Tarek liếc khẽ qua đôi mắt của Copper. Chúng vẫn bình tĩnh và tự tin. Như thể...anh ta vẫn kiểm soát được tình hình.
Nhưng giờ đã khác.
Tarek khẽ nhếch miệng, hắn giờ mới là người có quyền quyết định.
Beta Tester thì sao chứ?
‘Chúng hẳn là đã thiệt hại nhiều sau trận chiến với boss...hơn hết...ta còn có quân bài phía sau..’ gã nhủ.
“Ta tò mò...thứ gì...có thể khiến 3 beta tester đáng kính đây... lại bất chấp để hợp tác với một bọn như này...” gã bước từng bước, tiến gần tới bệ đá.
Lưỡi rìu sắc bén chỉ thẳng vào người Copper như đang đe dọa.
Chỉ vài phút trước, Copper là kẻ kiểm soát cuộc chơi. Nhưng giờ đây, lưỡi rìu trên tay Tarek đã nói lên tất cả.
Một chút do dự chợt hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh tràng nhưng biến mất ngay sau đó. Copper giơ hai tay lên một cách thiện chí.
Chỉ một thoáng thôi, ánh mắt Copper dao động. Nhẹ như một làn gió thoảng. Nhưng với một kẻ săn mồi như Tarek, thế là đủ.
Tarek ngửi được nó.
“Giờ lùi xuống...nếu có chuyện không hay xảy ra thì đó là trách nhiệm của mày vì không nghe lời khuyên...” Tarek liếc đám đàn em đang lăm lăm v·ũ k·hí trên tay.
Hắn cười một cách mỉa mai và ra lệnh cho Copper tránh thật xa khỏi cái bệ.
Không khí trong căn phòng như đặc quánh lại. Những viên đá ma thuật gắn trên tường như tối hơn, ném những cái bóng méo mó lên khuôn mặt của từng người.
“Ta muốn biết điều này...thứ nằm ở trên cái bệ đó...là gì?” Ánh mắt tham lam của Tarek như muốn nuốt chửng Copper. Nụ cười xảo quyệt vẫn treo trên gương mặt của gã...
Ánh mắt của Tarek sắc lạnh như lưỡi dao, ánh lên vẻ tham lam trần trụi. Nó khiến Copper có cảm giác như mình là một con mồi đã bị khóa chặt.
Copper có chút do dự không muốn buông bỏ. Nhưng rồi anh ta lại liếc nhìn 2 người đồng đội đang bị đám đàn em của Tarek bao vây đe dọa.
Xung quanh, tiếng v·ũ k·hí lách cách vang lên khi đám đàn em của Tarek siết chặt vòng vây. Những lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh lửa, kề sát vào cổ đồng đội của Copper.
Copper bặm môi, bàn tay vô thức siết chặt. Anh không muốn buông bỏ. Nhưng khi liếc nhìn về phía đồng đội....ánh mắt của họ phản chiếu nỗi lo sợ, gương mặt căng thẳng dưới ánh lửa chập chờn, anh biết mình không còn lựa chọn.
Anh chàng đẹp trai bỗng thở dài.
“Đó là một vật phẩm hiếm có...” Copper trả lời.
Lòng tham như đọng lại sâu trong nụ cười của Tarek. “Hiếm có tới mức nào?”
Giống như đọc được suy nghĩ của Tarek. Trạng thái tự tin ban đầu của Copper đã quay trở lại.
Chỉ với giá trị của “thứ đó”. Tarek có thể bỏ qua mọi thứ, Copper dần hiểu được con người của hắn sau vài giờ đồng hành ngắn ngủi...
Copper khẽ cười, giọng điệu vẫn tự nhiên như thường ngày, nhưng lần này có chút gì đó... vô tình nhưng đầy ẩn ý.
"Ah... đúng rồi. Món đồ này thực sự rất hiếm. Thời kỳ beta test, tôi còn không được chạm tới nó..."
Gã không nói tiếp, chỉ nhún vai một cách hờ hững, như thể chẳng bận tâm lắm. Nhưng ánh mắt của Copper, đôi mắt luôn mang vẻ thoải mái và phóng khoáng, bỗng ánh lên một tia tinh quái.
Và đúng như dự đoán, Tarek cắn câu.
Đôi mắt của hắn sáng lên, gương mặt hiện rõ sự hăm hở.
"Là vật phẩm gì?"
Copper hơi nghiêng đầu, ra vẻ lưỡng lự. “Chà... tôi cũng không chắc lắm. Dù sao thì, nếu anh thực sự hứng thú, chắc anh có thể tự tìm ra thôi?”
Ren không rời mắt khỏi Copper. Tim cậu khẽ siết lại, có gì đó không đúng. Một cảm giác nguy hiểm mơ hồ len lỏi vào từng kẽ da thịt.
Cảm giác này... không lạ. Nó như một cái bẫy vô hình, nhẹ nhàng siết chặt, từng chút một. Ren đã từng rơi vào nó trước đây.
Nhịp tim của Ren khựng lại trong lồng ngực. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như thể ai đó vừa cầm lưỡi dao vô hình lướt qua gáy cậu.
Ren không tự chủ mà lùi ra sau vào bước.
Mùi ẩm mốc. Tiếng bước chân nện xuống nền xi măng. Tiếng cười giả lả của những gã đàn ông mặc sơ mi xộc xệch.
Ren đã từng cảm nhận sự thân thiện giả tạo này.
Những tên quản lý nơi cậu làm việc chui.
Để trả nợ. Vì cậu chưa đủ độ tuổi lao động...
Những kẻ đó... dịu dàng cười với cậu, vỗ vai như thể quan tâm. Nhưng mỗi lần cậu mở miệng phản kháng, chỉ cần một cái nhướng mày, một cái lắc đầu nhẹ...Ren lại im lặng.
Bọn chúng quá giỏi trong việc nuôi dưỡng một con chim trong lồng.
“Mày nghĩ tao có thời gian để nghe mấy lời lấp lửng của mày sao, Copper?”
Tarek nhếch môi, nhưng ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao. Một con thú săn mồi đang thăm dò con mồi của nó.
Một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng căng thẳng.
“Bùa thế mạng.”
Không phải Copper. Không phải Tarek. Mà là Scholar.
Giọng nói trầm, điềm tĩnh của Scholar bất ngờ vang lên, phá tan không khí yên lặng...
“Và ta sẽ cho ngươi biết...những điều mà chỉ có kẻ như ta mới biết.”
Tarek im lặng vài giây, rồi ra lệnh cho gã đàn em, lưỡi rìu vẫn kề sát cổ Scholar.
“Mày nghĩ tao không thể rời khỏi đây, nếu thiếu thông tin của mày sao?”
Scholar không chớp mắt.
Rồi Tarek phá lên cười.
“Thông minh đấy, học giả. Ta bắt đầu thích ngươi rồi...”
Tarek quay sang Copper và Eylis, chậm rãi, đầy khoái trá.
“Bị phản bội một lần đã đủ tệ...”
Hắn nhếch mép, giọng cười tràn đầy sự khinh miệt.
“Nhưng hai lần? Thật đáng thương.”
Copper nhìn Scholar, mắt anh tối sầm lại, bàn tay siết chặt trong giây lát rồi thả lỏng.
“Hóa ra đây là cách cậu chọn để sống sót, Scholar.”
Anh ta thở dài, nhưng không nói thêm lời nào nữa.
Eylis cắn môi, ánh mắt dao động khi Scholar lên tiếng.
“Cậu... cậu đang làm gì vậy?” Cô lùi lại một bước, thoáng nhìn Copper như đang chờ một quyết định.
“Giờ... nói cho ta về thứ đó.” Tarek ra lệnh, nhưng lưỡi rìu vẫn ghì sát vào cổ Scholar. Hắn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Scholar chẳng hề bất ngờ. Gã đã đoán trước điều này ngay từ đầu. Đôi mắt hờ hững lướt qua Tarek, rồi dừng lại trên bệ đá.
“Bùa thế mạng…” Scholar cất giọng, chậm rãi như đang cân nhắc từng chữ. “Như cái tên của nó. Người sở hữu sẽ không c·hết ngay lập tức. Khi cận kề c·ái c·hết, nó sẽ kích hoạt… và người đó sẽ có thêm một cơ hội nữa.”
Hắn dừng lại một chút, nhìn lướt qua Copper và Eylis trước khi tiếp tục.
“Hay nói cách khác…” Scholar nở một nụ cười nhạt. “Nó cho ngươi… hai mạng sống.”
Một cơn im lặng kéo dài. Tarek nheo mắt.
Hai mạng sống?
Hắn không nói gì, nhưng những kẻ đứng sau hắn bắt đầu xì xào. Một vài tên nắm chặt v·ũ k·hí hơn. Một vật phẩm như vậy… nếu rơi vào tay kẻ khác thì sao?
Scholar nhận ra điều đó. Và hắn bồi thêm một đòn cuối.
“Với một trò chơi mà c·ái c·hết là vĩnh viễn…” Scholar nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp như một lời dụ dỗ. “Ngươi hiểu giá trị của nó mà… Tarek.”
Ánh mắt Tarek tối sầm lại. Hắn muốn nó. Nhưng hơn hết… hắn không thể để bất cứ ai khác có nó.
Tarek bất ngờ cười phá lên, tiếng cười của hắn vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một lời cảnh báo, sắc bén và đe dọa. Hắn nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt như muốn xé toạc mọi thứ, làm không khí càng trở nên nặng nề.
“Tránh xa khỏi bệ đá. Thứ nằm trên đó là của tao.”
Những tên đàn em của Tarek lùi lại, nhưng động tác của họ không nhanh nhẹn, mà có gì đó ngập ngừng, như thể họ không dám phản kháng.
Copper cũng thở dài, bước xuống khỏi đống vàng, nhưng gương mặt anh ta vẫn không giấu nổi sự không cam lòng.
Tiếng kim loại va vào nhau lách cách, nghe như những sợi dây căng thẳng đang dần đứt.
Động tác ngắn ngủi, nhưng âm thanh ấy kéo dài, vang lên trong tâm trí Ren, như một điềm báo không lành.
Ren khẽ giật mình, bất giác lùi về phía lối ra, cơ thể cứng đờ. Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong ngực, lan ra khắp cơ thể cậu.
Đó là nỗi bất an không thể lý giải, như thể có điều gì đó khủng kh·iếp đang lẩn khuất trong bóng tối phía sau chiếc bệ đá kia.
Tarek tiến về phía vật phẩm quý giá, bước chân hắn nặng nề nhưng đầy tham lam, như thể đang tiến vào một cạm bẫy mà không hề hay biết. Ánh mắt hắn sáng rực, cơn thèm khát như thể có thể nuốt chửng mọi thứ.
Từng bước chân của hắn lại càng gần hơn, mỗi bước đều kéo theo một làn sóng hồi hộp và căng thẳng.
Ren cảm thấy không khí xung quanh như đang dần siết chặt, hít thở trở nên khó khăn, như thể không khí bị hút ra ngoài, chỉ còn lại cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ bằng vàng ròng, viên hồng ngọc lấp lánh như một cám dỗ. Bàn tay thô kệch, run rẩy vì phấn khích, từ từ tiến gần đến viên ngọc.
Mỗi cử động của hắn càng làm cho Ren cảm thấy như mọi thứ đang vụt đi quá nhanh, như thể một quả bom hẹn giờ đang sắp nổ tung.
Ren khẽ giật mình. Không tự chủ được mà lùi tới gần lối ra nhất có thể. Một cảm giác bất an trào dâng trong lòng.
Copper đứng phía sau, quan sát với nụ cười nhếch mép không hề bận tâm. Dù đang lùi ra xa, ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi Tarek, như thể đang xem một vở kịch thú vị.
"Cẩn thận đấy, Tarek," Copper nói, giọng điệu mỉa mai, không hề che giấu sự châm biếm. "Đừng để nó trượt khỏi tay anh."
Lời cảnh báo của Copper vang lên như một tiếng chuông báo động, và Ren cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một cơn gió lạnh lùa qua sống lưng cậu, khiến từng sợi tóc trên cơ thể dựng đứng.
Cậu nhìn vào Tarek, cảm giác như mọi thứ sắp vỡ vụn ngay trước mắt mình, nhưng không thể làm gì được.
Tất cả chỉ là những cảm giác mơ hồ, không rõ ràng, nhưng đủ để làm cho trái tim Ren thắt lại, như thể cậu đang đứng trên bờ vực của một cái gì đó khủng kh·iếp, mà cậu không thể nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được.
Lời cảnh báo mờ ám của Copper khiến cho cơ thể của Ren rùng mình, cậu cảm thấy một cơn gió lạnh luồn thắt qua sống lưng.
Ngay khi Tarek c·ướp lấy chiếc vòng cổ từ bệ đá.
Căn phòng bỗng rung chuyển. Tiếng dã thú gầm thét phá tan lỗi tai của mỗi người có mặt trong căn phòng.
......
Yeyyyy. Chúc mọi người một buổi tối thứ 7 an lành. Mong mọi người ủng hộ mình. Chỉ đơn giản như là bình luận ở dưới về ý kiến cá nhân hoặc một lời động viên giúp mình có tinh thần tiếp tục viết truyện. Cảm ơn rất nhiềuuuuu.