Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 14: Ác Mộng Tỉnh Giấc.



Chương 14: Ác Mộng Tỉnh Giấc.

Con boss là một sinh vật khổng lồ, với bốn cánh tay mạnh mẽ vươn dài, to như cây cột trụ, đôi mắt đục ngầu, không hề có một chút thần sắc hay ánh sáng.

Mỗi lần nó cử động, không khí xung quanh như bị xé toạc, để lại những luồng gió rít gào.

Những viên pha lê héo úa xung quanh phản chiếu ánh sáng lên lớp vảy vàng cứng như kim loại, tạo thành một thứ hào quang quái dị.

Đôi mắt đục ngầu vô hồn lia qua những kẻ xâm nhập, như thể nhìn xuyên thấu mọi bí mật trong tâm hồn họ.

Nhưng ẩn sâu bên trong cái nhìn ấy... là một sự trống rỗng lạnh lẽo, một con quái vật không cảm xúc, chỉ tồn tại để hủy diệt.

Mỗi bước chân nó giáng xuống đất tạo nên những tiếng rầm rầm như sấm động. Những mảnh đá vỡ vụn dưới móng vuốt sắc bén.

Từng khớp xương trên cánh tay của nó uốn cong theo một cách phi tự nhiên, như thể đang vận hành theo một quy luật kỳ lạ.

Hơi thở nóng rực của nó phả ra từ bóng tối, mang theo mùi kim loại nồng nặc như máu rỉ từ v·ết t·hương cũ. Những viên pha lê xung quanh rung lên bần bật, phản chiếu hình dáng khổng lồ của con quái vật.

Cặp mắt đục ngầu lia nhanh, nhắm thẳng vào con mồi yếu nhất. Cánh tay khổng lồ của nó siết chặt, chuẩn bị giáng xuống một đòn hủy diệt.

“TRÁNH RA NGAY!!” Scholar hét lớn, giọng hoảng loạn. Nhưng đã quá muộn, cánh tay của con boss ầm ầm giáng xuống như một búa tạ từ địa ngục...

“Ugh...”

Âm thanh v·a c·hạm chói tai vang lên. Một lực kinh hoàng đánh thẳng vào Tanker, chiếc khiên trên tay gã vỡ vụn như một tấm kính mỏng.

Cơ thể anh ta bị quét bay khỏi mặt đất, phóng đi như một viên đạn sống, đập mạnh vào bức tường đá phía sau với một tiếng “RẦM” chát chúa. Cả căn phòng rung chuyển.

Không có thời gian để hét lên. Tanker lảo đảo, bàn tay cố bám vào mặt đất như muốn níu kéo chút hi vọng... nhưng rồi, cơ thể anh ta vỡ vụn thành hàng ngàn khối pixel đa sắc, tan vào không trung.

Sự im lặng c·hết chóc bao trùm.

“Không thể nào... chỉ một đòn thôi sao?” Ai đó lẩm bẩm trong sự kinh hoàng.

Những bước chân run rẩy như nhũn ra. Cả đám người tựa vào nhau. Họ từ từ di chuyển tới gần ánh sáng. Nơi mà những viên đá pha lê dần tắt.

Con boss chào đón với một tiếng gầm. Nó lại nhảy vụt lên.

4 cánh tay chắp lại như 4 cây chùy khổng lồ. Giáng một cú như trời sập xuống mặt đất.

Sàn đá nứt toác ra, những vết nứt chạy dài đến chân tường.

“Tất cả vào vị trí! Tanker, giữ khoảng cách đúng ba bước. ĐỪNG manh động!” Scholar ra lệnh, giọng hắn sắc bén, không chút dao động.

Những người chơi còn sống, dù do dự, cũng nhanh chóng vào đội hình.

Ren đứng phía sau hàng khiên, cơ thể căng cứng. Trước mặt cậu, bóng dáng khổng lồ của con boss như một cơn ác mộng.

Hơi thở của nó dày đặc, mang theo mùi kim loại nặng nề, len lỏi vào từng kẽ da thịt. Ren cảm thấy như có thứ gì đó vô hình đang siết lấy phổi mình.

Đó chỉ là ảo giác... đúng chứ?

Từng luồng hơi thở phả ra từ cái miệng tối om không đáy của nó. Như thứ xương mù gây độc khiến thần tinh t·ê l·iệt.

Cậu siết chặt v·ũ k·hí, cố gắng điều chỉnh hơi thở.

Sẵn sàng t·ấn c·ông khi nhận được lệnh.

Đôi mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng c·hết chóc, bốn cánh tay khổng lồ giơ cao như sắp đập tan mọi thứ.

Con boss gầm lên. Không gian rung chuyển khi bốn cánh tay khổng lồ giơ cao, những khớp xương xoắn lại theo một cách phi tự nhiên, như thể nó chưa từng được tạo ra để tồn tại trong thế giới này.

“Tank, khiên lên NGAY!”



Scholar hét lớn. Hắn chỉ thoáng nhìn đã đoán được quỹ đạo t·ấn c·ông.

RẦM!!!

Một đòn giáng xuống mạnh như sét đánh.

Mặt đất vỡ nát. Sóng xung kích từ đòn đánh khiến những người đứng sau cũng bị chấn động.

“Urgh…” Ren khẽ rít lên. Cậu có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của các tanker khi tay họ run lên dưới sức ép kinh hoàng.

Bước chân của các tanker hơi lùi lại...nhưng rồi họ tiến lên, bàn tay túm chặt lấy tấm khiên như thể nó là sinh mạng của mình.

“Tấn công ngay! Lợi dụng thời gian phản lực từ khiên làm choáng nó!”

Những người có thể gây sát thương lao lên.

Chẳng còn ai ngoài Tarek và Scholar.

Tarek gầm lên, ánh mắt đầy khát máu.

Lưỡi rìu của hắn chém xuống với toàn bộ sức mạnh, từng cú bổ sâu đến mức tia lửa tóe ra khi va vào vảy vàng.

Nhưng... không thể xuyên thủng.

Cách! Cách!

Từng đòn đánh mạnh mẽ, nhưng chỉ để lại những vết nứt nhỏ. Tarek nhíu mày.

Scholar di chuyển như một bóng ma.

Hắn né được một cú quật tay bằng cách nghiêng người trong gang tấc. Tóc hắn bị gió quét tung, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

“Tấn công vào khe vảy! Đừng phí sức vào lớp giáp ngoài!”

Một đường giáo sắc bén đâm thẳng vào khe hở giữa những miếng vảy. Máu đen tóe ra.

Con boss rống lên giận dữ.

Scholar nhếch mép, đôi mắt sáng lên. “Giống hệt như trong bản beta…”.

Hắn lùi lại phía sau hàng khiên.

RẦM.

Cả 4 cánh tay của con boss đều bị những tấm khiến chặn lại.

“Tấn công vào viên đá hồng ngọc trước ngực của nó NGAY!” Scholar hét lớn rồi đâm mạnh mũi giáo về phía ngực của con boss.

Ren nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai hàm răng nghiến chặt đâm cây giáo vào ngực của con boss.

KENG!

Mũi giáo bật ngược lại.

Viên đá hồng ngọc trước ngực con boss không hề bị tổn hại. Thậm chí, Ren cảm giác như mình vừa đâm vào một bức tường thép lạnh lẽo.

“Cái gì?!” Ren hốt hoảng.

Scholar cũng khựng lại. Đôi mắt hắn thoáng run lên, nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi.

“Không thể nào...!” Scholar thì thầm, giọng hắn mất đi sự tự tin ban đầu.



Trong bản beta, viên đá này là điểm yếu của con boss. Chỉ cần một đòn chính xác, nó sẽ bị choáng và trở nên dễ bị t·ấn c·ông.

Nhưng lần này... nó không có tác dụng.

Ren cảm nhận được cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Scholar có thể đã sai.

‘Không… không thể nào. Chỉ là chưa đủ lực. Nhất định là vậy!’ một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Scholar nhưng bị hắn ta phủ nhận.

Không có gì xảy ra. Một giây. Hai giây. Ren siết chặt cây giáo, bàn tay cậu đẫm mồ hôi. Rồi...

Rắc!

Một vết nứt nhỏ lan ra trên bề mặt viên hồng ngọc. Con quái vật gào thét rồi nhảy bật ra phía sau.

Scholar khẽ thở dài nhẹ nhõm. Nhưng rồi lại nghiêm túc quan sát chuyển động của con quái vật như tìm kiếm điều gì đó...

“Được rồi! Tiếp tục...sau đó nó sẽ cố gắng bảo vệ viên ngọc trước ngực. Ta chỉ cần...” Scholar mở miệng ra lệnh, nhưng rồi...

Một cánh tay khổng lồ của con boss đột ngột quét ngang, nhanh hơn bất kỳ chuyển động nào trước đó.

“Tránh ra...!” Scholar hét lên, nhưng đã quá muộn.

RẦM!

Cơ thể người tanker đập thẳng vào bức tường, máu tóe ra trong tích tắc—rồi tan biến thành hàng ngàn mảnh pixel đa sắc.

C·hết ngay lập tức.

Ren c·hết sững. Chỉ trong chớp mắt, một người đã bị xóa sổ.

“Khốn kiếp!” Tarek gầm lên, lao tới với toàn bộ sức mạnh.

Lưỡi rìu vung lên, một nhát chém trúng ngay cổ quái vật, nhưng...

KENG!

Âm thanh vang lên chát chúa, như thể hắn vừa chém vào một khối thép nguyên khối.

“Cái gì?!” Tarek mở to mắt.

Con boss không hề b·ị t·hương. Nhưng rồi, từ trong sâu lớp vảy vàng, một ánh sáng đỏ hừng hực lóe lên.

Cơ bắp của nó co giật, bốn cánh tay run lên một chút...

Scholar cũng nhận ra điều đó. Đôi mắt hắn thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.

“Không đúng... tốc độ của nó...”

Con boss rống lên lần nữa, bốn cánh tay giương cao, nhắm thẳng vào nhóm còn lại.

Nó không còn hành động như trong bản beta nữa.

Scholar siết chặt cây giáo, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Dữ liệu của hắn... không còn chính xác.

Con boss rống lên.

Bốn cánh tay khổng lồ của nó phồng rộp, cơ bắp cuộn lại như sắp bùng nổ. Lớp vảy vàng phản chiếu ánh sáng đỏ mờ từ viên hồng ngọc nứt vỡ trên ngực nó.



Rồi… nó biến mất.

Ren mở to mắt.

‘Cái quái gì thế…? Nó… nó đâu rồi?!’

Một cơn gió mạnh quét ngang.

“TRÁNH NGAY!” Scholar hét lên.

Nhưng đã quá muộn.

ẦM!

Một người chơi bị xé toạc, thân thể của hắn bị một cánh tay khổng lồ vung ngang như một con búp bê vải. Không kịp hét lên, hắn đã tan thành từng mảnh pixel.

Mất thêm một người.

Sự hỗn loạn tràn ngập.

“Tất cả LÙI LẠI! Giữ khoảng cách! ĐỪNG đánh gần nữa!” Scholar hét lên, nhưng giọng hắn không còn cứng rắn như trước.

Con boss không giống trong bản beta.

Ren cảm giác cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tarek nghiến răng, siết chặt cán rìu. “Khốn kiếp! Mày bảo đánh vào viên đá, vậy giờ sao?”

Scholar không trả lời ngay. Hắn đang cố che giấu sự hoang mang.

Ren có thể thấy mồ hôi chảy dài trên trán Scholar.

Dữ liệu của hắn đã sai.

Giờ chỉ còn lại 5 người, 2 tanker, Tarek, Scholar và Ren...

Không khí như nghẹt thở, một lần nữa...con boss lại biến mất.

“Tập trung lại...” Scholar hét lớn như khàn cổ họng.

Cả nhóm tụ lại thành một vòng tròn nhỏ. Pha lê phát sáng ở trong căn phòng đã tắt ngấm.

Ánh sáng của pha lê đã vụt tắt, như thể chính nó cũng đã nhận ra sự vô vọng của những kẻ sống sót. Một cái gì đó... đ·ã c·hết trong căn phòng này, không chỉ là ánh sáng.

Có lẽ mọi nỗ lực đều vô nghĩa. Dù họ có chiến đấu hay không, số phận của họ đã được định đoạt từ khi bước vào đây.

Con boss biến mất vào trong bóng tối của căn phòng. Tiếng kim loại leng keng từ lớp vảy cũng biến mất. Sự rung chuyển mỗi khi đôi chân và tay của con quái vật cử động như chưa từng tồn tại.

Mọi thứ...

Yên lặng tới tuyệt vọng.

Không khí nặng trĩu, như thể từng hơi thở của họ đều bị bóp nghẹt, dồn nén vào trong ngực.

Ren cảm thấy mồ hôi lạnh đổ trên trán, tim đập loạn xạ, nhưng không thể thở sâu, như thể một cái gì đó đang đè lên lồng ngực cậu.

Im lặng, nhưng lại như một sự thách thức, như thể con quái vật đang theo dõi, chờ đợi thời điểm t·ấn c·ông.

Mỗi tiếng động nhỏ trong bóng tối như gió thổi qua lớp vảy của nó đều khiến mọi người giật mình, dù là chỉ là một hơi thở của họ.

Scholar bắt đầu di chuyển, hắn tóm lấy cánh tay của Ren và từ từ bước đi trong bóng tối.

Ren sợ hãi, nhưng cũng đi theo trong yên lặng, Tarek cũng nhận thấy được sự di chuyển của cả hai, bàn tay thô kệch bóp lấy vai của Ren một cách b·ạo l·ực. Cùng lúc đó lôi cả hai tên đàn em còn sống theo.

...

Chúc mọi người một ngày an lành.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.