Phượng Nghi

Chương 53: Chương 53



Trần Hiểu Sương không cho Chương Bội Bội cơ hội mở miệng đã ngửa mặt lên, để lộ dấu bàn tay trên má, bức xúc nói:

"Bệ hạ, thần nữ sợ quá! Chiều nay thần nữ đang định đi trực thì Chương Bội Bội đột nhiên xông đến, ngang ngược tát thần nữ một cái. Thần nữ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết đã làm gì động chậm đến nàng ấy mà nàng ấy lại to gan bằng trời, không coi cung quy ra gì như thế. Cầu xin bệ hạ làm chủ cho thần nữ!"

Bùi Tuấn nhíu mày, liếc sang Chương Bội Bội.

Chương Bội Bội ngồi thẳng lên, bất mãn nhìn Hoàng đế.

"Bệ hạ, thần nữ đánh người chẳng có gì sai cả, chuyện này có nguyên nhân."

Đây là lần đầu tiên Bùi Tuấn gặp phải người có thái độ cứng rắn như vậy trước mặt hắn, thế là không khỏi bật cười, ý cười không chạm đến đáy mắt: "Ồ? Ngươi thử nói xem nào."

Chương Bội Bội không ngốc, nàng ấy nhận ra ngay giọng Hoàng đế hơi lạnh lẽo, thế là vội vàng thu lại thái độ ngang ngược, chớp mắt nhìn Hoàng đế hỏi:

"Bệ hạ, người đã nghe được chuyện của Phượng Ninh chưa ạ?"

Ánh mắt Bùi Tuấn hơi trầm xuống: "Là ngươi đang hỏi trẫm hay trẫm hỏi ngươi?"

Chương Bội Bội nghẹn họng, sau đó chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình:

"Bệ hạ, ai nhìn vào cũng hiểu rõ chuyện này đang nhắm vào Phượng Ninh, mục đích là ép người phải xử lý muội ấy và Lý gia. Phượng Ninh đơn thuần như vậy, còn chẳng quen biết được mấy người trong cung thì có thể kết thù với ai chứ?"

Chương Bội Bội liếc sang bên cạnh rồi nói tiếp: "Chẳng qua có kẻ nhỏ nhen, ghen tị khi thấy Phượng Ninh cần cù, chăm chỉ, lại được bệ hạ ngợi khen nên mới muốn phá hủy thanh danh của muội ấy thôi."

"Bệ hạ, Phượng Ninh vô tội, cầu xin người hãy trả lại sự trong sạch cho muội ấy."

Nói xong, nàng ấy ngước lên nhìn Bùi Tuấn, hy vọng thấy được dấu hiệu Hoàng thượng đứng ra bảo vệ Phượng Ninh. Nhưng nàng ấy phải thất vọng rồi, khuôn mặt anh tuấn ấy vẫn bình thản như thường, hoàn toàn không có một biểu cảm khác thường nào.

Chương Bội Bội không khỏi thất vọng.

Trái lại, Trương Nhân Nhân tuyệt đối không chấp nhận lời buộc tội này, nàng ta ôm bụng tranh luận: "Bệ hạ, đây là chuyện không có thật, ngay dưới chân thiên tử, nhật nguyệt sáng soi, ai dám bịa đặt vu khống, hãm hại nữ quan ngự tiền? Đó là tội lớn đấy! Thần nữ không dám nhận lời vu khống này đâu!"

Chẳng lẽ Chương Bội Bội lại không nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng ta? Nàng ấy cười khẩy: "Các ngươi không bịa đặt tội danh nhưng sự việc này đột nhiên lan truyền khắp Kinh thành chắc chắn không phải là ngẫu nhiên...''

Nàng ấy còn chưa nói xong, Trương Nhân Nhân đã phản bác: "Được, Bội Bội tỷ cứ luôn miệng nói ta và Hiểu Sương gây ra chuyện này, vậy xin hỏi chứng cứ đâu? Tỷ không thể ỷ và việc mình có chút mặt mũi trong cung mà mặc sức làm, coi thường vương pháp được."

Dương Uyển và Lương Băng vừa đến không khỏi liếc nhìn Trương Nhân Nhân, nàng ta thật rất thông minh nhạy bén, đánh rắn bảy tấc, ngắm trúng điểm trí mạng của Chương Bội Bội.

Nghe vậy, Bùi Tuấn khẽ nheo mắt.

Chương Bội Bội đuối lý ở điểm này, nhưng nàng ấy không sợ, lập tức ngước lên nhìn Hoàng đến, nói: "Muốn có chứng cứ thì bệ hạ chỉ cần phái người điều tra là mọi chuyện sẽ sáng tỏ ngay."

Chỉ cần Hoàng đế có một chút ý nghĩ với Phượng Ninh thì sẽ không khoanh tay mặc kệ.

Trương Nhân Nhân tức đến mức bật cười: "Quả nhiên Bội Bội tỷ khác hẳn người bình thường, không có chứng cứ mà cũng dám ra tay, tỷ coi bệ hạ là ai?"

"Bệ hạ..." Chương Bội Bội còn muốn tranh cãi tiếp nhưng ánh mắt của vị Đế vương trên bậc thềm đã trầm xuống, nhìn chằm chằm nàng ấy, hỏi:

"Trương Nhân Nhân nói rất đúng, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chứng cứ của ngươi đâu?"

Chương Bội Bội lập tức ỉu xìu, ấm ức nói: "Bệ hạ... Người không bảo vệ Phượng Ninh sao?"

Bùi Tuấn đã hết kiên nhẫn, hắn thầm mắng Chương Bội Bội ngu xuẩn, ngoài mặt lại lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, lôi Chương Bội Bội xuống, xử theo cung quy..." 

Đúng lúc này, một tiếng hô to đột nhiên vang lên bên ngoài cửa Dưỡng Tâm điện: "Thái hậu nương nương giá lâm!"

Nghe thấy cô mẫu tới, Chương Bội Bội thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn bất mãn nhìn chằm chằm Bùi Tuấn. Nàng ấy còn tưởng Hoàng đế biết Phượng Ninh phải chịu uất ức lớn như vậy thì nhất định sẽ đứng về phía họ cơ, không ngờ hắn lại để hai tiểu tiện nhân kia lấn lướt. Chương Bội Bội cảm thấy rất thất vọng về Bùi Tuấn.

Một lát sau, hơn mười cung nhân vây quanh Thái hậu, chậm rãi tiến vào Dưỡng Tâm điện.

Bùi Tuấn không hề ngạc nhiên khi Thái hậu xuất hiện ở đây, hắn bình tĩnh cúi đầu thỉnh an bà ta.

Thái hậu bước lên trên bậc thềm, đứng bên cạnh Bùi Tuấn, vừa liếc nhìn Chương Bội Bội bên dưới đã quát lớn:

"Đồ hỗn láo! Ai cho phép con làm càn trước mặt Hoàng đế? Người đâu, dẫn nó đi cho ai gia, ai gia muốn đích thân dạy dỗ nó!"

Hai người Trương Nhân Nhân nghe vậy không khỏi cười lạnh, xem đi, đây là nguyên nhân Chương Bội Bội dám đánh đòn phủ đầu.

Nàng ấy ỷ vào sự nuông chiều của Thái hậu nên mới không có phép tắc như vậy.

Chương Bội Bội biết cô mẫu đến cứu mình nên ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nhận lỗi.

Vẻ giận dữ của Thái hậu đã dịu xuống, bà ta quay sang nhìn Bùi Tuấn: "Hoàng đế, giao người cho ai gia, Hoàng đế không có ý kiến gì chứ?"

Bùi Tuấn luôn đối xử ôn hòa với Thái hậu: "Nàng ấy là cháu gái ruột của Thái hậu nương nương, đáng ra phải do người dạy dỗ mới đúng."

Thái hậu khẽ gật đầu. 

Đúng lúc này, Liễu Hải khom người bước đến, sau khi hành lễ với hai người thì bẩm báo Hoàng đế:

"Khởi bẩm bệ hạ, những người có liên quan đến vụ án Lý Nguy đút lót Lễ Bộ Thị lang đều đang đợi ở bên ngoài Càn Thanh cung. Ngoài ra, còn có Vĩnh Ninh Hầu dẫn nhi tử Hàn Tử Lăng đến cầu kiến, nói rằng có liên quan đến vụ án này. Nô tài đã bảo họ quỳ bên ngoài Càn Thanh môn."

Nghe vậy, Bùi Tuấn khom người hành lễ với Thái hậu, nói: "Thái hậu nương nương, trẫm còn có việc cần xử lý, xin phép rời đi trước."

Nói xong, hắn liếc nhìn những nữ quan trước mặt, rồi nói: "Các ngươi đi theo trẫm đến Càn Thanh cung."

Đám nữ quan cúi đầu chào Thái hậu rồi nối gót theo Bùi Tuấn rời khỏi đại điện.

Thái hậu nhìn bóng lưng Bùi Tuấn đi xa mới nhíu mày, thở dài một hơi, sau đó dẫn Chương Bội Bội quay về Từ Ninh cung.

Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô phải thuyết phục mãi thì các cung nhân mới chịu thả hai người ra, vừa được thả tự do, bọn họ lập tức xách váy chạy đến Dưỡng Tâm điện. Đi được nửa đường thì nghe nói Thái hậu đã đưa người về rồi thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại quay đầu chạy về phía Từ Ninh cung.

Đi được vài bước, Dương Ngọc Tô lo lắng về bản án ở Càn Thanh cung nên kéo Phượng Ninh lại: "Hay chúng ta đi Càn Thanh cung trước đi."

Sau cơn bàng hoàng sợ hãi ban đầu, bây giờ Phượng Ninh cảm thấy rất hoang mang, nàng nói: "Ta không có gì để bào chữa về vụ án này, mọi chuyện đều phụ thuộc vào quyết định của Hoàng thượng. Ta muốn đi thăm Bội Bội trước rồi mới đến Càn Thanh Cung chịu tội."

Nàng sợ đến lúc Bùi Tuấn xử tội mình thì nàng sẽ không còn cơ hội cáo biệt Bội Bội nữa.

Bội Bội đã chống lại Hoàng đế vì nàng, nàng không thể gánh vác được sự che chở to lớn này được.

Dương Ngọc Tô không khuyên thêm nữa: "Được rồi, vậy để ta đi Càn Thanh cung thăm dò tin tức."

Nói xong, hai người chia ra hành động.

Phượng Ninh chạy đến Từ Ninh cung thì được cung nhân dẫn vào trong điện. Nàng không thấy Thái hậu ở đây, chỉ có Chương Bội Bội đang quỳ giữa đại điện, Phượng Ninh lập tức lao đến ôm chầm lấy nàng ấy, nước mắt lưng tròng nói:

"Tỷ ngốc quá đi! Sao lại hành động bốc đồng như thế chứ?"

Chương Bội Bội nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán sang bên mai, để lộ gương mặt thanh tú đáng yêu. Đã đến lúc này rồi mà nàng ấy còn không quên véo má Phượng Ninh:

"Cô nương ngốc, sao ta lại không biết chuyện hôm nay sẽ vi phạm cung quy chứ? Ta cố tình gây chuyện đấy, chỉ có gây chuyện ồn ào thì chuyện này mới không dừng lại ở việc phụ thân muội hối lộ, bán nữ cầu vinh mà còn liên quan đến chuyện nội bộ nữ quan lục đục. Ta đã quan sát bệ hạ rất lâu rồi, ngài ấy ghét nhất là các nữ nhân âm mưu đấu đá lẫn nhau. Ta muốn lật cái mặt nạ che đậy bên ngoài lên, buộc kẻ đứng sau phải lộ diện, sau đó mới dễ dàng điều tra chân tướng được."

Đối thủ thực sự rất cao minh, chiêu này đẩy mọi chuyện lên đầu sóng ngọn gió mà chẳng để lại dấu vết gì, khiến Hoàng đế lâm vào thế khó xử, không có cơ hội thiên vị.

Đây cũng là biện pháp duy nhất mà Chương Bội Bội nghĩ ra được.

"Nếu ta không ra mặt thay muội thì cả cái hoàng cung, cả cái Kinh thành này còn ai ra mặt thay muội nữa?"

Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy luôn sống trong hũ mật ngọt ngào, mọi người xung quanh đều yêu thương, chiều chuộng nàng ấy, muốn gì được nấy. Nàng ấy chưa từng trải qua khổ cực, cũng chưa từng nuốt cục tức vào trong mà không trút ra được. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện Phượng Ninh phải trải qua, nghĩ đến việc một tiểu cô nương còn nhỏ tí xíu mà đã phải trải qua nhiều chuyện đau thương thì trái tim đau như dao cắt. Nàng ấy không thương Phượng Ninh thì ai thương?

Con người sống trên đời là để tranh đấu, nàng ấy không hề hối hận.

Thái hậu ở bên trong nghe được những lời này thì tức giận mắng:

"Con đứng lên tranh đấu vì người khác, thế có nghĩ đến chuyện Hoàng đế sẽ vì thế mà lạnh nhạt con, cho rằng con không đủ chín chắn, không xứng làm Hoàng hậu không?"

Chương Bội Bội chẳng quan tâm, lập tức ngẩng đầu lên đáp:

"Cô mẫu, ai nói Hoàng hậu nhất định phải trầm ổn, đoan trang? Hoạt bát đáng yêu cũng được mà! Người xem tính tình bệ hạ thế nào kìa, con như này phối với ngài ấy chẳng phải quá hợp sao? Dương Uyển đoan trang thế mà có thấy bệ hạ liếc cái nào đâu!"

Thái hậu nghẹn họng không biết trả lời kiểu gì, ai bảo Chương Bội Bội là do một tay bà ta nuôi nấng, tình cảm không khác gì nữ nhi ruột thịt đâu. Thế là Thái hậu chỉ dạy dỗ vài câu rồi cũng mặc kệ nàng ấy.

Chương Bội Bội làm mặt quỷ với tấm rèm rồi lại quay sang nháy mắt với Phượng Ninh.

Nếu sự yêu thương của Thái hậu đối với Chương Bội Bội là nguồn động lực lớn nhất của nàng ấy thì sự thiên vị của Chương Bội Bội đối với nàng lại là ánh sáng rực rỡ nhất trong lòng Phượng Ninh.

Sao nàng lại may mắn gặp được Bội Bội chứ?

Nghĩ đến đây, Phượng Ninh ôm chặt lấy thiếu nữ này, ôm thật chặt!


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.