Bởi vì lúc đầu Hoàng đế giằng co với bách quan nên thân phận của Tương Vương mãi vẫn chưa được quyết định, do đó mọi thứ cần chuẩn bị cũng bị tạm gác sang một bên. Giờ đây thân phận của Tương Vương đột nhiên được định đoạt, phải thay đổi hoa văn trên bổ tử trong thời gian ngắn, các cục trong cung đều bận tối mày tối mặt. Phẩm giai của Đế vương và thân vương hoàn toàn khác nhau, hoa văn trên rèm che cũng không đồng nhất.
Làm việc trong cung đều phải theo điều lệ, chuyện nghị định danh phận của Tương Vương phải do Ty lễ giám phát văn thư sắc cáo gửi đến sáu cục hai mươi bốn ty, cung chính của Thượng công cục phải tuyên đọc phần văn thư này cho các nữ quan bên dưới. Nha môn chính của sáu cục một ty trong cung đều ở phía đông Diên Hi cung, đằng sau Phụng Tiên điện, tiếc rằng tiểu cung nữ được phái đi lại “bị cảm nắng” mà ngất xỉu nửa đường, bỏ sót một mình Lý Phượng Ninh chưa nghe văn thư.
Lý Phượng Ninh và mấy vị tú nương ở nhĩ phòng của Phụng Tiên điện hoàn toàn không hay biết gì hết, đương nhiên vẫn thêu rèm che dựa theo phẩm giai ban đầu.
Ngày mai là điển lễ cúng tế, Hoàng đế sẽ dẫn dắt bách quan tế tổ ở Thái Miếu, sau đó quay về Phụng Tiên điện dâng một nén nhang cho Tương Hiến Đế. Thân là người chủ trì điển lễ, một ngày trước khi diễn ra điển lễ, Long An Thái phi sẽ đến Phụng Tiên điện để kiểm tra tình hình chuẩn bị của các nơi ở Phụng Tiên điện, người đi cùng là sáu vị Thượng cung, mấy lão ma ma quản lý trật tự của Cung chính ty và các vị nữ quan mà người dẫn đầu là Dương Uyển.
Phụng Tiên điện có diện tích bằng chín gian phòng, cao bằng bốn gian phòng, nóc cung điện được lợp mái ngói lưu ly vàng, cực kỳ long trọng.
Dương Uyển và Chương Bội Bội đi theo Long An Thái phi kiểm tra từng nơi, bởi vì thời gian gấp gáp nên có một số chỗ không được như ý muốn, Long An Thái phi chỉ rõ từng điểm một, Dương Uyển ghi nhớ. Khi vòng đến chỗ đặt bài vị của Tương Hiến Đế ở hậu điện Phụng Tiên điện, nhìn thoáng qua hai tấm màn treo chung quanh, sắc mặt Long An Thái phi tức khắc thay đổi.
“Đây là người phương nào sắp xếp? Láo xược! Sao vẫn treo rèm che phẩm giai thân vương?!”
Chương Bội Bội nhất thời kinh hãi, cuống quýt phái người đi tìm Phượng Ninh. Phượng Ninh đang chuẩn bị nước trà dâng cho Long An Thái phi trong nhĩ phòng, nghe tin này thì vội chạy đến, đã thấy một đám Thượng cung và nữ quan nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt quái dị.
Phượng Ninh mờ mịt, vội quỳ xuống hành lễ với Long An Thái phi: “Thần nữ Lý Phượng Ninh bái kiến Thái phi nương nương.”
Thái phi lạnh giọng hỏi: “Rèm che hôm nay là ngươi treo lên hả?”
Thấy vẻ mặt nổi trận lôi đình của bà ấy, Phượng Ninh nhìn lướt qua rèm che đang tung bay trong gió, khẽ gật đầu: “Đúng là thần nữ…”
Long An Thái phi tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đúng là… Ngươi đúng là coi thường Hiến Đế, coi thường đương kim bệ hạ…”
Phượng Ninh bỗng chốc bị buộc tội nặng như vậy thì vô cùng bất lực: “Bẩm Thái phi nương nương, thần nữ không dám…”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương Bội Bội biết rõ tính cách của nàng, vội quỳ xuống bên cạnh cầu tình cho nàng: “Bẩm Thái phi nương nương, Phượng Ninh vốn là người lương thiện dịu dàng, muội ấy không có khả năng làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chắc chắn là có uẩn khúc nào đó.”
Dương Ngọc Tô đang bận giao tiếp với sáu cung cục vì chuyện mua sắm nên chưa đến đây, hôm qua Chương Bội Bội hầu hạ Thái hậu ở Từ Ninh cung, sau đó lại đến Ngự thiện phòng chuẩn bị gia súc cúng tế hôm nay, không biết Phượng Ninh không được gọi đến sáu cung cục nghe văn thư.
Nàng ấy quay sang hỏi Phượng Ninh: “Hôm qua muội đã nghe chiếu thư Tương Vương điện hạ được truy phong làm Hiến Đế chưa?”
Nghe vậy, nét mặt Phượng Ninh thoáng chốc không còn giọt máu, lắc đầu: “Ta không được nghe…”
Trái tim Chương Bội Bội chợt lạnh buốt.
Dương Uyển đứng đó nhìn các nàng. Đương nhiên nàng ta sẽ không làm hỏng việc của Hoàng đế, nàng ta biết rõ trước khi cử hành điển lễ sẽ có mấy đợt tuần tra, chỉ cần tố giác Lý Phượng Ninh trước mặt Long An Thái phi thì Lý Phượng Ninh khó thoát khỏi tội danh này. Chút chuyện nhỏ này không đến nỗi xử tử Lý Phượng Ninh, nhưng cũng đủ để đuổi nàng ra cung, dù Lý Phượng Ninh được giữ lại thì Hoàng đế cũng sẽ vì chuyện này mà căm hận Lý Phượng Ninh đến tận xương tủy. Nàng ta từng phụng dưỡng bên cạnh Đế vương nên biết rõ Bùi Tuấn chấp niệm truy phong cha mẹ mình cỡ nào. Nàng ta tự tin rằng mưu kế hôm nay không có sơ hở, hoàn toàn loại trừ tai họa ngầm Lý Phượng Ninh này.
Phượng Ninh vừa nhìn vào mắt Chương Bội Bội đã biết mình bị tính kế. Nàng không khỏi cười khổ, thật đúng là vẫn không để yên cho nàng. Lần trước là Mao Xuân Tụ, còn lần này là kẻ nào?
Chương Bội Bội lặng lẽ liếc nhìn Dương Uyển và đám Trương Nhân Nhân sau lưng nàng ta. Nàng ấy cười lạnh trong lòng, vội vàng xin lỗi Thái phi: “Thái phi nương nương, người cũng nghe thấy rồi đấy, không có ai báo tin cho Phượng Ninh nên Phượng Ninh vẫn chưa biết có chiếu thư, mong người…”
“Ta không có thời gian điều tra, cũng không quan tâm người nào trong sạch hay không…” Long An Thái phi lạnh lùng ngắt lời nàng ấy. Bà ấy đã sống trong hoàng cung mấy chục năm, quen thấy phi tử của tiên đế đấu đá tranh sủng, sao lại không đoán được đầu đuôi mọi chuyện?
“Ta chỉ quan tâm điển lễ ngày mai có được cử hành thuận lợi hay không. Người đâu, đổi lại cái khác! Còn nữ quan này…” Long An Thái phi liếc nhẹ Lý Phượng Ninh: “Ta không quan tâm ngươi có bị oan hay không, hôm nay ngươi đã treo rèm che này lên, vậy thì ngươi có tội!”
Ngươi có tội… Ngươi có tội…
Mấy chữ này liên tục xoay quanh trong đầu Phượng Ninh. Mồ hôi túa ra trên trán, trên thái dương của nàng, cả người nàng ướt đẫm, bóng người trước mắt như chao đảo, nàng chợt nhớ lại buổi chiều trước khi vào cung, phụ thân cướp tín vật của nàng đổi cho đích tỷ kết thân với phủ Vĩnh Ninh Hầu, ép nàng vào cung. Lúc ấy, nàng khóc lóc chất vấn ông ta: “Con có tội gì mà cha lại đối xử với con như vậy? Hôn sự ấy là mẫu thân đánh đổi bằng mạng sống, cha dựa vào đâu mà cướp mất?”
Người cha ra vẻ đạo mạo của nàng liền chỉ vào khuôn mặt của nàng: “Chỉ bằng gương mặt này của con thì con phải vào cung! Phụ thân đã ngồi lì ở vị trí Thiếu khanh suốt tám năm rồi, có được thăng chức hay không đều trông cậy vào con… Ninh Nhi, con chưa từng gặp Thế tử Vĩnh Ninh Hầu bao giờ, con không có tình cảm với ngài ấy, còn tỷ tỷ của con đã thầm thương trộm nhớ ngài ấy từ lâu, con hãy tác thành cho tỷ tỷ của con đi…”
Vậy là tên của nàng được báo lên Lễ bộ, nếu không ứng tuyển thì sẽ phạm tội chém đầu…
Chỉ vì khuôn mặt này mà ai cũng muốn hãm hại nàng.
Lý Phượng Ninh rất lương thiện, chỉ có điều khi bị người khác ức hiếp quá đáng, nàng cũng sẽ xù lông. Dù gì cũng phạm phải tội lớn, nàng bất chấp tất cả. Thiếu nữ vốn gầy yếu giờ bỗng nhiên đứng dậy, lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào Long An Thái phi, không cam lòng nói: “Thái phi nương nương, người muốn trị tội ta nhưng ta không phục, ta không làm sai, chiếu thư chưa được truyền đạt đến chỗ ta, ta không có chiếu thì sao có thể làm đúng?”
Nàng không ngại ra cung nhưng không thể là bị đuổi ra cung. Khoan hãy nói cặp cha mẹ kia sẽ đối xử với nàng như thế nào khi nàng bị đuổi về, bản thân nàng cũng không thể chịu được oan ức này.
Có lẽ là lần đầu tiên nàng có gan chống lại quyền uy, đôi mắt ướt át của nàng vẫn run lẩy bẩy, hòa lẫn với nỗi sợ hãi: “Bây giờ các người nói cho ta biết thì ta mới biết được. Chẳng phải vẫn chưa cử hành điển lễ sao? Vẫn còn kịp, ta đổi cái mới là được!”
Tiểu cô nương bưng cây thang từ bên cạnh đi tới, trèo lên kéo rèm che xuống một mình. Mọi người đều sững sờ nhìn nàng nên không ai tiến lên phụ nàng một tay.
Còn có thể làm như vậy sao?
“Ta sửa!” Lúc nói câu này, Lý Phượng Ninh ôm rèm che vào ngực, hốc mắt đong đầy nước mắt, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa kiên quyết.
Có lẽ là vì nàng quá xinh đẹp nên lúc cáu giận trông như tiểu hài tử đang dỗi.
“Ta sửa lại ngay từ bây giờ, sau đó treo lên trước hừng đông ngày mai. Nếu vẫn sai, ta sẽ tạ tội bằng cái chết!”
Thiếu nữ càng yếu mềm thì khi bộc lộ vẻ cứng cỏi càng khiến người ta xúc động. Chương Bội Bội gần như không nhận ra nàng, nàng ấy kìm lòng không đậu ôm nàng một cái: “Phượng Ninh, muội giỏi lắm!”
Nàng ấy quay sang, đang định phân bua với Thái phi thì bỗng thấy một bóng dáng cao lớn đứng ngay bên cạnh cột trụ dưới mái hiên. Hắn mặc trường bào mãng văn minh hoàng được cắt may chỉn chu, làm tôn lên vóc dáng cao lớn khôi ngô của hắn, tay cầm một chuỗi tràng hạt bóng loáng vì được vuốt ve trong thời gian dài, tràng hạt cứ nhẹ nhàng gõ lên hành lang, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua mỗi một người ở đây.
Chương Bội Bội hoảng hốt: “Bệ hạ…”
Hoàng đế không đến sớm cũng không đến trễ, sao lại đến vào lúc này?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Giờ thì Phượng Ninh không thoát tội được rồi!
Đoàn người Long An Thái phi nhao nhao xoay người, thấy Hoàng đế đến đây thì vội vàng thỉnh an, mỗi người đều có tâm tư riêng. Mọi người quỳ xuống, cúi thấp đầu, không còn ai che đằng trước, khiến Phượng Ninh thấy rõ người trước mắt mình.