Phượng Ninh đứng ở ngưỡng cửa, không trả lời xem có phải hay không mà chỉ lạnh lùng nói: “Các nữ quan trong cung có ai mà không có thân phận cao quý, tài mạo song toàn, con có bản lĩnh gì mà lại được bệ hạ sủng ái cơ chứ?”
Nàng không định nói thật mọi chuyện với đôi phu thê này để tránh bọn họ tác oai tác quái.
Lý phu nhân thầm thở dài. Bà ta khác với Lý Nguy. Bà ta đưa Lý Phượng Ninh vào cung là để cướp mối hôn sự với phủ Vĩnh Ninh Hầu cho nữ nhi của mình, còn Lý Nguy thì thực sự mong ngóng nữ nhi được Hoàng đế sủng ái.
Theo Lý phu nhân, Lý Phượng Ninh quá đơn thuần lại không có chỗ dựa, nếu nàng trở nên nổi bật thì chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ phải chết bất đắc kỳ tử.
Bà ta chỉ mong Lý Phượng Ninh đi cho khuất mắt nhưng lại vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu:
“Vậy thì cứ tiếp tục theo hầu thật cẩn thận vào …”
Lý Phượng Ninh ngắt lời bà ta: “Nếu mẫu thân không còn chuyện gì khác thì mau đưa sách cho con để con còn về cung.”
Lý phu nhân thấy cả cương lẫn nhu đều không ăn thua gì với Lý Phượng Ninh, trong lòng hơi khó chịu. Nếu là trước đây thì chắc chắn bà ta đã dạy cho nàng một bài học nhớ đời nhưng hiện tại ngoài chính đường còn có một nhân vật tai to mặt lớn đang ngồi, bà ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải cắn răng, nuốt giận:
“Thực ra bọn ta đón con về là vì có một chuyện muốn nhờ con giúp đỡ.”
“Chuyện gì vậy?” Phượng Ninh biết ngay là chuyện không đơn giản mà.
Lý phu nhân nghe vậy bỗng trào nước mắt, nức nở nói: “Tỷ tỷ con hứa hôn với Hàn gia thay cho con, để con được vào hoàng cung hưởng thụ vinh hoa phú quý. Thế nhưng hiện giờ Hàn gia lại không chịu chấp nhận mối hôn sự này nữa. Ta và cha con lo lắng khôn nguôi. Hàn Tử Lăng đã nói thẳng là sẽ chỉ lấy con rồi. Ta và cha con bàn nhau, chi bằng con viết cho hắn ta một bức thư, khuyên hắn ta mấy câu, nói với hắn ta là con đã được Thánh thượng ân sủng, khuyên hắn ta đừng hy vọng gì nữa, để hắn ta an phận cưới tỷ tỷ con, con thấy sao?”
Phượng Ninh thấy thật nực cười. Bản lĩnh đổi trắng thay đen của đích mẫu quả là quá đỗi khủng khiếp.
Thấy mặt Phượng Ninh tái xanh, Lý phu nhân lập tức nhắc nhở nàng: “Con à, con cũng không muốn chuyện của con bị Thánh thượng biết được đâu đúng không? Nếu lộ ra thì cả nhà mình chẳng ai được lợi lộc gì hết. Hiện tại, chẳng dễ gì con mới tới được Dưỡng Tâm điện, một khi sự việc vỡ lở, tương lai xán lạn của con sẽ tan thành mây khói, thậm chí có khi sẽ nguy hiểm tới cả tính mạng.”
Phượng Ninh đã hiểu rõ ý đồ của Lý phu nhân. Bà ta muốn nàng viết thư, một là có thể chấm dứt mọi mơ tưởng của Hàn Tử Lăng, hai là nắm được thóp của nàng, sau này nếu nàng thật sự trở thành Hoàng phi thì chắc chắn sẽ phải nghe lời bà ta.
Bà ta tính toán hay thật đấy.
Phượng Ninh cất bước đi ra ngoài: “Chuyện của Hàn gia không liên quan gì tới con, nhà này có gặp phải rắc rối gì cũng là chuyện của nhà này, còn về phần chuyện sống chết của con thì không phiền đích mẫu phải nhọc lòng lo lắng.”
Phượng Ninh rảo bước đi về phía tiền sảnh, Lý phu nhân tức giận đuổi theo sau, nhất thời nóng ruột, vấp phải hòn đá, suýt ngã sấp mặt, mắt cá chân bị trẹo, đau la oai oái.
Lý Nguy và Ngô ma ma nghe thấy tiếng ồn đều chạy cả ra ngoài. Lý phu nhân cười gượng gạo, chỉ tay vào Phượng Ninh, lắp bắp nói: “Nha đầu này thật là, ta cho nó bạc mà nó không chịu nhận, hại ta phải đuổi theo.”
Lý Nguy nghe vậy là biết cuộc nói chuyện đã bất thành. Ông ta bày ra cái uy của phụ thân, nhìn Phượng Ninh: “Phượng Ninh, ngay cả lời mẹ nói mà con cũng không chịu nghe à?”
Phượng Ninh đỏ hoe mắt, quật cường nhìn cha ruột: “Con không làm được đâu, hai người đừng ép con, nếu ép quá thì con sẽ kể chuyện này với bệ hạ…”
Lý Nguy nghe vậy nóng ruột, vội vàng khoát tay: “Ôi tiểu tổ tông ơi!” Ông ta cười gượng với Ngô ma ma, nghiêng đầu lại hung dữ lườm Phượng Ninh, trong lòng biết tính toán của mình đã không thể thực hiện được nữa, đành phải thôi, sai người mang sách tới cho Phượng Ninh, lại dúi cho Ngô ma ma hai thỏi bạc, Ngô ma ma không nhận. Trước ánh mắt đáng sợ của ma ma, Lý Nguy đành phải đưa số bạc này cho Lý Phượng Ninh:
“Con à, sống ở trong cung có nhiều việc phải dùng tới bạc, con cầm lấy mà tiêu.”
Ông ta tiếc số bạc này đứt ruột, chỉ mong Lý Phượng Ninh từ chối.
Ông ta sẵn sàng hối lộ ma ma số tiền này nhưng lại không nỡ đưa chúng cho nữ nhi tiêu. Ông ta nghĩ trong hoàng cung không thiếu thứ gì, chắc chắn Lý Phượng Ninh không thể chết đói được.
Lý Phượng Ninh thừa hiểu ý của ông ta, nàng nhận bạc, cất vào túi: “Cảm ơn cha.”
Ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Nàng cố ý.
Lý Nguy nhìn theo bóng lưng hai người rời đi mà tức vẹo cả sống mũi.
Hai thỏi bạc đó đâu có ít ỏi gì, những bốn mươi lượng bạc cơ đấy.
…
Phượng Ninh về Diên Hi cung nghỉ ngơi, Ngô ma ma tới Dưỡng Tâm điện báo cáo. Bùi Tuấn vừa dùng xong bữa trưa, nghe bà ấy kể đã gặp Chương Bội Bội lúc xuất cung cũng không mấy để tâm. Hắn và Lý Phượng Ninh không làm gì khuất tất, không cần phải né tránh người khác. Còn về phần Chương Bội Bội, chẳng lẽ nàng ấy lại dám ức hiếp Lý Phượng Ninh hay sao? Bùi Tuấn biết nàng ấy không dám.
Phượng Ninh nhận được cuốn sách dịch, lập tức đem ra nghiên cứu luôn ngay trong đêm. Quả nhiên Ô tiên sinh đã đánh dấu tất cả các lỗi sai trong bản dịch của nàng. Nàng sửa lại từng lỗi một rồi chép lại một bản mới. Dịch xong thì cũng đã tới cuối tháng, lại tới ngày các cô nương rời cung, trở về phủ.
Chương Bội Bội ở lại Từ Ninh cung, không về nhà. Dương Ngọc Tô lại hết sức phấn khởi gói ghém tay nải. Một lát sau, Hạ Linh Chi tới, thấy Phượng Ninh vẫn đang ngồi làm việc, rõ ràng không định về phủ thì tỏ ý hết sức hâm mộ nàng, còn nói với Dương Ngọc Tô: “Kể ra thì ta rất hâm mộ Phượng Ninh luôn. Nàng ấy cắt đứt quan hệ với người nhà thế này lại đỡ phải mất công nhọc lòng lo chuyện xã giao.”
Dương Ngọc Tô để tay nải xuống, thấy nàng ta vào đây bèn ngồi xuống giường cùng với nàng ta, hỏi: “Ngươi nói vậy nghĩa là sao?”
Hạ Linh Chi rầu rĩ đáp: “Mỗi lần tới ngày xuất cung là ta lại lo lắng, chắc chắn phụ mẫu ở nhà sẽ hỏi han ta đủ đường, xem có nữ quan nào được bệ hạ lâm hạnh chưa, bao giờ mới tới lượt ta, nghe nói ta không được ân sủng là lại mắng ta, trách ta ngu dốt, không biết lấy lòng Thánh thượng.”
“Nhưng ta thậm chí còn chẳng được gặp bệ hạ thì biết lấy lòng thế nào chứ?”
Dương Ngọc Tô cũng ngóng trông Phượng Ninh sớm ngày được phong Quý nhân: “Đúng vậy, có điều cứ từ từ thôi. Ta đoán chắc hẳn bệ hạ định phong hậu rồi mới phong phi, chẳng việc gì phải vội.”
Hạ Linh Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bốn bề vắng lặng mới khẽ kéo tay Dương Ngọc Tô, nói nhỏ vào tai nàng ấy: “Ngươi thấy bệ hạ có lạ không? Đã mười chín tuổi tròn rồi, không còn nhỏ nữa, đáng lẽ phải là độ tuổi nhiệt tình như lửa mới phải, vậy mà ngài ấy lại không gần nữ sắc. Hồi xưa thậm chí mọi người còn nghi ngờ bệ hạ…” Hạ Linh Chi thoáng dừng lời: “Hiện tại, ta cũng không thể không nghĩ như vậy.”
Sao Dương Ngọc Tô lại không hiểu ngụ ý của Hạ Linh Chi chứ, nàng ấy không nhịn được liếc nhìn Phượng Ninh, cảm thấy dở khóc dở cười.
Phượng Ninh ngồi đưa lưng về phía hai người, cảm giác như ngồi trên bàn chông.
Làm gì có chuyện hắn không khỏe, hắn quá khỏe luôn ấy chứ.
Hôm ở Chung Túy cung, eo nàng suýt bị hắn bẻ gãy luôn ấy chứ.
Đầu tháng chín, trời lạnh hơn. Phượng Ninh bắt đầu thường xuyên tới xưởng Phiên Kinh. Một là để tìm hiểu quy trình và chi phí khắc in sách, hai là để bàn bạc chuyện khắc chữ in rời. Xưởng Phiên Kinh có công việc của họ, không ai muốn ôm rơm rặm bụng việc của một tiểu cô nương nên cứ đùn đẩy nhau mãi, tất nhiên khó mà xong được.
Phượng Ninh cũng không thể gặp chuyện gì cũng nhờ Liễu Hải ra mặt, nàng cần phải học cách tự giải quyết vấn đề.
Lương Băng cổ vũ nàng: “Vạn sự khởi đầu nan, muội cứ thử tưởng tượng mà xem, chỉ cần bộ chữ in rời của muội được khắc xong, sau này muốn in bao nhiêu sách cũng được, đây là chuyện có lợi ngàn năm.”
Phượng Ninh nghe vậy lập tức xốc lại tinh thần.
Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện Bùi Tuấn đã mở rộng cơ đồ ở Kinh thành như thế nào khi từ phiên vương trở thành Đế vương.
Chi bằng nàng hỏi xin hắn lời khuyên xem sao?
Nghĩ vậy, Phượng Ninh lập tức chủ động nấu một ấm trà thu cúc, định mang nó tới Ngự thư phòng, xin Hoàng đế chỉ dạy cho mình.
Tính ra thì đã hơn chục ngày rồi nàng không thân mật với Bùi Tuấn. Không chỉ vậy, gần đây nàng thường xuyên tới xưởng Phiên Kinh, Bùi Tuấn cũng bận quản lý quân vụ ở tiền đình. Chiến tranh biên giới Tây Nam bùng nổ, mỗi ngày có ba lượt chiến báo gửi về. Đây là chiến sự đầu tiên kể từ khi Bùi Tuấn đăng cơ nên hắn theo dõi rất sát sao. Phượng Ninh biết hắn bận chuyện triều chính nên cũng không lượn lờ trước mặt hắn.
Ngay cả hôm nay, Phượng Ninh phải nghe nói vùng Tây Nam có tin tốt báo về thì cũng mới dám tới nhờ hắn chỉ bảo cho mình.
Dương Uyển và Trương Nhân Nhân đang báo cáo công việc ở Ngự tiền, Bùi Tuấn đang đọc tấu chương, mỗi khi nghe Dương Uyển nói một câu, hắn lại khoanh tròn một chỗ, biểu cảm đầy chuyên tâm. Phượng Ninh nhẹ chân nhẹ tay đi vào đây, đặt trà xuống cạnh bàn, thấy bọn họ đang tập trung trao đổi, không dám quấy rầy nên định đi ra ngoài, không ngờ Bùi Tuấn lại bỗng nhiên chỉ tay vào giá sách ở bức tường phía đông:
“Lấy ghi chép thông quan các loại hàng hóa mà hôm trước Trừu phân cục* Tây Bắc gửi về lại đây cho trẫm xem.”
*Trừu phân cục: cơ quan phụ trách việc thu thuế thông quan hàng hóa thời xưa.
Giá sách này có để một số văn thư ngoại tịch do Phượng Ninh dịch và chú giải nên nàng biết chúng nằm ở đâu.
Nàng lấy bản ghi chép đó ra, trình lên cho hắn xem. Khi bỏ tay xuống, hắn bỗng nắm lấy đầu ngón tay của nàng, không chịu buông ra, bụng ngón tay vuốt ve quanh ngón tay của nàng, làm cả người nàng tê dại.
Tim Phượng Ninh đập thình thịch, cơ thể cứng đờ, đứng yên không nhúc nhích, mặt đỏ bừng, hoàn toàn không dám nhìn Dương Uyển.
Dương Uyển đứng bên góc chếch chéo, đang cầm một quyển văn thư đọc lên. Trong này ghi chép sản lượng lương thực, nhân khẩu, thuế má các kiểu của mỗi tỉnh trong vòng hơn nửa năm qua mà các Bố chính sứ ty báo lên. Trương Nhân Nhân đang quỳ gối sau chiếc bàn nhỏ phía đối diện, vừa ghi chép vừa giúp Bùi Tuấn tính toán các con số mà hắn cần.
Hai người đều không chú ý tới động tĩnh trên ngự án.
Bùi Tuấn vừa vuốt ve ngón tay của Phượng Ninh vừa đọc tấu chương, nhắc nhở Dương Uyển: “Tổng hợp và đối chiếu sổ sách ghi chép của các tỉnh với sổ sách của bên Trừu phân cục xem có sai sót gì không, có khả năng mấy tỉnh này không trung thực.”
Nói xong, hắn ung dung buông tay Phượng Ninh ra, dặn dò nàng: “Chuyện này rất phức tạp, nàng giúp Dương Uyển chỉnh lý sổ sách của Trừu phân cục tại các cửa khẩu đi.”
Phượng Ninh liếc nhìn hắn, đỏ mặt nói:
“Thần nữ tuân chỉ.”
Nửa canh giờ sau, Dương Uyển và Trương Nhân Nhân trở về trị phòng, Phượng Ninh lại lấy cớ dâng trà để vào Ngự thư phòng. Lần này Bùi Tuấn không buông tha nàng, không nói tiếng nào đã bế bổng nàng lên, vội vàng đi về phía nội thất.
Hôm nay biên giới Tây Nam báo tin thắng lợi, Bùi Tuấn thả lỏng tinh thần, rất có hứng làm chuyện ấy.
Lực tay của hắn vừa mạnh mẽ lại vững vàng. Phượng Ninh vô thức ôm chặt cổ hắn, cơ thể gần như bị hắn ôm nghiến vào lòng, dán chặt vào người hắn, cảm nhận lồng ngực rắn chắc và hơi thở mát lạnh của hắn. Phượng Ninh bất giác lơ đễnh, có trời mới biết nàng khao khát lồng ngực của hắn cỡ nào.
Nhưng Phượng Ninh lại không thể không đẩy hắn ra, lúng túng nói:
“Bệ hạ, xin lỗi, ta… Ta tới tháng…”
Bùi Tuấn khựng lại, dục vọng từ trong sâu thẳm bỗng chốc rút xuống nhanh như thủy triều, thay vào đó là cảm xúc thất vọng.
Có điều nỗi thất vọng này chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Chuyện con cái không thể nóng vội được.
Bùi Tuấn lập tức để nàng xuống.
Thân thể Phượng Ninh chạm đất, trong lòng trở nên trống rỗng.
Ngoại trừ khi làm chuyện đó, những lúc khác hắn chưa từng thân mật với nàng.
Việc cầm tay, dựa sát với nhau như một đôi phu thê bình thường là chuyện mà nàng không hề dám nghĩ tới.