Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 9: Hơi ấm mong manh.



Chương 09: Hơi ấm mong manh.

Ánh sáng chập chờn mông lung, yếu đuối nhưng ấm áp của ngọn lửa trại bao quanh lấy cơ thể của mỗi người.

Những cái bóng nhảy múa tạo nên không khí bớt căn thẳng đi phần nào.

Ai nấy đều mệt mỏi sau trận chiến dài cùng với gần 2 giờ liên tục di chuyển bên dưới mê cung trong hầm ngục.

Đây đã là lần dựng trại nghỉ ngơi thứ 2 của họ.

Đôi mắt xanh lam sáng rực của Ren nhìn chằm chằm vào đống lửa. Cảm giác ấm áp che trở lấy cậu. Dù Ren chẳng làm được gì nhiều, cậu không tham gia vào việc kết liễu hay đối đầu với quái vật. Cũng không tìm kiếm được rương báu.

Cậu chẳng nhận được gì từ chuyến thám hiểm này, ngoài sự sợ hãi liên tục kéo đến cùng cơn buồn ngủ dai dẳng.

Ngáp một cái thật dài, Ren cố gắng để suy nghĩ của mình đi vu vơ nhằm chống lại cơn buồn ngủ.

Cậu là người ngồi ở xa đống lửa nhất. Ren không bị ai đẩy ra cả. Cậu tự nguyện ngồi tại đây.

Những người khác không mang cho Ren cảm giác thoải mái khi cậu nói chuyện hay ở cùng họ.

Đôi mắt của cậu rời khỏi đống lửa và nhìn về phía những người ngồi gần đó.

Copper, Scholar, Tarek...

Họ dường như đang thảo luận về việc gì đó. Có lẽ là việt dừng cuộc thám hiểm lại và quay trở về.

Ren mong là vậy.

“Tôi ngồi ở đây được chứ?”

Nhưng rồi, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở bên cạnh Ren. Cậu ngước mắt nhìn.

Đó là Eylis, cô gái duy nhất trong nhóm, và cũng là người đối xử tử tế với Ren từ đầu.

Ren không lập tức trả lời. Cậu nhìn cô một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó, rồi mới khẽ gật đầu, đồng thời nhích sang bên một chút.

Eylis ngồi xuống bên cạnh Ren. Cô đưa tay khẽ chỉnh lại những lọn tóc rối.

“Cậu trông có vẻ không vui. Có việc gì chăng?” Giọng cô nhẹ như một lời nhận xét hơn là một câu hỏi.

Ren hơi giật mình vì sự tinh ý của Eylis. Cậu cúi mắt xuống, ngón tay vô thức vẽ những vòng tròn nhỏ trên lớp đất khô.

“…Không có gì đâu.” Cậu nói nhỏ, nhưng ngay cả bản thân cũng không tin vào câu trả lời ấy.

Eylis vẫn lặng lẽ quan sát cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng không vội vã. Cảm giác ấy khiến Ren thấy khó chịu. Không phải vì cậu ghét cô, mà vì cậu không quen với sự quan tâm như thế này.

Cuối cùng, cậu thở dài, giọng nói mơ hồ như tan vào màn đêm.

“Tôi chỉ... nghĩ rằng việc mình tham gia vào nhóm là điều vô nghĩa. Tôi chẳng giúp được gì cả.”

Eylis vẫn giữ im lặng vài giây, như thể đang cân nhắc câu trả lời.



Rồi cô khẽ mỉm cười, một nụ cười không mang vẻ chế giễu, cũng không phải là sự thương hại.

“Không, Ren. Không ai là vô dụng. Chỉ là.... cậu chưa tìm thấy giá trị thật của mình thôi. Biết đâu, cậu sẽ hữu dụng...” dưới ánh lửa, đôi mắt nâu của cô phản chiếu sự ấm áp hiếm hoi giữa bầu không khí căng thẳng.

Ren không nói gì nhiều mà vẫn nhìn chằm chằm vào nhóm người đang thảo luận cạnh đống lửa.

“Cậu muốn biết họ đang nói gì à? Chúng ta sắp đi hết tầng đầu tiên của hầm ngục này rồi.” Eylis dường như đọc hiểu được suy nghĩ của Ren. Cô dừng lại nhìn cậu một chút rồi nói.

“Tầng đầu tiên?”.

Ren nhíu mày, ánh mắt mở lớn hơn trong giây lát. Cậu không biết mình mong đợi điều gì, nhưng chắc chắn không phải là câu trả lời đó.

Cảm giác bất an len lỏi vào tận xương sống.

Cậu cứ nghĩ rằng sau khi đi hết mê cung tối tăm này, chịu đựng những cái bẫy c·hết người và lũ quái vật gớm ghiếc, cậu sẽ được quay về....hoặc ít nhất cũng được nghỉ ngơi thực sự. Nhưng hóa ra, tất cả những gì họ đã trải qua đến giờ… chỉ là tầng đầu tiên?

“Ừ. Cậu nghĩ hầm ngục này chỉ có một tầng thôi à? Tới cả trong bản thử nghiệm chúng ta vẫn chưa thể đi đến được tầng cuối cùng của nó.”

Eylis vươn vai một cách thoải mái, đôi mắt nâu vần nhìn Ren, cô lại nói:

“Mục tiêu của chúng ta là hạ gục một con Mini boss ở tầng đầu tiên và tiến đến phòng kho báu.”

“Nhỡ đó là cái bẫy thì sao?” Ren khựng lại một giây rồi hỏi.

Ren vô thức siết chặt bàn tay trên đầu gối.

Cậu nhớ lại từng khoảnh khắc mình chật vật né tránh những đòn t·ấn c·ông của quái vật, từng giây phút căng thẳng khi cả nhóm phải chiến đấu đến kiệt sức. Những cái rương kho báu mà chỉ cần sơ suất một chút đã có thể biến thành bẫy tử thần.

Chúng có thể là những con Mimic với hàm răng bén như dao cạo, có thể nuốt chửng cả một người trưởng thành.

Ví dụ điển hình nhất có lẽ là Tarek.

....

Hành lang tối tăm kéo dài, bầu không khí nặng trịch, chỉ có tiếng bước chân dội lại thành những âm thanh rỗng tuếch.

Nhưng rồi, một tia sáng yếu ớt phản chiếu từ sâu trong bóng tối...một chiếc rương gỗ nằm khuất sau những tảng đá đổ nát.

Đôi mắt Tarek sáng rực lên, tựa như một con thú đói lâu ngày ngửi thấy mùi thịt.

Ánh sáng tham lam dần nuốt chửng con ngươi quan sát của gã.

“Kho báu!”

Gã phớt lờ mọi lời cảnh báo, lao thẳng đến cái rương với đôi tay run lên vì kích động.

Không một chút nghi ngờ, gã vội vã đặt tay lên nắp rương và giật mạnh nó lên.

Cạch.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trệ.



Không có vàng bạc, không có vật phẩm quý giá.

Chỉ có một màu đen sâu hun hút… và rồi, một cái lưỡi dài ngoằng trơn nhẫy vọt thẳng ra ngoài như một con rắn phóng đến con mồi.

“A...!”

Tarek chưa kịp phản ứng thì lưỡi quái vật đã siết chặt quanh eo hắn. Một lực kéo mạnh đến mức xương sườn gã kêu răng rắc.

Hơi thở gã nghẹn lại, chân không còn chạm đất khi bị nhấc bổng lên.

Và rồi, cái rương há miệng.

Không còn là một vật vô tri nữa, nó mở rộng ra một cách quái dị, bản lề kéo giãn như một cái miệng đầy răng nhọn hoắt, nhỏ dãi nhầy nhụa.

Mùi tanh tưởi của thịt thối và máu khô phả thẳng vào mặt Tarek, khiến gã hoảng loạn đến mức đập loạn xạ vào sợi lưỡi nhầy nhớt đang siết chặt cơ thể.

“C... cứu tao! Khốn kiếp, cứu tao!!”

Gã vùng vẫy điên cuồng, nhưng lực kéo chỉ càng mạnh hơn. Những chiếc răng nhọn cọ vào làn da gã, để lại những vết rách đỏ tươi.

Thanh máu vốn đã thấp của gã giờ lại càng thấp hơn. Nó đã chạm tới nấc màu vàng. Ngưỡng máu được hệ thống cho là nguy hiểm.

Những kẻ đứng xung quanh sững người, khoảnh khắc kinh hoàng này diễn ra quá nhanh. Ren chỉ có thể nhìn Tarek bị kéo về phía họng răng cưa của con quái vật.

Chỉ trong một giây nữa thôi, gã sẽ bị nuốt chửng.

Nhưng đúng lúc đó...

Xoẹt!

Một luồng sáng bạc xẹt qua không khí.

Lưỡi của con Mimic b·ị c·hém đứt lìa, những khối pixel màu đen tượng trưng cho máu phun trào như suối. Tiếng rú ghê rợn vang vọng trong hành lang.

Tarek rơi xuống đất nặng nề, thở dốc như một kẻ vừa trồi lên khỏi mặt nước sau khi suýt c·hết đ·uối.

Copper đứng phía sau, lưỡi kiếm vẫn ánh lên sáng bạc. Eylis cũng vừa thu lại thanh kiếm mỏng của mình, ánh mắt sắc lạnh.

“...Không nghe ai nói gì thì ít nhất cũng nên dùng mắt mà quan sát chứ, đồ ngu.” Scholar chép miệng, giọng không giấu được sự khó chịu, nhưng cũng pha lẫn sự coi thường hả hê.

Tarek run rẩy, hơi thở vẫn chưa ổn định lại được. Đôi mắt gã vẫn in hằn hình ảnh hàm răng đầy nhầy nhớt kia. Một thứ mà suýt nữa đã nuốt chửng cả người hắn.

Sâu trong đôi mắt của hắn, sự đố kị tham lam đang ngày một đặc hơn.

.....

“Ren này. Quan hệ của cậu với Tarek là như thế nào vậy?” bỗng chốc, giọng nói dịu dàng của Eylis kéo Ren trở về.



Cô gái ngập ngừng một chút rồi lại hỏi: “Cậu có vẻ hiểu khá rõ anh ta...”

Ren yên lặng không lên tiếng.

Câu hỏi của Eylis tưởng chừng vô hại, nhưng lại khiến tâm trí cậu rối bời.

Mối quan hệ giữa cậu và Tarek ư?

Ren không chắc đó có thể gọi là một mối quan hệ. Một kẻ thao túng và một con tốt thí, hay đúng hơn là một kẻ yếu thế bị buộc phải ngoan ngoãn nghe theo.

Cậu muốn trả lời thế nào đây?

Nói thật rằng cậu bị ép đi cùng? Rằng cậu không hề tin tưởng Tarek? Rằng cậu hiểu rõ gã sẽ không ngần ngại vứt bỏ cậu nếu cần?

Nhưng liệu Eylis sẽ phản ứng ra sao nếu cậu nói những điều đó?

Bất giác, Ren siết chặt bàn tay trên đầu gối. Nếu cô ta nghi ngờ cậu và tìm cách moi thông tin, liệu điều đó có khiến cậu gặp nguy hiểm hơn không?

Cậu đã quá mệt mỏi để nghĩ về những toan tính này.

Vậy nên, cuối cùng Ren chỉ nhún vai, tránh né ánh mắt của Eylis, giọng cậu nhẹ đến mức gần như lẫn vào tiếng lửa trại.

“Không có gì đặc biệt cả.”

Eylis dường như thấy được sự lo sợ và cảm giác bất an sâu trong đôi mắt của Ren. Cô ngồi sát lại gần cậu, bàn tay nắm lấy tay của Ren.

Nhưng đã bị Ren nhanh chóng rụt tay lại. Cô nhìn liếc qua Tarek. Gã cũng đang nhìn về phía này. Không biết là vô tình hay cố ý...

“Cậu không việc gì phải chịu sự đày đọa này, Ren ạ.” Eylis dường như rất hiểu Ren, cô nói.

Dừng lại một chút để quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của cậu, Eylis khẽ mỉm cười khi nhìn thấy sự hoang mang do dự pha chút tức giận trên khuôn mặt trắng đến mức mọi người con gái phải ghen tị.

“Không sao đâu Ren...có tôi ở đây...Tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Ren không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu đã quen với những lời đe dọa, những ánh mắt dò xét, những lời lẽ khó nghe hơn là một câu nói dịu dàng như vậy.

Cảm giác nơi bàn tay vẫn còn vương lại hơi ấm từ tay của Eylis, nhưng cậu chỉ thấy nó khiến mình bất an hơn.

Cậu không tin.

Không tin vào sự quan tâm này. Không tin vào bất cứ ai trong nhóm này cả.

Ren khẽ cắn môi, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm xuống đất.

“…Cô không hiểu gì cả.”

Giọng cậu khẽ nhưng cứng rắn, như một bức tường mỏng manh dựng lên giữa hai người.

Eylis vẫn nhìn cậu, đôi mắt nâu lấp lánh dưới ánh lửa.

“Vậy sao?” Cô nghiêng đầu, mỉm cười như thể những lời Ren vừa nói chẳng hề khiến cô bận tâm.

Cô không ép cậu trả lời thêm nữa.

Nhưng Ren vẫn có thể cảm nhận được sự chờ đợi trong ánh mắt cô.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.