Phượng Nghi

Chương 47: Chương 47



Phượng Ninh cuống quít xoay người, nhanh chóng xách váy tiến lên đón Chương Bội Bội: “Bội Bội tỷ!”

Chương Bội Bội đi đằng sau một ma ma và một tiểu cung nữ, vô cùng vui vẻ bước tới trước mặt Phượng Ninh, nhác thấy Ngô ma ma đang ở đây, ánh mắt lộ rõ đôi phần ngạc nhiên.

Phượng Ninh đang không biết nên giải thích như thế nào thì Ngô ma ma đã lên tiếng trước:

“Chương cô nương muốn theo Phượng Ninh tiểu thư trở về Lý phủ à? Vừa khéo lão thân có việc phải ra ngoài cung, Liễu công công sai ta tiện đường đưa Phượng cô nương một đoạn đường.”

Chương Bội Bội nhìn hai người, cười: “Nếu đã có ma ma đi cùng với muội rồi thì ta không cần phải ra mặt nữa.”

Phượng Ninh cảm kích giữ chặt cổ tay của Chương Bội Bội: “Bội Bội tỷ, tỷ không cần lo lắng cho ta, tỷ mau về làm việc của mình đi.” Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của Chương Bội Bội, thấy nàng ấy không nghĩ gì nhiều mới thoáng yên lòng.

Chương Bội Bội gật đầu: “Ừm, vậy được, khi nào muội về? Có cần ta sai người tới đón muội không?”

Phượng Ninh vô cùng áy náy, lắc đầu đáp: “Không cần đâu, Lý phủ đón ta về thì ắt sẽ tiễn ta đi đàng hoàng, bản tấu còn đang để trên bàn của bệ hạ, bọn họ không dám làm gì ta đâu.”

“Muội nói có lý.” Chương Bội Bội không nói nhiều nữa, lùi lại mấy bước: “Được rồi, vậy muội về đi.”

Phượng Ninh lưu luyến đi trước. Đợi tới khi cả nàng và Ngô ma ma đều đã đi khuất bên ngoài cửa cung, nụ cười trên mặt Chương Bội Bội mới nhạt dần. Nàng ấy quay người đi qua cây cầu đá bạch ngọc bắc qua sông Kim Thủy, đi tiếp về hướng tây.

Ma ma đi bên cạnh nàng ấy đã mấy bận ngoái lại nhìn theo hướng Phượng Ninh rời đi, nghi ngờ ra mặt nói với Chương Bội Bội:

“Cô nương, chuyện Ngô ma ma ra mặt lấy uy giúp Phượng Ninh thế này thật chẳng đơn giản chút nào. Bà ấy đã vào cung hơn một năm nay nhưng đã bao giờ rời cung đi công cán gì đâu?”

Chương Bội Bội dạo bước trên cây cầu đá, chống tay lên lan can, dõi mắt nhìn về phía Văn Hoa điện ở đằng xa, bỗng nhiên cảm khái: “Đúng vậy, ta đâu có mù, ta thấy mà.”

“Ý cô nương là…”

Chương Bội Bội nói: “Chắc chắn Phượng Ninh đã lọt vào mắt xanh của bệ hạ rồi. Theo như những gì ta biết về tính cách của bệ hạ thì chưa biết chừng ngài ấy đã lâm hạnh Phượng Ninh rồi.” Nói đến đây, Chương Bội Bội chợt quay đầu nhìn ma ma, nói lớn tiếng bộc lộ sự phẫn nộ của bản thân: “Nếu đã vậy thì tại sao ngài ấy không trao danh phận cho Phượng Ninh? Ngài ấy tính ức hiếp Phượng Ninh à?”

Ma ma thấy Chương Bội Bội dường như muốn ra mặt thay cho Lý Phượng Ninh, vội la lên: “Tiểu tổ tông của ta ơi, đây đâu phải chuyện mà người nên nhúng tay vào chứ…” Để thuyết phục Chương Bội Bội, ma ma lập tức nghĩ ngay ra một cái cớ hoàn hảo:

“Đúng rồi, dạo trước lão nô nghe nói việc lập phi phải tuân theo quy định, có lẽ là phải lập Hoàng hậu trước rồi mới được phong phi thì mới hợp nhẽ. Chắc hẳn bệ hạ muốn đợi chọn được Hoàng hậu rồi mới phong các chức vị khác trong hậu cung. Phượng cô nương đã được sủng hạnh thì chắc chắn sẽ nhận được những đãi ngộ tương xứng.”

Mặc dù Chương Bội Bội cảm thấy lời giải thích này cũng khá hợp lý nhưng vẫn bất bình thay Phượng Ninh: “Chẳng qua ngài ấy thấy Phượng Ninh dễ ăn hiếp, không có ai làm chỗ dựa nên mới vậy thôi.”

Nơi này là Văn Hoa điện, cách Nội các cũng không xa, không phải nơi mà nữ quan hậu cung nên tới. Ma ma thúc giục: “Chẳng phải người muốn xuất cung hay sao? Chúng ta đi vòng qua Đông Hoa môn thôi.”

Chương Bội Bội lại lắc đầu: “Chúng ta đi đằng Tây Hoa môn. Vừa rồi điệu bộ của Phượng Ninh giấu giấu giếm giếm như vậy chẳng qua là vì sợ ta biết được chuyện này sẽ buồn lòng, không còn thân thiết với muội ấy nữa. Cho dù bây giờ ta nói với muội ấy là ta không để tâm thì e là muội ấy cũng sẽ vẫn bận lòng vì chuyện này. Nếu vậy thì chẳng thà ta giả câm giả điếc, vờ như không biết để muội ấy đỡ phải suy nghĩ lung tung còn hơn.”

Ma ma ngạc nhiên nhìn Chương Bội Bội: “Ôi, bây giờ đại tiểu thư nhà chúng ta cũng đã biết tính toán trước khi làm một việc gì đó rồi.”

Chương Bội Bội vịn tay bà ấy đi xuống cầu, cười nói: “Phượng Ninh là trường hợp đặc biệt, ta muốn làm bạn với muội ấy cả đời.”

Phượng Ninh quá lương thiện và đơn thuần, Chương Bội Bội có hận ai cũng không thể nào hận nàng.

Đi được vài bước, Chương Bội Bội càng nghĩ càng thấy sai: “Không đúng đâu ma ma, nếu như đợi phong cho cả hậu cung thì đến lúc đó với thân phận của Phượng Ninh, muội ấy không thể nhận được chức vị cao. Hiện tại thì khác, Phượng Ninh là phi tử đầu tiên của bệ hạ, bệ hạ hoàn toàn có thể dựa vào lý do này để phong cho muội ấy một chức vị cao hơn một chút, có phong làm Quý nhân cũng không thành vấn đề. Ma ma, bệ hạ sẽ không chơi đùa với Phượng Ninh đâu đúng không?”

Với tính cách dễ bị ức hiếp như của Lý Phượng Ninh, Chương Bội Bội càng nghĩ càng thấy điều này rất có khả năng là thật.

Ma ma sắp khóc tới nơi, ra sức khuyên Chương Bội Bội: “Tổ tông à, hiện tại người còn chưa phải là Hoàng hậu, đừng bận tâm nhiều chuyện như vậy mà.”

Chương Bội Bội lập tức nhụt chí như trái cà tím gặp phải đợt sương giá: “Xem ra ta phải cố gắng nhiều hơn nữa để trở thành Hoàng hậu mới được. Chỉ khi làm Hoàng hậu, ta mới có thể che chở cho Phượng Ninh.”

Lúc Chương Bội Bội hỏi xin ý chỉ của Thái hậu, Thái hậu đã bảo nàng ấy tiện đường đưa vài món đồ về Chương gia. Hiện tại, nàng ấy không cần phải tới Lý phủ nữa nên có thể về thẳng Chương phủ.

Về phần Phượng Ninh, xe ngựa của Lý phủ hết rẽ trái lại quẹo phải, cuối cùng cũng tới hẻm Hỉ Thước. Tuy Dương phủ và Lý phủ mang tiếng là ở gần nhau nhưng nhà của Dương Ngọc Tô nằm gần mặt đường, nhà cao cửa rộng, còn Lý gia lại ở sâu trong con hẻm nhỏ, chỉ có một tam tiến viện tử.

Đứa ở gác cổng đón hai người họ vào nhà, thấy có một vị ma ma toát lên phong thái hơn người đi cùng, tên này hơi ngạc nhiên nhưng vẫn biết lớn biết nhỏ, khách sáo dẫn đường cho họ.

Lý Nguy và Lý phu nhân Liễu thị đang ngồi chờ ở chính đường, thấy bóng Phượng Ninh đi từ đằng xa lại đây, Lý phu nhân xụ mặt:

“Nha đầu này hư thật đấy, vào cung đã nhiều tháng trời mà không biết đường báo tin về cho nhà… Uổng công ta lúc nào cũng lo lắng cho nó.”

Lý Nguy rất tán thành với nhận xét này của bà ta, đang định gật đầu thì chợt nhác thấy một bóng người ung dung đi lại đây.

Tất nhiên Lý Nguy không biết Ngô ma ma là ai, thân phận của ông ta không đủ tư cách để tới Dưỡng Tâm điện nên ông ta không biết thân phận của ma ma nhưng ông ta có tính luồn cúi, rất giỏi nhận biết quan phục. Khi nhìn thấy miếng bổ tử thêu hình kỳ lân trước ngực Ngô ma ma, ông ta lập tức đứng bật dậy.

Quan phục của nội thị cũng được phân chia theo phẩm cấp, quan phục có bổ tử thêu hình kỳ lân là loại trang phục được ban thưởng đặc biệt cho người có công huân rất cao hoặc thân tín của Đế vương. Cho nên ông ta lập tức biết ngay vị ma ma này là một nhân vật có quyền cao chức trọng, rất có khả năng là người được Hoàng đế ưu ái nhất trong số những người ở Ngự tiền.

Lý Nguy vội vàng kéo Lý phu nhân vẫn ngồi lù lù đứng dậy, mỉm cười thi lễ với Ngô ma ma:

“Ma ma đại giá quang lâm, ta không ra tiếp đón từ xa, xin ma ma thứ tội.”

Ngô ma ma thấy ông ta biết điều như vậy cũng không định nhập nhằng mà nói rõ luôn: “Lão thân phụng thánh dụ theo Phượng cô nương về phủ. Lý đại nhân và Lý phu nhân có việc gì cứ việc dặn dò, dặn dò xong, lão thân còn phải đưa Phượng cô nương quay về làm việc.”

Chỉ cần một câu nói thôi đã làm rõ chuyện bà ấy tới đây làm chỗ dựa cho Lý Phượng Ninh.

Lý phu nhân nghe vậy lạnh thấu tim, trong khi đó, Lý Nguy lại cảm thấy phấn chấn.

Ông ta chuyển sang nhìn Phượng Ninh.

Phượng Ninh rảo bước tiến lên, hành lễ với phu thê Lý Nguy:

“Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”

Lý phu nhân không ngu, thấy trượng phu nhất mực cung kính với vị ma ma này thì cũng không dám làm khó dễ Phượng Ninh như bình thường mà hòa nhã bước tới, kéo tay Phượng Ninh:

“Con ngoan, lâu lắm rồi không thấy con về phủ, cha mẹ nhớ nhung con muôn phần, mau để mẹ nhìn xem nào, con gầy đi rồi phải không?”

Phượng Ninh đã quen với thói mặt người dạ thú của bà ta, nàng hất tay bà ta ra, lùi lại một bước, lạnh lùng nói: “Mẫu thân nói vậy quả là khó hiểu. Con vào cung theo hầu Thánh thượng, trong lòng vui còn chẳng kịp. Có đồ ăn ngon, có chỗ ở đàng hoàng, làm sao mà gầy đi được. Cuộc sống của con bây giờ tốt hơn so với hồi ở phủ cả trăm, cả ngàn lần.”

Tám năm qua, Lý Phượng Ninh cẩn thận hầu hạ phu thê bọn họ, mong bọn họ sẽ che chở cho mình, giúp mình thuận lợi gả chồng. Bây giờ, nàng bị phu thê bọn họ gài bẫy nên đã trở mặt với bọn họ rồi, không cần phải nể nang gì nữa.

Nét mặt của Lý phu nhân cứng lại. Thấy Ngô ma ma lạnh lùng liếc nhìn, bà ta vội vàng xin lỗi: “Thần phụ không có ý đó, thần phụ chỉ quá vui vì gặp con nên nhất thời lỡ miệng mà thôi.”

“Ma ma, người mau ngồi xuống uống trà đi.” Lý phu nhân khách sáo mời Ngô ma ma rồi sai nha hoàn dâng trà.

Ngô ma ma thong dong ngồi xuống, thái độ như đang giục có việc gì thì nói nhanh lên.

Phượng Ninh nhìn về phía Lý Nguy: “Phụ thân, ngài gọi nữ nhi hồi phủ chẳng hay có chuyện gì dặn dò? Đúng rồi, sách của con đâu rồi? Tiên sinh đã hiệu đính xong rồi ạ?”

Lý Nguy và Lý phu nhân nhìn nhau, Lý phu nhân lập tức cười nói:

“Con ngoan, sách của con đang để trong thư phòng của cha con, con đi theo mẫu thân, mẫu thân đưa cho con.”

Phượng Ninh biết Lý phu nhân có lời muốn nói riêng với mình. Nàng nhìn ma ma một cái, ma ma ra hiệu nàng cứ yên tâm đi theo đi. Phượng Ninh lập tức đi theo Lý phu nhân.

Lý phu nhân dẫn nàng rời khỏi chính sảnh, đi dọc theo hành lang tới thư phòng ở phía tây. Trên đường đi, bà ta liếc nhìn Lý Phượng Ninh, thấy nàng bình thản, ung dung, không còn yếu đuối nữa, bà ta không khỏi cười khẽ:

“Ồ, cô nương tiến cung một chuyến quả nhiên đã gặp được phúc lớn. Giờ về phủ, ngay cả gặp đích mẫu cũng ra vẻ kênh kiệu.”

Phượng Ninh không sợ bà ta. Từ lúc bọn họ đưa nàng vào hoàng cung, tình nghĩa của nàng với Lý phủ đã chấm hết, có làm gì cũng không cần nể nang. Nàng dừng lại ở đầu con đường đá, nhìn Lý phu nhân:

“Người có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Lý phu nhân đã quen với thái độ cung kính của Phượng Ninh, chưa từng phải cúi đầu trước nàng nên trong lòng cực kỳ khó chịu. Tuy vậy, bà ta không dám thể hiện thái độ ra mặt, chỉ dẫn nàng vào phòng khách nhỏ phía sau thư phòng, vừa ngồi xuống vừa hỏi nàng:

“Trông vị ma ma kia có uy như vậy, hẳn là con đã được thừa ân thụ lộ* rồi phải không?”

*Cách nói uyển chuyển của việc được vua ban mưa móc.

Đây là điều mà ban nãy Lý Nguy đã muốn hỏi nàng.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.