?
Nếu Lý Phượng Ninh thực sự khó chịu sẽ có dáng vẻ thế nào, hắn không nhận ra được chắc?
Rõ ràng nàng lại ghen rồi.
Trên đời này hiếm có chuyện gì qua được mắt hắn lắm.
Tưởng Văn Nhược vừa mới nhập cung, trong cung đã nổi lên lời đồn. Không phải hắn không hiểu rõ suy nghĩ của Thái phi, bên phía Thái hậu kiêng dè thứ gì, trong lòng hắn cũng rõ ràng. Nữ hài tử như Lý Phượng Ninh tính tình bộc trực, nghe gì biết nấy, nàng nảy sinh oán hận cũng không có gì lạ.
Lần trước dạy dỗ phí công rồi. Để nàng bình tĩnh một khoảng thời gian đã.
Bùi Tuấn ngồi một lát rồi mới về Ngự thư phòng xem tấu sớ.
Phượng Ninh ngoài rèm châu nghe thấy tiếng động bên trong truyền ra, tim nàng bỗng loạn nhịp.
Nàng nên đi vào hay không đi vào đây?
Đây là Thiên tử đó, trong lòng Phượng Ninh vẫn tồn tại cảm giác kính sợ Bùi Tuấn.
Nàng cắn răng nghĩ biện pháp vẹn cả đôi đường.
Cứ mang trà vào, rót trà xong thì ra ngoài luôn, không ngồi vào bàn nhỏ đọc sách như ngày trước nữa. Phượng Ninh cũng làm như vậy.
Thế nhưng Bùi Tuấn không thèm nhìn nàng giống như nàng không hề tồn tại.
Phượng Ninh đợi bên ngoài mãi cho tới khi đèn bên trong tắt ngúm, nàng mới về trị phòng nghỉ ngơi.
Tối nay không có nữ quan khác đến nghỉ, đèn tắt, trong phòng tối đen như mực, chỉ còn lại một mình Phượng Ninh. Nàng co ro ngồi thu gối trên giường một lúc.
Từ chối hắn, trong lòng Phượng Ninh cũng khó chịu như có bông chặn vào. Nàng biết hắn không cần nàng, thậm chí chỉ cần hắn ngước mắt lên cũng có vô số nữ nhân tranh nhau trèo lên long sàng của hắn. Với hắn, nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Dù nàng từ chối hắn nhưng người thực sự khó chịu là nàng.
Hôm sau, Liễu Hải cho mười tám cung nữ về phủ để đoàn tụ với gia đình.
Trong cung bỗng vắng tanh, đến cả Lương Băng cũng về phủ rồi. Trước khi đi, nàng ấy còn dặn dò Phượng Ninh: “Nếu muội không có việc gì làm thì giúp ta trông coi thứ này, đưa phiếu thế nào, ghi sổ sách thế nào, muội học xong hết chưa?”
Lương Băng quản lý sổ sách tiền bạc trong cung, ngày nào cũng có người tới tìm nàng ấy để lấy phiếu, tra sổ sách, nàng ấy là cung nữ bận rộn nhất Dưỡng Tâm điện.
Bình thường Phượng Ninh trực đêm với Lương Băng cũng sẽ giúp nàng ấy một tay.
“Tỷ tỷ yên tâm đi, ta sẽ giúp tỷ xử lý cẩn thận.”
Một ngày này, nàng chỉ bận rộn ở tây vi phòng, Bùi Tuấn biết nàng ở đó cũng không thèm để ý tới nàng. Phương Ninh không tới Ngự thư phòng nữa.
Hai người chẳng ai đoái hoài gì tới đối phương.
Đến giờ thân, Tưởng Văn Nhược tới tìm: “Bội Bội nói ngày kia sẽ tổ chức đấu mã cầu*, hôm nay muội muội cùng ta tới Ngự lâm uyển cưỡi ngựa nhé? Đã lâu lắm rồi không cưỡi, ta hơi lóng ngóng.”
*Mã cầu là môn thể thao người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn bằng cách dùng một cái gậy điều khiển một quả bóng bằng gỗ vào cầu môn đối phương.
Phượng Ninh không nén nổi háo hức nên đồng ý.
Đến Ngự lâm uyển, Tưởng Văn Nhược thản nhiên đi về phía chuồng ngựa, tướng sĩ canh giữ bên ngoài không ngăn nàng ấy lại. Chưa qua bao lâu, Tưởng Văn Nhược dắt Tiểu Xích Thố ra ngoài.
Phượng Ninh nhìn con Xích Thố đỏ như lửa kia nhớ lại cái ngày Bùi Tuấn dạy nàng cưỡi ngựa, trong lòng lại thấy ngột ngạt.
Xích Thố nhìn thấy Phượng Ninh thì chạy qua, dọa Tưởng Văn Nhược sợ hết hồn: “Phượng Ninh!”
Nàng ấy sợ Xích Thố làm Phượng Ninh bị thương nên vội vã đuổi theo, có điều Xích Thố kia lại dừng trước mặt Phượng Ninh, cúi người, cọ trán vào lòng Phượng Ninh. Tưởng Văn Nhược vô cùng kinh ngạc: “Nó quen muội sao?”
Phượng Ninh nhìn con Xích Thố đang tỏ vẻ ngoan ngoãn, nàng ngượng ngùng nhưng không nỡ thu tay về, chỉ vội lắc đầu: “Có lần ta qua chỗ này học cưỡi ngựa, từng gặp nó rồi.”
“Hóa ra là thế.” Tưởng Văn Nhược không nghĩ nhiều.
Lúc này tiểu nội thị giúp Phượng Ninh dắt Tiểu Tráng ra, Tiểu Tráng được tìm thấy ngay trong cái đêm nó “mất tích”, so với Tiểu Xích Thố, Tiểu Tráng thân thiết với Phượng Ninh hơn, nó chạy tới trước mặt Phượng Ninh.
Mặc dù Phượng Ninh cũng rất thích Tiểu Xích Thố nhưng trong lòng nàng thương Tiểu Tráng hơn, nàng dịu dàng sờ bờm Tiểu Tráng; “Tiểu Tráng, lát nữa mày phải cố gắng lên nhé, đừng để bị bảo không so được với Tiểu Xích Thố. Đương nhiên không bằng Tiểu Xích Thố cũng chẳng sao cả, đợi chúng ta lớn rồi, chúng ta sẽ thắng bọn nó.”
Tiểu Xích Thố bên kia đình công, nó nhìn Phượng Ninh thân thiết với con ngựa khác thì hí lên một tiếng.
Nó giơ hai chân lên không, tư thế vô cùng ngông cuồng.
Phượng Ninh kinh ngạc, nó còn biết làm cái này nữa sao?
Không biết tại sao, nàng lại nhớ tới Bùi Tuấn.
Nó ngông cuồng giống chủ nó ư?
Tưởng Văn Nhược bên kia chỉ nghĩ rằng con ngựa này khó thuần phục, ngựa cũng giống người, cứ có bản lĩnh là sẽ kiêu ngạo.
Chưa qua bao lâu, hai cô nương đều lần lượt lên ngựa tiến lên phía trước.
Có kinh nghiệm lần trước, Phượng Ninh có thể điều khiển Tiểu Tráng đi thành thạo hơn, Tiểu Tráng cũng phát hiện được sức khống chế của chủ nhân càng lúc càng linh hoạt nên nó chạy càng thêm hăng hái.
Tiểu Xích Thố đang đang đọ sức với Tiểu Táng, vì để thể hiện năng lực của mình, nó cõng theo Tưởng Văn Nhược điên cuồng phi về phía trước nhanh như chớp, nó như đang muốn bảo Phượng Ninh nhìn xem con ngựa nào có bản lĩnh hơn.
Lần này nó làm Tưởng Văn Nhược kinh ngạc rồi.
“Không hổ là Xích Thố Mã.”
Nàng ấy siết cương ngựa nhìn Phượng Ninh: “Muội muội cẩn thận.”
Tiểu Tráng thấy Tiểu Xích Thố phi nhanh như gió sắp vượt qua nó thì không chịu, nó liều mạng đuổi theo.
Phượng Ninh nhìn Tiểu Tráng như thấy chính mình, nàng vừa thương nó, vừa thấy kiêu ngạo vì nó.
“Tiểu Tráng, tốt lắm!”
Sau một khắc, Tưởng Văn Nhược đợi Phượng Ninh ở một gồ đất cao, Tiểu Xích Thố nghênh ngang đứng trên đỉnh gồ, đôi mắt đen nhánh nhìn Phượng Ninh, khuôn mặt khoe mẽ.
Phượng Ninh dở khóc dở cười.
Hôm sau, các cô nương đều tới, Chương Bội Bội xin ý chỉ của Thái hậu, dặn dò mã quan của Ngự lâm uyển chuẩn bị sân bãi.
Chạng vạng, khi các cô nương được nghỉ, Chương Bội Bội cũng xin ý chỉ của Bùi Tuấn: “Bệ hạ, chiều mai thần nữ và Tưởng tỷ tỷ thi đánh mã cầu ở Ngự lâm uyển, thần nữ cung thỉnh thánh thượng giá lâm, tiện thể chỉ dạy thêm cho chúng thần ạ.”
Bùi Tuấn không hứng thú với trận đấu mã cầu, một đám cô nương khoa chân múa tay, hắn tới xem cái gì? Nhìn Lý Phượng Ninh bị đánh à?
“Trẫm công vụ bề bộn, sợ không có thời gian, các ngươi cứ đi đi, trẫm sẽ phái người mang phần thưởng tới.”
Lúc nói những lời này, hắn vừa dịu dàng, vừa nho nhã, môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ vô tình.
Đám Chương Bội Bội rất thất vọng.
Trước khi đi, Chương Bội Bội chớp đôi mắt rưng rưng, tủi thân nịnh nọt Liễu Hải: “Liễu công công, ngài khuyên bệ hạ giúp, nếu bệ hạ không đi, mấy người chúng ta cũng không còn hứng thú nữa.”
Liễu Hải hiểu rõ tâm trạng của Chương Bội Bội: “Cô nương yên tâm đi, lão nô sẽ khuyên bảo bệ hạ.”
Trưa hôm sau, Bùi Tuấn giải quyết xong việc triều chính, hắn về dùng bữa rồi nghỉ trưa, Liễu Hải bắt đầu khuyên nhủ: “Vạn tuế gia, chiều nay người không có chuyện quan trọng, đi qua xem một lát đi, các cô nương đều ngóng người như hạn hán đã lâu ngóng mong nước mưa xuống, người lộ mặt rồi để lại phần thưởng cũng được mà.”
Bùi Tuấn không phải kiểu Hoàng đế mà người bên cạnh có thể dễ dàng làm lung lay nhưng lúc này, hắn thực sự muốn qua đó.
Hắn thay bộ y phục đen thêu kim long, mang theo vài nội thị, khí thế oai phong đi tới Thượng lâm uyển.
Liễu Hải đi trước, cho người đưa tin tới Thượng lâm uyển, các cô nương đang chuẩn bị cho trận đấu lập tức bừng bừng khí thế.
“Tốt quá, bệ hạ đích thân tới, lát nữa chúng ta phải thể hiện cho thật tốt để bệ hạ mở mang tầm mắt.”
Mở mang tầm mắt chỉ là nói quá lên, ít nhất, họ cũng phải đánh cho thật đặc sắc, không để bệ hạ mất hứng.
Bây giờ Thái hậu được Chương Bội Bội kéo tới rồi. Thái hậu xuất hiện không phải chuyện thường tình, cấm quân bắt buộc phải điều binh tới canh giữ. Vì thế có không ít con cháu thế gia tới làm nhiệm vụ, trong đó có Chương Vân Bích - huynh trưởng ruột của Chương Bội Bội. Hắn ta vốn là Trung lang tướng của Hổ bôn vệ, hơn nữa còn là cháu ruột của Thái hậu nên đương nhiên sẽ canh giữ bên cạnh Thái hậu.
Cấm vệ quân khoanh vùng sân đấu mã cầu suốt đêm, dựng một cái trại lớn ở hướng chính bắc. Bây giờ vì Hoàng đế muốn đến, họ lại phải phủ màn trướng vàng lên ngay.
Lúc Bùi Tuấn đến, nhìn thấy trong, ngoài sân mã cầu toàn người là người.
Mọi người quỳ hành lễ với hắn, hắn nói miễn lễ, sau đó đi lên thỉnh an Thái hậu rồi ngồi xuống cạnh bà ta.
Hắn có thể tới đây, Thái hậu vui lắm: “Hôm nay Hoàng thượng ít cũng phải ban thưởng gì đó để cổ vũ tinh thần cho các nàng.”
Bùi Tuấn mỉm cười: “Việc nên làm mà, phần thưởng cứ tùy các nàng chọn, trẫm đồng ý là được.”
Tám nữ quan chia làm hai đội, đội thứ nhất do Chương Bội Bội đứng đầu, đội thứ hai do Tưởng Văn Nhược chỉ huy, Dương Uyển vốn không thích những thứ này nên nhường vị trí của mình cho Tưởng Văn Nhược, nàng ta cùng tiền thị dâng điểm tâm, phục vụ trà nước cho Thái hậu và Hoàng đế.
Bùi Tuấn cầm chuỗi hạt bồ đề, tựa ra ghế bành, nhìn thoáng qua sân mã cầu.
Lần đầu nhìn, hắn không thấy Lý Phượng Ninh.
Nàng không ra thi đấu sao?
Nàng phí bao tâm huyết học cưỡi ngựa không phải vì trận đấu hôm nay sao?
Nhìn đến lần thứ hai, hắn mới thấy một bóng người chậm rãi chạy từ ngoài sân vào.
Nàng cưỡi con Tiểu Tráng, thấp hơn những người khác một đoạn rõ ràng.
Bùi Tuấn không nhìn nữa, hắn quay mặt đi.
Không nghi ngờ gì, Lý Phượng Ninh là thành viên của đội Chương Bội Bội, mọi người nhìn nàng mà lo âu.
“Phượng Ninh muội muội, hay là muội đổi con ngựa khác đi?”
Phượng Ninh cười đầy kiên quyết: “Mọi người đừng lo cho ta, mấy ngày nay, ta đã luyện tập phối hợp với Tiểu Tráng rất tốt, chỉ có cưỡi Tiểu Tráng, ta mới đánh cầu được. Tạm thời những con ngựa khác không ổn.”
Cô nương nhà Đại lý tự khanh, Hạ Linh Chi nói: “Bội Bội đặt cược rồi, hôm nay phải thắng Tưởng Văn Nhược cho bằng được, nếu như ngươi kéo chân sau, ngươi định giải thích thế nào với Bội Bội?”
Chương Bội Bội không thể để yên cho người khác chèn ép Phượng Ninh, nàng ấy lập tức đỡ lời: “Linh Chi không cần lo, thi đấu có thể thua nhưng Phượng Ninh phải ra sân, hơn nữa, đánh Tưởng Văn Nhược mà thôi, chúng ta dư sức.”
Hạ Linh Chi thấy Chương Bội Bội bảo vệ Lý Phượng Ninh thì không nói gì nữa.
Chương Bội Bội nhìn các cô nương phía sau, cất cao giọng: “Các tỷ muội, chuẩn bị xong cả chưa?”
“Tất cả đã sẵn sàng!”
“Theo ta!”
Nàng ấy một mình một ngựa dẫn đầu, đến chính giữa sân đấu mã cầu, Tưởng Văn Nhược đã cưỡi ngựa chờ ở phía đối diện. So với Chương Bội Bội khí thế bừng bừng, Tưởng Văn Nhược có vẻ thong dong hơn nhiều.
“Muội muội sao lại so sánh như thế? Thắng thua gì thì cũng phải cho ra một kết quả chứ.”
Chương Bội Bội nhìn về phía Hoàng thượng: “Thái hậu nương nương ban thưởng cho chúng ta trâm cài tóc mà người từng mang vào ngày người được phong hậu.”
Trâm cài tóc không quan trọng, quan trọng là ngụ ý cũng như vinh dự nó mang lại.
Tưởng Văn Nhược hiểu rõ ý của Thái hậu, thảo nào Chương Bội Bội lại quyết tâm muốn thắng như thế.
“Nhưng mà...” Chương Bội Bội bỗng nhiên cao giọng, nhìn về phía Bùi Tuấn: “Bệ hạ, hôm nay người cũng ban thưởng cho chúng thần nữ đi.”
Lão ma ma đứng bên cạnh Thái hậu bước lên trước vài bước rồi đáp: “Bệ hạ có chỉ, các cô nương muốn phần thưởng gì thì cứ nói, bệ hạ có thể đồng ý, đương nhiên sẽ đồng ý.”
Lúc này, Tưởng Văn Nhược và Chương Bội Bội cùng đồng thanh: “Bệ hạ cứ lấy Tiểu Xích Thố ra làm phần thưởng đi.”
“Xin bệ hạ ban thưởng Tiểu Xích Thố cho chúng thần nữ.”
Nói xong, hai người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười vì tâm ý tương thông.
Chương Bội Bội thầm nghiến răng, xem ra Tưởng Văn Nhược cũng ưng Tiểu Xích Thố rồi.
Phượng Ninh ở phía sau nghe xong thì ngây ra như phỗng.
Nàng nhớ lại mấy hôm trước, Tiểu Xích Thố còn diễu võ giương oai với nàng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tiếc nuối.
Nếu là Bội Bội tỷ thắng thì tốt rồi, sau này nàng cũng có thể mượn để cưỡi.
Phượng Ninh nghĩ như thế.
Sau đó nàng nhẹ nhàng vỗ má Tiểu Tráng: “Tiểu Tráng, lát nữa ngươi phải ra cố hết sức đó, đừng để các nàng khinh thường chúng ta.”
Tiểu Tráng trịnh trọng gật đầu.
Tưởng Văn Nhược và Chương Bội Bội cùng lúc chọn Tiểu Xích Thố làm phần thưởng chứng tỏ Tiểu Xích Thố rất được lòng người.
Về lý, Bùi Tuấn không tiện từ chối.
Thái hậu nhìn hắn rồi cười: “Trước kia Bội Bội nói thích Xích Thố Mã của bệ hạ mấy lần liền, chi bằng hôm nay bệ hạ chiều theo ý các cô nương đi.”
Bùi Tuấn nhìn xuống, vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc, hắn nói: “Cũng không phải không thể đồng ý, thế nhưng ta đã hứa cho người khác con ngựa đó rồi, không thể lấy nó làm phần thưởng được.”
Thái hậu ngạc nhiên, con ngựa kia chỉ hợp để các cô nương cưỡi, Tưởng Văn Nhược đang ở đây, Bùi Tuấn hứa cho ai được?
Nhưng Bùi Tuấn không phải người hẹp hòi, Thái hậu hơi buồn bực.
Tiểu nội thị lập tức truyền lại lời của Bùi Tuấn cho các cô nương nghe.
Mặt các cô nương cũng biến sắc.
“Cái gì? Đã hứa cho người khác rồi?” Giọng Chương Bội Bội lớn hơn một chút.
Tưởng Văn Nhược cũng tiếc hùi hụi, ngoại trừ tiếc nuối ra, nàng ấy lại nhớ tới biểu hiện ngày đó của Tiểu Xích Thố. Nàng ấy nhìn về phía Phượng Ninh với vẻ nghi ngờ.
Phượng Ninh bị mấy chữ “hứa cho người ta” làm cho ngẩn ra.
Người kia là nàng sao?
“Sau này ta sẽ thưởng con ngựa này cho nàng.” Hắn hờ hững nói với nàng câu ấy.
Trong lòng Phượng Ninh ngổn ngang trăm mối, không biết mình đang có cảm xúc thế nào.
Trước mặt Chương Bội Bội và Tưởng Văn Nhược, hắn nói những lời như thế chẳng khác nào không có ý định thất hứa với nàng vì Tưởng Văn Nhược. Nhưng sự thực là đêm Trung Thu đó, nàng đã làm hắn phật lòng rồi, hắn vốn chẳng cần giữ lời...
Một câu “đã hứa cho người ta” của hắn khiến nàng sửng sốt.
Lý Phượng Ninh, ngươi mạnh mẽ lên chút đi!
Nàng sốt ruột thay cho bản thân mình.
Bùi Tuấn luyện võ từ nhỏ, thị lực tốt hơn người thường cả trăm lần.
Hắn nhìn Lý Phượng Ninh đang rối bời phía xa.
Đấu với hắn á?
Bùi Tuấn xùy một tiếng.