Khi con boss biến mất vào trong bóng tối, nó không chỉ đơn giản là mờ dần rồi mất đi, mà dường như là nó hòa vào không gian, như thể mỗi phần cơ thể của nó tan ra trong bóng đêm.
Trong khoảnh khắc đó, không khí như ngưng lại, và chỉ còn lại những dấu hiệu mờ ảo của con quái vật, hơi thở nặng nề, luồng gió v·út qua từng khe hở của lớp vảy cứng, cùng những âm thanh nhè nhẹ nhưng lại có thể khiến mọi người phải giật mình.
Con boss không rời đi, mà ẩn nấp, hòa mình vào bóng tối, chỉ để lại sự im lặng đáng sợ, như một lời cảnh báo về sự nguy hiểm đang lẩn khuất đâu đó trong không gian vắng lặng.
Chỉ còn lại âm thanh của tim đập loạn nhịp, tiếng thở hổn hển và những bước chân khẽ run rẩy của những người sống sót, họ biết rằng con quái vật không bỏ đi, nó chỉ đang chờ đợi thời điểm để tái xuất hiện.
‘Anh ta...đang đi tới giữa căn phòng...’ suy nghĩ thoáng lóe lên trong đầu của Ren.
Ren cảm thấy trái tim mình đập mạnh đến nỗi cậu tưởng như nó sẽ vỡ ra. Cậu cố gắng hít thở sâu, nhưng không khí trong phòng đặc quánh, nặng nề.
Cậu nhìn vào Scholar, đôi bàn tay run rẩy của hắn như bám chặt lấy tay mình, khiến cơ thể cậu căng cứng trong lo lắng.
Sự bình tĩnh ban đầu đã biến mất, Scholar dần mất bình tĩnh...
Không khí căng thẳng như sợi dây thừng sắp đứt.
Những bước chân run rẩy tiến gần tới giữa căn phòng. Scholar bước chậm lại. Ren giật mình nhìn xuống dưới chân...
Những đồng tiền vàng lăn lóc trên mặt đất.
Đột nhiên, trong không gian tĩnh lặng, một tiếng động sắc nhọn vang lên.
Tiếng đồng tiền vàng lăn lóc trên mặt đất, mỗi tiếng động như một nhát dao đâm vào sự yên tĩnh.
Ren giật mình nhìn xuống, đôi mắt mở to khi những đồng tiền lăn tới gần chân mình, phản chiếu một chút ánh sáng mờ ảo từ những vết nứt trên tường.
Không khí trong phòng dường như lạnh hơn, chỉ còn lại những âm thanh nhỏ xíu, tiếng thở gấp, tiếng vảy cọ vào nhau như đang đập vào không gian, và những bước chân run rẩy tiến gần đến giữa phòng, mang theo sự sợ hãi lan tỏa trong lòng mọi người.
“Khốn kiếp.” Scholar chửi thầm rồi vội chạy thẳng về phía giữa căn phòng.
Ren rùng mình, những cơn run nhè nhẹ dần lan tỏa từ lòng bàn tay lên đến cổ.
Một cảm giác lạnh lẽo như có ai đó đang đứng sau lưng cậu, làm da cậu nổi đầy gai ốc.
Cậu không thể xua đi cảm giác đó, nó càng lúc càng mạnh mẽ, như thể c·ái c·hết đang lởn vởn trong không khí.
Một cái bóng khổng lồ bất ngờ xuất hiện phía sau Ren, vươn dài như một cơn ác mộng.
Cảm giác lạnh toát từ nó tỏa ra, làm từng thớ thịt cậu như cứng lại, không thể nhúc nhích.
Như toàn bộ không gian đột ngột bị bao phủ bởi sự hiện diện của nó.
“Không, không không không không...”
Tiếng hét thất thanh của ai đó vang lên, nhưng không phải của Ren.
Cậu quay lại và nhìn thấy gã đàn em của Tarek, tay cầm viên pha lê phát sáng, ánh sáng từ viên đá lóe lên sáng rực như một tia hy vọng giữa bóng tối.
Gã quét ánh sáng ra sau lưng, nhưng chỉ kịp nhìn thấy cái bóng khổng lồ vung tay túm lấy người tanker đứng cuối cùng.
Con quái vật vặn nhẹ một cái, cơ thể của tanker đen đủi bị xé toạc như một món đồ chơi rẻ tiền.
Ren hít vào một hơi lạnh, cảm giác thở dốc dâng lên trong lồng ngực.
Không có thời gian để nghĩ ngợi, cậu chỉ biết cắm đầu chạy, đôi chân như muốn vỡ ra dưới sức ép của sự sợ hãi, đuổi theo bước chân của Scholar.
Tăng tốc nhanh nhất có thể như một con mồi bị loài thú ăn thịt để mắt đến.
Tarek giận dữ lao tới, tóm lấy cổ tay gã đàn em đang siết chặt viên pha lê, mặt hắn méo mó vì giận dữ.
“Cút ra.” hắn quát, đẩy mạnh gã đàn em ra sau như vất đi một vật vô dụng. Gã đàn em bị đẩy ngã, mắt tròn xoe đầy hoảng sợ, gã vùng vẫy cố tóm lấy cánh tay của Tarek nhằm giữ hắn lại.
“Không..”
Con quái vật khổng lồ lao tới, đôi tay to như cột trụ vươn ra mạnh mẽ, túm lấy tanker trong một cái bắt như chộp lấy con mồi.
Hắn không kịp kêu lên một tiếng, chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng trước khi cơ thể bị siết chặt trong cơn thịnh nộ của quái vật.
Ren chỉ kịp ngoái đầu lại một lần nữa, cảm giác như mọi thứ đều đang quay cuồng. Trong tích tắc, bóng tối như muốn nuốt chửng cậu.
Ánh sáng từ viên pha lê lịm dần, chỉ còn lại những âm thanh ám ảnh: tiếng động mạnh mẽ của con quái vật, tiếng giãy giụa đầy tuyệt vọng của tanker.
‘Không…!’ Ren thầm gọi trong đầu, nhưng ngay cả lời gọi đó cũng bị nuốt chửng bởi cơn cuồng nộ của con quái vật.
Cả căn phòng chợt trở nên im lặng như tờ, không một tiếng động ngoài âm thanh của những bước chân vội vã của các thành viên Tarek đang chạy thục mạng.
Tarek vẫn giữ vẻ lạnh lùng, mặc dù ánh mắt của hắn không che giấu được sự sợ hãi lạ lùng, khi nhìn thấy cảnh tượng chiếc tay khổng lồ siết chặt cơ thể tanker vào giữa không gian đen đặc.
Con quái vật không chỉ mạnh mẽ mà còn nhanh chóng. Những cái vuốt như móc sắc nhọn của nó đã xuyên qua lớp giáp của tanker mà không gặp một chút kháng cự, khiến hắn ta chỉ kịp thốt lên một tiếng rên đau đớn rồi gục xuống.
Ren không kịp suy nghĩ thêm, cậu chỉ biết chạy theo chân Scholar, lòng tràn đầy sợ hãi và sự bất lực.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cái bóng to lớn bất ngờ đập mạnh xuống đất trước mặt cậu, một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm trái tim cậu.
Scholar bước đi như thể không cảm nhận được sự nguy hiểm xung quanh, nhưng Ren thì biết.
Cái gì đó không ổn. Tiếng thở hổn hển của hắn càng lúc càng rõ, sự lo lắng và hoảng hốt trào lên trong lòng cậu. Mọi thứ sắp sụp đổ.
“Đừng! Dừng lại!” Ren hét lên với Scholar, dù không biết liệu lời nói có thể giúp gì được không.
Nhưng Scholar không đáp lại. Cả cơ thể hắn như bị đóng băng trong khoảnh khắc đối diện với con quái vật.
Đột nhiên, một tiếng rền vang lên, khủng kh·iếp, khiến tất cả mọi người đều phải nín thở. Con quái vật chậm rãi bước tới, những bước chân vững chắc, không vướng mắc, như một t·hảm h·ọa đang tiến gần đến.
Ánh sáng của viên pha lê giờ đã yếu ớt, chỉ đủ để tạo ra những vệt sáng mờ ảo, và rồi một cái bóng khổng lồ đổ ập xuống.
“Chạy! Chạy ngay!” Tarek gầm lên, nhưng giọng hắn chẳng còn sự tự tin nữa. Không ai còn đủ dũng cảm để làm gì ngoài lao mình tới giữa căn phòng, chạy băng qua đống vàng ngập trên mặt đất.
Mọi người như thể không còn lối thoát, chỉ có thể chạy trốn vào bóng tối. Đôi chân nặng nề, nhưng không ai dám dừng lại. Mỗi bước đi là một bước tới sự sống hoặc c·ái c·hết.
Con quái vật khổng lồ không hề dừng lại, đôi tay vươn ra như những cột trụ khổng lồ, cắm xuống nền đất với lực mạnh mẽ đến mức mặt đất rung chuyển, như muốn nghiền nát tất cả những gì trên đường đi của nó.
Nhưng rồi, đột ngột, một tiếng "keng!" sắc lạnh vang lên trong căn phòng. Mọi thứ bỗng chao đảo, như thể không gian đang sụp đổ ngay trước mắt họ.
Viên pha lê phát sáng, dưới cú đập mạnh mẽ của con quái vật, bị nghiền nát trong một tiếng vang khủng kh·iếp.
Những mảnh vụn sắc nhọn văng ra, nhưng điều khiến tất cả phải dừng lại là một luồng ánh sáng chói lóa đột ngột bùng nổ từ chính viên pha lê vỡ vụn. Ánh sáng mạnh mẽ như một tia chớp, xé rách không gian, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Ánh sáng như lưỡi dao sắc bén, xuyên qua bóng tối dày đặc, khiến cho mọi vật trong phòng như bừng tỉnh, nhưng cũng như đâm sâu vào lòng các nhân vật, tạo ra một cảm giác kinh hoàng xen lẫn hy vọng.
Tưởng chừng như ánh sáng chói mắt sẽ khiến con quái vật tức giận hơn nữa, làm nó lao đến với sự điên cuồng.
Nhưng không, nó bất ngờ khựng lại. Con quái vật không kịp chuẩn bị cho ánh sáng đột ngột, mắt nó nhắm chặt lại, như thể muốn bảo vệ mình khỏi sự chói lòa.
Những tiếng gầm giận dữ như bị nghẹn lại trong cổ họng.
Khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, là cơ hội quý giá duy nhất còn lại.
Ren, Tarek và Scholar không hề do dự. Tim của họ đập nhanh như muốn p·hát n·ổ, thời gian như ngừng trôi.
Trong khi con quái vật lảo đảo, mọi giác quan của nó bị làm cho r·ối l·oạn bởi ánh sáng bất ngờ, ba người sống sót lao vội về phía cái hố dưới sàn nhà.
Một cái hố rộng. Nơi mà con quái vật phá nát để ngoi lên.
Đó là lối thoát duy nhất, một đường hầm bí mật mà họ chưa kịp kiểm tra trước đó, nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự sống và sự trốn chạy.
Scholar với lợi thế dẫn đầu, nhảy vào hố đầu tiên, tay vội vã bám lấy thành vách để giữ thăng bằng. Tarek không hề nhìn lại, chỉ biết lao theo ngay sau.
Ren, dù lo lắng, cũng không thể để lại cơ hội duy nhất này. Cậu lảo đảo, chân đạp mạnh xuống, cúi mình lao vào theo sau.
Cậu chỉ kịp cảm nhận lấy miệng hố nuốt chọn lấy bản thân mình. Gió lạnh lùa vào khiến Ren nổi da gà. Nhưng bây giờ không phải là lúc cân nhắc điều đó.
Con quái vật nhảy xuống hố ngay lập tức, bàn chân to lớn đập xuống mặt đất tạo ra một tiếng vang mạnh mẽ, làm rung chuyển cả không gian xung quanh.
Đất đá văng ra, bụi mù mịt, khiến không gian càng thêm tối tăm, như một cơn địa chấn.
Nó gầm lên một tiếng thét đầy thịnh nộ, như để báo hiệu rằng cuộc săn bắt đang bắt đầu.
Nhưng lạ thay, con quái vật không vội đuổi theo.
Nó đứng im, mắt đục ngầu nhìn về phía ba người chạy trốn.
Dường như ánh sáng vừa rồi đã gây ra sự nhiễu loạn, khiến nó phải tạm ngừng lại, không rõ có phải là sự hoang mang hay sự cơn giận đang chực chờ bùng phát.
Bóng tối bao trùm lấy họ, ba người sống sót tiếp tục thở hổn hển, bước chân loạng choạng nhưng vội vã.
Mỗi bước đi như đang kéo dài sự sống của họ trong khoảnh khắc tạm lắng này. Họ không dám nhìn lại, không dám nói một lời.
Từng hơi thở nặng nhọc của họ hòa vào trong không khí tĩnh lặng, nhưng không khí ấy như chứa đựng sự căng thẳng đến nghẹt thở.
Cả ba biết rằng, nếu con quái vật lấy lại được thăng bằng và lao vào, họ sẽ không còn cơ hội để thoát thân.
Họ chỉ biết chạy, vì biết rõ rằng một khi con quái vật hồi phục, họ sẽ không có cơ hội lần thứ hai.