Phượng Nghi

Chương 51: Chương 51



Ánh mắt Bùi Tuấn lóe lên sự quyết tâm, hắn cởi cả long bào trên người mình ra ném sang một bên rồi bước vào bồn tắm. Bàn tay to lớn tóm lấy eo Lý Phượng Ninh, ép nàng dán sát vào người mình, cưỡng chế tách hai chân nàng ra.

Cơ thể Phượng Ninh bị hắn ghì chặt, nàng chỉ có thể chống hai tay vào ngực hắn để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nụ hôn của hắn đột ngột ập xuống môi nàng, khác với những lần trước, lần này hắn không vội chiếm đoạt mà lại nhẹ nhàng trêu đùa đôi môi nàng.

Giọng nói của hắn vừa trầm ấm vừa khàn khàn:

"Ba ngày liền không đến Ngự thư phòng, có phải nàng lại ghen không?"

Đôi mắt Phượng Ninh long lanh ánh nước, nàng vội tránh ánh nhìn nóng rực của hắn, ấm ức nói: "Bệ hạ biết rồi còn gì, sao phải hỏi lại?"

Sợ hắn lại tìm cớ răn đe mình, Phượng Ninh cắn răng nói: "Lần này là người tự hỏi, không liên quan gì đến ta."

"Nhưng nàng vẫn ghen." Bùi Tuấn không khỏi buồn cười, lại bắt đầu đùa nàng.

Phượng Ninh bất chấp nói: "Đó là chuyện của ta, chẳng liên quan gì đến người cả, người cứ coi như ta đang giận dỗi đi."

Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, đôi mắt bướng bỉnh đầy uất ức của nàng, trong khoảnh khắc đó, Bùi Tuấn đột nhiên đau lòng cho nàng. Hắn vuốt mái tóc ướt đẫm của nàng, nhẹ nhàng ghé vào trán nàng.

"Trẫm không có sủng hạnh bất cứ ai khác, Lý Phượng Ninh, trẫm chỉ có một mình nàng thôi, đừng khó chịu."

Lần trước nàng đã giận dỗi với hắn suốt mấy ngày vì chuyện của Tưởng Văn Nhược, hắn không thích nàng cáu kỉnh, cả hai đều mệt mỏi, thế nên hắn phải nghiêm túc giải thích với nàng.

Từ lần đầu tiên nàng ghen tuông bị hắn lạnh lùng răn đe cho đến hôm nay, hắn đã đổi sang cách dịu dàng giải thích với nàng.

Lúc này, Phượng Ninh không biết mình cảm thấy tủi thân hay vui mừng nhiều hơn.

Nàng vùi mặt vào ngực hắn.

*

Hạ Linh Chi tự giam mình trong Diên Hi cung suốt ba ngày, một là vì xấu hổ không dám gặp ai, hai là muốn xem thái độ của Dưỡng Tâm điện.

Hôm đó nàng ta thừa nhận mình đã nghe lệnh bệ hạ vào nội điện, nhưng chính nàng ta cũng có ý đồ riêng. Nếu không bị hắn quát mắng thì nàng ta cũng không xấu hổ đến vậy. Người ngoài đều nghĩ rằng nàng ta là nữ quan bên cạnh Hoàng thượng, theo lý mà nói thì dựa vào lý do này để nạp vào hậu cung cũng không phải không thể, nhưng Hoàng đế lại không làm vậy.

Đương nhiên Hạ Linh Chi sẽ buồn bã và thất vọng.

Trong nỗi thất vọng, nàng ta không khỏi nhớ lại tình cảnh hôm đó.

Lúc đó Hoàng đế nhìn thấy nàng ta, rõ ràng hắn đã sửng sốt một lát, vậy người hắn mong đợi ban đầu là ai?

Chắc chắn người đó có điểm tương đồng với nàng ta.

Hạ Linh Chi lập tức nghĩ đến hộp hương tử đàn, đó là hương liệu do nàng ta tự tay điều chế. Dương Ngọc Tô và Lý Phượng Ninh cùng sống một chỗ, dùng cùng một loại hương là chuyện bình thường, mà hôm đó cũng trùng hợp là ngày Lý Phượng Ninh trực.

Hạ Linh Chi chẳng cần suy nghĩ thêm đã nhận định rằng người Hoàng đế chờ là Lý Phượng Ninh.

Hai chân nàng ta mềm nhũn, không nhịn được ngã ngồi xuống ghế bành.

Hoàng đế không tỏ vẻ gì có nghĩa là chuyện này không thể truyền ra ngoài. Phụ thân của Hạ Linh Chi là Đại lý tự khanh, nàng ta thân là nữ nhi của mưa dầm thấm đất, hiểu rất rõ cách tránh né rủi ro. Sự ghen tị không ngừng nảy sinh trong lòng nhưng nàng ta biết không thể tự mình ra tay.

Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Linh Chi bước ra ngoài.

Đã mấy ngày rồi nàng ta không được ánh nắng mùa đông ấm áp và thoải mái, giờ được đứng dưới hành lang tận hưởng ánh nắng hiếm hoi này thì không nỡ bước đi.

Trần Hiểu Sương và Trương Nhân Nhân đã xem trò cười của nàng ta mấy ngày, thấy cuối cùng nàng ta cũng chịu lộ diện, hai người đi dọc hành lang tiến lại gần.

"Hạ muội muội, bệ hạ không phạt muội thì chắc không trách muội đâu, giờ không còn chuyện gì quan trọng nữa, đừng lo lắng." Trần Hiểu Sương bước đến gần trấn an nàng ta.

Trương Nhân Nhân dựa vào cột trụ hành lang, trêu chọc nàng ta: "Chuyện của muội có đáng gì đâu, ta còn bị đánh đòn cơ, chẳng phải vẫn tiếp tục hầu hạ trước mặt Hoàng thượng sao? Bệ hạ của chúng ta không giống người thường, người có rất nhiều quy củ, chúng ta phải cẩn thận nhưng cũng không cần quá tự ti. Muội nên nghĩ thoáng ra."

Hạ Linh Chi mỉm cười nói: "Không phải ta không nhìn thoáng, chỉ cảm thấy khó hiểu..."

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Hiểu Sương khẽ chớp: "Khó hiểu cái gì?"

Hạ Linh Chi ngượng ngùng nói: "Thật ra hôm đó ta không hề làm gì vượt quá khuôn phép, chỉ cảm thấy chiều hôm đó hình như bệ hạ đã nhận lầm người...''

Vừa dứt lời, Trương Nhân Nhân và Trần Hiểu Sương lập tức nhìn nhau, tim chợt thắt lại.

Từ khi vào cung hồi tháng Ba đến giờ đã hơn nửa năm, nhưng hậu cung chưa có ai được phong vị. Các nữ tử đều nghĩ vị Hoàng đế trẻ tuổi này chắc định xuất gia làm đạo sĩ rồi, thế mà bây giờ đột nhiên xuất hiện một bước ngoặt khác.

Các nữ tử đều là người thông minh, câu chuyện chỉ dừng lại ở đó, không ai dám hỏi sâu thêm.

Nhận nhầm người? Không thể nào! Vậy thì chỉ có thể là nhận nhầm mùi hương, mà trong Diên Hi cung nhỏ thế này, chuyện hương liệu không thể giấu được ai. Chỉ một hai lần là đủ để mọi nghi ngờ hướng về Lý Phượng Ninh rồi.

Đến giờ Lý Phượng Ninh vẫn chưa được sắc phong, chứng tỏ nàng còn chưa được sủng hạnh, nhưng rõ ràng đã lọt vào mắt Thánh thượng.

Nếu người đó là Chương Bội Bội hay Dương Uyển thì cũng thôi đi, sao cứ phải là Lý Phượng Ninh có thân phận thấp kém nhất? Nhớ lại lần thua cuộc trong trận đánh mã cầu với nàng, Trương Nhân Nhân không thể nín nhịn được.

Vì chuyện tranh chỗ mà Trần Hiểu Sương cũng kết thù với Lý Phượng Ninh nên nàng ta cũng không thoải mái.

"Nếu cứ tiếp tục thế này thì đường đường là nữ nhi của Các lão như ta cũng phải xếp sau nàng ta."

Sớm muộn gì cũng có ngày Hoàng đế phải phong vị hậu cung, nàng ta lo phân vị của mình không bằng Lý Phượng Ninh.

Trương Nhân Nhân còn sốt ruột hơn nàng ta.

Ngày nào Cẩm Y Vệ cũng phải đối đầu với nguy hiểm, phụ thân nàng ta đắc tội với quá nhiều người, giờ chỉ còn dựa vào sự yêu thích của Hoàng đế với nàng ta để giữ được sự an toàn cho gia tộc.

Nàng ta không dám làm ra chuyện giết người cướp của, vết xe đổ của Mao Xuân Tụ vẫn còn rõ ràng trước mặt. Muốn giăng bẫy ám toán Lý Phượng Ninh cũng không được, lúc trước Dương Uyển từng ra tay nhưng còn chẳng đuổi được Lý Phượng Ninh ra cung chứ đừng nói đến hai người họ.

Muốn ép Lý Phượng Ninh ra khỏi cung thì phải chờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

*

Chớp mắt đã đến mồng tám tháng Chạp, sắc trời vừa tảng sáng, đầu bếp của Ngự thiện phòng đã bắt đầu bận rộn, vừa phải chuẩn bị đồ ăn cho chủ nhân các cung vừa phải nấu cháo Lạp Bát* để ban thưởng cho các gia đình quý tộc trong thành.

*Tục ăn cháo Lạp Bát: Tục ăn cháo vào ngày lễ Lạp Bát của người Trung Quốc đã tồn tại hơn 1000 năm nay. Đến thời nhà Thanh tục ăn cháo Lạp Bát ngày càng trở nên phổ biến hơn bao giờ hết. Trong triều đình, các vị hoàng đế, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa,… đều ban lộc bằng cháo Lạp Bát cho các quan văn võ đại thần, tùy cung tùy nữ, thái giám, họ còn ban phát gạo và các loại quả, hạt khô cho các tăng lữ đang tu tại các chùa chiền.

Việc này là do Chương Bội Bội quản lý.

Mới sáng sớm Chương Bội Bội đã chạy vào Ngự thiện phòng, sợ không lo xuể, còn gọi cả Phượng Ninh đến giúp.

Chương Bội Bội cầm danh sách kiểm tra từng nhà một, Phượng Ninh giúp nàng ấy đóng gói cháo vào hộp.

Cứ thế, mấy chục phần cháo Lạp Bát được chuẩn bị xong vào đầu giờ tỵ, sau đó được đưa ra khỏi cung từ Đông Hoa môn, do nội thi và Cấm vệ quân chuyển đến từng phủ vào giờ ngọ. Sau khi từng công nhân quay về nộp thẻ, công việc của Chương Bội Bội mới kết thúc.

Chính đường của Lục Cung Nhất Ty nằm ở đại viện phía đông Diên Hi cung, Chương Bội Bội kéo Phượng Ninh đến đây chờ cung nhân giao trả.

Dương Ngọc Tô là một trong những nữ quan của Thượng phục cục, bình thường làm việc ở đây nên ba cô nương lại túm tụm vào nhau để sưởi ấm.

Đang giữa mùa đông giá rét, gió lạnh cắt da cắt thịt thổi vù vù, gương mặt non nớt của Phượng Ninh đỏ rực vì lạnh, Chương Bội Bội giơ tay lên che mặt nàng.

"Để ta xoa ấm cho muội." Da mặt của Phượng Ninh nơn nớt như thể gió thổi qua cũng rách được khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Phượng Ninh lập tức tránh đi: "Không cần."

Vừa tránh khỏi sự ép buộc của Chương Bội Bội ở bên này thì lại đâm vào vòng tay của Dương Ngọc Tô bên kia, Dương Ngọc Tô ôm chặt nàng không chịu thả: "Muội muội tốt của ta, sắp đến giao thừa rồi, thích quà gì nào? Tỷ tỷ sẽ chuẩn bị cho muội từ sớm."

Phượng Ninh đang vùi mặt vào ngực nàng ấy, lắc đầu nói: "Tỷ chỉ cần mang rượu ô mai do bá mẫu tự tay ủ đến là được rồi."

Chương Bội Bội lại xán lại tóm nàng.

"Ta cũng sẽ tặng cho muội một cái vòng hoa lớn..."

Các cô nương đang cười đùa vui vẻ thì cửa phòng trực đột ngột bị đẩy ra từ bên ngoài. Tiểu cung nữ đi theo Chương Bội Bội sợ hãi bước vào, liếc nhìn ba người một lượt rồi nhìn trên người Phượng Ninh, nói:

"Cô nương, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn!"

*

Đúng giờ ngọ, Vĩnh Ninh Hầu và phu nhân đi vào chính sảnh nghênh đón món quà được trong cung ban thưởng.

Sau khi cúng lễ, đốt hương và dập đầu, đích thân Vĩnh Ninh Hầu đưa một thỏi bạc cho công công ngự tiền.

Vị Thu công công này là con nuôi của Liễu Hải, những việc tặng thưởng quan trọng thế này tất nhiên đều thuộc về hắn ta. Vĩnh Ninh Hầu biết người này đang là tâm phúc của Đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng nên không dám thất lễ.

Thu công công lưu loát thu bạc vào, đậy tay áo lại rồi mới cười hỏi Vĩnh Ninh Hầu: "À, sao lại không thấy Thế tử?"

Nhắc đến Hàn Tử Lăng, Vĩnh Ninh Hầu nhíu chặt mày, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường, chỉ giải thích qua loa: "Dạo trước nó bị cảm lạnh, giờ vẫn chưa khỏi hẳn nên không dám gọi ra ngoài, sợ mất thể diện."

Thu công công cũng chỉ hỏi chứ không bận tâm lắm, sau khi nói chuyện xã giao vài câu thì bảo: "Vậy thì ta xin phép quay về cung báo cáo."

Vĩnh Ninh Hầu dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn ta đi xa rồi mới quay đầu nhìn về phía thư phòng của Hàn Tử Lăng, không kìm được cơn giận mắng Hàn phu nhân: 

"Nàng cứ chiều nó đi! Để xem mối hôn sự này kéo dài đến bao giờ!"

Sắc mặt Hàn phu nhân tràn ngập cay đắng, chỉ về hướng thư phòng nói: "Sao lại là ta chiều nó? Tự nó không chịu cưới mà, lão gia có ép cũng chẳng được."

Vĩnh Ninh Hầu biết hai mẫu tử bọn họ cá mè một lứa với nhau nên chỉ hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Đúng là Hàn Tử Lăng bị cảm lạnh thật, chẳng qua đã khỏi từ lâu rồi, giờ hắn ta đang uể oải chơi cờ trong thư phòng.

Theo ước định, mùa xuân sang năm hắn ta sẽ cưới Lý Vân Anh vào nhà, nhưng giờ hắn ta đã trả lại thiếp canh, Lý gia cũng chẳng có mặt mũi nào mà cưỡng ép đưa người đến. Nhớ đến việc mình đã bỏ lỡ cơ hội với Lý Phượng Ninh, Hàn Tử Lăng không thể nuốt trôi cơn giận này được.

Một mặt giữ tín vật để kéo dài thời gian với Lý gia, một mặt lại lo lắng Lý Phượng Ninh ở trong cung, sớm muộn cũng lọt vào mắt Hoàng thượng. Đến lúc đó hắn ta có hối hận cũng đã muộn rồi.

Lòng dạ rối bời không yên, hắn ta dứt khoát vứt quân cờ sang một bên, ngả đầu xuống ngủ mất. Mới ngủ được khoảng gần một khắc đồng hồ thì gã sai vặt thân tín chạy từ bên ngoài vào gọi hắn ta dậy.

"Công tử, xảy ra chuyện lớn rồi! Bên ngoài đang đồn ầm lên là Thiếu khanh Hồng lư tự Lý Nguy gan to bằng trời, dùng thứ nữ thay thế đích nữ vào cung, bán nữ cầu vinh, đầu mũi tên chỉ thẳng vào Phượng Ninh cô nương trong Dưỡng Tâm điện đấy."

Hàn Tử Lăng biến sắc, bật thẳng dậy hỏi: "Có chuyện đó sao?"

Mới đầu, hắn ta vô cùng lo lắng cho Lý Phượng Ninh, lo Hàn gia bị liên lụy, nhưng nghĩ lại thì đây cũng là một cơ hội. Thế là hắn ta co cẳng chạy thẳng đến chính viện của phụ mẫu.

Vĩnh Ninh Hầu và phu nhân cũng vừa mới nghe được chuyện này, đang bàn bạc thì thấy nhi tử vội vàng vén rèm chạy vào.

"Phụ thân, mẫu thân, hai người đã nghe được chuyện của Lý gia chưa ạ?" Hàn Tử Lăng nghiêm túc bước vào, quỳ phịch xuống trước mặt phụ mẫu.

Tất nhiên Vĩnh Ninh Hầu đã biết, chuyện này lan ra khắp Kinh thành rồi, giờ ai ai cũng cười nhạo Lý gia. Vĩnh Ninh Hầu lo lắng sớm muộn gì Hàn gia cũng bị liên lụy, đang lo lắng thì thấy nhi tử dường như có ý tưởng, bèn hỏi: "Con có ý gì sao?"

Mấy tháng nay cha con họ đã tranh cãi rất nhiều vì chuyện hôn sự nên bây giờ Vĩnh Ninh Hầu chẳng buồn nói năng nhẹ nhàng với nhi tử.

Hàn Tử Lăng vội nói: "Nhi tử nghĩ thế này, giờ Lý gia đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, kẻ đứng sau chắc chắn muốn đang ép Hoàng thượng xử lý Lý Phượng Ninh và Lý gia. Dù sao chuyện cũng đã vỡ lở rồi, chi bằng nhi tử đăng điện giải thích rõ ràng với bệ hạ là Lý gia đã tráo hôn, xin Hoàng thượng đứng ra làm chủ gả Phượng Ninh cho con. Vậy thì vừa bảo vệ được Phượng Ninh vừa giúp Hàn gia thoát khỏi liên quan."

Vĩnh Ninh Hầu suy ngẫm những lời nhi tử vừa nói, ông ấy vuốt cằm, nói: "Con nói cũng không phải không có lý."

Hầu phu nhân lập tức biến sắc: "Hai người dám đi thật à? Nhỡ Hoàng thượng thích nha đầu đó, không chịu thả người thì sao? Hai người lên đó chẳng phải sẽ đắc tội với Hoàng thượng à?"

Không phải Vĩnh Ninh Hầu chưa từng nghĩ đến chuyện này, ông ấy vuốt râu nói: "Chuyện này không thể giấu giếm được rồi, chờ bệ hạ tra được đến Hàn gia ta, chẳng thà chúng ta chủ động chịu đòn nhận tội, chờ xem bệ hạ xử lý thế nào."

Hoàng đế có thả Lý Phượng Ninh hay không không quan trọng, quan trọng là Hàn gia phải tỏ thái độ, bọn họ không thể chịu thanh danh vong ân phụ nghĩa được.

Thấy phụ thân đã quyết định, hai mắt Hàn Tử Lăng sáng rực vì vui mừng. Hắn ta đã đi nghe ngóng rồi, Lý Phượng Ninh vẫn còn mặc trang phục của nữ quan, chứng tỏ nàng vẫn chưa được sủng hạnh, vẫn còn cơ hội.

Hàn Tử Lăng trấn tĩnh lại: "Phụ thân, chuyện này không thể chậm trễ được, bây giờ chúng ta tiến cung diện thánh thôi!"


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.