Ren đứng lặng trong con hẻm vắng, nơi ánh sáng từ quảng trường dường như không thể chạm tới.
Tiếng bước chân của Klein dần nhạt xa, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy. Cậu đứng một mình trong sự im lặng ngột ngạt.
Cảm giác cô đơn ùa đến, như một cơn sóng lớn nhấn chìm mọi suy nghĩ.
Ren siết chặt ngọn giáo trên tay mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn, gầy guộc dường như không phù hợp với thứ v·ũ k·hí này.
Cơ thể cậu run rẩy, không rõ là vì sợ hãi hay vì lạnh.
Cậu tóm chặt cán giáo. Cố gắng giữ cho cơ thể mình không run lên. Nhưng trái tim vẫn đập rộn trong lồng ngực như sắp xé rách cơ thể.
“Mình...thực sự có thể sống sót...trong thế giới này sao?” Trong thâm tâm, Ren tự hỏi mình.
Nhấc từng bước nặng nề, Ren rời khỏi con hẻm tối, bước ra quảng trường. Ánh sáng hoàng hôn đã tắt. Thị trấn chìm vào màn đêm lạnh lẽo và cô đơn.
Không khí lạnh luồn qua da thịt khiến Ren rùng mình. Nỗi lo về tương lai, sự mất phương hướng trong đầu còn khiến Ren cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Đám đông dần thưa thớt hơn. Một số người vẫn đứng ở đó, một số gục đầu trong tuyệt vọng.
Tiếng khóc, âm thanh của sự giận dữ bất lực thẩm thấu vào không khí.
Một số khác, những người đã lấy lại tinh thần, bắt đầu bàn bạc kế hoạch. Ren nghe được loáng thoáng những từ “Bãi quái”. “Luyện cấp” “Nhiệm vụ” “Tổ đội”
Dù trong hoàn cảnh nào, khát vọng sống của con người luôn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nhưng không ai để ý đến cậu. Một bóng hình nhỏ bé giữa những con người đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi riêng.
Ren lặng lẽ bước qua. Những người chơi đang đổ xô ra mọi bãi săn bên ngoài thị trấn. Tất nhiên...Ren không nằm trong số đó.
Để lại phần lớn người chơi đang tuyệt vọng.
Đôi chân cậu cứ bước đi. Tâm trí cậu đầy suy nghĩ và sự hỗn loạn. Rồi Ren dừng bước.
Cậu dừng chân trước một căn nhà lần trong góc vẫn tối đèn, Ren yên lặng nhìn vào bức tượng nhỏ đặt ở bên ngoài.
Ren không nhìn rõ được hình thù của nó. Nhưng cậu chắc chắn rằng, hình ảnh của một người phụ nữ đang cầu nguyện đã in sâu vào trong tâm trí cậu.
Ren cúi người ngồi xuống bậc thềm, ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường bao phủ cơ thể.
Yên lặng quan sát những người chơi khác đang vội vàng di chuyển trên con đường chính.
Ánh sáng của đèn đường vuốt ve cơ thể của Ren. Cậu chỉ ngồi đó và quan sát mọi thứ.
Ngập ngừng một chút trước khi mở bảng Menu của mình.
[Tên: Ren]
[Lv: 1]
[Hp: 250/250]
Một lần nữa, Ren kiểm tra kho đồ.
Bên trong vẫn chỉ có một vật phẩm duy nhất. Đó là chiếc gương bạc.
Ren đưa tấm gương lên, ánh sáng phản chiếu khuôn mặt của cậu. Đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào chính mình.
Một đôi mắt xanh lam trống rỗng nhìn lại, mang theo một vẻ oán hận.
“Thật đáng ghét.”
Cậu lẩm bẩm, tiếng thì thầm bị cuốn đi trong không gian tĩnh lặng. Tấm gương trong tay run rẩy.
Đã bao lâu Ren chưa dám nhìn vào bản thân mình ở trong gương?
Ren cũng không nhớ rõ lần cuối là khi nào. Nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt mình, Ren lại sợ hãi.
“Đáng lẽ mày không nên xuất hiện trên cuộc đời này.”
Khác biệt với nhiều người chơi khác. Ren không vứt tấm gương đi. Có thứ gì đó khiến cậu muốn giữ nó lại.
“Kẻ đủ mạnh để đối mặt với chính mình sẽ tìm thấy con đường dẫn đến ánh sáng.”
Ren đọc lại dòng mô tả trên gương, như thể bám víu vào một tia hy vọng mong manh. Nhưng trước khi cậu có thể suy nghĩ thêm, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau.
“Này. Mày làm bọn tao mất hơi nhiều thời gian đấy.”
Ren quay lại, ánh mắt chạm phải hình bóng của Tarek và đám đàn em. Kẻ dẫn đầu nở một nụ cười hiểm ác, bước tới gần với dáng điệu ung dung.
Lũ khốn nạn đã đẩy cậu vào cái địa ngục khốn kiếp này.
“Tarek...” Ren cố giữa bình tĩnh, nhưng giọng nói lại tràn ngập sự sợ hãi và run rẩy. “Anh tìm tôi có việc gì?”
Ren run rẩy. Lùi lại vài bước. Nhưng ngay lập tức bị chặn lại. Đám đàn em của Tarek vây quanh. Chúng nhìn cậu với con mắt đầy giễu cợt.
ậu cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Không khí như đặc quánh lại, bức bối đến mức khó thở.
“Tarek…” Ren cất giọng, nhưng ngay khi mở miệng, cậu nhận ra giọng nói mình yếu ớt đến mức nào.
Gã đàn ông trước mặt nở một nụ cười chậm rãi, tựa như một con mèo vờn chuột.
“Thái tử… Cậu không quên giao kèo của chúng ta đấy chứ?”
Ren nghiến răng, cậu biết rõ hắn đang nói đến điều gì. Nhưng cậu không muốn thừa nhận. Không muốn cúi đầu.
“Tôi...tôi đã trả hết rồi.”
Tarek cười phá lên. Vỗ tay vào vai Ren một cách thân mật nhưng lại làm cho huyết quản của Ren lạnh buốt.
“Ồ? Thật sao?” Tarek nghiêng đầu, ánh mắt như đang nhìn một con thú nhỏ đang run rẩy. “Nhưng cậu quên rồi à? Khoản nợ của cha mẹ cậu có thể hết… nhưng cậu thì vẫn còn nợ bọn ta đấy.”
Đôi mắt của gã đàn ông tự cao ánh lên vẻ cười nhạo khinh thường.
Ren cảm thấy từng sợi dây thần kinh trong cơ thể mình căng lên. Lời nói của Tarek như lưỡi dao cứa vào quá khứ mà cậu không muốn nhớ lại.
“Hợp đồng của chúng ta vẫn còn hiệu lực, nhóc à.”
Ren nắm chặt nắm đấm. Cậu muốn nói gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một cú đấm giáng thẳng vào ngực cậu.
Cơ thể nhỏ bé bị đẩy lùi. Ren loạng choạng, đôi chân đứng không vững. Đầu óc quay cuồng vì cơn đau đột ngột.
“Khụ..”
Ren ôm lấy ngực. Cơn đau không kéo dài như thế giới thực khiến cậu ngạc nhiên. Nhưng đầu óc cậu không dành ưu tiên cho việc này.
Cảm giác sợ hãi kéo đến như một con s·óng t·hần, nhấn chìm tâm trí Ren.
‘Không có máu?’
Ren ngạc nhiên nhìn đôi bàn tay mình, chỉ dính thứ chất lỏng trông như nước ối.
‘À...đây đâu phải thế giới thực.’ Ren cố thở trong bất lực.
Trong lòng cậu càng tức giận hơn. Ren vốn có một cơ thể yếu đuối, vì trả nợ cậu dã làm đủ thứ việc khiến cho cơ thể ngày càng yếu hơn.
“Well..well...thôi nào. Ta chỉ chào hỏi chút thôi. Cũng nhờ tên khốn Kayaba c·hết tiệt này mà chúng ta bị nhốt ở đây. Nên hầu hết điều khoản hợp đồng đều vô dụng.
Tiền mày kiếm được ở đây cũng không đổi ra được tiền mặt.”
Ren lổm ngồm bỏ dậy, cậu nhớ rồi, nhớ ra lý do vì sao mình bị nhốt ở trong nơi khốn kiếp này.
Cậu đã phải xếp hàng hơn sáu tiếng giữa thời tiết tháng 11 lạnh thấu xương chỉ để mua được NerveGear. Ren không thể quên kẻ trước mặt này. Chính hắn là kẻ đã khiến cậu bị nhốt vào cái địa ngục này.
Hắn ghé sát tai Ren, giọng nói trở nên nhỏ nhưng không kém phần đáng sợ.
“Có vẻ việc đi theo bọn ta là lựa chọn duy nhất của mày. Nếu không muốn c·hết rữa tại nơi này. Nghe này. Bọn ta vừa kiếm được một mối ngon. Trong nhóm sắp sửa có thêm cả Beta tester. Cậu hiểu ý ta chứ?”
Ren yên lặng gật đầu, cậu thấy nổi da gà trước thái độ thân mật của gã.
“Mày có thể đi theo. Trong nhóm còn có cả Beta Tester. Mày biết beta tester chứ?”
Ren giật mình, nuốt một ngụm nước bọt. Cậu lại nhớ đến Kirito. Những người chơi bản thử nghiệm. Họ đã có 2 tháng tìm hiểu và khám phá trò chơi này.
Nếu đi theo một người như vậy, khả năng sống sót là rất cao. Nhưng Ren chỉ muốn sống yên ổn tại khu vực an toàn.
Nhìn vào mặt tên thủ lĩnh. Cậu trả lời đã xuất hiện trong đầu Ren. Cậu không còn con đường nào khác.
Cậu do dự, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Tarek không cho cậu lựa chọn.
“Mày không có gì để mất, đúng không?” Tarek nhướng mày. “Đi theo ta. Hoặc ở lại đây và c·hết dần mòn như một thằng vô dụng.”
Ren ngước mắt lên nhìn gã, từng lời nói của Tarek như đang bóp nghẹt trái tim cậu. Đúng vậy, cậu không có gì để mất nữa.
Một cuộc đời tẻ nhạt, một cơ thể yếu đuối, và một tương lai mịt mờ. Những lựa chọn cứ như con sóng không ngừng vỗ vào bờ, mà bờ thì quá xa.
Cậu nhìn vào đôi bàn tay mình, ngón tay siết chặt, để không thể hiện sự run rẩy. Cảm giác như muốn dừng lại, không muốn đi nữa, nhưng rồi, một cái gì đó trong lòng cậu nhói lên.
Cái cảm giác bị kẹt giữa hai lựa chọn, một bên là hy vọng mong manh, một bên là sự c·hết mòn không lối thoát.
Trước cái nhìn đầy trêu ngươi và đáng thương hai của Tarek. Ren cắn chặt răng. Cậu biết mình không còn đường lui.
“...Được.” Câu trả lời thoát ra, nhẹ như hơi thở.
Tarek đứng dậy, nụ cười tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt. “Tốt. Chúng ta sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”
Ren đứng dậy, cảm giác ngực vẫn đau âm ỉ, đôi chân cứng như bị dính xuống mặt đất. Do dự trong chốc lát. Nhưng cậu bước đi theo họ, từng bước chân như nặng trĩu.
Thị trấn chìm trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng từ vài ngọn đèn đường cũ kỹ le lói trên những con phố hẹp.
Những bóng đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, nhưng không đủ để xua tan cảm giác lạnh lẽo đang bao trùm khắp nơi.
Ánh sáng còn mờ hơn so với những ngọn đèn đường chiếu xuống căn phòng trọ nhỏ dưới hầm đường của cậu.
Ren vẫn nhớ lại những ngày cậu tận dụng chúng để làm việc trong đêm.
Các con phố trải dài với những viên gạch lát đường đã nhuốm màu thời gian, bề mặt gồ ghề và nứt nẻ.
Kiến trúc xung quanh mang phong cách trung cổ, với những tòa nhà gạch đá cao v·út, cửa sổ hẹp và những mái nhà nhọn hoắt.
Một số cửa sổ vẫn sáng đèn, ánh sáng yếu ớt hắt ra, nhưng hầu hết đều tối đen như chính số phận của những con người đang bị giam cầm tại đây.
Mỗi bước chân Ren vang vọng trong không gian, tiếng động nhỏ bé nhưng rõ ràng như phá vỡ sự tĩnh mịch.
Làn gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh buốt giá và tiếng xào xạc của những chiếc lá khô rơi rụng trên đường. Không khí nặng nề, đầy rẫy cảm giác bất an và sự tuyệt vọng.
Đôi chân nặng như rót chì, Ren lê từng bước theo sau Tarek và đàn em của gã, sau 5-6 phút lượn lờ qua những con hẻm.
Tarek là bọn đàn em dừng chân trước một quán rượu.
Một quán rượu vắng khách hiện lên dưới ánh sáng mờ của màn đêm, nằm sâu bên trong con hẻm với tấm bảng hiệu cũ.
Từ bên ngoài Ren có thể nghe được tiếng nhạc. Thi thoảng còn có tiếng thảo luận nhỏ phát ra.
Không biết là giọng của Npc hay người chơi.
Ren theo chân Tarek và đám đàn em bặm trợn của gã tiến vào trong. Nội thất được trang trí đơn giản với vài chiếc bàn ghế tròn đã phai màu sơn.
Tiếng cửa cót két cùng với tiếng bàn ghế lỏng lẻo tạo nên cảm giác khác lạ.
Vừa đến nơi, bên trong đã ngồi vài người. Họ đang ngồi thảo luận việc gì đó. Khi có người bước vào, cả ba đều dừng mọi hành động mà nhìn ra cửa.
Tarek dù là kẻ đến sau. Nhưng nụ cười tự mãn vẫn còn treo ở trên mặt. Hắn bước về chỗ của ba người khách.
Đôi mắt xanh lam của Ren tò mò đánh giá ba người.
Hai nam và một nữ. Họ đều mặc bộ áo giáp da khởi đầu mà mỗi người chơi được tặng.
Ren có thể cảm nhận được sự tự tin toát ra từ ánh mắt của mỗi người, đặc biệt là chàng trai ngồi ở giữa.