Phượng Nghi

Chương 45: Chương 45



Không phải tất cả nữ quan đều thích đánh mã cầu, Lương Băng và Trần Hiểu Sương không lên sân thi đấu, còn dư lại một đội tám người, tặng một món quà làm vật đính ước. Tặng ai đây? Làm Hoàng đế cũng không thể thưởng bạc, vì vậy Bùi Tuấn nảy ra một ý tưởng, hắn nói với Thái hậu: “Khoảng thời gian trước, không phải mới có một ít lụa Hồ được tiến cống sao? Đội nào thắng ban tám sấp để các nàng chia nhau, Hoàng bá mẫu nghĩ thế nào?”

Thái hậu cảm thấy ý kiến này không tệ nên gật đầu đồng ý.

Trận đấu mã cầu bắt đầu.

Sáu người ra trận trước, hai người ngồi hàng dự bị.

Hôm qua Chương Bội Bội dẫn đội cưỡi ngựa luyện tập trên sân rồi, bây giờ họ cũng tấn công vào đội hình của đối phương một cách có quy luật.

Đội mã cầu đầu tiên do Tưởng Văn Nhược chỉ huy, nàng ấy mặc trang phục cưỡi ngựa trắng, tóc búi gọn lên cao, tà áo bay phần phật trong gió. Mã cầu nhanh chóng được nàng ấy dẫn lên trước, Chương Bội Bội muốn cướp mấy lần nhưng đều bị nàng ấy khéo léo né tránh. Mới bắt đầu trận đấu được hai khắc, Tưởng Văn Nhược dựa vào bản lĩnh của mình đánh vào ba quả, còn Chương Bội Bội chỉ vào một quả, đội Tưởng sĩ khí trào dâng.

Đừng thấy thường ngày Chương Bội Bội làm việc rất khiêm tốn nhưng nàng ấy cũng có bản lĩnh đánh mã cầu, nàng ấy ngồi trên lưng ngựa nhìn sang phía đối diện, an ủi các nữ tướng sau lưng mình: “Đừng sốt ruột, đừng luống cuống, ta đã nhìn rõ chiến lược của các nàng ấy rồi, các nàng ấy chỉ có một người có năng lực nổi bật nhưng cả đội phối hợp chỉ ở mức bình thường. Mà hợp tác cả nhóm là thế mạnh của chúng ta, bây giờ mọi người nghe ta chỉ huy!”

Lần này vẫn là đối phương phát cầu, Chương Bội Bội gọi Hạ Linh Chi cùng nàng ấy phi nhanh qua, bao vây nữ tử đang dẫn cầu rồi linh hoạt cướp cầu về bên mình. Một khi cướp được cầu tới tay, họ lợi dụng chiến thuật phối hợp, truyền cầu vô cùng đẹp mắt để né tránh những pha tấn công của đối phương rồi dựa vào bản lĩnh này, cuối cùng họ giữ được thế trận hòa.

Lúc nghỉ ngơi, Chương Bội Bội và Tưởng Văn Nhược đều được Thái hậu khen ngợi.

“Đánh giỏi lắm.” Bùi Tuấn cũng hiếm khi khen một câu.

Đến nửa hiệp sau, Tưởng Nhược Văn nhìn Chương Bội Bội dưới bóng râm, quyết định điều chỉnh chiến thuật: “Đối phương phối hợp quá tốt, chúng ta phải tìm chỗ đột phá.”

Trương Nhân Nhân lau mồ hôi hỏi: “Đột phá thế nào?”

“Lý Phượng Ninh.” Tưởng Văn Nhược nhìn Lý Phượng Ninh rồi quay lại nhìn các cô nương phía sau: “Con ngựa của Lý Phượng Ninh không tốt, nàng ấy là chỗ đột phá, lát nữa mọi người dùng chiến thuật một kèm một, mỗi người kèm một người, để một mình Lý Phượng Ninh lại. Người thừa ra là chìa khóa cho chiến thắng của chúng ta, có ghi bàn được hay không đều phải xem người đó.”

Trương Nhân Nhân nghe thế thì bội phục lắm: “Không hổ là Tưởng tỷ, cách này rất bất ngờ.” Nàng ta nghĩ rồi nói: “Để ta phụ trách đánh cầu vào.”

Tưởng Văn Nhược: “Tốt lắm, ta phụ trách kèm Chương Bội Bội.”

Cứ như thế, mọi người tìm mục tiêu cho riêng mình, các cô nương trong đội Tưởng Văn Nhược mang theo lòng tự tin chiến thắng lên sân.

Nhưng đội Chương Bội Bội lại cãi nhau.

Hạ Linh Chi kiên quyết đòi thay Lý Phượng Ninh ra: “Hiệp trước nàng ta chơi đủ rồi, ta thấy nàng ta cũng không có gì nổi bật, nửa trận sau quan trọng như thế, chúng ta quyết không thể thua, ý của ta là thay Lý Phượng Ninh ra.”

Mặc dù ở hiệp trước, biểu hiện của Phượng Ninh cũng đáng chú ý nhưng so với toàn đội, nàng vẫn là người kém cỏi nhất.

Dương Ngọc Tô là người đầu tiên phản đối: “Đội chúng ta có hai người bị thương, Phượng Ninh không đấu thì ai đấu?”

Hạ Linh Chi nhìn đầu gối co lại của  Dương Ngọc Tô: “Vết thương kia của ngươi đâu có là gì, ngươi thi đấu còn hữu dụng hơn Lý Phượng Ninh.”

Dương Ngọc Tô cứng họng.

Phượng Ninh đứng dưới gốc cây, hai tay chắp lại, mặt đỏ bừng, không nói lời nào.

Nàng đã quen với việc bị người ta coi thường, nàng không oán giận gì.

Nhưng ở đây Chương Bội Bội mới có quyền quyết định.

Nữ hài tư thế hiên ngang một tay cầm gậy đánh mã cầu, cứ vậy nhìn nàng.

“Phượng Ninh, tỷ tỷ hỏi muội, muội có muốn thi không, chỉ cần muội gật đầu, tỷ tỷ sẽ ủng hộ muội.”

Ánh mắt Chương Bội Bội rất kiên định, không hề nghi ngờ gì.

Lúc này trong lòng Phượng Ninh rất khó chịu, nàng chưa từng được người khác lựa chọn một cách chắc chắn như thế, ánh mắt Chương Bội Bội giúp nàng tự tin không gì sánh được: “Ta thi.” Nàng cắn răng, nàng không chịu thua như thế.

“Đi thôi.” Chương Bội Bội là người đầu tiên quay người lên ngựa.

Giành thắng lợi luôn là mục tiêu của nàng ấy nhưng từ bỏ đồng đội, Chương Bội Bội nàng không làm được.

Chương Bội Bội vung tay, các cô nương đi theo.

Phượng Ninh trên lưng ngựa đi theo chiến thuật cũ, theo sau đội hình tiến về phía trước.

Trong hiệp đấu, các cô nương chơi rất hăng hái, Tưởng Văn Nhược dẫn đầu tấn công Chương Bội Bội, những người khác cũng một kèm một, vô cùng khí thế.

Đợi khi Phượng Ninh nhận ra, một mình nàng đã bị cô lập giữa sân.

Tất cả mọi người đều chơi rất giỏi, vô số bóng ngựa lướt qua người nàng, tiếng hò hét, tiếng hoan hô nổi dậy từ bốn phương tám hướng, không ai nhìn nàng, giống như nàng không hề tồn tại.

Ánh nắng chiếu lên từng người, ai ai cũng đầm đìa mồ hôi, chỉ có nàng cả người mát mẻ như bị bỏ rơi.

Đội của Chương Bội Bội bị chia rẽ, chiến thuật ban đầu sụp đổ, Phượng Ninh nhìn đồng đội phân tán, không biết nên xử lý từ chỗ nào.

Ánh mắt của tất cả mọi người trên sân đều dồn hết lên người Lý Phượng Ninh.

Nữ hài mặc trang phục cưỡi ngựa đỏ hồng như đang choáng váng, ánh nắng thu sáng rực phủ lên người nàng, nàng xinh đẹp, bất lực như thế.

Bùi Tuấn híp mắt, ngồi thẳng dậy.

Chiêu này của Tưởng Văn Nhược rất ác, vừa tấn công người, vừa đánh vào tinh thần, lợi dùng Lý Phượng Ninh để phá vỡ chiến thuật của đối phương.

Chương Vân Bích trong hoàng trướng nhạy bén phát hiện ra điều không ổn. Đây là lần đầu Lý Phượng Ninh tham gia đấu mã cầu, đương nhiên không có kinh nghiệm dày dặn, không biết kế sách tấn công tâm lý của phe địch. Hắn ta nhìn nữ hài hoang mang, luống cuống thì đổ mồ hôi thay nàng.

Mặt trời ngả về tây, bầu trời xanh thẳm dần được nhuộm ánh kim, vầng sáng trên đầu Phượng Ninh rực rỡ, mồ hôi chảy xuống mi mắt khiến mắt nàng mờ đi, nàng như quay về cái buổi chiều mẹ nàng mất, nàng như nhìn thấy Bùi Tuấn lạnh lùng quay người đi.

Đúng lúc mắt nàng mờ đi, có người đang vẫy tay gọi nàng.

“Phượng Ninh.”

Là Chương Bội Bội gọi nàng!

Chính nàng ấy đã kiên quyết lựa chọn nàng, vỗ ngực nói với nàng, nàng ấy sẽ che chở nàng cả đời.

Nàng không thể để nàng ấy thất vọng.

“Bội Bội tỷ!”

Phượng Ninh bỗng được tiếp thêm sức mạnh, nàng cưỡi Tiểu Tráng, liều mạng lao về phía Chương Bội Bội.

Chương Bội Bội khống chế cầu trong tay, bị Tưởng Văn Nhược và Trương Nhân Nhân một trái một phải áp sát, suýt nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, vô cùng chật vật.

Phượng Ninh nhìn mà hốc mắt đỏ lên, nàng nhìn sang Tưởng Văn Nhược.

Không phải các người coi thường ta sao?

Phượng Ninh cắn răng, vung gậy đánh mã cầu đánh vào gậy của Tưởng Văn Nhược.

Cũng vì Tiểu Tráng khá lùn, Phượng Ninh cách mặt đất gần hơn, nàng cúi người ngăn cản không hề tốn sức. Cơ thể nàng mảnh khảnh, ngang tài ngang sức với Tưởng Văn Nhược, lại thêm ưu thế từ Tiểu Tráng, lúc nàng cúi người xuống sẽ càng thêm linh hoạt.

Phượng Ninh là người càng bị bức ép lại càng khiến người ta bất ngờ.

Mang theo sự ấm ức, nàng quyết tâm đánh bay gậy của Tưởng Văn Nhược.

Tưởng Văn Nhược bị ép lùi về phía sau.

Chương Bội Bội có thể thả lỏng, nàng ấy khen một câu: “Tốt lắm!”

Nhưng tình thế vẫn không lạc quan.

Bên trái Chương Bội Bội còn có một Trương Nhân Nhân chơi rất giỏi. Trương Nhân Nhân và Tưởng Văn Nhược tấn công Chương Bội Bội, cướp cầu lại, sau đó Trương Nhân Nhân phụ trách dẫn cầu.

Tưởng Văn Nhược bị ép ra sau cũng không thèm để ý tới Lý Phượng Ninh mà tiếp tục đuổi theo Chương Bội Bội.

Phượng Ninh lại bị làm ngơ.

Nàng tức giận.

Đuổi theo!

Sau đó cảnh tượng khiến người ta phải bất ngờ xuất hiện, Lý Phượng Ninh bám chặt phía sau Tưởng Văn Nhược, mặc dù ngựa của Tưởng Văn Nhược mạnh mẽ áp sát nhưng Lý Phượng Ninh vẫn bám theo dai dẳng, ít nhiều gì cũng gây được phiền phức cho nàng ấy.

Nhưng cũng chỉ có một chút xíu phiền phức mà thôi.

Tưởng Văn Nhược không thèm để tâm, nàng ấy vẫn cướp cầu theo kế sách ban đầu.

Chương Bội Bội cùng lúc đối mặt với hai cao thủ, dần dần, thể lực của nàng ấy không chống đỡ nổi nữa.

Phượng Ninh sốt ruột đỏ cả mắt. Phải làm sao bây giờ?

Phượng Ninh, ngươi không thể làm người kém cỏi nhất, ngươi không thể là gánh nặng của mọi người.

Phải nghĩ cách gì đó.

Có lẽ cả đời này Phượng Ninh đều phải xoay chuyển tình thế trong nghịch cảnh, nàng cũng đã quen với việc càng bị chèn ép thì càng mạnh mẽ hơn, tìm kiếm lối thoát cho cuộc đời vô vọng của mình.

“Bội Bội tỷ, truyền cầu cho ta!”

Phượng Ninh lại đưa ra một quyết định to gan.

“Truyền cầu cho ta!”

Truyền cầu cho Lý Phượng Ninh, tỉ lệ bị cướp đi rất lớn. Nàng hoàn toàn không phải đối thủ của Tưởng Văn Nhược, nàng cũng không biết dẫn cầu.

Nhưng trước mắt không còn biện pháp nào khác.

Chương Bội Bội phải để mình thoát ra khỏi thế yếu này, nàng ấy tin tưởng đồng đội của mình.

Nhiều năm sau này, mỗi khi Chương Bội Bội nhớ lại trận cầu ngày hôm đó, nàng ấy đều tự hào nói rằng: “Các ngươi nhất định phải tin tưởng Phượng Ninh, nàng ấy là người đáng để gửi gắm nhất trên đời này.”

Mã cầu trắng vẽ một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung rồi rơi xuống gậy của Lý Phượng Ninh một cách hoàn mỹ, nàng không do dự, vội dẫn bóng về phía khung thành.

Không phải các ngươi xem thường ta sao?

Có bản lĩnh thì đừng đuổi theo.

Phượng Ninh giận dữ chạy về phía trước.

Đương nhiên Tưởng Văn Nhược và Trương Nhân Nhân cũng nhanh chóng đuổi theo.

Chương Bội Bội bám theo sau Phượng Ninh, lúc thì gây rắc rối cho Tưởng Văn Nhược, lúc thì cản gậy của Trương Nhân Nhân để yểm trợ cho Phượng Ninh.

Ngựa của Phượng Ninh chậm hơn ngựa của họ nhưng không sao cả, nàng cứ chậm rãi chạy. Có điều nàng chạy rất vững. Dương Uyển từng nói Phượng Ninh làm việc rất chăm chú, nghiêm túc. Bây giờ nàng cũng vậy, nàng mặc kệ tình hình xung quanh, nàng chỉ một lòng một dạ dẫn cầu.

Gậy của Trương Nhân Nhân không may đập vào bắp chân nàng.

Đau ư? Nàng mặc kệ!

Trương Nhân Nhân thấy tình hình không ổn, bèn nói với Tưởng Văn Nhược: “Nhược Nhược tỷ, tỷ trông chừng Bội Bội, ta tới đối phó với Lý Phượng Ninh.”

Tưởng Văn Nhược cũng thấy cách này rất tốt.

Tách một mình Lý Phượng Ninh ra, nàng sẽ chẳng còn sức chống đỡ.

Thế là Tưởng Văn Nhược bỗng quay đầu ngựa, phi về phía Chương Bội Bội, tách Chương Bội Bội phía sau Phượng Ninh ra.

Lần này Phượng Ninh thành con cừu non đợi thịt của Trương Nhân Nhân.

Kỹ thuật của Trương Nhân Nhân điêu luyện hơn Phượng Ninh nhiều, cuối cùng, nàng ta vẫn cướp được cầu.

Phượng Ninh cũng không giận, nàng đuổi theo phía sau nàng ta, thậm chí còn liên tục cản nàng ta, ép cho Trương Nhân Nhân không thể di chuyển nhanh được.

Mọi người thấy Lý Phượng Ninh cố gắng một lúc lâu, cuối cùng lại thành làm phước cho người thì đều tiếc nuối.

Nữ hài xinh đẹp luôn có thể khiến người ta thương hại hơn.

Không thể không nói, chiến thuật của Tưởng Văn Nhược vô cùng xuất sắc, e là đội của họ sẽ thắng trận đấu này.

Kết thúc rồi sao?

Chưa đâu!

Phượng Ninh vẫn còn đang kiên trì, phía trước chỉ có một cầu môn, cầu của hai đội đều đi vào từ chỗ này, ai đánh vào thì đội đó thắng.

Chưa đến phút cuối, nói thua vẫn còn sớm.

Dương Ngọc Tô cách sân bóng phía xa nhìn Phượng Ninh chạy không ngừng nghỉ mà khóe mắt rưng rưng.

Nàng luôn như thế, lúc nào ở cũng cái góc người khác không để ý, lặng lẽ cố gắng.

Gương mặt xinh đẹp được ánh chiều tà hun đỏ, Bùi Tuấn thấy nàng không ngừng đổ mồ hôi, bàn tay vẫn nắm chặt dây cương, giữ tư thế như hắn đã dạy nàng. Môi nàng mím chặt, đôi mắt hạnh đen láy nhìn trái cầu bên dưới gậy Trương Nhân Nhân chằm chằm.

Hắn chưa từng thấy đau lòng vì Lý Phượng Ninh, dù cho nàng đã khóc vô số lần trước mặt hắn, hắn vẫn chưa từng động lòng trắc ẩn.

Hắn không thích kẻ yếu đuối.

Nhưng lúc này, thấy Lý Phượng Ninh cố gắng như thế, lần đầu tiên hắn cảm thấy xót xa. Bình thường có phải hắn dạy dỗ nàng quá nghiêm khắc, ép nàng đẩy mình vào đường cùng không?

Không, còn chưa tới bước đường cùng.

Ngay khi Trương Nhân Nhân dồn sức chuẩn bị đánh cầu, cảnh tượng khiến mọi người khó mà tưởng tượng nổi đã xảy ra.

Lý Phượng Ninh tận dụng lợi thế của ngựa lùn, tay dài của bản thân, nhân lúc Trương Nhân Nhân nhắm chuẩn khe hở của cầu môn, nàng không hề báo trước móc cán gậy, luồn qua bụng ngựa của Trương Nhân Nhân, cướp cầu về.

Đúng, nàng đã cướp cầu lại.

Đây là ý định của Lý Phượng Ninh.

Nàng biết mình không đuổi kịp Trương Nhân Nhân, không thể an toàn dẫn cầu tới điểm cuối, vậy thì có sao, nàng mượn sức phản công, đợi Trương Nhân Nhân dẫn cầu tới cầu môn, nàng lại bất ngờ đoạt lại.

Ai bảo ngựa nàng lùn, ai bảo tay nàng dài, nàng cúi người xuống có thể tạo ra đòn tấn công có phạm vi lớn hơn người khác.

Trương Nhân Nhân cố gắng dẫn cầu từ một hướng tiến lên trước, không ngờ tới Lý Phượng Ninh có thể cướp cầu qua bụng ngựa nàng ta.

Nàng ta quá ngạc nhiên, ngẩn tò te ra.

Phượng Ninh đánh được quả cầu đầu tiên trong cuộc đời vào cầu môn.

“Hay lắm!”

Mọi người bùng nổ.

Tất cả đều vỗ tay hoan hô cho Lý Phượng Ninh.

Bùi Tuấn nhìn tiểu cô nương hai mắt cười cong cong, hắn xoa ấn đường rồi bật cười.

Hay cho một chiêu binh bất yếm trá*!

*Binh bất yếm trá: Binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là khi chiến tranh thì không ngại việc lừa dối.

Chương Bội Bội và Dương Ngọc Tô nhào qua ôm Lý Phượng Ninh.

“Nha đầu này giỏi lắm, ta biết muội sẽ không làm bọn ta thất vọng mà.”

Phượng Ninh làm một cú lừa nhỏ, nàng còn ngại ngùng nên nở nụ cười e thẹn.

Dáng vẻ xinh xắn kết hợp với khuôn mặt diễm lên gần như khiến toàn bộ nam nhân có mặt ở đó không thể rời mắt.

Bùi Tuấn bỗng nhìn quanh một vòng, từ một Hoàng đế còn đang kiêu hãnh bỗng mặt mày bí xị.

Cuối cùng trận đấu mã cầu kết thúc trong sự thắng lợi thuộc về đội Chương Bội Bội.

Tưởng Văn Nhược rất có phong độ đưa ra lời khen cao nhất cho đối thủ: “Hôm nay ta thua tâm phục khẩu phục.”

Nhưng trong lòng Trương Nhân Nhân không phục lắm, nàng ta lại thua Lý Phượng Ninh mà nàng ta coi thường.

Chương Bội Bội nào còn lòng dạ quan tâm đến nàng ta, nàng ấy vui vẻ kéo Lý Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô tới trước mặt Thái hậu.

Thái hậu không để ý chuyện đám nhỏ xích mích, bà ta khen Chương Bội Bội, cũng khen Tưởng Văn Nhược đa mưu túc trí.

“Nếu là nam hài, ngươi có thể lên chiến trường giết địch.”

Tưởng Văn Nhược cười, ôm cánh tay Thái hậu làm nũng: “Nếu thần nữ thực sự có phúc như vậy thì nên đến chỗ người để được dạy dỗ.”

Thái hậu rất hài lòng.

Bùi Tuấn nở nụ cười với các nàng rồi chân thành nói: “Trận mã cầu hôm nay rất đặc sắc.”

Chương Bội Bội nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh, nàng ấy cũng bắt chước Tưởng Văn Nhược làm nũng: “Bệ hạ, ngài đã thay đổi cái nhìn về chúng thần nữ chưa?”

Bùi Tuấn né tránh ánh mắt của nàng ấy, hắn gật đầu, đúng là hắn đã thay đổi cái nhìn về Lý Phượng Ninh.

Trời sẩm tối, Bùi Tuấn và Thái hậu lần lượt rời đi, Chương Bội Bội định tới Từ Ninh cung một chuyến nên dặn dò Lý Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô: “Hai người về Diên Hi cung đợi ta trước, lát nữa ta sẽ mang đồ ngon tới cho các ngươi.”

Đầu gối Dương Ngọc Tô còn đau: “Nếu chỗ nương nương có thuốc, tỷ xin một ít cho ta nhé.”

“Đương nhiên rồi.”

Các cô nương tốp năm, tốp ba rời đi.

Gió đêm thổi tới, Phượng Ninh rùng mình vì lạnh. Người nàng đầm đìa mồ hôi, lưng lại lạnh toát. Lúc ngước mắt lên, nàng thấy Bùi Tuấn đang cười nói vui vẻ với Tưởng Văn Nhược ở phía xa.

Dương Ngọc Tô phát hiện ra Phượng Ninh đang ngẩn người, nàng ấy huơ huơ tay trước mặt nàng: “Muội đang nhìn gì thế?”

“Hả, không có gì.” Phượng Ninh vội lấy lại tinh thần, nàng dìu Dương Ngọc Tô về.

Từ Thượng lâm uyển tới Diên Hi cung phải đi một quãng đường rất dài, hai người đi rồi lại nghỉ, sau đó, thực sự không nhấc nổi chân nữa, các nàng ngồi trong đình nghỉ chân ở Ngự hoa viên nghỉ ngơi.

Phượng Ninh thấy trán Dương Ngọc Tô rịn mồ hôi, có thể thấy nàng ấy rất đau. Nàng ngồi xổm trước mặt nàng ấy: “Để ta cõng tỷ về.”

Dương Ngọc Tô kéo nàng lên, trợn mắt lườm nàng: “Muội tay chân khẳng khiu, đừng để ta đè bẹp.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hai người đang không biết làm sao, hai lão ma ma với gương mặt xa lạ đi qua đường đá, tới trước đình, hành lễ chào hai người.

Ma ma đi trước mặt hơi dài, trán rộng, nhìn rất ung dung: “Phượng cô nương, để lão nô đưa Dương cô nương về Diên Hi cung là được rồi.”

Những lời này chẳng khác gì chết đuối vớ được cọc, Phượng Ninh vui vẻ đến mức luống cuống: “Xin hỏi ma ma là người của nha môn nào, bọn ta không dám tùy tiện nhờ vả.”

Ma ma cười nói: “Dù sao cũng là người nhàn rỗi trong cung, vừa rồi thấy hai cô nương mệt không đi nổi, cũng nghe nói Dương cô nương bị thương nên mới muốn giúp đỡ. Hai vị cô nương đều có tương lai xán lạn, cứ xem như chúng lão nô tìm bến đỗ trước đi.”

Dương Ngọc Tô hiểu rõ: “Ma ma đừng nói thế, ma ma có tấm lòng lương thiện, bọn ta vô cùng cảm kích, nhờ ma ma đưa ta về Diên Hi cung vậy.”

Trước mắt cũng không còn cách nào khác.

Lão ma ma dùng ánh mắt ra hiệu, ma ma mặt tròn, eo thô phía sau cũng lên trước, cõng Dương Ngọc Tô, một đoàn người cứ vậy trở về trong sắc trời tối dần.

Đi qua Ngự hoa viên, mở Thiên Anh môn đi vào phố Đông Nhị Trường, sắc trời chỉ vương lại chút ánh sáng yếu ớt.

Ma ma cõng Dương Ngọc Tô tay chân nhanh nhẹn, đi suốt một đường mà không thở dốc.

Ngược lại Phượng Ninh mệt rã rời, chưa qua bao lâu, nàng đã tụt lại phía sau ba người kia.

Vất vả lắm mới tới gần Chung Túy cung, nàng bám vào tường thở hổn hển, bên cạnh bỗng vang lên tiếng két, Nghinh Thụy môn cứ như thế chậm rãi mở ra trước mắt nàng.

Cánh cửa đỏ thẫm ôm lấy một khoảng trời u tối, bầu trời xanh thẫm không một gợn mây dần thu về phía Tây, cuối cùng gom lại thành một vầng hồng ấm áp.

Dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, nam nhân phong thái tuấn tú đứng đó, mới hai khắc không thấy, hắn đã thay sang mặc bộ hoàng bào thêu rồng uy nghi. Phượng Ninh nhìn hắn, trong lòng bỗng tủi hờn vô cớ.

Bùi Tuấn không cho nàng cơ hội phản ứng lại, hắn giơ tay kéo nàng vào trong.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.