Một lần nữa, Ren lại cô đơn dưới hơi ấm của lửa trại. Cậu hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận mùi không khí ẩm ướt, hơi mốc meo nhưng trong lành này.
Ren đã phải chật vật sống ở thành phố lớn, nơi cậu thực sự chưa từng được hít thở không khí trong lành.
Cậu hít sâu, để mặc mình đắm chìm trong mùi không khí ẩm ướt, hơi mốc meo nhưng lại trong lành đến lạ.
Thật kỳ lạ.
Hầm ngục tối tăm, lạnh lẽo, đầy rẫy những nguy hiểm rình rập...nhưng ít nhất, cậu có thể hít thở mà không bị sặc mùi xăng xe hay bụi bẩn.
Không giống thành phố đó.
Nơi mà mỗi hơi thở đều là một sự t·ra t·ấn. Nơi mà mùi hóa chất, bụi vải từ xưởng may bám chặt vào da thịt, luồn lách vào phổi, khiến cậu lúc nào cũng thấy ngột ngạt.
Ngay khi Ren còn đang chìm trong suy nghĩ, một âm thanh khẽ vang lên từ phía sau.
Bước chân nhẹ, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Có người đang tiến đến.
Cậu mở mắt, cơ thể vô thức căng lên.
Cái lạnh của hầm ngục bỗng chốc trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
“Này...thái tử...tâm sự một chút chứ...?”
Giọng nói lạnh lẽo đầy đe dọa như tiếng vọng dưới vực sâu siết chặt lấy từng hơi thở của Ren.
......
“Tôi hy vọng là chúng ta đã nghỉ ngơi đủ tốt.” Copper đứng trước một căn phòng tối, thanh kiếm sáng bóng của anh ta lóe lên.
“Tôi mừng vì không có ai phải bỏ mạng trong cuộc thám hiểm. Chúng ta đều đã nhận được nhiều thứ. Ắt hẳn cấp độ của mọi người cũng đạt đến level 2 hoặc hơn.”
Anh ta liếc mắt nhìn nhanh đám người.
Giọng nói trầm với âm lượng vừa đủ nhưng đọng lại rõ ràng trong tâm trí của từng người.
“Chúng ta sẽ đánh bại con Mini boss của tầng này và tiến vào phòng kho báu.” Copper nở một nụ cười nhạt. Thế rồi ánh mắt dừng lại trước người của Tarek và đám đàn em.
Tarek khoanh tay, cơ mặt giãn ra một cách cứng nhắc. Gã không nói gì, nhưng đôi mắt nheo lại, tia nhìn sắc như dao. Một bên môi hơi nhếch lên, nhưng chẳng rõ là chế giễu hay đề phòng.
Như thể đã hiểu được suy nghĩ của Tarek, Copper nhấn mạnh thêm một câu:
“Chiến lợi phẩm rơi ra từ boss, ai nhặt được thì sẽ là của người đó. Phòng kho báu cũng vậy...ai tới trước thì được trước...”
Một tràng cười khẽ vang lên từ một trong những đàn em của Tarek, nhưng nhanh chóng bị dập tắt khi gã giơ tay lên.
Tarek cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng mang theo một sự đe dọa không che giấu:
“Hah… luật chơi đơn giản đấy.”
Gã nghiêng đầu, khóe môi kéo lên thành một nụ cười méo mó.
"Chỉ mong là không ai...vấp ngã trên đường đến kho báu thôi."
Scholar, vẫn yên lặng như mọi khi chợt lên tiếng:
“Để không ai phạm phải sai lầm ngu ngốc...như lần trước.” vừa nói anh ta vừa liếc qua Tarek.
Tarek vẫn giữ nguyên nụ cười méo mó trên môi, nhưng khóe mắt khẽ giật một cái.
không bận tâm đến phản ứng đó, anh ta tiếp tục:
“Tôi sẽ giới thiệu sơ qua về con mini boss. Nó giống hệt với những con Kobold dạng chuột mà chúng ta đối đầu. Thanh Hp của nó sẽ nhiều hơn một chút, khoảng...3 thanh.”
Nghe tới đây, sắc mặt của từng người bỗng chốc thay đổi trong giây lát.
3 thanh hp....
Vậy có nghĩa là lượng máu của nó gấp 3 lần so với 1 con Kobold thường.
Việc đối đầu với 1 con Kobold chuột cống thường cũng đã vất vả, chứ đừng nói đến việc chiến đấu với con quái vật với lượng máu gấp ba.
Một vài kẻ vô thức siết chặt v·ũ k·hí trong tay. Một số khác liếc nhìn nhau, ánh mắt mang theo sự căng thẳng ngấm ngầm.
Nhưng không ai lùi bước.
Cấp độ và chỉ số ban đầu của họ đã được cải thiện sau những trận chiến dài.
Tarek có vẻ là kẻ tự tin nhất khi Level của gã đã lên đến cấp 4, cùng với đám đàn em đều đạt cấp độ 2.
Với gã, đây không phải là thử thách.
Mà là cơ hội.
Tarek liếc về phía Scholar, giọng điệu mang theo ý cười, nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào:
“Chuyện này sẽ đơn giản thôi.”
Có lẽ, còn lại mình Ren là người thiếu tự tin nhất.
Cậu vẫn dậm chân tại cấp độ đầu tiên.
Những người khác đều mạnh lên, còn cậu thì vẫn giậm chân tại chỗ.
Ren đã thử. Cậu đã nắm chặt v·ũ k·hí, đã cố gắng chiến đấu. Nhưng mỗi lần vung giáo, cậu vẫn cảm thấy lóng ngóng, chậm chạp, như thể cơ thể này không thuộc về mình.
Cậu không thể dùng được dù chỉ là kỹ năng cơ bản nhất của giáo: Snake bite.
Ren luôn mất tập trung hoặc thực hiện sai động tác Thế.
Nhớ lại lời dạy của Kirito.
Kỹ năng sẽ được kích hoạt khi người dùng vào thế.
Đối với những người chơi thành thạo, họ có thể chủ động dùng kỹ năng mà không cần vào thế hay nhờ đến sự hỗ trợ của hệ thống.
Ren ngước nhìn Eylis và Copper.
Họ làm được điều đó.
Họ chiến đấu thuần thục, tự nhiên, như thể bản năng chiến đấu đã ăn sâu vào từng thớ cơ, từng mạch máu.
Còn cậu thì không.
Lúc này, giữa những kẻ mạnh, cậu chỉ là một con mồi yếu ớt chờ bị đào thải.
Trong khi Ren còn đang chần chừ, những người khác đã tiến về vị trí của con boss.
“Mọi người. Tôi chỉ còn một điều muốn nói...Sống Sót” Ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt của Copper.
Anh ta vừa nói vừa lao thẳng đến trước mặt của con boss.
Con boss với ngoại hình của một chiến binh chuột, với bộ lông đen bẩn thỉu, hơi ẩm ướt, cùng với đôi mắt hoang dã.
Nó ngay lập tức vung vẩy lưỡi rìu chiến khi phát hiện kẻ thù, nhưng đòn đánh quá chậm so với tốc độ của Copper.
Với một động tác gọn gàng, Copper cúi người tránh nhanh như chớp, lưỡi rìu v·út qua trước mặt anh ta, chỉ còn cách một sợi tóc.
Anh ta không chút chần chừ, nhanh chóng vung kiếm, tạo nên một đường cắt sắc bén trên vai con boss. Mỗi động tác của Copper đều mang một sự chính xác lạnh lùng, như thể mọi thứ đã được tính toán trước.
Con boss với cơ thể lực lưỡng, bộ lông đen bẩn thỉu và hơi ẩm ướt từ trong bóng tối của hầm ngục, mang đến một hình ảnh đầy đe dọa.
Đôi mắt đỏ như máu, ánh lên sự hoang dã, khiến không khí xung quanh càng thêm ngột ngạt. Mỗi bước đi của nó, đất đá dưới chân như bị rung chuyển.
Nó tức giận.
Tức giận vì bị khiêu khích, những đòn đánh dần trở nên dồn dập. Nhưng đã bị những tấm khiên vững vàng của đám đàn em chặn lại.
Tarek cũng không muốn tụi lại, hắn bá·m s·át theo Copper. Trái ngược với động tác di chuyển lạnh lùng đầy tính toán. Tarek có phần hỗn loạn và hoang dã.
Mỗi nhát rìu bổ xuống thanh máu của con boss lại tụt dần...dù không nhiều nhưng ổn định.
Trong khi Copper và Tarek đang thi nhau giao đấu với con boss, những người khác cũng không kém phần.
Eylis nhanh chóng lướt qua bên trái, kiếm của cô ta lóe sáng trong không khí, mỗi đòn t·ấn c·ông đều nhắm vào những điểm yếu trên cơ thể quái vật.
Ren đứng đó, tay cầm giáo, nhưng ánh mắt cậu vẫn bị lạc trong sự hỗn loạn xung quanh.
Cậu biết mình phải làm gì, nhưng sự sợ hãi và áp lực khiến từng cơ bắp đều co lại.
Những gì cậu có thể làm là quan sát, những chiến binh khác đang chiến đấu như những con sói hoang dã, nhưng Ren lại cảm thấy mình chỉ là một kẻ thua cuộc trong trận chiến này.
Scholar không ngừng nghiên cứu những thay đổi trong chiến thuật của con boss, thận trọng quan sát từng bước di chuyển của nó.
“Y hệt như bản thử nghiệm.” nụ cười tự tin khẽ nhếch trên khuôn mặt của Scholar.
Anh ta ngừng chiến, đôi mắt chỉ quan sát động tác của con boss, như thể tất cả đã nằm trong dự đoán của mình.
Dừng lại một chút, anh ta nhìn lướt qua những người đang chiến đấu. Do dự nhưng vẫn nói:
“Chỉ cần t·ấn c·ông vào những nơi không có lớp giáp bảo vệ là có thể gây ra đòn chí mạng. Sau ba lượt nữa nó sẽ sử dụng kỹ năng chém lan.”
Scholar không ngừng ra lệnh cho mọi người, với giọng điệu quyết đoán. Anh ta thậm chí có thể nhìn thấy những điểm yếu trong từng cú vung rìu của con quái vật, biết chính xác khi nào nên ra tay.
Giống hệt với những gì Scholar nói, con quái vật sử dụng kỹ năng sau ba lượt. Hai tay nó năm chặt lấy cán rìu.
Con boss, cảm nhận được nguy hiểm, giật mình quật mạnh đuôi ra sau, dọn dẹp khu vực xung quanh như một cơn lốc.
Lưỡi rìu của nó lóe sáng trong bóng tối, và tất cả đều biết rằng một đòn chém lan kinh hoàng sắp xảy ra.
Cơ thể của con boss vụt đi như mũi tên, nó gầm lên rồi chém rìu loạn xạ, mỗi nhát chém đều vạch một vết sực sâu ở trên sàn.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Các tanker nhanh chóng đứng chắn trước các đồng đội, khiên giơ lên, bảo vệ những người yếu hơn.
Eylis và Copper cũng di chuyển vào vị trí chiến đấu, sẵn sàng phản công. Nhờ vào sự hướng dẫn của Scholar, không ai bị mắc bẫy bởi đòn chém lan c·hết chóc.
Ren nhìn thấy từng nhát chém của con boss tạo ra những vết sâu trên mặt đất. Cậu biết mình phải hành động, nhưng cơ thể cậu lại như bị đóng băng trước sự nguy hiểm ấy.
Thực sự, một phần trong cậu không thể ngừng lo lắng về việc mình có thể không đủ sức đương đầu với con boss này.
Thanh Hp của con boss hạ xuống từ từ, chẳng mấy chốc nó chỉ còn lại một nửa của thanh cuối cùng.
Copper dẫn đầu, theo sau đó là Tarek.
Họ đều lao vụt lên với tốc độ chẳng ai có thể đuổi kịp.
Ánh sáng lóe lên.
Cả hai người đồng thời sử dụng kỹ năng.
Mũi kiếm nhanh nhẹn của Copper, nhanh như sét đánh, đâm thật sâu vào ngực con boss. Xuyên qua lớp giáp da và bộ lông dày, khiến nó đau đớn, vung rìu đánh trả.
Nhưng lưỡi rìu đã bị những tanker cản lại.
Tarek điên cuồng chém vào đầu của con chuột.
“C·hết...c·hết đi. C·hết đi và nôn trang bị của mày ra cho tao. Đồ gặm nhấm bẩn thỉu.”
Thanh HP của con boss từ từ tụt xuống, mỗi cú đâm đều khiến nó co rúm lại trong đau đớn.
Dường như mọi đòn t·ấn c·ông của Copper và Tarek đều nhắm vào nó như một dấu chấm kết thúc cho trận chiến này.
Nhưng nó vẫn sống, và điều đó khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Mỗi nhát chém không chỉ là sự trả thù cho những gì con boss đã gây ra, mà còn là sự trả giá cho những nỗi đau mà hắn đã phải chịu đựng trong suốt quãng đường chiến đấu.
Con boss, với ánh mắt hoang dã, vung mạnh rìu lên, nhưng cú t·ấn c·ông của nó chỉ đánh vào không khí. Một trong những đòn đánh trúng nhưng chỉ làm trầy xước các chiến binh. Những đòn cuối cùng của nó chỉ là những phản kháng yếu ớt.
Cuối cùng nó gục xuống và vỡ tan thành những khối pixel đa giác.