“Chúng ta làm được rồi...Con boss đã bị hạ.” Copper cất tiếng chúc mừng. Với vẻ ngoài thu hút như cũ của mình.
Trông anh ta không có vẻ gì là vất vả khi chiến đấu với con boss.
Anh ta đứng đó, mái tóc nâu vẫn gọn gàng, nụ cười hoàn mỹ không chút xáo trộn. Không một vết xước, không một dấu hiệu mệt mỏi.
Trái ngược hẳn với những người còn lại, cả nhóm Tarek đều thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, vài kẻ thậm chí còn ngã quỵ xuống nền đá lạnh.
Ren cũng cảm nhận được hơi thở rát bỏng trong lồng ngực, chân cậu như nhũn ra sau trận chiến dài.
Dù...cậu chẳng làm được gì nhiều...
Nhưng Copper trông như chưa từng phải nỗ lực gì cả.
Scholar, người luôn kiệm lời với khuôn mặt lạnh như tượng đá. Giờ đã khác.
Khoảnh khắc ánh mắt anh ta lướt qua Copper và Eylis, một điều gì đó thoáng hiện lên như một vết nứt rất nhỏ trên bề mặt băng giá. Một sự nhận thức. Một tia nghi ngờ.
Nhưng Scholar không nói gì. Anh ta chỉ khẽ siết bàn tay mình lại.
“Vậy... Phòng báu nằm ở đâu?”
Tarek bật dậy từ nền đá lạnh, phủi qua lớp bụi trên áo giáp. Gã bước về phía nhóm beta tester, bước chân chậm rãi nhưng có phần nặng nề, như thể phải kiềm chế điều gì đó.
Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc, nụ cười trên môi Tarek méo mó một cách kỳ lạ, nửa thân thiện, nửa... tham lam.
Có gì đó ẩn giấu đằng sau đôi mắt hắn.
“Chúng ta nên nghỉ ngơi trước...mọi người đều đã thấm mệt.” Copper liếc mắt qua đám đàn em của Tarek.
Những tanker vất vả phải đối đầu trực tiếp với con mini boss, lần đầu tham gia vào cuộc chiến căng thẳng vừa rồi đã rút trọn toàn bộ sức lực của họ.
“Không cần.” Tarek khé nhíu mày. Hắn lườm Copper rồi quát tháo đàn em. “Đứng lên bọn vô dụng. Chỉ có thế mà đã khiến chúng mày kiệt sức rồi à?”
Copper không nói gì, chỉ khẽ cười, như thể đã đoán trước phản ứng này từ Tarek.
Ren siết chặt tay. Cậu có thể cảm nhận được bầu không khí giữa hai người họ, một cuộc đấu trí ngấm ngầm mà Tarek dường như không nhận ra, hoặc có lẽ là hắn quá tham lam để bận tâm.
Eylis đứng bên cạnh Copper, ánh mắt cô lướt qua Tarek với chút khinh thường thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.
Mà chỉ tập trung về phía Ren với nụ cười thân thiện như mọi lần...nhưng cho Ren cảm giác lạ...
“Thôi nào, dù sao cũng không nên quá khắc nghiệt với đồng đội của mình.” Copper cười nhạt, nhưng giọng điệu của anh ta dường như không hề có ý khuyên nhủ thực sự. Ngược lại, giống như đang đổ thêm dầu vào lửa.
Ren hít một hơi sâu, nhưng cậu không thể xua tan cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng.
Cậu nhìn về phía Copper, vẻ mặt điềm nhiên, nụ cười không thay đổi.
‘Anh ta đang chờ đợi điều gì đó...’
Ren tự nhủ...
Cả nhóm sốc lại tinh thần vào đi về hướng của căn phòng chứa kho báu.
Hành lang dài và tối đen nuốt chọn lấy từng bóng người như một con quái vật đói khát.
Tiếng bước chân vang lên trong không gian tĩnh lặng...
“Eylis này...dù biết điều này không phải nhưng...tôi có thể hỏi cậu một câu được chứ?” Ren bất ngờ bắt chuyện với Eylis.
Cô gái dường như không bất ngờ trước hành động của Ren. Như thể cô đã đoán được nó từ trước.
Cô khẽ chỉnh lại những lọn tóc bung ra khi chiến đấu. Nghiêng đầu nói:
“Cậu cứ hỏi đi.”
Ren nhìn thẳng vào Eylis, cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt cô, nhưng chúng chỉ phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ ngọn đuốc treo trên tường.
Cậu nuốt khan, rồi chậm rãi lên tiếng:
“…Tại sao cậu lại tham gia vào chuyện này?”
Eylis chớp mắt, như thể cô không mong đợi một câu hỏi như vậy. Nhưng rồi, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cô.
“Chuyện này? Ý cậu là sao?”
Ren không rời mắt khỏi cô. “Cậu và Copper… Cả Scholar nữa. Tại sao ba người lại giúp Tarek? Các cậu rõ ràng không giống kiểu người sẽ hợp tác với hắn.”
Eylis nhìn cậu chăm chú trong vài giây. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Ren cảm giác như cô đang đánh giá mình.
Rồi cô bật cười khẽ, một âm thanh nhẹ như gió thoảng trong không gian u ám của hành lang.
“Cậu nghĩ tụi này đang giúp Tarek sao?”
Tim Ren khẽ đập lỡ nhịp.
Lời nói của cô… có gì đó không đúng.
Cậu bỗng cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
“Tớ đùa thôi.” Eylis bỗng bật cười trước thái độ nghiêm túc của Ren. Dường như nhận thấy trò đùa sắp đi hơi xa, cô gái đính chính lại:
“Dù ba người bọn tớ có là Beta tester thì cũng không thể chinh phục hầm ngục này một mình được...
Như cậu thấy. Số lượng quái vật ở dưới này rất đông. Chúng thường xuất hiện theo bầy đàn. Ba người là không đủ.”
Eylis dừng lại một chút, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào Ren.
“Hơn nữa...thứ đó còn ở đây.”
“Thứ đó?” Ren bất ngờ hỏi...
Eylis không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ nhún vai, bước thêm một bước về phía trước, rồi nghiêng đầu nhìn Ren với một nụ cười nửa miệng.
“Một thứ đủ để khiến bất kỳ ai cũng sẵn sàng liều mạng.”
Ren cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Lời nói của cô mơ hồ, nhưng chính sự mơ hồ đó lại khiến cậu cảm thấy bất an.
“Tarek cũng biết về nó à?”
Eylis bật cười khẽ. “Nếu hắn biết, cậu nghĩ hắn còn có thể giữ được bình tĩnh mà đi thong thả thế này không?”
Ren lặng im. Cậu đưa mắt nhìn về phía trước, Tarek đang đi trước họ, hối thúc đám đàn em bước nhanh hơn. Dáng vẻ của hắn vẫn còn ngạo nghễ, tràn đầy tham vọng.
Một cơn gió lạnh lùa qua hành lang tối tăm.
Ren cảm thấy, sâu trong lòng mình, có gì đó không ổn.
.....
Chẳng mấy chốc...cả đám người tới được trước cửa phòng báu.
“Tôi phải nhắc lại về vấn đề chia sẻ vật phẩm...” Copper cất giọng phá vỡ sự yên tĩnh đang tụ thành không khí căng thẳng.
Tarek lập tức gắt giọng:
“Đừng nói nữa, Copper. Đợi lấy được đồ rồi nói.”
Copper chỉ mỉm cười, không phản bác. Anh ta nhìn về cánh cửa trước mặt, một cánh cổng lớn bằng đá, chạm trổ những ký tự cổ đại u ám.
Một thứ ánh sáng mờ nhạt phát ra từ những đường rãnh trên bề mặt, như thể có thứ gì đó đang ngủ yên bên trong.
Ren vô thức siết chặt nắm tay. Dự cảm bất an trong cậu càng trở nên mạnh mẽ hơn khi đứng trước cánh cửa này.
Scholar tiến lên, đưa tay lướt qua bề mặt đá, mắt anh ta ánh lên tia sắc bén.
“Tôi sẽ mở nó,” Scholar nói, giọng bình thản nhưng mang theo sự tự tin tuyệt đối.
Tarek khoanh tay, nhếch mép: “Vậy thì làm đi.”
Scholar chạm vào một ký tự trên cửa. Một âm thanh trầm đục vang lên, như thể thứ gì đó vừa được đánh thức.
Rồi cánh cửa từ từ mở ra, để lộ bên trong...một căn phòng rực rỡ ánh vàng, chất đầy kho báu.
Và giữa căn phòng, trên một bệ đá cao, có thứ gì đó, được đặt ở trên bệ.
Bệ đá mọc đơn sơ và cũ nát mọc lên từ dưới đống kim loại vàng óng lăng lóc ở dưới sàn tạo nên hình ảnh đối lập.
Ánh sáng leo lắt từ những viên tinh thể ma thuật cắm trên tường, hắt lên lớp bụi dày đặc phủ kín nền đá.
Phòng kho báu rộng lớn, nhưng không mang cảm giác xa hoa như họ mong đợi, mà thay vào đó là sự tĩnh lặng đến rợn người.
Một thứ gì đó không đúng. Ren cảm nhận được, nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, tiếng kim loại nghiến vào nhau vang lên từ sâu trong bóng tối.
Ren bước vào căn phòng kho báu, lòng ngập tràn bất an. Tarek và những kẻ khác háo hức lục lọi xung quanh, ánh mắt sáng rực vì chiến lợi phẩm.
Copper liếc nhìn Tarek và đám đàn em một cách đầy ẩn ý, rồi từ từ tiến gần đến chỗ cái bệ.
Anh ta leo lên đống vàng, bước từng bước cẩn thận.
Bàn tay đưa ra chuẩn bị nắm lấy vật được đặt ở trên.
“Khoan đã...” Giọng nói tham lam của Tarek khiến động tác của Copper dừng lại.
Tarek nheo mắt, tiến lên một bước, giọng nói đầy cảnh giác:
“Đừng vội thế chứ, Copper. Mày định làm gì vậy?”
Copper quay lại, trên môi vẫn là nụ cười điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một tia sắc lạnh. Anh ta rụt tay lại một chút, làm như thể đang cân nhắc lời nói của Tarek.
“Chỉ là kiểm tra thôi,” Copper đáp nhẹ nhàng, “Vật phẩm này có thể có bẫy.”
Tarek nhếch mép, ánh mắt đầy nghi ngờ. Hắn hiểu rõ bản chất của con người này, Copper không bao giờ làm bất cứ điều gì mà không có mục đích.
Eylis tiến lại gần, cười nhẹ để xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
“Chúng ta đều mệt rồi, phải không? Cứ cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Nhưng Ren, đứng cách đó không xa, đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu để ý thấy Scholar không hề tham gia vào cuộc nói chuyện. Thay vào đó, ánh mắt hắn dán chặt vào những ký tự khắc trên bệ đá.
Ren khẽ cắn môi.
Scholar đang suy tính điều gì đó.
Cậu không phải người duy nhất cảm nhận được điều này, Copper cũng đã để ý. Và dù chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, Ren thấy khóe miệng của Copper nhếch lên thành một nụ cười bí hiểm.
Như thể mọi chuyện đang diễn ra... đều nằm trong kế hoạch của hắn.
“Diễn kịch đến đây là đủ rồi...Tao biết chúng mày tới đây vì thứ đó.” Tarek nở một nụ cười xảo quyệt.
Đám đàn em của hắn tưởng như đi vơ vét xung quanh, hóa ra đã âm thầm bao vây lấy ba beta tester.
Sự bất ngờ thoáng hiện trên khuôn mặt của Copper. Nhưng nhanh chóng bị thay bằng sự tự tin và điềm tĩnh ban đầu.
“Ồ? Thật đáng sợ.” Copper nhướng mày, khoanh tay lại như thể đang xem một vở kịch thú vị.
Eylis cũng không có vẻ gì là lo lắng. Cô gái đặt một tay lên cán kiếm đeo bên hông, khẽ nghiêng đầu.
“Tarek, anh nghĩ có thể ép bọn tôi sao?”
Tarek cười khẩy. Hắn bước lên một bước, ánh mắt tham lam không giấu giếm.
“Chúng mày tưởng tao ngu à?” Hắn liếc qua Scholar, người vẫn đứng im lặng bên cạnh Copper và Eylis. “Ngay từ đầu, tao đã biết bọn mày nhắm tới thứ gì rồi.”
Hắn giơ tay ra hiệu, và ngay lập tức, đàn em của hắn rút v·ũ k·hí ra.
“Thằng nhóc đó đã nói cho ta biết tất cả.” Tarek nhìn liếc qua Ren với nụ cười hả hê còn treo trên khuôn mặt vặn vẹo vì lòng tham.
“Ren! Cậu...” Eylis nhìn Ren không nói lên lời. Đôi mắt nâu của cô dường như tối hơn một chút.
Không biết là bởi tức giận hay thất vọng...
Ren cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Tôi xin lỗi...Eylis. Tôi không còn lựa chọn nào khác...” đôi mắt của cậu nhìn xuống đất, không dám đối mặt với Eylis...
Scholar khẽ nhắm mắt, rồi chậm rãi mở ra. Hắn thở dài, như thể tình huống này chẳng đáng để bận tâm.