Phượng Nghi

Chương 49: Chương 49



Thích một người chính là như vậy. Một khi đã thích hắn thì sẽ không khỏi nảy sinh tâm lý ỷ lại vào hắn mà không biết rằng kỳ vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều.

Phượng Ninh xoa vùng lông mày, vẫn cười, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu.

Giữa tháng chín, trời nhanh tối hơn. Còn chưa tới canh giờ mà Bùi Tuấn thường dùng bữa, trong điện đã hết nắng.

Phượng Ninh thắp một chiếc đèn để lên chiếc bàn nhỏ cho Bùi Tuấn. Hắn ngồi khoanh chân trên giường đọc sách. Phượng Ninh không biết hắn đã bình thường trở lại chưa nhưng xem sắc mặt thì không có gì khác với lúc bình thường.

Phượng Ninh nhắc tới chuyện chính: “Bệ hạ, thần nữ không thể phát huy được năng lực ở xưởng Phiên Kinh, người nghĩ thần nữ nên bắt đầu từ đâu?”

Bùi Tuấn là Thiên tử đương triều. Đối với hắn, xưởng Phiên Kinh còn nhỏ hơn cả nha môn, hắn hoàn toàn có thể hạ ý chỉ cho Kinh xưởng là tất cả đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Thế nhưng hắn không làm vậy. Đối với Lý Phượng Ninh mà nói, hạ thánh chỉ là chuyện hạ sách, nàng cần được rèn luyện.

“Khi tới một nha môn nào đó, nàng đừng vội nói ra ý đồ của mình mà hãy đi xem xét thật nhiều, tìm hiểu trước, nắm rõ đạo lí đối nhân xử thế, hiểu về những người ở đó, có như vậy thì việc của nàng mới được giải quyết dễ dàng. Bất kể ở nha môn nào cũng đều có người đứng đầu. Vậy ngoài người đứng đầu thì sao? Chắc chắn là phải có tùy tùng, cũng có người âm thầm không phục, muốn thế chỗ người đứng đầu. Những mối quan hệ rắc rối này chính là điều mà nàng có thể tận dụng.”

Năm xưa, khi triều thần tới phủ Tương Vương đón hắn, hắn đã lợi dụng mâu thuẫn giữa Ty lễ giám và Nội các để đạt được mục đích của mình.

“Sau đó, nàng phải xem xem chuyện của nàng do ai quản lý, người đó đang trăn trở vì chuyện gì, có điểm nào mà nàng có thể lợi dụng được không. Lý Phượng Ninh, chuyện này đòi hỏi phải có rất nhiều kiến thức. Trẫm có thể hạ ý chỉ yêu cầu xưởng Phiên Kinh khắc chữ in rời cho nàng nhưng trẫm mong là nàng có thể tự nghĩ ra cách giải quyết. Bởi chỉ có vậy thì sau này bất kể nàng đi đâu, làm gì cũng không có gì mà nàng không giải quyết được.”

“Nàng phải nhớ, đừng trông chờ có người làm chỗ dựa cho nàng. Chỗ dựa duy nhất mà nàng có thể trông cậy được chính là bản thân nàng.”

Cho dù nàng có làm phi tử của hắn thì hắn cũng mong nàng có thể tự lập gánh vác trách nhiệm.

Hắn vẫn luôn khắc ghi những đạo lý mà mẫu thân xuất thân danh môn đã dạy cho hắn từ khi còn nhỏ. Hắn mong rằng sau này Lý Phượng Ninh cũng có thể dạy dỗ con của họ như vậy.

Phượng Ninh nghe vậy nửa hiểu nửa không: “Thần nữ nhở rồi.”

Bùi Tuấn nhận ra giọng nói của nàng hụt hơi hơn thường ngày, nhìn kỹ lại nàng, thấy nàng hơi chau mày, khóe mắt hơi đỏ, màu môi hơi tái.

Bùi Tuấn chưa từng thấy nàng ốm yếu như vậy, chợt mở miệng hỏi: “Nàng khó chịu lắm à?”

Kinh nguyệt của Phượng Ninh không đều, có khi ba mươi ngày, có khi hai mươi ngày, cũng có khi hai tháng không có kinh nguyệt. Có lẽ là do gần đây quá bận rộn nên lần này tới tháng rất đau.

Phượng Ninh không dám nói cho hắn biết mình đang đau, chỉ lắc đầu.

Bùi Tuấn “hừ” khẽ một tiếng, lười biếng giơ chuỗi hạt bồ đề lên định gõ đầu nàng một cái nhưng nhớ ra hôm nay nàng đang khó chịu trong người nên lại dừng lại, chạm nhẹ vào góc trán của nàng: “Không được phép khi quân.”

Phượng Ninh đành thừa nhận: “Bẩm bệ hạ, thần nữ hơi đau một chút.”

Bùi Tuấn nghiêm mặt, lập tức tuyên thái y tới. Người tới vẫn là lão thái y lần trước. Lão thái y ngồi xuống bắt mạch cho Phượng Ninh, chỉ một lát sau đã đứng dậy, thi lễ với Bùi Tuấn:

“Bệ hạ, không phải hỉ mạch.”

Phượng Ninh xấu hổ không chịu nổi.

Bùi Tuấn cũng thấy dở khóc dở cười:

“Không phải chuyện đó, nàng tới nguyệt sự, bị đau bụng, ngươi khám thử xem.”

“À à à, ra vậy, thần thất lễ rồi.” Lão thái y vội vàng ngồi xuống, đổi sang tay khác, bắt lại mạch cho Phượng Ninh, lần này lâu hơn, sắc mặt cũng hơi nặng nề.

Bùi Tuấn ngồi nghiêng người trên giường đọc sách, thấy sắc mặt lão thái y không ổn bèn để sách xuống, ngồi thẳng người lên, hỏi:

“Nàng ấy sao vậy?”

Phượng Ninh cũng thấy lo lắng theo. Nàng còn đang mong sớm ngày mang thai hoàng tự, để được phong Quý nhân, mong là không phải bệnh tật gì.

Quả nhiên, lão thái y tỏ vẻ tiếc nuối: “Tử cung của cô nương bị nhiễm lạnh, hẳn là do nguyên nhân nào đó từ thuở nhỏ, cần phải được điều trị.”

Bùi Tuấn nghe vậy giật mình, trong lòng thấy thất vọng nhưng xưa nay hắn luôn điềm tĩnh, không đến nỗi cư xử thất lễ. Hắn bèn dặn dò thái y:

“Trẫm ra lệnh cho ngươi mau chóng chữa khỏi cho nàng.”

“Lão thần tuân mệnh.” Thái y lui ra ngoài kê đơn cho nàng. Lý Phượng Ninh ở trong phòng, trào nước mắt, nức nở không thôi.

Từng có thời điểm Bùi Tuấn ghét nhất là thấy nữ nhân khóc nhưng giờ hắn đã quen với việc Lý Phượng Ninh rơi lệ trước mặt mình. Hắn cầm chiếc khăn mình thường dùng, lau nước mắt cho nàng, dỗ dành: “Nàng yên tâm, nhất định trẫm sẽ chữa khỏi cho nàng.”

Phượng Ninh nhìn bàn tay kề sát lại gần, không nhịn được kéo ống tay áo của hắn, đỏ hoe mắt hỏi hắn: “Bệ hạ liệu có…” Liệu có không cho nàng chức vị hay không?

Bùi Tuấn lập tức nhìn thấu nỗi băn khoăn của nàng, hắn nhíu mày, răn dạy nàng: “Không có chuyện đó đâu, nàng đừng suy nghĩ lung tung.”

Hắn là người bội tình bạc nghĩa hay sao?

Phượng Ninh lập tức nhoẻn cười. Nàng biết Bùi Tuấn là người sẽ không nói dối chỉ để dỗ dành nàng.

Hắn an ủi nàng như vậy khiến nàng rất vui.

Nhưng ngay sau đó, Bùi Tuấn lại trêu nàng: “Tài nhân thôi được không?”

Phượng Ninh xị mặt, lắc đầu đầy kiên quyết.

Bùi Tuấn bị dáng vẻ của nàng chọc cười.

Đuôi mắt nàng long lanh, trông rất dịu dàng.

Trái tim Bùi Tuấn cũng tan chảy theo. Hắn đưa tay lau bằng sạch nước mắt ở đuôi mắt của nàng.

Màn đêm buông xuống. Lão thái y sắc thuốc cho Phượng Ninh. Nàng uống xong thì hết đau, đồng thời cũng lấy lại tự tin. Vì tạm thời nàng không thể có thai nên nàng quay qua tập trung toàn bộ tâm trí vào công việc.

Phượng Ninh nghe lời khuyên của Bùi Tuấn, tới xưởng Phiên Kinh. Nàng không hỏi xem có ai có thể khắc chữ in rời cho nàng hay không mà nhìn trước xem mình có thể giúp bọn họ việc gì. Dưới quyền Ty lễ giám có vô số nha môn, xưởng Phiên Kinh chỉ là nhóm tầm thường nhất trong số đó, dâng tấu phải chờ rất lâu mới được Ty lễ giám trả lời. Phượng Ninh bèn giúp bọn họ tới Ty lễ giám xem thử, sau vài lần, mọi người đều cảm kích Phượng Ninh. Trái tim con người đều là máu thịt. Trước đây không ai buồn để ý tới Phượng Ninh nhưng dần dà đã có người chịu chỉ bảo cho nàng, khuyên nàng nên tìm gặp một người gọi là Lý lão đầu để bàn chuyện khắc chữ in rời.

Lý lão đầu là một lão công tượng rất giỏi, quản lý một nhóm công tượng mà người nào người nấy đều giỏi giang, chăm chỉ. Xưởng Phiên Kinh có chữ Thiên Trúc, chữ Tạng, chữ Mông Cổ, chỉ không có chữ Ba Tư. Khắc nguyên một bộ chữ in rời không phải là chuyện đơn giản, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức. Bản thân công việc của xưởng Phiên Kinh đã nhiều rồi, không ai muốn vơ thêm một việc vào người nên Lý lão đầu kiếm đủ mọi cớ để thoái thác.

Lý lão đầu không có con, thê tử đã mất nhưng ông ấy không tục huyền, chỉ là một lão già độc thân, không có gì cả, cũng chẳng sợ gì cả, không ai làm gì được ông ấy.

Dùng biện pháp mạnh với kiểu người này không hề hiệu quả.

Phượng Ninh phát hiện ra ông ấy thích uống rượu nên thỉnh thoảng nàng lại nhờ Chương Bội Bội lấy cho chút rượu của Ngự thiện phòng, mang tới cho Lý lão đầu uống. Uống một lần chưa được việc thì hai lần, hai lần vẫn chưa được việc thì mười lần. Phượng Ninh không có bản lĩnh gì ghê gớm nhưng nàng lại có nghị lực bất khuất. Cuối cùng Lý lão đầu không chịu nổi nữa: “Có bản lĩnh thì ngươi uống với ta.”

Phượng Ninh uống rượu với ông ấy thật.

May mà nàng vẫn thường uống với Ô tiên sinh mấy ngụm, nếu không quả thực nàng cũng không thể trụ nổi, chưa kể trước khi uống nàng đã ăn trước một viên thuốc giải rượu. Sau một canh giờ, cuối cùng Lý lão đầu cũng say khướt.

Lý lão đầu ôm cây cột trụ ở hành lang sau lưng xưởng Phiên Kinh khóc nức nở.

“Khi ta cưới cô nương ấy, nhà ta chỉ có bốn bức tường, bày tiệc và chuẩn bị sính lễ chỉ hết năm trăm đồng. Lúc ấy ta đã thề nhất định sẽ cho nàng được đeo vàng đeo bạc, mua y phục xinh đẹp cho nàng. Nàng tin ta, vất vả sớm hôm cùng ta đi bán hàng. Sau này ta và các huynh đệ kiếm được cơ hội vào làm cho xưởng Phiên Kinh. Lúc mới làm, không có tiền. Để tiếp tế cho các huynh đệ, nàng đã lấy của hồi môn ra lo liệu giúp ta. Khi đó ta nghĩ, đợi khi nào được phát lương, nhất định ta sẽ mua cho nàng một chiếc vòng tay bạc...”

“Lửa cháy khắp cả ngọn núi. Thê tử ngu ngốc của ta lên núi kiếm rau rừng, bị đốt tới độ biến dạng… Bầu trời của ta sụp xuống. Ai nói nữ nhân chỉ có tác dụng làm ấm giường? Nàng không phải như vậy, nàng là ông trời của ta. Giờ ta kiếm được nhiều tiền cũng có để làm gì? Nàng bỏ ta mà đi, những điều tốt đẹp cũng theo đó bỏ ta mà đi hết…”

Phượng Ninh khóc còn dữ dội hơn ông ấy: “Vậy bao nhiêu năm qua ngài không tục huyền là vì định thủ thân cả đời vì bà ấy ư?”

Lý lão đầu rất căm hận từ “tục huyền” này, mắt ông ấy đỏ sọng, nhìn nàng trừng trừng: “Tất cả những gì ta có được bây giờ đều là nhờ nàng dốc sức cùng gây dựng với ta. Nàng trồng cây cho người khác hái quả. Nàng ở trên trời có linh thiêng chắc sẽ giận lắm. Ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng được.”

Phượng Ninh là nữ tử nên nàng dễ dàng đặt mình vào vị trí của vị thê tử đã khuất kia để suy nghĩ, nghe vậy không khỏi cảm thấy hài lòng: “Bà ấy ở trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ rất vui mừng. Xin hỏi lão bá, lúc sinh thời, bà ấy có tâm nguyện gì không?”

Lý lão đầu rưng rưng nước mắt đáp: “Bà ấy muốn được vẽ cho một bức tranh nhưng ta chịu thôi, ta biết khắc gỗ chứ đâu biết vẽ tranh.”

Sắc mặt Phượng Ninh lập tức ngời sáng: “Vậy thì ngài khắc đi, để ta vẽ giúp ngài.”

Lý lão đầu hoài nghi nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi biết vẽ à?”

Phượng Ninh vỗ ngực nói: “Ta là Ngự tiền nữ quan, có gì mà không biết chứ.” Nữ tử trước đây rụt rè, thiếu tự tin như vậy, vậy mà cũng có ngày nói khoác mà không thấy ngượng.

Lý lão đầu do dự một hồi, cuối cùng vẫn lấy pho tượng gỗ yêu dấu của mình ra: “Ngươi vẽ đi.”

Phượng Ninh lập tức mài mực, vẽ tranh ngay tại trận. Mặc dù nàng đã được Ô tiên sinh dạy vẽ nhưng đây không phải là sở trường của nàng, ngay cả Lý lão đầu cũng chê nàng: “Cũng tạm chấp nhận được.”

Phượng Ninh không phục, đòi mang pho tượng và tranh về Diên Hi cung, nhờ Dương Uyển giúp.

Ngay trong tối hôm đó, Dương Uyển đã vẽ xong một bức chân dung giống pho tượng y như đúc, gửi lại cho Lý Phượng Ninh. Sáng hôm sau, Lý Phượng Ninh mang nó tới cho Lý lão đầu.

Lý lão đầu nhìn người trong bức họa, không khỏi lã chã rơi lệ.

Ông ấy nhìn tranh rồi lại nhìn dáng mình đi đứng lảo đảo, lưng khòm xuống, bỗng trở nên buồn bã:

“Nàng xem ta đã già thế này rồi, tới lúc xuống suối vàng gặp nàng, e là nàng chẳng thể nhận ra ta.”

Có bức tranh này, Lý lão đầu cũng làm việc hăng hái hơn, lớn tiếng nói cho Lý Phượng Ninh biết cần phải chuẩn bị văn thư xin phép những gì, nộp cho ai, dự trù xem sẽ tốn bao nhiêu tiền.

Đúng như Bùi Tuấn nói, hiểu rõ con người thì sự việc cũng sẽ tìm ra được hướng giải quyết.

Phượng Ninh vui vẻ tới Ty lễ giám xin sắc lệnh rồi lại báo số bạc cần chi cho Lương Băng biết.

Sau khi hoàn tất các bước thủ tục, lúc nàng trở về Dưỡng Tâm điện thì trời đã tối, ánh trăng sáng tỏ. Trời thu, bầu trời đen kịt, sâu thăm thẳm. Ánh trăng bạc trút lên mái nhà của Dưỡng Tâm điện, soi tỏ làn sương mỏng cuối mùa.

Hôm nay tâm trạng của Phượng Ninh rất vui vẻ. Nàng cực kỳ muốn gặp Bùi Tuấn nên đã lặng lẽ tới Ngự thư phòng xem thử. Người trực tối nay không phải là nàng mà là Lương Băng. Lương Băng lại không có thói quen trực đêm tại Ngự thư phòng nên đã về tây vi phòng từ lâu. Bùi Tuấn cũng không yêu cầu nàng ấy phải trực, trái lại còn thích tinh thần tránh né những chuyện hiểu lầm không đáng có của nàng ấy.

Chiến sự Tây Nam đang căng thẳng, thắng lợi đã gần trong tầm tay, Bùi Tuấn không dám lơi là, cho nên dù lúc này đã là giờ hợi ba khắc, hắn vẫn còn ngồi phê tấu chương.

Bùi Tuấn phát hiện ra Lý Phượng Ninh đứng hầu ở cửa ra vào bèn ngẩng lên nhìn, chợt ngửi thấy mùi rượu, hắn nhíu mày, nghiêm giọng gọi nàng:

“Vào đây.”

Phượng Ninh uống vài ngụm rượu với Lý lão đầu từ bữa trưa, giờ hai má vẫn còn hồng hồng men say. Nàng ngoan ngoãn bước tới thỉnh an:

“Bệ hạ, khuya vậy rồi người vẫn chưa ngủ ạ?”

Bùi Tuấn xị mặt hỏi: “Nàng uống rượu à?”

Phượng Ninh ngửi ống tay áo, thấy có chút hơi rượu bèn nhoẻn cười:

“Đúng vậy, bệ hạ, thần nữ đã thuyết phục được Lý lão đầu khắc chữ in rời cho mình rồi, lúc đó thần nữ vui quá nên có uống với ông ấy vài chén.”

Bùi Tuấn khó chịu ra mặt: “Nàng là Ngự tiền nữ quan mà lại uống rượu với người khác ở bên ngoài à?”

Phượng Ninh lập tức ngừng cười, tủi thân nói: “Chẳng phải người dạy thần nữ là làm người phải biến ứng biến linh hoạt, nắm rõ đạo lí đối nhân xử thế hay sao?” Nàng giơ ngón út lên, cười hì hì: “Thần nữ chỉ uống xíu xiu thôi.”

Nàng thích nghe câu chuyện Lý lão đầu kể về thời mà thê tử của ông ấy vẫn còn sống, ban ngày ông ấy đi làm, tối về đấm chân, nắn vai cho thê tử, chăm sóc hết sức ân cần. Nếu như bà ấy vẫn còn trên đời thì hẳn phu thê họ sẽ là một cặp đôi ân ái.

Phượng Ninh thoáng thấy hâm mộ họ.

Giọng điệu của Bùi Tuấn đầy nghiêm khắc: “Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười sáu phải không? Vậy mà Lý Nguy đã dạy nàng uống rượu rồi ư?”

Phượng Ninh vội vàng lắc đầu: “Không phải phụ thân thần nữ dạy mà là tiên sinh của thần nữ. Tiên sinh bị phong thấp nên vẫn thường xuyên uống rượu. Lúc thần nữ theo học chỗ tiên sinh, đã lén uống một chút.” Dường như muốn chối bỏ trách nhiệm giùm Ô tiên sinh, nàng cố ý nhấn mạnh vào chữ “lén”.

Không hiểu sao trong đầu Bùi Tuấn lại hiện ra cảnh Tiểu Phượng Ninh kháu khỉnh lẻn vào thư phòng, uống trộm rượu của nam nhân khác.

Bùi Tuấn xụ mặt không nói lời nào.

Phượng Ninh luống cuống: “Bệ hạ, sau này thần nữ không uống nữa là được mà.”

Còn lâu nhé, nàng sẽ lén uống trộm sau lưng hắn.

Ánh mắt Bùi Tuấn u ám, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống bàn: “Ô tiên sinh là người dạy nàng tiếng Ba Tư kia phải không?”

“Vâng... Tiên sinh lợi hại lắm…”

“Người này còn dạy nàng cả tiếng Mông Cổ nữa à?”

“Đúng vậy, tiên sinh đã dạy cho thần nữ từ nhỏ rồi.”

“Nàng vẽ ra bức tranh xấu xí kia cũng là nhờ công người này dạy bảo hả?” Quả nhiên không có chuyện gì ở Dưỡng Tâm điện có thể giấu được Bùi Tuấn. Chuyện Phượng Ninh vẽ tranh cho Lý lão đầu cũng bị hắn biết rồi.

Phượng Ninh không phục, nhỏ giọng thầm thì: “Đâu có xấu đâu chứ?”

Cuối cùng giọng điệu Bùi Tuấn trở nên chậm rãi, đuôi mắt ánh lên ý cười: “Người này bao nhiêu tuổi rồi?”

Phượng Ninh ngẫm nghĩ, thận trọng trả lời: “Tam thập nhi lập...” Nhớ tới ý chí khát vọng của Ô tiên sinh, Phượng Ninh tranh thủ nói:

“Bệ hạ, người xem Ô tiên sinh có phải là một nhân tài hiếm có không…”

Nàng còn chưa kịp nói dứt lời, Bùi Tuấn đã kéo nàng vào lòng hắn, hung hăng chặn môi nàng lại.

Đêm đó, hắn ra sức giày vò nàng.

Hắn tức giận.

“Lý Phượng Ninh, chẳng phải nàng muốn tập thư pháp hay sao?”

“Dạ?”

“Trẫm dạy nàng!”

Chẳng rõ ai cho Phượng Ninh lòng can đảm mà nàng lại đầm đìa mồ hôi nằm bò trên đệm khẽ nói:

“Nhưng Phượng Ninh thích chữ của người.”

Bùi Tuấn từ từ san bằng cặp xương cánh bướm mong manh của nàng, hít sâu một hơi, cắn răng nói:

“Trẫm cho phép nàng học.”

Thiên hạ không có ai dám bắt chước chữ của Thiên tử, Lý Phượng Ninh nàng là người đầu tiên.

Sau đó Phượng Ninh thay y phục, háo hức trở lại Ngự thư phòng, trải sẵn giấy Tuyên Thành, mài sẵn mực, ép Bùi Tuấn phải viết ngay cho nàng.

Nam nhân mới vừa hoan lạc xong, cả người từ đầu tới chân đều toát lên sự thoả mãn và lười biếng. Hắn ngồi trên long ỷ, nhìn Lý Phượng Ninh bằng ánh mắt phức tạp:

“Thiên tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nàng sợ trẫm nuốt lời à?”

Chẳng rõ lời nam tử nói trên giường có thể tin được hay không, Phượng Ninh sợ ngày mai hắn dậy sẽ đổi ý nên nghiêm túc giục hắn:

“Người viết đi mà, việc hôm nay chớ để ngày mai.”

Bùi Tuấn không còn cách nào khác đành đêm hôm khuya khoắt viết thư pháp cho nàng. Sau một khắc, bài Lan Đình Tự* đã hiện ra đầy sống động trên trang giấy. Phượng Ninh cầm bức thư pháp lên, yêu thích không nỡ rời tay. Có lẽ vì đêm nay ánh trăng quá đẹp, lại có lẽ vì có mỹ nhân ở đây góp thêm đôi chút yêu kiều, bức thư pháp này của Bùi Tuấn không tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc như ngày thường mà trở nên phóng khoáng hơn.

*Lan Đình Tự là một bài thư pháp nổi tiếng của Vương Hi Chi.

Phượng Ninh xem say sưa.

Bùi Tuấn rửa sạch tay xong, nhìn nàng, hỏi:

“Nàng thích nó vậy cơ à?”

Đúng vậy, nàng còn thích cả người viết ra nó nữa, chỉ có điều nàng chỉ nhủ thầm câu này trong lòng mà không định nói ra.

Chỉ cần nàng không nói câu này ra thì không coi là nàng thua.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.