Ba người Chương Bội Bội nghe được tin đồn bên ngoài thì sửng sốt hồi lâu.
"Ngươi nói sao cơ? Bán nữ cầu vinh? Chuyện này đã truyền khắp Kinh thành?" Chương Bội Bội đột ngột vỗ bàn, đứng phắt dậy.
Dương Ngọc Tô cũng sốt ruột theo, sắc mặt hết xanh lại trắng: "Không xong rồi, chuyện lớn thế này thì khó giải quyết lắm.''
Phượng Ninh vẫn ngồi ngẩn ra tại chỗ, cảm giác như vừa rơi vào hố băng, bờ vai run lẩy bẩy.
Chương Bội Bội cuống cuồng đi lại trong phòng: "Để ta nghĩ cách."
Dương Ngọc Tô tức tối chửi mắng phụ thân vô lương tâm của Phượng Ninh một trận thậm tệ.
"Phụ thân muội tự hại mình thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn hại muội nữa. Chuyện này ầm ĩ như vậy, e rằng Hoàng thượng sẽ xử phạt phụ thân muội đấy, không biết có bắt muội đi sung quân không?"
Khi quân là tội nặng phải tru di cửu tộc, Dương Ngọc Tô không dám chắc sức nặng của Phượng Ninh trong lòng Hoàng đế. Đừng nói bây giờ nàng chỉ là một nữ quan không danh không phận, dù đã là Hoàng phi thì cũng bị liên lụy nếu người nhà phạm tội.
Đôi mắt đen láy của Phượng Ninh ngân ngấn nước, nàng hoang mang không biết nên làm gì bây giờ.
Chương Bội Bội thấy Dương Ngọc Tô dọa Phượng Ninh sợ mất mật thì vội vàng trấn an:
"Cũng chưa chắc, xét về quy trình của Lễ bộ thì không có gì sai sót, nhà ai mà chẳng gửi người tốt nhất trong nhà vào cung hầu hạ Hoàng thượng. Chẳng qua phiền phức là Lý gia bị phanh phui thôi. Phượng Ninh à, muội đừng lo quá, cùng lắm thì ta đi cầu xin cô mẫu đứng ra nói đỡ cho muội."
Dương Ngọc Tô lại nghĩ xa hơn: "Chưa bàn đến chuyện Hoàng thượng xử lý Phượng Ninh thế nào, "bán nữ cầu vinh" không phải chuyện vẻ vang gì, chắc chắn sẽ làm tổn hại thanh danh của Phượng Ninh."
Nghe đến đây, Chương Bội Bội mới thực sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nàng ấy siết chặt thành ghế bành, nói:
"Chuyện này rõ ràng không nhắm vào Lý Nguy, ông ta chẳng qua chỉ là một viên quan Ngũ phẩm nhỏ nhoi, làm gì đụng chạm vào ai được, chẳng ai làm lớn chuyện này vì ông ta cả. Chắc chắn bọn họ nhắm vào Phượng Ninh, Phượng Ninh phải chịu tiếng nhơ này thì dù được giữ lại cũng khó mà thăng tiến được."
Cả thành đều nhận định Phượng Ninh lấy sắc hầu người, dù tương lai sinh Hoàng tử cũng phải kém một bậc.
Bốn chữ "bán nữ cầu vinh" đã trở thành gánh nặng không thể gỡ xuống của Phượng Ninh.
Hai mắt Phượng Ninh tối sầm lại, suýt nữa ngất lịm đi.
Chương Bội Bội càng nghĩ càng giận, nghiến răng ken két: "Nếu ta đoán không sai thì chắc chắn là nữ quan nào đó giở trò quỷ. Đúng là lòng lang dạ sói! Đáng giận! Phải bảo Cẩm y vệ điều tra xem là ai làm mới được!"
Dương Ngọc Tô sầu muộn nói: "Điều tra ra thì sao chứ? Lời đồn nào cũng là sự thật, không trị tội được người đó đâu."
Chương Bội Bội sửng sốt một lúc, sau đó cơn giận lao lên đỉnh điểm, lập tức co chẳng chạy vù ra ngoài.
Thấy nàng ấy tức giận chạy thẳng ra ngoài, Dương Ngọc Tô vội vàng ngăn cản người lại.
"Tổ tông của ta ơi, ngươi đi đâu vậy?"
Chương Bội Bội hét lên: "Ngươi đừng cản ta, cứ ở đây chăm sóc Phượng Ninh đi. Kiểu gì ta cũng phải nghĩ cách, không thể để Phượng Ninh bị bọn họ bắt nạt như vậy!"
Dương Ngọc Tô cũng đau lòng cho Phượng Ninh, một cô nương đơn thuần, yếu đuối như vậy giờ lại rơi vào vòng xoáy thị phi, nàng ấy nhẹ nhàng khuyên bảo: "Muội đừng kích động, chúng ta ngồi xuống nghĩ cách đã."
Chương Bội Bội đẩy mạnh Dương Ngọc Tô ra: "Các ngươi cứ ngồi xuống mà nghĩ, ta phải ra ngoài!"
Nói xong, Chương Bội Bội đẩy cửa đi nhanh ra ngoài.
Phượng Ninh thấy vậy thì quên cả buồn bã, vội vàng đuổi theo: "Bội Bội tỷ, tỷ đừng kích động thế, mau quay về đây đi!"
Chương Bội Bội vừa đi ra ngoài vừa liếc mắt ra hiệu, hai thái giám và một nữ quan đứng bên ngoài lập tức ngăn Phượng Ninh lại.
Chương Bội Bội là cháu gái ruột của Thái hậu, Thái hậu cầm quốc tỷ chính vì để Chương Bội Bội làm Hoàng hậu, cả cung chẳng ai dám trái ý nàng ấy.
Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô bị chặn lại trong phòng.
Thiếu nữ mạnh mẽ khoác chiếc áo lụa màu đỏ thẫm dẫn hai nữ quan vội vã đến Diên Hi cung.
Bước qua cửa cung, nàng ấy vừa ngẩng đầu lên đã thấy cửa Đông sương phòng mở ra, Trương Nhân Nhân và Trần Hiểu Sương cùng bước ra, trông có vẻ đang chuẩn bị đi đâu đó. Chương Bội Bội không do dự đi thẳng qua đó, đi qua bậc thềm cao đến gần hai người họ rồi đột ngột giơ tay tát thẳng vào mặt Trần Hiểu Sương.
Cái tát này quá vang dội khiến cả Diên Hi cung chợt lặng ngắt như tờ.
Các nữ quan và cung nhân đang bận rộn bên trong đều dừng tay, có người lén mở cửa sổ, có người ôm lò sưởi núp sau cột, có người công khai đứng ngoài hành lang tò mò hóng chuyện.
Trần Hiểu Sương ngẩn người ra vì bất ngờ bị tát một cái, nàng ta ôm mặt khóc nức nở: "Chương Bội Bội, ngươi dám làm càn! Ta là nữ quan trước mặt Hoàng thượng, ngươi có tư cách gì mà đánh ta?"
Chương Bội Bội "xì" một tiếng đầy khinh miệt, nhận lấy khăn cung nữ đưa tới, lau tay xong thì ném sang một bên.
"Đừng tưởng ta không biết các ngươi đã làm gì?"
Trần Hiểu Sương vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, khóc lóc nói: "Ta đã làm gì chứ?"
Trương Nhân Nhân không muốn tiếp lời chất vấn của Chương Bội Bội mà thừa thế bắt bẻ câu của nàng ấy: "Bội Bội, hành động này của tỷ đã vượt quá giới hạn rồi. Chúng ta đều là người hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, tỷ làm vậy sẽ bị phạt đấy."
Chương Bội Bội không tiếp chiêu của nàng ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua hai người rồi căm hận nói:
"Trừ hai người thì còn ai gây ra chuyện của Phượng Ninh nữa? Các ngươi thấy Phượng Ninh được mọi người thương yêu, lo lắng muội ấy vượt qua mình nên mới nghĩ ra cách hèn hạ này để hại muội ấy. Các ngươi cũng là nữ nhân cơ mà, bốn chữ 'bán nữ cầu vinh' có thể hủy hoại thanh danh cả đời người ta, thế mà các người lại chẳng hề chột dạ hay áy náy chút nào!"
Trương Nhân Nhân chế giễu lại: "Ồ, ta thấy tỷ chỉ đang tức giận quá không có chỗ trút ra thôi, bình thường ngứa mắt ai thì đổ tội cho người đó. Nàng ta bị chính phụ thân mình bán đi thì liên quan gì đến chúng ta? Người ta vẫn nói không có lửa làm sao có khói, chính gia đình nàng ta có vấn đề nên mới rước lấy những lời đồn này."
Với tính tình của Chương Bội Bội, nghe thấy lời đổ lỗi ngược lại này thì nhất định sẽ nổi khùng lên như lửa cháy bị đổ thêm dầu. Đúng như dự đoán, Chương Bội Bội nghe xong thì lập tức giơ chân lên đá thẳng vào người Trương Nhân Nhân. Trương Nhân Nhân không hề né tránh, cố ý nhận lấy cú đá này của nàng ấy. Nàng ta hét to lên rồi ngã ngửa ra sau, đập thẳng vào ngưỡng cửa rồi ngã xuống đất.
Có chuyện này, không lo Hoàng đế không trừng phạt Chương Bội Bội.
Quả nhiên, cung nhân của Diên Hi cung đã chạy đến Dưỡng Tâm điện báo tin, thân tín của Chương Bội Bội cũng tức tốc đi báo cho Từ Ninh cung. Một lát sau, Liễu Hải đích thân dẫn người đến Diên Hi cung, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong, nét mặt ông ấy sầm xuống.
"Các tiểu tổ tông của ta ơi, hôm nay là lễ Lạp Bát đấy, các người sợ Hoàng thượng chưa đủ giận nên cố tình đổ thêm dầu vào lửa à?"
Chuyện của Lý Phượng Ninh đã truyền đến tai Hoàng đế, giờ người đang tức giận kia kìa, thế mà lại còn thêm cái chuyện này nữa.
Liễu Hải lắc đầu, vắt cái phất trần lên khuỷu tay rồi thở dài nói: "Được rồi, đều đến ngự tiền thỉnh tội đi."
Trần Hiểu Sương và Trương Nhân Nhân chỉ chờ lúc này, Trần Hiểu Sương khoanh tay, cố ý để lộ ra dấu bàn tay rõ ràng rồi quát lớn với Chương Bội Bội: "Để xem ngươi còn dám kiêu ngạo trước mặt Thánh thượng không!"
Chương Bội Bội trợn mắt lườm lại rồi phủi sạch bụi trên tay đi, liếc hai người kia thêm một lần nữa rồi bước xuống cầu thang: "Ta mà sợ đôi co với các ngươi à? Nói cho mà biết, ta còn đang định đi Dưỡng Tâm điện cáo trạng đây."
Nếu không sớm biết Hoàng đế để mắt đến Phượng Ninh thì hôm nay nàng ấy cũng không dám ngang ngược như vậy. Nàng ấy cũng muốn đến Dưỡng Tâm điện xem xem Hoàng đế có bảo vệ Phượng Ninh không.
Trần Hiểu Sương thấy Chương Bội Bội vừa ăn cướp vừa la làng thì rất tức tối, dù sao cũng là nữ nhi của Các lão, tự tin có thừa, thế là cũng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước theo Chương Bội Bội.
Sắc mặt Trương Nhân Nhân trắng bệnh vì bị đá một cú đau, phải nhờ cung nhân dìu mới đi được đến Dưỡng Tâm điện.
Cổng tò vò của Dưỡng Tâm điện đã mở ra, ánh mặt trời chiếu lên những bức chạm khắc có hoa văn đặc sắc tỏa ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Hơn mười Vũ Lâm vệ đứng sừng sững hai bên, ai nấy đều đứng nghiêm trang, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Dưới mái hiên của chính điện không có một ai.
Không biết các cung nhân đã đi đâu hết, ánh chiều tà rực rỡ chiếu thẳng xuống sân viện lặng ngắt như tờ.
Đám người ồn ào ban nãy bước vào Dưỡng Tâm điện, bây giờ chẳng ai dám mở miệng nói gì nữa, tất cả đều quỳ xuống trước cửa điện.
Trương Nhân Nhân và Trần Hiểu Sương rưng rưng nước mắt quỳ ở hàng đầu tiên, Chương Bội Bội nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương, lê hoa đái vũ của bọn họ thì biết ngay hai người này đang giả vờ đáng thương để Hoàng thượng thương xót. Nàng ấy vô cùng khinh thường, nhưng vì đang ở trước Dưỡng Tâm điện nên không thể không cúi đầu, miễn cưỡng quỳ xuống.
Mọi người quỳ được khoảng nửa khắc, đầu gối đau nhức dữ dội mà bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì. Chương Bội Bội không chịu nổi, phải chống tay, cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, một đôi giày thêu hoa văn rồng vàng xuất hiện trước mắt mọi người, vạt áo huy hoàng khẽ tung bay theo gió mang theo áp lực vô hình khiến lòng người run sợ.
Bùi Tuấn chắp tay sau lưng, đứng từ trên cao nhìn xuống bậc thềm, lạnh nhạt liếc qua các nữ quan.
"Chuyện gì mà ồn ào thế?"