Phượng Nghi

Chương 46: Chương 46



Nàng mặc bộ y phục đỏ hồng, hắn rất thích nàng mặc thế này, dáng vẻ yêu kiều, thướt tha, ánh mắt ngây thơ, lém lỉnh, dù cho ấm ức cũng không che giấu được sự ngưỡng mộ dành cho hắn. Hắn luôn điềm tĩnh, lúc nào cũng có thể kiểm soát cảm xúc hoàn hảo. Thế nhưng hôm nay, thấy tư thế oai phong của nàng trên sân đấu mã cầu, hắn không kìm lòng được nữa.

Thậm chí, hắn còn không kịp triệu nàng tới Dưỡng Tâm điện mà đợi ở Chung Túy cung – nơi nàng buộc phải đi qua để kéo nàng vào trong.

Trang phục cưỡi ngựa ướt sũng bị hắn cởi ra ném xuống đất, để lộ lớp vải trắng mỏng manh, chẳng khác gì không mặc đồ. Y phục dính sát, bao bọc thân thể yểu điệu như đóa hải đường đẹp nhất trước mắt hắn.

Bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve cơ thể nàng qua lớp nhăn, đầu lưỡi bị hắn mút tới tê mỏi, chân Phượng Ninh run lên, nàng bị hắn lảo đảo đẩy vào phòng tắm.

Người nàng va vào bức bình phong trang trí, hắn thuận thế nhấc chân nàng đè lên chiếc bàn thấp. Chân nàng lơ lửng đã cho hắn cơ hội hành động. Phượng Ninh không muốn mình mẩy nhớp nháp, nàng đẩy lồng ngực nóng hầm hập của hắn, yếu ớt thở hổn hển dưới sức ép của hắn rồi khẽ nói: “Ít nhất người cũng phải đợi ta tắm đã...”

Nàng chưa từng thấy hắn nóng vội như thế.

Nhưng hắn không bỏ qua cho nàng, đôi mắt kia sắc bén, sâu thẳm như mắt ưng, ẩn chứa sóng ngầm khó mà bình lặng lại: “Lý Phượng Ninh, trẫm không cho phép nàng lộ mặt nữa.”

Phượng Ninh ngơ ngác nhìn hắn, mắt hạnh phủ một lớp hơi nước: “Tại sao?” Giọng nàng vừa tủi thân vừa không chịu khuất phục.

Hắn áp sát nàng, suýt nữa khiến nàng mất hết bình tĩnh: “Trẫm sẽ không kiểm soát được mình mà móc hết mắt của những nam nhân kia.”

Phượng Ninh hiểu rồi, có phải hắn không cho nàng lộ mặt là vì hắn ghen, không cho nam nhân bên cạnh nhìn nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, vô vàn cảm xúc trào dâng, nàng bỗng bật cười, nụ cười vừa lạnh lùng, vừa cay đắng.

Hắn nói thế có phải là vì hắn cũng có gì đó gọi là để ý đến nàng không?

“Bệ hạ, người cảm thấy hôm nay thần nữ thể hiện có tốt không?” Nàng dán vào cánh môi ẩm ướt của hắn, đôi mắt nhìn bờ môi mỏng kia rồi khẽ hỏi.

Nàng có một vài suy nghĩ, một chút đắc ý, hy vọng hắn cũng có thể nhìn thấy nàng không hề kém cạnh người khác.

Thấy vẻ tủi thân và mong mỏi toát lên từ ánh mắt nàng, cơn giận trong lòng Bùi Tuấn bỗng nhiên lắng xuống. Hắn vuốt gáy nàng, nhẹ nhàng nói: “Giỏi lắm.”

Đây là lần đầu tiên hắn khen ngợi ngay trước mặt nàng.

Phượng Ninh rất hài lòng.

Sau đó, đương nhiên là nàng bị Bùi Tuấn kéo vào thùng tắm, cơ thể chậm rãi chìm xuống, người kia cũng vào theo. Hắn kéo nàng lên rồi lại xoa nắn như có như không.

Bọt nước văng khắp nơi, mắt nàng ầng ậng nước, không nhìn rõ cảnh tượng trong thùng tắm. Mọi thứ đều trở nên mờ mịt, dập dờn trước mắt.

Lúc kết thúc, trời đã tối mò, nàng sức cùng lực kiệt.

Hai người đều chưa dùng bữa tối, Bùi Tuấn gọi người mang đồ ăn lên.

Trên giường ấm ở Đông các trong Chung Túy lâu, một chiếc đèn bạc trong góc được thắp sáng. Có lẽ đã lâu rồi ở đây không có người ở nên bày trí không xa hoa. May mà hàng ngày có cung nhân quét dọn nên vẫn sạch sẽ, gọn gàng.

Phượng Ninh mặc bộ cung phục Liễu Hải sai người đưa tới, mặt mũi ủ dột: “Bệ hạ, người bảo thần nữ về Diên Hi cung thế nào đây?”

Lúc tới nàng mặc trang phục cưỡi ngựa, lúc về lại mặc cung phục, khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.

Bùi Tuấn không trả lời, chuyện này vốn chẳng đáng để hắn cân nhắc. Lần đầu tiên hắn gắp một miếng cá bỏ vào bát Lý Phượng Ninh: “Không phải đói rồi sao? Mau ăn đi.”

Ý hắn là muốn nàng cùng ăn.

Bây giờ Phượng Ninh đã hiểu rõ thói quen của hắn. Mỗi lần gặp riêng, không cần để ý quá nhiều quy tắc. Nếu hắn không câu nệ, nàng còn chần chừ gì nữa. Phượng Ninh đã đói cồn cào rồi, nàng bưng bát lên ăn.

Bùi Tuấn phát hiện ra Lý Phượng Ninh ăn cơm như mèo con. Nàng nuốt từng miếng, từng miếng nhỏ, dáng vẻ dè dặt, cẩn thận.

Hắn đáng sợ thế sao?

“Trẫm có thể ăn nàng à?” Ăn uống no đủ, Bùi Tuấn buông bát.

Phượng Ninh nhìn hắn chăm chú, lòng thầm nghĩ, hắn vừa làm gì, hắn không biết sao? Phượng Ninh cũng không biết sao mình lại suy nghĩ vẩn vơ về chuyện này. Chắc là vì mỹ sắc của hắn khiến nàng mụ mị, đầu óc bây giờ chỉ như một mớ bòng bong.

Vừa rồi Bùi Tuấn rất hung hăng, hăng hơn tất cả những lần trong quá khứ.

Thấy nàng cứ nhìn mình chòng chọc, má Bùi Tuấn cũng ửng hồng, hắn cười tủm tỉm: “Vẫn muốn à?”

Phượng Ninh cuống quýt, nàng lắc đầu như trống bỏi: “Không, không, nếu làm ướt y phục nữa, ta sẽ không về nổi mất...” Sau đó nàng yếu ớt hỏi Bùi Tuấn: “Bệ hạ, bộ y phục vừa nãy được giặt sạch chưa?”

Nàng vẫn hy vọng có thể mặc bộ trang phục cưỡi ngựa về Diên Hi cung.

Bùi Tuấn hờ hững nói cho qua: “Ừm, lát nữa có thể mang qua đó.”

Phượng Ninh an tâm, tiếp tục lấp đầy bụng: “Vậy thần nữ ở lại đây đợi để thay y phục rồi về.”

Bùi Tuấn không để ý đến nàng, hắn ngồi một bên uống trà.

Sau khi ăn xong, Phượng Ninh định đứng dây thu dọn bát đũa nhưng vừa xuống giường, vết thương Trương Nhân Nhân đập phải đã quệt vào mép giường, nàng xuýt xoa.

“Sao thế?” Bùi Tuấn nhíu mày hỏi.

Phượng Ninh co đầu gối lên, xoa bắp chân: “Trong lúc thi đấu bị gậy đập vào, hơi đau.”

Bùi Tuấn nhìn nàng, không nói gì cả. Hắn gọi Liễu Hải vào điện, dặn dò ông ấy tới Dưỡng Tâm điện lấy Ngọc Cơ cao tới.

Hôm nay Phượng Ninh thực sự quá mệt nàng dựa vào gối chợp mắt, mơ màng nói: “Bệ hạ, sau khi y phục khô, thần nữ sẽ về... Người nhớ gọi thần nữ dậy. À, không đúng, người bảo Liễu công công gọi thần nữ...”

Mí mắt không nhấc lên nổi nữa mà còn nhớ quy củ, không dám nhờ vả hoàng đế.

Bùi Tuấn bị nàng chọc tức.

Hắn tiếp tục phê duyệt tấu sớ.

Qua khoảng nửa khắc, Liễu Hải nhẹ nhàng bưng một bình sứ vào, Bùi Tuấn mang cho Phượng Ninh nhưng nàng đã ngủ say.

Gọi nàng dậy sao?

Bùi Tuấn không đành lòng.

Để Liễu Hải bôi thuốc cho nàng càng không có khả năng. Hắn sẽ không để bất kỳ nam nhân nào chạm vào nàng, thái giám cũng không được.

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Tuấn chưa từng hầu hạ ai, kiếp này, việc duy nhất hắn làm là lúc bé, nhận chén thuốc từ tay hạ nhân, mang tới trước mặt phụ mẫu để tỏ lòng hiếu thảo.

Hôm nay, không biết là dáng vẻ nhẫn nhịn của Lý Phượng Ninh làm hắn rung động hay là hắn nhàn rỗi, Bùi Tuấn quyết định tự mình bôi thuốc cho Lý Phượng Ninh.

Hắn nhẹ nhàng vén váy nàng lên, đẩy ống quần, để lộ bắp chân xanh tím, Bùi Tuấn vặn nắp bình, lấy một chút thuốc rồi bôi lên, vì chưa chăm sóc ai nên hắn không khống chế tốt sức lực.

Cảm giác lành lạnh kèm theo đau nhói làm Phượng Ninh dần tỉnh giấc.

Trăng mười tám tháng tám vẫn tròn, ánh trăng như dải lụa mềm mại hòa cùng ánh đèn mờ ảo bên trong tạo thành bức tranh sáng tối đan xen, đổ bóng lên mày hắn càng khiến ngũ quan dịu dàng, tuấn tú khôn ngần.

Nhớ lại cái ngày Bùi Tuấn và Tưởng Văn Nhược đùa giỡn ở Ngự hoa viên, nàng bỗng nghĩ, hóa ra hắn cũng dịu dàng như thế. Hôm nay, trước mặt bao người, hắn không ngần ngại hứa tặng Tiểu Xích Thố cho nàng, khi nàng bị thương, hắn còn hạ mình bôi thuốc cho nàng. Nếu đối xử với nàng đã chu đáo như vậy, không biết với nữ nhân được hắn để tâm kia, hắn sẽ còn cưng chiều người đó đến mức nào nữa.

Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang, Bùi Tuấn phát hiện nàng dậy rồi thì ngước mắt lên nhìn nàng: “Bị đau nên dậy à?”

Phượng Ninh gật đầu như thật.

Có lẽ Bùi Tuấn cảm thấy tối nay bản thân hơi khác thường, hắn kiên nhẫn tới kỳ lạ. Đây không phải phong cách xử sự bình thường của hắn nên hắn ném bình thuốc lại cho nàng: “Tự bôi đi.”

Sau đó hắn đứng dậy đi về chỗ ngồi đối diện.

Phượng Ninh bôi thêm cho mình một lượt thuốc nữa rồi chậm rãi xuống giường.

“Bệ hạ, thần nữ nên cáo lui rồi.”

Bùi Tuấn ngước mắt lên khỏi đống tấu chương.

Vẻ dịu dàng thoắt cái biến mất, sắc mặt hắn lại lạnh tanh như thường ngày. Hắn nói như ra lệnh: “Sau này còn dám giận dỗi với trẫm không?”

Con ngươi Phượng Ninh co lại, nàng nhớ tới ngày đó từ chối thị tẩm, nàng mấp máy môi hỏi: “Bệ hạ cảm thấy thần nữ giống Tưởng cô nương sao?”

Phượng Ninh không để bụng được chuyện gì, nàng phải hỏi cho rõ ràng.

Bùi Tuấn là người có thân phận gì, chỉ cần nghe giọng điệu của nàng, hắn đã nắm được mọi chuyện. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi: “Nàng có ý gì? Nàng tưởng trẫm coi nàng như người thay thế cho người khác?”

Phượng Ninh nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, nàng không dám nói gì.

Bùi Tuấn nghiến răng: “Nếu trẫm thích một nữ nhân, trẫm có nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải giành được người ấy, tìm một người thay thế là hành vi của kẻ hèn nhát!”

Chỉ vì chuyện này mà nàng giận dỗi hắn mấy ngày trời.

Cơn giận Bùi Tuấn khó khăn lắm mới nguôi ngoai lại trỗi dậy, hắn tức giận, gõ mạnh một cái vào trán nàng.

Phượng Ninh đau suýt khóc nhưng nàng không dám so đo với hắn.

Sợ lại bị hắn đánh, Phượng Ninh khẽ chạm vào giá treo đồ rồi lui ra: “Bệ hạ, vậy ta đi đây...”

Bùi Tuấn nhìn ánh mắt đáng thương kia, hắn nói với giọng cảnh cáo: “Sau này nàng yên phận đi, không được suy nghĩ lung tung nữa.”

Phượng Ninh gật đầu lia lịa.

Bùi Tuấn không còn lòng dạ ở lại Chung Túy lâu nữa, hắn đứng dậy rời đi trước.

Phượng Ninh tiễn hắn tới Chung Túy môn, thấy hắn đi tới cửa bên trái, về phía Càn Thanh cung, nàng mới hỏi tiểu cung nữ: “Y phục của ta thay ra đâu?”

Tiểu cung nữ hoang mang: “Đưa về Dưỡng Tâm điện rồi ạ.”

Phượng Ninh ảo não, đã không giặt cho nàng rồi, hại nàng ở lại đây lâu thế làm gì? Quay về giải thích với Ngọc Tô tỷ tỷ thế nào đây?

Trên đường về, nàng cũng nghĩ sẵn lý do giải thích rồi. Cứ bảo đang đi thì bị người của bệ hạ gọi vào Dưỡng Tâm diện nên đổi y phục.

Tới Diên Hi cung, Phượng Ninh mới biết mình nghĩ nhiều rồi, tiểu nội giám canh cửa chẳng thèm tò mò, ngược lại còn cung kính đón nàng vào. Còn chính điện và sương phòng đều thắp đèn, có người mệt nên nghỉ ngơi rồi, chẳng ai để ý tới nàng muộn mới về.

Phượng Ninh thả lỏng tâm trạng, nàng đẩy cửa sương phòng, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn lưu ly. Quả nhiên Dương Ngọc Tô dựa vào gối ngủ rồi. Phượng Ninh rón rén vào phòng tắm, lau người, thay trung y rồi lên giường. Lúc nàng định thổi nến thì chợt thấy Dương Ngọc Tô thức giấc, nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.

Phương Ninh bỗng hoảng hốt: “Ngọc Tô tỷ tỷ...”

Dương Ngọc Tô nhìn từ cổ nàng xuống tới ngực, dấu đỏ như ẩn như hiện.

“Là kẻ khốn nào bắt nạt muội!”

Nghe xong, Phượng Ninh bỗng nhào tới bịt miệng nàng ấy lại: “Tỷ nói nhỏ thôi.”

Dương Ngọc Tô lập tức hiểu ra. Nàng ấy chỉ hỏi thử một câu thôi, không ngờ lại đoán trúng thật.

Vừa rồi nàng ấy đã thấy hai ma ma kia kỳ lạ, đợi về Diên Hi cung, một lúc sau cũng không thấy Phượng Ninh về, tất cả đều sáng tỏ.

Phượng Ninh biết không giấu nổi nữa, nàng đỏ mặt nói: “Tỷ đừng mắng ngài ấy...” Đó là Hoàng đế, không mắng được.

Dương Ngọc Tô tức đến bật cười: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao đến nay muội vẫn còn là một nữ quan? Hắn không muốn cho muội danh phận sao?”

Phượng Ninh chỉ đành trần thuật lại những lời lúc trước nói với Lương Băng cho nàng ấy nghe.

Dương Ngọc Tô nhìn Phượng Ninh, không biết nói gì.

“Muội...” Nàng ấy thực sự không tin tưởng gì Bùi Tuấn: “Phượng Ninh, muội cẩn thận chơi dao có ngày đứt tay đấy.”

Nàng ấy lo sau này Bùi Tuấn để Lý Phượng Ninh không danh không phận cả đời.

“Vậy muội sẽ xuất cung.” Phượng Ninh nói.

Dương Ngọc Tô xoa ấn đường: “Muội nghĩ đơn giản quá. Ngài ấy là Thiên tử, dù cho muội xuất cung rồi, liệu có nam nhân nào dám cưới nữ nhân của Thiên tử?”

Phượng Ninh bĩu môi: “Cùng lắm thì cả đời này muội không gả cho ai cả.”

Dương Ngọc Tô càng nghĩ, đầu càng to ra: “Chúng ta nhìn tình hình mà làm.”

Qua mấy ngày nữa là đến ngày rời về cung, Lý Nguy chần chừ không xuất hiện mà gửi tấu chương về cung, nói là muốn đón Phượng Ninh về một ngày để hiệu đính bản dịch “Luận ngữ”.

Phượng Ninh không dám qua loa, nàng tới xin ý chỉ của Bùi Tuấn.

Bùi Tuấn không có lý do ngăn cản cha con họ gặp mặt nên phê chuẩn.

Chỉ là nhớ tới Liễu Hải từng nhắc, Lý Phượng Ninh và người nhà không hòa thuận, Bùi Tuấn không yên tâm. Người đường hoàng từ chối thị tẩm ở Dưỡng Tâm điện, quay về cũng không để người ta bắt nạt.

“Để Ngô ma ma đi theo nàng.”

Ngô ma ma là một trong những lão bộc dược Bùi Tuấn dẫn theo từ phủ Tương Vương. Bà ấy là tâm phúc của hắn, bình thường, giúp hắn quản lý chuyện lớn, chuyện nhỏ trong cung, là người đứng đầu nhóm nữ quan.

Phượng Ninh nhớ tới gương mặt nghiêm khắc của ma ma kia, nàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, không, bệ hạ không cần lo cho thần nữ, thần nữ ứng phó được mà.”

Nếu để Ngô ma ma xuất cung với nàng, khó tránh khỏi bị người ta nhìn thấy. Đến lúc đó, chuyện nàng hầu hạ thị tẩm không giấu được nữa, có cung quy ở đó, nàng sẽ phải rời ngự tiền, an phận làm một Tài nhân.

Bùi Tuấn không nói nhảm với nàng, hắn lý lẽ hùng hồn: “Vậy trẫm lập tức hạ chỉ phong nàng làm Tài nhân nhé?”

Phương Ninh nhăn mặt lại.

Nàng đấu nổi với Hoàng đế sao?

Bùi Tuấn xua tay, ra hiệu cho Ngô ma ma đi theo nàng.

Lý Phượng Ninh về Diên Hi cung thay y phục trước, mang theo một tay nải đơn giản rồi rời cung. ở Đông Hoa môn, nàng nhìn thấy Ngô ma ma đang đợi mình. Nàng nhìn ngó xung quanh, không thấy ai khác mới yên tâm đi tới chỗ Ngô ma ma. Kết quả mới tới thông đạo, phía sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.

“Phượng Ninh, ta mới nghe Ngọc Tô nói trong nhà muội có người tới đón muội về, ta không yên tâm nên xin ý chỉ của Thái hậu, về phủ với muội một chuyến.” Nàng ấy đi chống lưng cho Phượng Ninh.

Phượng Ninh vừa nhận ra Chương Bội Bội, mặt nàng đã tái mét.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.