Những ngày sau đó, Phượng Ninh vùi đầu vào xưởng Phiên Kinh, viết chữ Ba Tư ra rồi giao cho thợ thủ công khắc chữ theo.
Công việc hàng ngày cứ bận rộn như vậy, chẳng mấy chốc đã đến nửa cuối tháng mười một.
Gần đến cuối năm, Dưỡng Tâm điện càng ngày càng bận rộn. Phải kiểm tra các khoản chi tiêu của các bộ, lên dự toán ngân sách cho năm sau, còn phải đánh giá quan lại cuối năm, chuẩn bị các phần thưởng cho các bộ. Nhiều công việc phức tạp đan xen khiến ai cũng muốn tách ra làm hai để xử lý công việc. Liễu Hải lại điều thêm mấy nữ quan vào Dưỡng Tâm điện trực ban, nữ nhi của Binh bộ Thượng thư Trần Hiểu Sương, nữ nhi của Đại lý tự khanh Hạ Linh Chi tạm thời được điều đến.
Chỗ ở ban đầu dành cho các nữ quan đã hết chỗ nên phải điều thêm mấy cái bàn nữa.
Hôm đó, Phượng Ninh từ xưởng Phiên Kinh trở về thì thấy sách vở và bút mực của mình đã bị ném vào một góc.
Trần Hiểu Sương áy náy xin lỗi cô: "Phượng Ninh, bình thường muội ít ở Dưỡng Tâm điện nên phiền muội tạm chấp nhận một chút nhé."
Đúng là bây giờ Phượng Ninh không còn làm việc ở đây nhiều nữa, khi trực ban thì thường ở trong Ngự thư phòng luyện chữ, không trực thì lại xuống xưởng Phiên Kinh giám sát, thật sự không cần chiếm chỗ lớn như vậy nên nàng cũng không để bụng.
Lại nhắc đến việc viết bảng chữ mẫu, Phượng Ninh cũng đã có tính toán. Nàng không có chỗ nào để giấu một bức thư pháp lớn như vậy, chỉ có thể cất tạm ở Ngự thư phòng. Còn về việc luyện chữ, nàng đã lôi kéo Hoàng đế viết cho nàng một bức thư pháp nhỏ, bây giờ nó đang được nàng cất vào một cái hộp gỗ tử đàn, lúc nào cũng mang theo bên mình, cứ có cơ hội là lại lấy ra luyện.
Phượng Ninh đi vào cái góc nhỏ của mình, sắp xếp lại sách vở trên bàn. Liếc sang bên cạnh thì thấy Lương Băng đang chăm chú tính toán, ngón tay lướt như bay trên bàn tính, bận rộn đến mức còn chẳng có thời gian uống nước.
Thế là Phượng Ninh rót một chén trà, lặng lẽ đặt xuống trước mặt nàng ấy. Lương Băng liếc cái chén rồi uống một hơi cạn sạch, biết là Lý Phượng Ninh rót nên cũng không nói nhiều.
Chỉ cần là những việc không quan trọng thì Lương Băng chẳng bao giờ quan tâm, nên nàng ấy cũng không xen vào chuyện của Trần Hiểu Sương.
"Lương tỷ tỷ, bây giờ ta đang rảnh, nếu tỷ cần gì thì cứ nói với ta." Đây không phải lần đầu tiên nàng làm trợ thủ cho Lương Băng, Lương Băng tin tưởng nàng nên đưa ngay một số văn thư và sổ sách cần sửa sang cho nàng: "Kiểm tra đối chiếu lại sổ sách của Hoàng trang một lần."
"Được."
Phượng Ninh muốn học sổ sách từ Lương Băng.
Trần Hiểu Sương đứng bên cạnh thấy vậy thì hơi ghen tị, địa vị của Lương Băng ở Dưỡng Tâm điện còn cao hơn Dương Uyển. Nàng ấy nắm giữ toàn bộ sổ sách thu chi của nội khố, là một trong những tâm phúc thân cận nhất của Hoàng đế. Trong số mười tám nữ quan, Hoàng đế chỉ công khai khen ngợi một mình Lương Băng.
"Lương tỷ tỷ, Liễu công công đã dặn ta và Linh Chi phối hợp với tỷ, không biết những việc này để ta làm có thích hợp hơn không?"
Lương Băng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nói: "Sổ sách của Hoàng trang là tài liệu tuyệt mật của Dưỡng Tâm điện, ngoài ba nữ quan ngự tiền, không ai được phép xem." Nói xong, Lương Băng lại tiện tay đưa cho Trần Hiểu Sương một xấp sổ sách.
"Đây là sổ chi tiêu của các nha môn trong cung năm nay, ngươi giúp đỡ kiểm tra lại một lượt xem có ai báo cáo sai hay giấu giếm gì không?"
Rõ ràng đây là công việc của các quan viên phụ trách kiểm tra sổ sách, Trần Hiểu Sương thầm kêu khổ, việc dễ đắc tội với người khác nhất lại giao cho nàng ta.
Nàng ta không vui nhưng vẫn phải đồng ý, vừa mở cuốn sách đầu tiên ra đã thấy là sổ chi tiêu của Diên Hi cung thì thấy rất đau đầu.
Một lát sau, Chương Bội Bội chậm rãi ôm một cái lò sưởi tay vén rèm bước vào. Nhìn thấy chỗ của Phượng Ninh bị Trần Hiểu Sương chiếm mất, sắc mặt nàng ấy rất khó coi: "Trần Hiểu Sương, ngươi vừa từ đâu đến Dưỡng Tâm điện mà đã đuổi Phượng Ninh đi rồi?"
Trần Hiểu Sương vội vàng đứng lên, chỉ vào chỗ của Phượng Ninh: "Bội Bội tỷ, tỷ đừng trách ta, Liễu công công bảo ta và Linh Chi giúp đỡ Lương tỷ tỷ và Uyển tỷ tỷ. Phượng Ninh cũng không ở đây nhiều nên mới đổi chỗ với muội ấy."
Chương Bội Bội không thèm nghe lời biện minh của nàng ta: "Thật không? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, là Phượng Ninh đồng ý với ngươi hay ngươi tự ý quyết định rồi ép muội ấy nhường?"
Phượng Ninh thấy hai người họ sắp cãi nhau thì vội vàng đứng dậy, nhưng Chương Bội Bội lại liếc mắt ngăn nàng lại.
Sắc mặt Trần Hiểu Sương sa sầm: "Chương Bội Bội, không cần phải tính toán chi li thế chứ? Đây là Dưỡng Tâm điện, không phải tỷ nói gì cũng đúng, ta phụng mệnh Liễu công công đến đây làm việc."
Chương Bội Bội: "Không phải ta nói gì cũng đúng nhưng cũng không phải ngươi nói gì cũng được. Hay là mời Liễu công công đến đây để ông ấy phân xử xem sao?"
Trần Hiểu Sương nghẹn họng, mới ngày đầu tiên đến đây đã xảy ra tranh chấp, nếu để Liễu công công biết được có khi còn chê nàng ta không đủ khéo léo. Cuối cùng, Trần Hiểu Sương bị buộc phải đổi chỗ với Phượng Ninh.
Sau đó, Phượng Ninh nói riêng với Chương Bội Bội:
"Tiểu tổ tông ơi, tỷ đừng gây thù khắp nơi vì ta nữa mà!"
Chương Bội Bội chẳng quan tâm: "Ta không kết thù vì muội, chẳng qua ta chỉ ngứa mắt nàng ta thôi. Nàng ta suốt ngày xúi giục Dương Uyển tranh chấp với ta, sợ sau này ta làm Hoàng hậu sẽ gây bất lợi cho nàng ta."
Phượng Ninh đã vào cung hơn nửa năm, cũng đã nhìn đủ những tranh chấp chốn hậu cung nên không nói gì nữa.
Đến ngày ba mươi tháng mười một, các nữ quan theo lệ ra khỏi cung về thăm nhà. Nhưng tháng này Dưỡng Tâm điện thực sự rất bận rộn nên không được nghỉ, chỉ cho phép các nữ quan ra Đông Hoa môn gặp người thân rồi lại quay về.
Tất nhiên Phượng Ninh chẳng lo lắng gì, chỉ ngoan ngoãn phục vụ trong Dưỡng Tâm điện.
Đến khoảng giờ tỵ ba khắc, nàng nhìn thấy Hạ Linh Chi đỏ mắt quay về:
"Hạ tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt Hạ Linh Chi rất ngượng ngập, nàng ta gượng cười nói: "Còn chuyện gì được nữa? Mẫu thân nghe nói ta được vào Dưỡng Tâm điện thì vô cùng vui mừng, rồi hỏi ta có được thị tẩm hay chưa. Ta nói chưa, thế là bà ấy mắng ta một trận..." Những lời mắng chửi thật sự rất khó nghe khiến Hạ Linh Chi phải chạy về trong sự đau khổ.
Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.
Nghe đến chuyện liên quan đến Bùi Tuấn, Phượng Ninh không nói gì nữa.
Hai tháng nay Bùi Tuấn dặn nàng chăm sóc thân thể nên không chạm vào nàng nhiều.
Hạ Linh Chi am hiểu pha trà, kỹ năng pha trà của nàng ta được xưng là bậc nhất danh viện trong Kinh thành. Phụ thân nàng ta, Đại lý tự khanh đã bí mật lo lót cho mấy vị thái giám có quyền lực trong Dưỡng Tâm điện nên trà dâng lên trước mặt Hoàng thượng mấy hôm nay đều do nàng ta chuẩn bị.
Bùi Tuấn có thói quen nghỉ trưa, dù đang giữa mùa đông nhưng hắn vẫn thường nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Phượng Ninh đã hầu hạ trước ngự tiền được hơn nửa năm, tự nhận đã hiểu rõ thói quen này của hắn. Hôm nay, Liễu Hải có nói chuyện với nàng về việc hai hôm nay Bùi Tuấn ăn uống không ngon miệng. Thế nên Phượng Ninh đã tự tay làm sữa chua nho, định chờ Hoàng thượng thức dậy thì đem ra cho hắn thưởng thức.
Sắc trời càng ngày càng âm u, những đám mây dày đặc chậm rãi tụ lại trên đỉnh Dưỡng Tâm điện, gió lạnh rít gào qua cửa sổ báo hiệu sắp có tuyết rơi.
Phượng Ninh kéo chặt áo choàng rồi cầm hộp đồ ăn bước vào chính điện. Đột nhiên, có một nữ tử chạy vọt từ trong Ngự thư phòng ra, vẻ mặt hoảng hốt, tóc mái trên trán hơi rối, dù đang giữa mùa đông lạnh lẽo mà trán nàng ta lại ướt đẫm mồ hôi. Nàng ta chẳng hề để ý đến Phượng Ninh, chỉ che miệng khóc rấm rứt bước qua cửa.
Phượng Ninh đứng sững lại như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Người đó chính là Hạ Linh Chi!
Hai chân nàng ta run lẩy bẩy, bước đi không vững.
Phượng Ninh không khỏi nhớ đến đêm đầu tiên của nàng và Bùi Tuấn, hình như nàng cũng như thế.
Vậy là Hạ Linh Chi đã được sủng hạnh rồi sao?
Không!
Phượng Ninh lại lắc đầu.
Cũng chưa chắc, lần trước Trương Nhân Nhân bị đuổi ra khỏi Ngự thư phòng cũng trông như thế này.
Không biết vì không đủ tự tin với tình cảm này hay vẫn còn e ngại Bùi Tuấn mà Phượng Ninh lại chùn bước. Cuối cùng bát sữa nho chua cũng không được mang vào.
Dưỡng Tâm điện nhiều người phức tạp, chuyện Hạ Linh Chi thất thố chạy ra đã bị rất nhiều người nhìn thấy.
Bầu không khí trong tây vi phòng đột ngột trầm xuống, Hạ Linh Chi không nói một lời, chỉ vội vàng thu dọn quần áo rồi trở về Diên Hi cung.
Các cô nương hoang mang nhìn theo bóng dáng hoảng hốt của nàng ta.
Rốt cuộc đã được ân sủng chưa?
Nếu giống như Trương Nhân Nhân thì chậm nhất là hai canh giờ sau sẽ có lệnh trừng phạt.
Tiếc là không có. Một đêm trôi qua mà Hoàng thượng vẫn chưa có hành động gì đối với Hạ Linh Chi.
Phượng Ninh ôm gối ngồi trên giường, nhìn màn tuyết rơi ngập trời bên ngoài, mỉm cười nói:
"Trận tuyết đầu mùa năm nay đến muộn thật."
Dương Ngọc Tô vuốt lưng nàng, cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Phượng Ninh, nếu không có lệnh phạt thì muộn nhất là ngày kia sẽ có ban thưởng."
Dù sao cũng phải có câu trả lời cho việc Hạ Linh Chi mất hết lễ nghi chạy ra khỏi Ngự thư phòng.
Phượng Ninh cụp mắt, nàng hiểu ý của Dương Ngọc Tô, chẳng qua chỉ muốn xem xem Hoàng thượng sẽ ban phân vị gì cho Hạ Linh Chi.
Phụ thân Hạ Linh Chi là Chính Tam phẩm Đại lý tự khanh, trọng thần một nước, còn phụ thân nàng chỉ là Ngũ phẩm Thiếu khanh Hồng lư tự. Nàng chỉ có thể được phong làm Tài nhân, vậy còn Hạ Linh Chi, có phải sẽ là Quý nhân không?
Dương Ngọc Tô: "Nếu muội không yên lòng thì thử đến Dưỡng Tâm điện hỏi thăm xem."
Phượng Ninh lắc đầu.
Nàng không hỏi!
Lần đầu ghen tuông, hắn đã răn đe nàng, không cho phép nàng giận dỗi. Lần thứ hai là vì chuyện của Tưởng Văn Nhược, hắn lại không cho nàng suy nghĩ lung tung. Với cái tính đó của hắn thì có hỏi cũng như không.
Phượng Ninh không muốn tự rước lấy bực bội.
Suốt hai ngày sau đó, không khí trong Dưỡng Tâm điện vô cùng nặng nề, dù tuyết đã ngừng, băng tuyết đóng trên mái hiên khiến các bức tượng linh thú trên mái cung đình chuyển sang màu trắng muốt cực kỳ đáng yêu nhưng cũng chẳng ai buồn ngắm.
Đến ngày mồng Ba tháng Chạp vẫn không có thánh chỉ sắc phong từ Ngự thư phòng, không khí trong Dưỡng Tâm điện cũng từ từ thả lỏng.
Đêm đó, Phượng Ninh có phiên trực đêm, muốn tránh cũng chẳng tránh được. Nàng vẫn ôm một chồng sách vào Ngự thư phòng như thường lệ.
Phượng Ninh đã chuẩn bị tinh thần suốt mấy ngày, tự nhủ phải học cách chấp nhận, nhưng khi bước vào Dưỡng Tâm điện, trông thấy nam nhân cao quý tuyệt trần đang ngồi sau án thư, lòng nàng lại không khỏi chua xót. Nàng không khỏi nhớ đến Lý lão đầu, đúng là một nam nhân trung trinh! Đáng tiếc, nàng đã bước chân vào cung cấm, đã tự mua dây buộc mình.
Phượng Ninh ôm những cảm xúc phức tạp bước vào Ngự thư phòng, nàng giả vờ như không có chuyện gì. Trước tiên, nàng đặt sách lên bàn, sau đó quay ra chuẩn bị nước cho Bùi Tuấn. Làm xong, nàng nhẹ nhàng đặt chén trà lên án thư, cố gắng để giọng nói bình thường nhất có thể: "Bệ hạ, hôm nay là một bình ô mai, người nếm thử xem?"
Mùi gỗ tử đàn pha lẫn với mùi hương thơm dịu thanh khiết trên người thiếu nữ chui thẳng vào mũi hắn.
Bùi Tuấn nhìn nàng chằm chằm, dù nàng che giấu rất tốt nhưng sự uất ức và buồn bã trong mắt vẫn không thể giấu đi được.
"Nàng dùng loại hương tử đàn này từ bao giờ thế?"
Phượng Ninh không biết tại sao hắn lại hỏi vậy, chỉ ậm ờ đáp: "Tháng trước sinh nhật Ngọc Tô tỷ tỷ, Hạ tỷ tỷ tặng một hộp hương tử đàn, tỷ ấy chia cho ta một ít."
Nghe xong, Bùi Tuấn không khỏi cười lạnh.
Cảm nhận được sự lạnh lùng đáng sợ trong tiếng cười của hắn, nàng bèn hỏi: "Bệ hạ, người không thích mùi hương này sao?"
Bùi Tuấn ngước mắt lên, sắc mặt lạnh lùng đầy nặng nề: "Ừ, trẫm không thích, sau này đừng có dùng nữa."
Chiều hôm đó, hắn đang mơ màng tỉnh giấc thì ngửi thấy mùi tử đàn quen thuộc bên ngoài. Hắn nhớ dạo này Lý Phượng Ninh rất hay dùng mùi hương này nên lên tiếng gọi: "Vào đây hầu hạ trẫm thay quần áo."
Nhưng người bước vào lại là Hạ Linh Chi.
Bùi Tuấn lập tức biến sắc, lập tức chất vấn tại sao nàng ta lại ở Ngự thư phòng?
Hạ Linh Chi ấp úng nói: "Thần nữ phụng mệnh dâng trà cho bệ hạ, trà mới nấu xong nên mới mang đến cho người."
Bùi Tuấn biết mình đã gây ra sự hiểu lầm liền đuổi nàng ta ra ngay.
Vì chính hắn mở miệng gọi nên không thể trách Hạ Linh Chi được, thế nên mới không ra lệnh phạt.
Sau đó, Bùi Tuấn kéo Lý Phượng Ninh vào phòng tắm trong nội điện, bắt ép nàng rửa sạch mùi hương trên người đi.
Phượng Ninh ngỡ ngàng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, áo ngoài bị hắn kéo rơi xuống, cơ thể mảnh mai bị lớp vải mỏng mảnh bên ngoài bó chặt lại do ngấm nước. Nàng vội vịn vào thành bồn tắm muốn đứng dậy: "Bệ hạ, người làm gì vậy?"
Bây giờ nàng cũng biết bực rồi, không dễ dàng cúi đầu như trước nữa.