Đống vàng bao quanh bệ đá bỗng sôi lên sùng sục, như có ngọn lửa vô hình thiêu đốt từ bên trong. Tiếng gầm trầm đục vang lên, hòa cùng âm thanh chói tai của kim loại va đập, khiến không khí như vỡ vụn thành từng mảnh.
Từ đám hỗn loạn, một cánh tay khổng lồ phủ đầy vảy vàng óng đập xuống, hất văng Tarek như một con rối.
Những đôi chân cứng tê như đá trước cảnh tượng khủng kh·iếp trước mặt.
Tarek bị hất bay ra khỏi đống vàng. Hắn va một cái thật mạnh xuống sàn nhà rồi lăn lông lốc.
Cú va đập cực mạnh khiến cho tên côn đồ choáng váng gần như không đứng dậy được.
"Copper... Eylis... Lũ phản bội...!" Tarek gào lên, giọng khàn đặc vì giận dữ và đau đớn. Hai tay hắn run rẩy bám vào những viên gạch nứt toác, cố đứng dậy giữa tiếng gầm rú dội vào màng nhĩ.
Tiếng hét của Tarek dường như thu hút toàn bộ sự chú ý.
Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, một bóng người lướt qua như một cơn gió. Eylis ...với tốc độ mà cô ta chưa từng để lộ trước đây, đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
"Xin lỗi nhé, Tarek," Eylis khẽ thì thầm, giọng lạnh như băng.
Tay cô ta vươn ra, nhanh như chớp, c·ướp lấy sợi dây chuyền từ tay hắn. Tarek giật mình, hai tay vươn ra như muốn níu kéo, nhưng chỉ chạm vào khoảng không.
Eylis quay lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Copper, kẻ đang đứng gần cánh cửa phòng báu đang dần khép lại.
Nụ cười bí ẩn trên môi Copper như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Ánh mắt hắn lấp lánh như một kẻ đang thưởng thức vở kịch do chính mình dàn dựng. Nụ cười bí ẩn trên môi hắn như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Eylis lướt qua bên cạnh Ren, một cái bóng thoắt qua trước mặt cậu.
Cô ta đứng ngay cạnh cửa, nhưng lần này không chỉ là một cái nhìn đầy tò mò nữa. "Cảm ơn nhé, Ren," cô ta nói, giọng nhẹ tênh, nhưng ẩn chứa sự đắc thắng.
"Giờ thì cậu trở nên có ích rồi đấy..." Câu nói ấy như một m·ũi d·ao găm đâm vào tâm trí cậu.
Cánh tay mảnh mai của Eylis khẽ nắm lấy vai Ren, nhưng cảm giác đó như thể bàn tay của quái vật, không phải con người. Sự lạnh lẽo từ bàn tay ấy xuyên qua người cậu như một lời nguyền, khiến trái tim Ren như ngừng đập.
Hơi thở trở nên nặng nề. Cả trời đất như quay cuồng, Ren đang ngã.
Cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng. Đôi mắt của Ren nhìn về phía cảnh cửa đã khép lại chỉ đủ 1 người lọt qua.
Eylis là người đã ném cậu trở lại.
"Chúc may mắn," Eylis cười khẩy, âm thanh ấy như m·ũi d·ao cắt ngang không khí.
Ánh mắt cô ta tràn ngập sự giễu cợt, hoàn toàn không có chút tội lỗi hay cảm thông.
Trước khi Ren kịp phản ứng, cô ta đã lao ra ngoài cửa, bóng dáng mờ dần, bỏ lại cậu giữa cái không gian đầy tăm tối, ngập tràn sự tuyệt vọng.
Ren đứng đó, hơi thở dồn dập, trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra, mình chỉ là một con tốt bị vứt bỏ. Cái cánh cửa đóng lại, như thể cánh cửa của vận mệnh.
Ren cảm thấy như tất cả mọi thứ xung quanh mình đang tan biến. Không khí xung quanh bắt đầu dày đặc, nặng nề, như thể cậu đang bị nhấn chìm trong một vực thẳm.
Cảm giác t·ê l·iệt lan tỏa khắp cơ thể, không phải vì sự đau đớn, mà vì sự phản bội quá tàn nhẫn.
Đôi mắt cậu không thể rời khỏi cánh cửa đã khép lại, nơi Eylis biến mất như một bóng ma.
Cậu không còn là ai trong mắt cô ta, chỉ là một công cụ vứt đi. Không còn gì ngoài bóng tối và một nỗi sợ hãi sâu thẳm, như thể cậu sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.
“Thằng khốn nạn! Chúng mày đã làm gì?” Đám đàn em của Tarek lao tới như những con thú hoang, mắt đỏ ngầu, gầm gừ trong cơn giận dữ.
Nhưng Copper chỉ cần một chuyển động nhẹ, thân hình anh ta lướt qua như một bóng ma, né tránh mọi đòn t·ấn c·ông trong tích tắc.
Mỗi cú vung kiếm của đám đàn em chỉ để lại không khí vội vã và tiếng gió vù vù, nhưng không thể chạm tới anh.
Copper không nhanh chóng t·ấn c·ông, mà chỉ đặt tay lên cán kiếm, lưỡi kiếm sáng lên như thể hút hết ánh sáng xung quanh.
Đoạn ánh sáng đó như vỡ tan trong không khí khi anh lao đi, nhanh đến mức không thể nào theo kịp, như một mũi tên rời khỏi cung, không hề có dấu vết, chỉ còn lại những vệt sáng mờ ảo.
Và thay vì đối đầu với những kẻ đang t·ấn c·ông, Copper không chút do dự mà lao thẳng về phía Scholar.
Kẻ lúc này đang cầm trong tay một viên pha lê kỳ lạ... một viên đá phát sáng nhưng rực rỡ hơn rất nhiều so với bất kỳ viên pha lê nào Ren từng thấy.
Ánh sáng từ viên pha lê không chỉ chiếu sáng không gian xung quanh, mà dường như còn chứa đựng một sức mạnh vô hình, như thể mỗi tia sáng đều mang theo một sức mạnh có thể nghiền nát bất cứ thứ gì.
“Đừng động vào nó!” Scholar thở hổn hển, nhưng giọng anh ta đã lạc đi trong sự hoảng loạn, mắt nhìn theo Copper với ánh mắt tuyệt vọng không thể che giấu.
Lưỡi kiếm lóe lên trong không khí, nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp. Chỉ trong một khoảnh khắc, cổ tay của Scholar đã b·ị c·hém đứt lìa, khiến viên pha lê rơi ra khỏi tay anh ta. Máu không phun ra, thay vào đó, hàng ngàn đốm pixel nổ tung như một trận mưa, vỡ vụn và rơi rớt trên mặt đất như những mảnh vỡ của một thế giới bị xé nát.
Copper, với phản xạ không thể tin nổi, chộp lấy viên pha lê ngay khi nó rơi xuống, không chút do dự.
“Không... không, không, không! Trả lại, trả lại cho tôi!” Scholar quát lên, mắt anh ta giờ đây hoàn toàn mất kiểm soát. Sự tự tin, sự điềm tĩnh trước đó giờ đã hoàn toàn biến mất. Từng câu chữ của anh ta như chạm vào đá cuội, cố gắng c·ướp lại thứ anh ta không thể để mất.
“Chúng ta đã thương lượng rõ rồi… tôi đã giúp anh lấy được Bùa thế mạng…” Scholar la lớn, giọng nói ngắt quãng như thể muốn làm rõ mọi thứ, sợ Copper sẽ không nghe thấy.
Copper không vội đáp lại. Anh ta chỉ lùi lại hai bước dài, một nụ cười nhợt nhạt, nhưng vô cùng lạnh lẽo, vẫn vương trên môi.
“Càng ít người biết về chuyện này thì càng tốt,” anh ta nói, giọng đều đều như thể không có gì quan trọng hơn câu nói đó.
Và rồi, trong một chuyển động chớp nhoáng, Copper bóp nát viên pha lê trong tay. Ánh sáng xanh lam từ viên đá lập tức bùng lên mạnh mẽ, nuốt chửng lấy cơ thể anh ta, như một cơn lốc sáng rực.
Ren đứng như hóa đá, một cảm giác quen thuộc ùa về trong đầu cậu. Ánh sáng đó... chính là hiệu ứng của dịch chuyển. Một sự thay đổi đột ngột, khắc nghiệt và không thể nào phản kháng. Đó là sự kết thúc của mọi hi vọng, và bắt đầu của sự kết thúc.
"Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi, Tarek. Anh thực sự là một người bạn tốt." Tiếng nói của Copper vang lên như một tiếng thì thầm xa vắng, trong khi bóng hình anh ta dần mờ nhạt, hòa tan vào trong ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Những đòn t·ấn c·ông bất lực của Scholar vung ra, tay hắn như xuyên thủng không khí, những cú chém cắt qua ánh sáng nhưng không thể nào chạm vào Copper. Cả thế giới như ngừng lại, chỉ còn lại bóng dáng mờ nhạt của kẻ phản bội, rời xa trong sự cô đơn.
"Xin lỗi nhé, Scholar. Nhưng ai cũng phải trả giá cho sự tham lam của mình." Câu nói cuối cùng của Copper vang vọng trong đầu Scholar, lạnh lùng như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí anh ta, một sự phản bội không thể chối cãi.
“Thằng khốn...!” Scholar gào lên, tiếng hét của hắn như vỡ ra từ đáy vực tuyệt vọng. Cả thế giới xung quanh như vỡ nát, sự tức giận và đau đớn cuộn trào trong lòng hắn.
Không gian im lặng, nhưng lại như bị đè nặng, mỗi hơi thở như cứng lại trong không khí đặc quánh.
Nhưng nó cũng không kéo dài quá lâu...
Đống vàng quanh bệ đá không chỉ sôi lên mà như thể bị xé nát, từng mảng kim loại lấp lánh văng ra như mảnh vỡ của một thế giới đang sụp đổ.
Tiếng gầm của sinh vật hùng mạnh hòa với âm thanh kim loại rít lên không ngừng, làm không khí nứt vỡ thành từng mảnh, như thể cả không gian này đang bị xé toạc.
“Thứ...thứ gì thế này...”
Một bóng đen khổng lồ đột ngột xuyên thủng sàn nhà, như thể một cơn ác mộng chực chờ trỗi dậy.
Nó lao lên một cách tàn bạo, vươn mình lên không trung, rồi rơi xuống đất với sức mạnh như muốn nghiền nát mọi thứ dưới chân.
Sóng xung kích từ cú hạ cánh kinh hoàng đập mạnh vào không khí, khiến đám người loạng choạng lùi lại trong hoảng loạn.
Mặt đất như rung chuyển, từng mảnh vỡ và bụi đất bay lên, không gian như sụp đổ quanh họ, trong khi bóng đen vẫn đứng đó, sẵn sàng tàn phá.
Ren cố gắng kìm nén sự sợ hãi đang cuộn trào trong lòng, nhấn chìm nó xuống sâu thẳm, nơi nó không thể thoát ra được. Tay cậu siết chặt quanh cán cây giáo đến mức những ngón tay trắng bệch, cậu biết rằng, nếu để cho nỗi sợ chi phối, c·ái c·hết sẽ không còn là một khả năng xa vời nữa, nó sẽ là điều chắc chắn.
Cậu hít vào thật sâu, ánh mắt của Ren khẽ lướt qua Scholar. Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong ánh nhìn của gã, nhưng rồi nhanh chóng bị thay thế bằng sự điềm tĩnh lạnh lùng.
Scholar không còn quỵ ngã trong tuyệt vọng. Anh ta nắm chặt cây giáo bằng một tay, đưa nó lên như một lời tuyên chiến với sinh vật khổng lồ trước mặt.
“Tôi hiểu cách chiến đấu với con boss này,” giọng Scholar trầm xuống, đầy sự chuẩn bị.
Ren gật đầu, cố gắng giữ vững tâm trí trong cơn sóng xung kích. “Không có thời gian để thất bại,” cậu nói, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng điệu của mình. “Nếu muốn sống sót, chúng ta phải đứng lên và chiến đấu.”
Scholar nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh như thép. “Tôi sẽ chỉ huy đội hình. Cậu... đừng để mình sa vào nỗi sợ. Lúc này, chỉ có chiến đấu mới có thể cứu chúng ta.”
Tarek và đám đàn em cũng nhanh chóng vào đội hình.
Thứ đầu tiên chào đón họ là tiếng gầm thét kinh hoàng của con quái vật.
Nó đang lao đến....
......
Fewww. mãi mới có chút thời gian để viết chương. Còn 1 chương nữa, tối mình sẽ đăng nốt.